Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thế Xuân Phong - Dung Bất Năng
  3. Chương 12
Trước /24 Sau

Thế Xuân Phong - Dung Bất Năng

Chương 12

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Không biết qua bao lâu, họ dừng lại nghỉ ngơi. Bọn họ đưa ta xuống xe rồi nới lỏng dây trói. Cuối cùng ta cũng có cơ hội mở mắt, nhưng lúc này đã là đêm tối, xung quanh lại là vùng hoang vu, chỉ có ánh lửa le lói ánh lên từ đống lửa trại. Màn đêm bao phủ, bóng tối như chiếc bao vải khổng lồ trùm bao rùm lên tất cả, dù có ánh lửa cũng chỉ le lói qua khe hở, chẳng khác gì bị bịt mắt.

Người cầm đầu quỳ xuống trước mặt ta, hành quân lễ.

"Mạt Tướng Chu Nhiên phụng mệnh của Đại tướng quân, đến đón ngài về phủ." Trong khi hắn nói, ta vẫn quan sát những người khác ở xung quanh.

Bọn họ rất cẩn trọng, ngay cả khi nghỉ ngơi cũng có người đứng canh gác. Chỉ có một người ngồi gần đống lửa, có vẻ rất ung dung, mọi người xung quanh đều tỏ ra rất cung kính, rõ ràng hắn là thủ lĩnh thực sự của nhóm này nhưng vì giả trang nên cố tình không gây sự chú ý.

Tứ ca đã dạy ta, chuyện kỳ lạ ắt có khuất tất.

"Đại ca sai ngươi tới đón ta sao?"

"Đúng vậy."

"Vì sao?" Ở trong thư Đại ca chưa từng nói đến việc này.

"Tướng quân bị người hãm hại, bị vu cáo nói ngài ấy có mưu đồ phản loạn, ít ngày nữa sẽ bị áp giải về kinh. Tướng quân lo lắng rằng ngài ở Trường An sẽ bị liên lụy nên sai thuộc hạ tới đón ngài, thu xếp cho ngài về phủ."

"Trong thư Đại ca chưa từng nhắc đến." Đại ca sắp bị áp giải về kinh, muốn sắp xếp cho ta, vì sao không phải là Nhị ca không có công vụ trong quân tới, mà lại phái đến một phó tướng mà ta không quen biết?

Phó tướng tự xưng là Chu Nhiên lấy từ trong lòng ngực ra một chiếu lệnh và một chiếc phù bài đưa cho ta.

"Thư này là mạt tướng thay bút viết, không dám nói rõ vì sợ thư rơi vào tay người ngoài sẽ gây bất lợi cho Tướng quân. Tuy vậy, hẳn là cô nương nhận ra được con dấu riêng của đại tướng quân." Thư ta nhận được không phải chữ của Đại ca, nhưng có con dấu riêng của Đại ca, điều này khiến ta có chút nghi ngờ. Mở chiếu lệnh ra, quả thật có ấn quan của Đại ca.

"Ngươi đứng dậy trước đi." Hắn nghe lời đứng lên, ta tiếp tục hỏi, "Ngươi là phó tướng của Đại ca, sao trước đây ta chưa từng gặp ngươi?"

"Mạt tướng chỉ mới được điều tới bên cạnh đại tướng quân trong hai năm gần đây, lúc ấy ngài đã là Lương đệ của Thái tử nên chưa có cơ hội gặp mặt. Nhưng ta đã thấy ngài một lần, hôm đó ngài cùng đại tướng quân tuần tra, đã bắn trúng một con nhạn, mạt tướng chính là người đi nhặt về."

Ta quả thật từng đi tuần tra cùng đại ca, cũng đã bắn trúng một con chim nhạn. Người này xem ra quả thật là thuộc hạ của đại ca ta. Ta không lên tiếng, chỉ im lặng quan sát những người xung quanh. Họ tuy đang tuần tra nhưng không phải kết cặp mà lại lơ đãng và lén lút, ngoài phó tướng tự xưng là Chu Nhiên ra, những người còn lại đều là người Hồ.

Thấy ta có chút nghi ngờ, Chu Nhiên tiếp tục giải thích: "À, bọn họ là một đoàn buôn người Hồ mà mạt tướng thuê tới, từ Trường An trở về Ngọc Môn Quan cần cps sự bảo vệ của bọn họ. Người kia..." hắn chỉ về phía nam tử đang ngồi gần đống lửa trại, "Là thủ lĩnh của bọn họ."

