Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 1: Kết quả xét nghiệm
Tại bệnh viện.
“Cô Uyển Giao, đây là kết quả xét nghiệm của cô.” Bác sĩ đẩy tờ giấy về phía Trương Uyển Giao. Cô đưa tay nhận lấy.
Nhìn những dòng chữ trên tờ giấy, bỗng chốc đầu óc Trương Uyển Giao quay cuồng, cô không thể tin nổi vào mắt mình.
“Bác sĩ, đây là thật ư?” giọng Trương Uyển Giao nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu, cô vô thức đưa tay sờ bụng.
“Tôi biết bây giờ cô cảm thấy rất khó khăn, nhưng với tình hình hiện tại của cô, tôi khuyên cô nên suy nghĩ làm phẫu thuật sớm, phẫu thuật càng sớm, cơ hội chữa khỏi càng cao.”
“Còn đứa bé…” Trương Uyển Giao không thể nói hết câu.
Bác sĩ lắc đầu, ánh mắt ánh lên vẻ thương cảm.
“Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ suy nghĩ.”
Nói rồi Trương Uyển Giao rời khỏi bệnh viện, cô đứng nhìn bầu trời xanh thẳm trên cao, trong lòng rối như tơ vò, có muốn vàn điều muốn nói, nhưng lại không biết nói cùng ai. Chồng của cô, Hoàng Lập Thành đã mấy ngày nay không về nhà rồi. Mấy tháng nay lúc nào anh cũng bận rộn, hầu như chỉ ghé qua nhà một chút rồi thôi.
Trương Uyển Giao nhìn tờ giấy khám trong tay, cuối cùng vẫn hít một hơi thật sâu, quyết định lấy điện thoại, cô đến ngồi xuống ghế đá trong khuôn viên bệnh viện, rồi bấm số gọi.
Những tiếng tút rất dài vang lên như đâm xuyên vào trái tim Trương Uyển Giao, chưa bao giờ cô thấy mình cô đơn như lúc này. Phải rất lâu sau Hoàng Lập Thành mới bắt máy.
“Alô.” giọng anh có phần lạnh nhạt.
“Ừm…” Nhất thời Trương Uyển Giao không biết phải nói gì, dạo gần đây quá ít trò chuyện, cô không biết nên mở lời thế nào về tình hình hiện tại của bản thân, chần chừ một lúc, đường như cũng cảm nhận được sự sốt ruột ở đầu dây bên kia. “Tối nay anh có về ăn cơm không?”
Cuối cùng cô cũng chỉ có thể thốt ra được một câu hỏi nhạt nhẽo đến ngớ ngẩn như vậy.
“Dạo gần đây anh hơi bận, chắc sẽ về muộn.”
“Anh Thành, cũng đến giờ ăn trưa rồi, chúng mình đi ăn đi.”
Đột nhiên Trương Tuyết Giao nghe thấy tiếng con gái vọng vào máy, trái tim cô như bị ai dùng tay hung hăng túm chặt lấy, vô cùng khó chịu. Mấy tháng nay anh đi sớm về muộn, thậm chí có khi mấy ngày không về, khi về quần áo còn vương mùi nước hoa phụ nữ, cô đều cố nhắm mắt cho qua, coi như không nhìn, không ngửi thấy gì. Cô chỉ hi vọng cuộc hôn nhân này có thể tiếp tục, con của cô có thể có cha.
Nhưng bây giờ, cô biết phải làm sao đây?
“Anh có việc bận rồi, cúp máy trước đây.”
Nói rồi Hoàng Lập Thành cúp máy, bỏ lại Trương Uyển Giao ngơ ngẩn nhìn màn hình điện thoại sáng lên rồi từ từ tối thui.
Sống mũi chua xót, đáy lòng đau như dao cắt, cô ngửa đầu nhìn trời xanh trên cao, cố găn nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.
Cuộc hôn nhân này, rốt cuộc là sai ở đâu?
Anh phản bội cô vì lí do gì?
Có phải vì chán cô rồi không.
Nhưng còn đứa trẻ chưa chào đời này, cô sẽ phải nói với nó ra sao.
Nước mắt như những hạt châu đứt sợi, tuôn dài trên gò má có chút nhợt nhạt của Trương Uyển Giao. Cô khóc nấc lên trước ánh mắt soi mói của mọi người. Nhưng giờ phút này cô chẳng còn quan tâm gì nữa. Bởi vì những điều cô trân quý nhất cũng đã hoặc sắp vụt mất.
Bụng đột nhiên đau quặn, Trương Uyển Giao thấy cổ họng khô ngứa, cô cong người ho dữ dội, rồi như có gì đó cuộn lên, Trương Uyển Giao ho mạnh, một bụm máu rơi xuống đám cỏ dưới chân. Màu đỏ tươi tương phản với màu cỏ xanh, nhìn vô cùng chói mắt.
