Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lệ Tri vẫn nhớ ngày đó.
Gia Tuệ thành kính mà nắm tay nàng nói, dù con đường này có bao nhiêu gian nguy, nàng ấy cũng sẽ đi cùng nàng.
Ngay cả khi phải trả giá bằng mạng sống của mình, nàng ấy cũng không chối từ.
Gia Tuệ lại bán mình làm nô một lần nữa, chỉ để hoàn thành lời thề ngày đó.
Lệ Tri không khỏi dao động trước lòng trung thành này, nàng nắm chặt tay Gia Tuệ, cố nén xót xa trong lòng, cười nói:
“Bây giờ ta chỉ là một nô tỳ thấp cổ bé họng, đừng gọi ta là tiểu thư nữa.”
Không đợi Gia Tuệ phản đối, Lệ Tri nói tiếp:
“Nếu ngươi không chán ghét hoàn cảnh hiện tại của ta, thì từ giờ trở đi, chúng ta sẽ gọi nhau là tỷ muội.”
“Nô tỳ sao có thể ghét bỏ tiểu thư!” Gia Tuệ cả kinh, vội vàng phủ nhận.
“Đã như vậy, từ nay về sau ngươi cũng đừng xưng là nô tỳ nữa, ta cũng không phải tiểu thư.” Lệ Tri nói, “Nếu ngươi thật sự không ghét bỏ ta, thì gọi ta bằng nhũ danh Bàn Bàn đi. “
Lệ Tri giải thích: “Lệ Hạ không còn sống nữa, ta dùng nhũ danh của muội ấy, coi như là một niệm tưởng.”
“Nô tỳ…” Gia Tuệ dừng một chút, “ Gia Tuệ đã hiểu ý của Bàn Bàn.”
Lúc này Lệ Tri mới mỉm cười.
“Đường quản gia có nói cho ngươi biết phải làm việc ở đâu không?”
“Có, kêu ta lát nữa đi Phù Phong Viện báo danh.”
Lệ Tri hiện tại đã hiểu đại khái về tình huống trong Đô Hộ phủ.
“Phù Phong viện là viện của thiếu gia, ta chưa từng nghe nói thiếu gia đối đãi hà khắc với hạ nhân, ngươi đi Phù Phong viện, chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, thì sẽ không có vấn đề gì lớn.”
Lệ Tri vẫn còn một số việc phải làm, nàng giới thiệu sơ qua các nhân vật trong phủ với Gia Tuệ, rồi vội vã đến Huyên Chỉ Viện.
Sau khi được thăng làm tam đẳng nha hoàn, nàng cũng không có nhiều việc phải làm, phần lớn chỉ là dọn dẹp phòng.
Chiếc vòng vỏ sò vẫn còn ở cửa hàng tạp hóa, Lệ Tri muốn tìm cách kiếm được một số phần thưởng, để có thể chuộc chiếc vòng càng sớm càng tốt. Nàng chú ý nắm cơ hội, thì cơ hội sẽ đến với nàng.
Tam đẳng nha hoàn trước đây lúc dọn phòng sẽ không di chuyển đồ dùng trong phòng, nhưng hôm nay Lệ Tri cố tình di chuyển các kệ để lau bụi phía sau Bát Bảo Giá.
Không nghĩ tới, nàng lại phát hiện một viên trân châu nhỏ sau kệ.
Viên trân châu bị thủng một lỗ ở giữa, như thể nó rơi ra từ một cây trâm nào đó.
Sau khi dọn dẹp xong, nàng đợi Lỗ Huyên rảnh rỗi một mình liền đem trân châu nộp lên.
“Đây là?” Lỗ Huyên nhìn trân châu kinh ngạc hỏi.
“Hôm nay, khi quét dọn vệ sinh, nô tỳ di chuyển Bát Bảo Giá và tìm thấy thứ này ở phía sau.” Lệ Tri nói, “Nô tỳ nghĩ chắc là nó rơi xuống từ một trong những cây trâm nào đó của tiểu thư.”
Lỗ Hàm chỉ có một nữ nhi, đương nhiên là nghìn sủng vạn sủng. Lỗ Huyên có vô số đồ trang sức, trân châu này rơi từ cây trâm nào xuống, nàng căn bản sẽ không để trong lòng.
Nàng gọi đại nha hoàn trong phòng vào kiểm tra nữ trang, quả nhiên phát hiện một cây trâm thiếu mất một viên trân châu.
Một viên trân châu đối với Lỗ Huyên thì không đáng bao nhiêu, nhưng đối với những nha hoàn phía dưới thì nó gần như là một năm tiền công. Huống chi Lệ Tri lại là một nô tỳ có văn tự bán đứt không có nguyệt ngân hàng tháng.