Nghe Chu Nhiên nói vậy, người kia mới quay đầu lại, mỉm cười rồi khẽ gật đầu chào ta. Ta cảnh giác, vừa như vô tình bỏ những vật Chu Nhiên đưa vào trong tay áo, vừa hỏi tiếp: "Các ca ca khác sao rồi? Có khỏe không?"

"À, ngài đừng lo lắng, các tướng quân khác hiện tại đều bị giam trong phủ, trước mắt chưa có gì nguy hiểm. Khi ngài trở về phủ sẽ gặp được họ."

Ta gật đầu, hắn quả thật không có sơ hở. Sau đó ta im lặng một lúc, như thể nhớ ra điều gì, hỏi tiếp: "Vết thương ở chân của Nhị ca thế nào rồi?"

Chu Nhiên lại nở nụ cười: "Cô nương nhớ nhầm rồi, Tạ quân y không có vết thương nào ở chân."

Ta gật đầu, lẩm bẩm: "Ta nhớ nhầm rồi. Nhị ca đúng là không có vết thương ở chân, người bị thương là Tam ca."

Chu Nhiên thở phào: "Chờ cô nương trở về Ngọc Môn Quan, có thể tự mình đi hỏi Tướng quân."

9.

Nghe xong những lời ấy, ta lập tức cảnh giác, bởi lẽ Tam ca vốn dĩ cũng chẳng hề có vết thương ở chân! Chỉ có một con ngựa già đã theo hắn ra trận bị thương ở chân, chuyện này cả quân đội ai ai cũng biết!

Nhưng giờ đây, ta đã bị bọn họ đưa ra khỏi Trường An, nơi này lại hoang vu hẻo lánh, muốn trốn đi cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.

Để tránh rút dây động rừng, cũng để tránh bị trói lại lần nữa, ta đành giả vờ không biết, lặng lẽ theo hắn tới bên lửa trại, tựa vào một cây cổ thụ ngồi xuống nghỉ ngơi. Chu Nhiên và tên thủ lĩnh người Hồ kia liếc mắt trao đổi rồi đưa cho ta một chút nước và bánh khô. Ta ăn vài miếng bánh, lại giả vờ uống mấy ngụm nước, sau đó tựa lưng vào cây nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một lát sau, ta nghe thấy tên thủ lĩnh người Hồ hỏi: "Ngủ rồi sao?"

Tiếp đó, ta nghe Chu Nhiênn gọi: "Cô nương? Cô nương?"

Ta không đáp, biết rõ là chúng đã bỏ thuốc mê vào trong nước. Tứ ca đã dặn ta, đừng ăn đồ của người lạ, cũng đừng uống nước của họ, nhất là lúc này, khi ta đã biết rõ chúng có vấn đề. Chu Nhiên lại đến trước mặt ta, nhẹ nhàng đẩy ta hai lần, ta vẫn giả bộ ngủ.

Nhưng chúng rất thận trọng, đứng dậy đi xa một chút mới thì thầm bàn tán. Ta không hề ngạc nhiên, bởi từ nhỏ đã được huấn luyện bắn cung mà không cần mở mắt, nên thính giác của ta cũng nhạy bén khác người.

Ta nghe thấy chúng đang nhỏ giọng nói chuyện.

"Sao chúng ta không trực tiếp giết nàng luôn đi? Cứ mang theo một gánh nặng thế này làm gì? Nếu nàng phát hiện ra ta thì sao?"

"Giết nàng, chỉ càng rắc rối thêm, ngu xuẩn!" Nghe giọng nói có vẻ như là một người trẻ tuổi.

"Nhưng mà Đông Cung sẽ phát hiện nàng ta mất tích, họ nhất định sẽ tìm tới mau thôi! Đến lúc đó, mang theo nàng chỉ càng thêm phiền phức thôi!"

Bọn chúng tranh cãi, âm thanh vô thức cao lên.

"Cho nên ta mới phải mạo hiểm mà tự mình đến làm việc này. Dù sao cũng phải mang nàng về Tây Vực, chỉ có như vậy mới có thể hoàn toàn chia rẽ Hoàng đế Trung Nguyên và huynh đệ Tạ thị."

"A Sử Na A Ba! Ngươi phải biết rằng, nếu mang nàng theo, chúng ta có thể chẳng sống mà quay về Tây Vực được đâu!" Chu Nhiên rõ ràng rất tức giận.

A Sử Na? Lẽ nào là người Đột Quyết?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /24 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ma Tôn Xuyên Vào Pháo Hôi Văn Tuyển Tú

Copyright © 2022 - MTruyện.net