Trương Uyển Giao nhìn đến ngơ ngẩn cả người. Cô biết tình hình bệnh của mình không tốt, nhưng không ngờ lại tệ đến vậy.
Ngồi rất lâu ở ghế đá bệnh viện, đến khi tâm trạng bình ổn đôi chút, Trương Uyển Giao mới đứng dậy, xách túi đi đến bãi đỗ xe, tự lái xe về. Phụ nữ đi bệnh viện một mình, cô đơn biết bao nhiêu!
Trương Uyển Giao lái xe như người mộng du, không biết bằng cách nào mà cô có thể lái được về đến biệt thự. Biệt thự này nằm trong khu đất vàng của thành phố, những người ở đây không phú thì quý. Biệt thự được thiết kế riêng, vô cùng xa hoa, rộng lớn.
Nhưng Trương Uyển Giao ở đây lại cảm thấy càng cô đơn khi người chồng của cô quá ít trở về nhà.
Vừa bước vào cửa, dì Bảy đã niềm nở đi ra.
“Cô chủ, cô ăn gì chưa? Tôi dọn cơm nhé.”
Trương Uyển Giao vốn muốn lắc đầu từ chối, nhưng nghĩ đến đứa bé trong bụng có lẽ đã đói lắm rồi, cô lại gật đầu.
Dì Bảy nấu ăn rất ngon, cũng rất chu đáo, chỉ loáng một cái đã bày đầy bàn đồ ăn, còn có chiếc bánh kem lớn đặt giữa bàn. Nhìn chiếc bánh đúng kiểu dáng cô thích đặt giữa bàn nhìn thật mỉa mai.
Hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của bọn họ, cũng là ngày cô phát hiện ra căn bệnh của mình, rất có thể cô không thể giữ nổi cái thai trong bụng. Bây giờ cô ngồi một mình trước bàn đầy ắp đồ ăn này thì có ý nghĩa gì chứ?
Trương Uyển Giao với tay châm nến, thổi tắt rồi cắt một góc bánh nhỏ, chậm rãi xúc từng thìa đưa lên miệng. Bánh này đặt mua ở tiệm bánh nổi tiếng nhất thành phố, dĩ nhiên vô cùng thơm ngon, nhưng cô ăn cứ có cảm giác như đang nhai sáp nến, không chút mùi vị.
Có lẽ cuộc hôn nhân của cô cũng giống chiếc bánh kem này, nhìn thì rất thơm ngon, hấp dẫn nhưng chỉ có người trong cuộc mới nếm được mùi vị thực sự của nó mà thôi.
Chương 2: Mất đi tất cả chỉ trong một ngày1058 Words
Sau khi cố gắng ăn hết miếng bánh kem nhỏ. quả thực không có chút khẩu vị nào, Trương Uyển Giao uống thêm bát canh gà cho có chất dinh dưỡng, rồi lên giường nằm nghỉ.
Ở một mình, cảm giác cô đơn lại xâm chiếm, cô bèn trở dậy, đặt một chiếc đĩa nhạc cổ điển vào máy phát nhạc, cô mặc chiếc váy ngủ bằng lụa dài màu trắng, cơ thể mảnh mai xinh đẹp, những bước chân di chuyển nhẹ nhàng, thanh thoát.
Trương Uyển Giao nhảy một mình hết một điệu nhạc, vốn muốn nhảy thêm một chút để mệt hẳn, như vậy sẽ dễ ngủ hơn, đột nhiên bụng cô quặn lên một cái, cảm giác đau đớn vô cùng.
Cô ngồi bệt xuống sàn, cong người ho, lúc mở tay ra nhìn có vệt máu đỏ loang ở tay. Cô bèn đi vào nhà vệ sinh, mặc dù cả người run rẩy vì đau đớn nhưng vẻ mặt cô lại bình thản đến lạ lùng. Bởi lẽ, cô đã thông suốt rồi.
Mở vòi nước, lấy chút xà phòng, Trương Uyển Giao rửa tỉ mỉ lòng bàn tay, rồi đến những ngón tay, lau khô tay rồi cô bước ra phòng ngoài.
Cô ấn số gọi cho bác sĩ, nói về tình hình bệnh của mình, bác sĩ lại khuyên cô nên nhanh chóng quyết định làm phẫu thuật, cũng nói sẽ gửi thuốc cho cô. Cúp máy, Trương Uyển Giao nằm xuống giường, cả thân thể và tâm hồn đều mệt nhoài, cô không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Tận tới khi một tiếng động nhẹ vang lên, Trương Uyển Giao giật mình tỉnh dậy. Là Hoàng Lập Thành vừa về, anh đã đóng cửa rất nhẹ nhưng âm thanh cạch nhỏ xíu đó vẫn khiến cô tỉnh giấc. Cô day huyệt thái dương đau nhức, nhìn anh.