Lỗ Huyên xúc động trước tấm lòng không tham của Lệ Tri, nên muốn ban cho nàng viên trân châu.
“Nô tỳ chỉ là đem đồ vật nhặt được trả lại cho nguyên chủ, không thể thưởng lớn như vậy.” Lệ Tri nói, “Nếu như tiểu thư muốn thưởng cho nô tỳ, nô tỳ có một chuyện muốn nhờ.”
“Ngươi nói đi?” Lỗ Huyên hiếu kỳ nói.
“Nô tỳ vì cứu chữa cho đệ đệ, nên đã đem vật cũ trong nhà cầm ở tiệm tạp hóa, bây giờ muốn chuộc lại cần bốn lượng bạc.”
“Ta còn tưởng là chuyện lớn gì…” Lỗ Huyên cười nói: “Bội Nhi, đi lấy cho nàng một túi bạc vụn đi.”
Đại nha hoàn bên cạnh Lỗ Huyên nhanh chóng mang một túi bạc vụn đến.
Lệ Tri hành lễ tạ ơn.
Sau khi tan trực, nàng tự ý hoãn thời gian đi Trúc Viện, đến cửa hàng tạp hóa nơi thế chấp chiếc vòng tay trước.
Nàng lấy bạc ra muốn chuộc lại chiếc vòng nhưng lại nhận được một tin tức như sấm sét giữa trời quang.
“Bán cho người khác rồi?”
Nam tử trung niên lần trước đang ngồi ở cửa hàng, không đếm xỉa tới nàng mà dùng ngón tay nhúng nước vô tư vuốt trái cây bày ra cửa.
“Đúng vậy, ngày đầu tiên ngươi đưa cho ta, vòng tay đã có người mua.”
“Chưởng quầy, chúng ta đã thỏa thuận, ngươi cho ta bảy ngày, ta nhất định sẽ tới chuộc…. “
“Chuyện này là lỗi của ta.” Chưởng quầy đặt gáo nước trong tay xuống, “ Ngươi dùng vòng tay cầm cố một lạng đường, bây giờ ta cho ngươi thêm 10 lạng…. hoặc đổi thành tiền, được không?”
Chuyện đã đến nước này, Lệ Tri tự nhủ lo lắng cũng vô ích, cố gắng trấn tĩnh lại, dùng giọng điệu bình thường hỏi:
“Ai đã mua nó?”
“Cái này... ” Chưởng quầy lộ ra do dự.
“Ta sẽ không làm khó ngươi, ngươi chỉ cần nói cho ta biết ai mua vòng tay là được.” Lệ Tri nói: “Nếu như ngươi không muốn cùng ta đi quan phủ dây dưa.”
Dưới sự ép buộc và dụ dỗ của Lệ Tri, chưởng quầy cuối cùng mở miệng:
“… Đó là một cô nương trẻ tuổi mặc xquần áo màu hồng, đội mũ che mặt, ta cũng không thấy rõ mặt.”
“Mua bao nhiêu tiền?”
Chưởng quầy vốn không muốn nói, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Lệ Tri, hắn bất đắc dĩ đáp:
“Năm mươi lượng.”
“Câu hỏi cuối cùng của ta, người đó đến mua lúc nào?”
“Vào ngày đầu tiên sau khi người cầm đồ.”
Lệ Tri đã đoán được ai đã mua chiếc vòng tay.
Nàng không để ý tới chưởng quầy tiệm tạp hóa nữa, cũng không quay đầu mà rời đi.
…
Trúc Viên vẫn yên tĩnh như mọi khi.
Thời điểm Lệ Tri được Dưa Hấu dẫn vào thư phòng, Tạ Lan Tư đang ngồi trên sạp chơi cửu liên hoàn(*).
(*)cửu liên hoàn là đồ chơi trí tuệ dân gian truyền thống của Trung Quốc, được làm từ 9 chiếc vòng làm bằng dây kim loại, các vòng được đặt trên một tấm ván ngang hoặc nhiều khung, chạy qua tay cầm vòng. Khi chơi, hãy lặp lại thao tác theo một quy trình nhất định để 9 vòng có thể được cởi trói tương ứng hoặc kết hợp thành một.
Hôm nay nàng đến muộn, trời cũng đã tối, cạnh sạp không có chiếc đôn thêu cho nàng.
Lệ Tri vốn không muốn lên tiếng quấy rầy, nhưng Tạ Lan Tư không ngẩng đầu lên mà mở miệng nói:
“Còn tưởng rằng ngươi không tới, đôn thêu đã chuẩn bị rồi lại đem dẹp đi.”
“… Có việc nên đến chậm một chút, xin lỗi đã để Điện hạ đợi lâu.”
“Chỉ có nửa canh giờ thôi, không tính đợi lâu.” Tạ Lan Tư nở nụ cười hiền lành.
