Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thành thật trả lời: "Thiếp thân không biết."
"Hoàng thượng tuổi nhỏ, không chú ý đến hậu cung, nhưng lại đặc biệt quan tâm đến thứ mẫu như ngươi. Ai gia mặc kệ ngươi và hoàng thượng có tình cảm gì, nhưng Tạ thị, ngươi đừng quên thân phận của mình! Ngươi là Lương đệ của con ta, là thứ mẫu của hoàng thượng!" Thái Hoàng Thái Hậu nổi giận, trừng mắt nhìn ta như muốn dọa nạt.
"Tuy ta không quan tâm ngươi và con ta có thật sự là phu thê chân chính hay không, cũng không quan tâm ngươi có tình cảm gì với Hoàng thượng, nhưng Tạ thị, vào đêm đại hôn Hoàng thượng đã vào cung của ngươi, còn sau này mỗi lần vào hậu cung cũng luôn đến cung của ngươi, coi Hoàng hậu ở Thái Cực Điện như vô hình. Nếu nói rằng Hoàng thượng không thích nữ nhi của Vương gia ta, ta có thể hiểu được. Nhưng hiện tại, Hoàng thượng không chịu tuyển phi, cũng không muốn sủng hạnh cung nữ, mặt khác lại qua lại thân thiết với thứ mẫu trẻ tuổi như ngươi! Bên ngoài đã sớm đồn đãi nghị luận dâng đầy bốn phía.”
"Tạ thị! Ta hỏi ngươi, tội danh dâm loạn cung cấm, ngươi có gánh vác nổi không?"
Nghe xong, ta như bị sét đánh, toàn thân lạnh toát. Thì ra mối quan hệ thân thiết giữa ta và Tiểu Ngộ trong mắt người khác lại là điều dơ bẩn và thối nát đến mức này...
"Hoàng thượng và Hoàng hậu đã đại hôn gần hai năm, nhưng vẫn chưa thực hiện lễ nghi phu thê. Hoàng hậu luôn buồn bã, lo âu. Các quan lại cũng vô cùng sợ hãi nhưng lại không dám đoán mò Thánh ý. Tạ thị, ngươi có biết rằng việc Hoàng hậu và Hoàng thượng không hòa hợp sẽ gây tổn hại cho hoàng gia, cho triều đình, và cho quốc gia hay không?"
"Cho nên dù sự thật là gì, Tạ thị! Dù vì lý do gì, dù là công hay tư, ta cũng không thể dung thứ cho ngươi nữa!"
Ta cảm thấy lòng như tro tàn, mặt mũi tái nhợt. Thái Hoàng Thái Hậu đưa cho ta một bình thuốc và một chén rượu, nhìn ta uống hết.
Trước khi rời đi, bà chỉ để lại một câu: "Ai gia không hy vọng hoàng thượng biết việc ta đã đến đây." Ta cảm thấy thật buồn cười, biết thì sao? Ngài là nãi nãi của hắn, chính vì thế bà có thể khiến ta phải chết mà không sợ bất cứ điều gì, không phải sao?
Ta nằm xuống đất, nhìn lên tấm biển "Thừa Khánh Cung" treo trên đầu, bỗng cảm thấy đời ta quá ngắn ngủi, quá bi thương. Ta vốn là một làn gió tự do ngoài cửa Ngọc Môn Quan, là một con chim ưng tự do bay lượn trên nền trời, nhưng lại bị một mối nhân duyên ngu xuẩn giam cầm trong cung vàng điện ngọc suốt đời. Không ai làm hại ta, không ai hãm hại ta, ta cũng không có cơ hội chứng kiến những âm mưu xảo quyệt trong hậu cung, từ lúc đầu chỉ biết thận trọng đến sau này an phận thủ thường, không vượt giới hạn, không làm trái luân thường đạo lýlys, lại được rất nhiều người yêu thương, vậy mà cuối cùng lại có kết cục tnhư hế này sao?
Ta buồn bã nhưng không thể khóc. Ta sẽ chết, nhưng không muốn chết ở đnơi ây. Ta khạc ra máu, đứng dậy, chẳng biết đi đâu về đâu.
Cuối cùng, ta như một linh hồn lang thang quay trở lại Đông Cung, như một con ngựa già nhận ra đường cũ, như một chiếc lá rụng quay về với cội nguồn, nhưng đây không phải là con đường của ta, không phải là nơi ở của ta, chỉ vì Ngọc Môn Quan quá xa, chỉ vì ta đã quen thuộc với nơi này.
Ta đi một vòng trong Đông Cung, đến đình giữa hồ, nơi Tiểu Ngộ cất giấu bảo vật. Bên trong, đồ đạc vẫn như cũ, chẳng có gì thay đổi so với nhiều năm về trước, chỉ là có thêm một vài món đồ mới. Vừa vào động, ta đã thấy một cây giáo dài dựa vào vách đá, bên cạnh treo một cây cung cứng cáp. Trên bàn có một chiếc hộp gỗ, trên đó phủ đầy bụi, hiển nhiên đã lâu không ai ghé thăm.
Ta mở chiếc hộp ra, bên trong có một viên đá, một chiếc thước kẻ, một chiếc lông vũ màu xanh đen. Ta đặt lá thư tuyệt mệnh của mình vào trong, rất ngắn, chỉ có một câu: "Nếu gặp gió xuân mưa phùn, đó là ta đến thăm ngươi."
Ta sắp chết rồi, nhưng lại nhớ lại khi mình mười lăm tuổi cập kê năm ấy, khi đó các ca ca đều nhìn ta, xung quanh là những lời chúc phúc. Đại ca nói Phong Nhi nhiều phúc thọ dài. Nhị ca nói Phong Nhi vui vẻ bình an. Tam ca nói cả đời này của Phong Nhi trôi qua thuận lợi. Tứ ca nói Phong Nhi tự do tự tại vô lo vô ưu. Ngũ ca nói Phong Nhi sống lâu trăm tuổi.
Nhưng cuối cùng kết quả lại là ta chết ở nơi đây, chết trong bảo động của Tiểu Ngộ.
Ta có một nguyện vọng, trong nguyện vọng ấy, ta biến thành một làn gió, thành một con chim ưng bay về Ngọc Môn Quan, bay trong không gian rộng lớn vô tận. Trong nguyện vọng ấy, tất cả mọi người đều có được kết cục tốt đẹp.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");