“Anh về rồi à?”
“Ừm, làm em thức giấc à? Em cứ ngủ tiếp đi.”
Hoàng Lập Thành vừa nói vừa cởi áo khoác, treo lên giá. Sau đó anh tháo cà vạt, cởi áo sơ mi rồi đi vào phòng tắm. Tiếng nước trong phòng tắm vang lên. Trương Uyển Giao trở mình nằm cho thoải mái, vừa bị giật mình tỉnh đậy đầu hơi nhức, nhưng ngủ được mấy tiếng cơ thể cô cũng cảm thấy thoải mái hơn, bụng không còn đau như lúc trước.
Một lát sau Hoàng Lập Thành tắm xong bước ra.
“Em vẫn chưa ngủ à?”
Trương Tuyết Giao lắc đầu. Cô ngồi dựa vào thành giường, mái tóc dài xõa xuống vai, khuôn mặt trắng trẻo tinh xảo, đôi mắt đen láy ngước lên nhìn người đang đứng phía trên.
Hoàng Lập Thành tiến đến xoa đầu cô, một tay tắt đèn.
“Đi ngủ thôi, muộn rồi.”
Trương Tuyết Giao nằm xuống giường, quay lưng về phía anh. Hoàng Lập Thành nghiêng người, vòng tay ôm cô. Hình như cô gầy đi, anh hơi nhíu mày.
“Em gầy đi à?”
“Ừm.”
“Đừng bắt chước mấy cô người mẫu ăn kiêng giảm cân, em đã gầy lắm rồi. Béo một chút mới đẹp.”
Trương Tuyết Giao thấy đáy lòng chua chát. Đâu phải cô muốn giảm cân, muốn gầy. Mà chỉ vì không ăn được, ăn vào dễ bị nôn, cũng không có khẩu vị để ăn.
Hoàng Lập Thành vùi mặt vào mái tóc cô, mái tóc mềm, có một mùi hương vô cùng dễ chịu. Anh hít sâu một hơi, bàn tay cũng bắt đầu không an phận mà lần đi lung tung.
Bàn tay to ấm nóng chạm vào làn da mềm mịn của Tuyết Giao khiến cả người Hoàng Lập Thành lập tức nóng bừng, anh hôn lên tóc, lên tau Trương Tuyết Giao. Cả người cô run lên nhè nhẹ.
Cuộc hôn nhân này liệu có thể được cứu vãn không?
Lúc Hoàng Lập Thành còn đang mải miết hôn lên từng tấc da thịt của cô, Trương Tuyết Giao cũng đang dần suy nghĩ bỏ qua tất cả, bắt đầu làm lại từ đầu thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên không đúng lúc.
Hoàng Lập Thành với tay tắt điện thoại, nhưng chỉ vài giây sau tiếng chuông như đòi mạng lại vang lên không dứt. Hoàng Lập Thành bực bội, với tay lấy điện thoại, vừa ấn nút nghe vừa dời khỏi giường.
“Alô, anh Thành…”
Trương Tuyết Giao không nghe được nhiều, nhưng âm thanh văng vẳng kia đủ để cô biết đó là giọng phụ nữ, cách xưng hô cũng vô cùng thân mật. Một lát sau Hoàng Lập Thành đã quay lại.
“Công ty có việc gấp, anh phải đi bây giờ, em ngủ sớm đi.”
Cô đâu có điếc, cũng không bị ngốc, sao không biết “việc” kia là gì chứ?
“Chồng, khuya rồi, anh ở nhà đi, chuyện gì mai giải quyết được không?”
Trương Tuyết Giao ngẩng đầu, đôi mắt đen láy to tròn lấp lánh. Cô muốn níu kéo cuộc hôn nhân này, muốn đánh cược một lần.
“Xin anh!” Trương Tuyết Giao bật ra hai chữ này, như rút hết cả tâm can mình.
Hoàng Lập Thành thở dài.
“Em ngủ sớm đi, anh đi một lát rồi về ngay.”
Vừa nói Hoàng Lập Thành vừa mở tủ, lấy quần áo dài để thay. Trương Tuyết Giao ngồi trên giường, khuôn mặt hơi tái đi, mái tóc rối bời, tận tới khi Hoàng Lập Thành đã đi rồi, cô cũng vẫn ngồi bất động như thế.
Chua xót, đau đớn.
Cô đã coi như không biết gì, đã hạ mình cầu xin anh, vậy mà cũng không níu kéo nổi người đàn ông này. Trong một ngày, cô dường như đã mất đi tất cả.