“Làm sao để Điện Hạ có thể nguyện ý bỏ qua nghi hoặc lúc trước?”
Hắn ném cửu liên hoàn trong tay cho Lệ Tri và nói:
“Tháo nó ra trong thời gian một tách trà, ta sẽ giả vờ như không có nửa canh giờ chờ đợi kia.”
Lệ Tri cầm cửu liên hoàn, không khỏi cảm thấy phiền muộn trong lòng.
Nàng không am hiểu cửu liên hoàn, nhưng có một người ở Lệ Phủ rất thích chơi loại đồ chơi này, đó là Lệ Huệ Trực, người đã mất rồi.
“Làm sao vậy?” Tạ Lan Tư tựa hồ như phát hiện sắc mặt nàng thay đổi, mở miệng hỏi.
“…Không có gì.”
Lệ Tri lắc đầu, cầm cửu liên hoàn lên quan sát.
“Tự tìm cho mình một chỗ ngồi đi.”
Tạ Lan Tư cũng cầm tách trà lên.
Lệ Tri cũng không khách khí, ngồi ở một góc khác trên sạp.
Mặc dù Lệ Tri đã rất cố gắng nhưng cửu liên hoàn giống như một tiểu hài tử phản nghịch trong tay nàng, liên tục trêu đùa nàng, không chịu để nàng tháo ra.
Nàng chiến đấu với cửu liên hoàn phản nghịch này thật lâu, lâu đến nỗi bàn tay của Tạ Lan Tư đều đã bị tê dại với tách trà.
“Đưa nó cho ta.” Hắn thở dài.
Lệ Tri đương nhiên biết, đừng nói là một tách trà, thậm chí là mười tách trà cũng đã uống xong rồi, Tạ Lan Tư đã mở cửa sau cho nàng, đáng tiếc, nàng vẫn chưa tháo được cái cửu liên hoàn này.
Sau khi Tạ Lan Tư lấy cửu liên hoàn, hắn dùng thủ pháp thuần thục tháo rời cửu liên hoàn ra.
Thời gian một tách trà tiêu chuẩn, hoặc là nói thời gian của nửa tách trà.
“Nhìn có hiểu không?” Tạ Lan Tư tháo cửu liên hoàn xong, ngẩng đầu nhìn Lệ Tri.
“… Điện Hạ coi trọng ta.”
Lệ Tri chỉ muốn cười khổ.
Chắc là nhìn thấy Lệ Tri không có hứng thú, Tạ Lan Tư đã ném cửu liên hoàn đi.
Lệ Tri nhận thấy trong mắt Tạ Lan Tư hiện lên vẻ mệt mỏi.
“... Trước kia ta luôn tìm cách để được đi ra ngoài, nhưng khi thật sự đi ra ngoài rồi, mới phát hiện mọi thứ cũng chỉ có như vậy.”
“ ‘Ra ngoài’ của Điện Hạ là có ý gì?” Lệ Tri hỏi: “Là bên ngoài Đông Cung sao?”
Tạ Lan Tư không trả lời câu hỏi của nàng.
“Sự tồn tại của ta có mang lại chút an ủi nào cho Điện Hạ không?”
Lời nói thẳng thắn của Lệ Tri khiến ánh mắt Tạ Lan Tư đang nhìn thúy trúc ngoài cửa sổ phải quay trở về.
Nàng nhìn thẳng vào hắn, giống như không biết e lệ. Nhưng bàn tay giấu trong ống tay áo đã sớm nắm chặt thành nắm đấm.
Tạ Lan Tư đang suy nghĩ.
Lá trúc rì rào ngoài cửa sổ.
Trăng tròn trên không trung, cảnh đêm trong trẻo không một gợn mây.
Ánh trăng bao phủ lên người Tạ Lan Tư một tầng ánh sáng mỏng như lụa trắng, hắn thanh tao và dịu dàng như mặt trăng rơi xuống đất. Khuôn mặt từ bi của hắn có thể dễ dàng lừa gạt hết thảy thế nhân.
Lệ Tri sẽ không bao giờ quên ánh trăng vốn lạnh lùng như thế nào.
Nàng hỏi một vấn đề khác:
“Tại sao Điện Hạ lại mua vòng tay của ta?”
“Vòng tay?” Tạ Lan Tư nhẹ nhàng hỏi, như thể hắn không biết gì về những gì nàng nói.
Lệ Tri yên lặng nhìn hắn.
Tạ Lan Tư hỏi, “Tại sao ngươi lại nghĩ là ta mua?”
“Người mua chiếc vòng mặc quần áo màu hồng, đội mũ che mặt. Nếu ta nhớ không nhầm thì ngày đầu tiên ta cầm cố chiếc vòng cũng là ngày ta thấy cô nương Dưa Hấu mặc quần áo màu hồng.”
