Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phiên ngoại 2
Hiên Trì
Năm đó, ta hướng Phiến Vũ nhà ta, để lại một câu: “Nàng...đợi ta...”
Ta khi đó là nhất thời nông nổi, nhìn thấy nước mắt của nàng, mới nói như vậy. Đợi ta...bản thân ta cũng không rõ nàng phải đợi tới bao giờ...trăm năm...vạn năm...hoặc là mãi mãi...Lúc ấy nguyên thần của ta bị tổn thương, sơ sẩy một chút là có thể vĩnh viễn tan biến. Hồn phách của ta yếu ớt tới đáng thương, vất vả đi tới đỉnh Lăng Vân, hấp thụ linh khí, xem như tu luyện lại từ đầu...
Bảy vạn năm, ta không ngày nào không cố gắng, đau đớn khôn xiết, tới cực hạn cuối cùng cũng sinh ra một tiên thể...cuối cùng cũng có thể dưới bầu trời này gặp lại nàng, bên cạnh nàng trọn đời trọn kiếp.
Hừ! Nàng tới đỉnh Lăng Vân, ôm lấy tiên thể của ta, run run rẩy rẩy truyền cho ta 3 vạn năm tu vi của nàng...vứt ta lại cho lão già Thiên Đế. Bi phẫn! Ta còn tưởng rằng nàng sẽ trực tiếp chăm sóc ta, sau cùng chính là phủi mông bỏ đi. Trong mắt nàng, ta có lẽ chỉ mới là đứa trẻ gì cũng không biết. Sai! Ta biết! Ta biết hết! Nàng tốt xấu gì cũng nên khóc lóc một bài, nói nhớ ta, nói cảm động vì ta đã quay về, còn hơn bình bình thản thản đem ta đưa cho người khác! Được lắm! Đợi lão tử hồi phục! Sẽ chỉnh nàng!
Nàng năm đó bỏ đi, là bỏ đi liền 2 vạn năm. Nàng không nhớ ta ư? Ta nhớ nàng, điên lên được! Giờ khắc ta chuẩn bị hạ quyết tâm đi tìm nàng, nàng cuối cùng cũng xuất hiện, còn là hoa lệ xuất hiện, ở trước mặt ta ôm đất một cái.Chết tiệt! Trong lòng ta hẹp hòi ganh tỵ. Tại sao nàng thà đau vẫn thích đi ôm đất, không phải ngã vào lòng ta? Hiên Trì ta sống gần hai chục vạn năm, lần đầu tiên biết ghen lại là ghen với mặt đất!
Nàng đứng dậy, hướng câu châm chọc của Trích Nhạc ngốc nghếch giải thích: Bản thượng thần sống gần gũi thiên nhiên, rất yêu mặt đất, vừa rồi là...nằm xuống...kiểm...kiểm tra chất lượng đất trồng trên Cửu Trùng Thiên thôi. Hahaha... Thật muốn giết chết cái kẻ tên là “mặt đất” kia!
Ta tính đi tính lại, sau cùng chính là đem nàng trêu chọc một chút, tận hưởng chút cảm giác “được theo đuổi”.
Phiến Vũ quả nhiên rất ngốc, sau đó liền thực sự theo đuổi ta thật!
Nàng chuyển tới Cửu Trùng Thiên, ở tại điện Thừa Nguyên. Ta suýt chút nữa kích động muốn chuyển ngay tới điện Thừa Nguyên sống! Nhưng thôi! Vì đại nghiệp, ta nhịn!
Nhìn nàng ngày ngày ở cạnh Trích Nhạc nói chuyện tâm tình, ta tức tới độ ngày ngày niệm gần 200 lần kinh phật, mới bình thản lại được! Trích Nhạc nói Phiến Vũ cứ gặp hắn là hỏi chuyện của ta, ta rất vui, nhưng mà vẫn ăn dấm tới không kiểm soát được. Ta lần đầu tiên bắt đầu nghi ngờ bản thân có phải người cuồng ghen không nữa?!
Một thời gian sau...
Hừm, xem như Phiến Vũ cũng có chút tiến bộ, bắt đầu tới cung Thiên Tỏa của ta...du sơn ngoạn thủy! Được rồi! Ta cao hứng. Xem ra nàng cũng không tới nỗi ngốc như ta nghĩ. Liền bảy ngày, trừ buổi tối, nàng đều ở nhà ta. Lòng ta nở hoa, tâm tình hoan hỉ...Khụ khụ...có điều cũng phải kìm nén diễn trọn vẹn vai chính nhân quân tử...không...phi lễ với nàng...Có cảm giác vừa khó chịu vừa vui vẻ...Ta lại bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc bản thân có phải bị bệnh rồi không? (GC: Hiên ca, ca bị bệnh cuồng thê... Sau đó tác giả lần hai bị giết!)
Qua bảy ngày, nàng to gan không tới nữa, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt ta...Ta cực hạn nhẫn nhịn hai ngày, cuối cùng đành mất mặt tới hỏi Trích Nhạc. Y cười cười, nói nàng ở chỗ lão lão biết se duyên trong tứ hải bát hoang...
Nguyệt Duyên Điện...
Ta có chút ngơ ngẩn nhìn Phiến Vũ...Nắng nhạt rải trên gò má nàng, bao phủ quanh thân thể một tầng sáng nhẹ... Chết tiệt! Lão tử thế nào lại động sắc tâm rồi...có cảm giác muốn ăn nàng vô cùng mãnh liệt!
Lấy địa cục làm trọng! Suy cho cùng ta vẫn là một quân tử chuẩn mực, suy nghĩ H thì vẫn suy nghĩ H, ngoài miệng vẫn điềm nhiên trêu chọc Phiến Vũ, có chút tự phục bản thân rồi!
Có điều...Tình trạng này của ta với nàng phải duy trì tới bao giờ đây? Phiến Vũ...có thể nào thẳng thắn với ta một chút không? Ta cơ hồ như sắp không chịu được nữa...