“Trong Minh Nguyệt Tháp có rất nhiều người mặc quần áo màu hồng, chỉ dựa vào điều này, ngươi nghĩ là ta đã mua chiếc vòng?”
“Thực sự có rất nhiều người mặc quần áo màu hồng trong Minh Nguyệt Tháp,” Lệ Tri nói, “Nhưng người duy nhất có thể mua chiếc vòng vào ngày đầu tiên thì chỉ có một mình Điện Hạ ngài.”
“…”
“Chỉ có ngày đó ta ở trước mặt Điện Hạ thử thuốc, Điện Hạ mới có cơ hội nhìn thấy trên tay của ta không có vòng tay.” Lệ Tri nói.
Những người khác không biết chiếc vòng tay đó quan trọng như thế nào đối với nàng, nhưng một người nhạy cảm và đa nghi như Tạ Lan Tư, chắc chắn không thể không biết.
Hôm đó khi nàng đang thử thuốc, ống tay áo của nàng bị tuột ra, Tạ Lan Tư đáng lẽ đã nhìn thấy cổ tay nàng trống rỗng, nhưng hắn không hỏi gì cả.
Hắn không hỏi, nhưng sau đó, hắn cho người điều tra tung tích của chiếc vòng, rồi lặng lẽ mua lại.
“Tại sao?” Nàng hỏi.
Tạ Lan Tư trầm mặc một lúc, sau đó nhìn nàng nở nụ cười.
Hắn nói: “Ta muốn biết, cái vòng tay bất ly thân này của ngươi có bí mật gì.”
“Bí mật?” Lệ Tri cũng cười, “Điện Hạ phát hiện ra bí mật rồi sao?”
Tạ Lan Tư không nói gì.
“Ta sẽ nói cho Điện Hạ biết bí mật là gì…”
Lệ Tri chống tay lên sạp, duỗi thẳng phần thân trên và từ từ đến gần Tạ Lan Tư.
Tạ Lan Tư bất động cho đến khi khuôn mặt của hai người gần đến mức có thể nhìn thấy ánh trăng trong veo trong mắt nhau.
Lệ Tri ghé vào lỗ tai hắn, nhẹ nói:
“Chuỗi vòng tay này, đối với ta mà nói, là tuyệt bút của một người khóc ra máu, là lời cầu cứu của trái tim.”
“Đó là sinh mẫu, hay muội muội song sinh của ngươi?”
Tạ Lan Tư nhận được đáp án từ thần sắc của Lệ Tri.
“Là muội muội ngươi,” Hắn nói, “Ngươi tiếp cận ta, chỉ để báo thù cho muội muội ngươi?”
“Điện Hạ biết muội muội của ta sao?” Lệ Tri hỏi ngược lại.
“Chưa từng gặp mặt.”
“Đã như vậy, ta muốn báo thù, tiếp cận Điện Hạ có ích lợi gì?”
“Ngươi muốn lợi dụng thực lực của ta trở về Kinh Đô?” Tạ Lan Tư vừa nói xong liền phủ nhận suy đoán này, “Ngươi không biết ta, cũng không có khả năng xác định ta có thể trở về Kinh Đô hay không.”
“Điện Hạ nghĩ nhiều rồi.”
Lệ Tri nhìn người trong mắt hắn.
Mắt nàng nhìn chăm chú vào mắt hắn, nhưng những gì nàng nhìn thấy là một khuôn mặt giống hệt khuôn mặt của nàng.
“Ta thừa nhận ta trăm phương ngàn kế tiếp cận Điện Hạ, nhưng ta tiếp cận Điện Hạ, cũng không phải do nguyên nhân mà Điện Hạ đoán được.”
Ánh trăng len lỏi giữa hơi thở của hai người.
Tạ Lan Tư nhìn vào mắt nàng, tim của hắn có phút giây đập hỗn loạn.
Ánh mắt của nàng khiến hắn liên tưởng đến một hồ nước bị sương mù bao phủ. Giống hệt như những gì hắn nhìn thấy ở Hồ Tâm Lâu, vào mỗi sáng mùa đông, hồ nước đều được bao phủ trong làn sương mù vô tận.
Xuyên thấu qua sương mù đau thương, hắn mơ hồ có thể nhìn thấy tâm linh bị vỡ vụn phía sau.
“Ta nguyện ý vì Điện Hạ trả giá tất cả.”
“Không ngại vạn kiếp bất phục.”
“Chỉ cầu Điện Hạ được vui vẻ.”
Hồ nước vây khốn hắn.
Sương mù giam cầm hắn.
Bỗng nhiên lại vấn vít hắn một lần nữa.
*********
Cửu liên hoàn