Nhưng bây giờ cô lại không thể khóc được, có lẽ nỗi đau quá lớn, lớn đến mức khiến cô tê dại rồi. Trương Tuyết Giao đặt tay lên bụng, cái thai còn quá bé, cô chưa cảm nhận được bất cứ điều gì, không biết đứa trẻ đã cảm nhận được chưa?
Đêm, một mình trong biệt thự, thật dài, cũng thật lạnh lẽo!
Chương 3: Trong bệnh viện1043 Words
Buổi sáng, Trương Uyển Giao tỉnh dậy, cô nhìn khắp phòng, vẫn lạnh lẽo như tối qua, vậy là cả đêm qua Hoàng Lập Thành không về nhà.
Cô vệ sinh cá nhân rồi bước xuống lầu, dì Bảy đã nấu món cháo sườn thơm phức, chỉ đợi cô đi xuống là múc một bát, đặt ra bàn.
“Cô chủ, ăn chút cháo đi, dạo này cô ăn ít quá.”
“Cảm ơn dì Bảy.”
Cháo ninh nhừ, mùi rất thơm, cho vào miệng cũng dễ dàng tan ra, chính vì vậy mà Trương Uyển Giao cũng cố gắng ăn được nửa bát, sau đó uống một cốc nước rồi đứng dậy. Cô xem lịch trình làm việc, sắp xếp trợ lí xử lý một số việc cho cô. Hôm nay không khỏe, cô muốn ở nhà thêm một ngày.
“Cô chủ, hoa ngoài vườn hôm nay nở nhiều quá, cô xem tươi không này.” Dì Bảy vừa ôm một bó hoa đủ các màu sắc đi vào, vừa niềm nở nói.
Nhìn bó hoa rực rỡ sắc màu, tâm trạng Trương Uyển Giao cũng tốt lên một chút.
“Đẹp quá dì Bảy.” Cô lên tiếng khen.
“Để tôi cắm mấy bình bày trong phòng khách, như thế cũng có không khí hơn.”
Vừa nói dì Bảy vừa chạy đi lấy mấy cái bình, cái kéo, bắt đầu cắt cắt tỉa tỉa, vừa cắm vừa ngắm nghía chỉnh sao cho đẹp nhất.
Hương hoa thoang thoảng trong phòng, Trương Uyển Giao lười biếng cuộn người trên sô pha, cô nhìn dì Bảy cắm hoa, nhìn những bông hoa tươi, lòng cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Cô chủ, cô có muốn đặt một bình hoa trên phòng không?”
Dì Bảy cầm một lọ hoa hồng rất đẹp, hỏi. Trương Uyển Giao gật đầu cảm ơn dì ấy, cô đang định đi lên lầu cùng dì Bảy để xem đặt chỗ nào cho hợp thì điện thoại reo lên. Là bác sĩ gọi điện tới nói thuốc của cô đã về, cô có thể tới lấy rồi để bác sĩ xem tình hình hiện tại, sắp xếp lịch điều trị hoặc có thể để bệnh viện gửi thuốc về nhà cho.
Trương Uyển Giao chọn tự mình đến bệnh viện, cô biết sức khỏe của mình, cũng như đã biết cuộc hôn nhân của mình, cô căn bản không có sự lựa chọn.
Sau khi thay bộ đồ mặc nhà sang một chiếc váy liền thân màu trắng đơn giản, Trương uyển Giao tự lái xe tới bệnh viện, trước khi xuống xe, cô tô lại son môi một chút, những ngày này cô không ăn được, người gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng nhợt nhạt hơn. Cô không muốn nhìn mình tiều tụy mà khiến người khác phải thương hại.
Vẫn như hôm qua, bác sĩ khuyên cô nên sớm sắp xếp điều trị, Trương Uyển Giao gật đầu đồng ý, sau đó lấy thuốc rồi rời khỏi bệnh viện. Lúc vừa bước ra khỏi phòng khám bệnh, cô nhìn thấy một bóng người vô cùng quen thuộc, đến mức không thể quen thuộc hơn.
Là chồng của cô, Hoàng Lập Thành.
Anh không tới công ty mà ở đây giờ này làm gì?
Trương Uyển Giao vô thức nép người lại, lặng lẽ đi theo anh. Bệnh viện đông người, Hoàng Lập Thành dường như cũng không chú ý gì, anh cứ đi thẳng, một lúc sau dừng lại, trao đổi gì đó với một bác sĩ nữ.
Bác sĩ nữ này khi nhìn thấy Hoàng Lập Thành thì lập tức kéo khẩu trang xuống, mỉm cười rất tươi. Khuôn mặt cô ta khá thanh tú, nụ cười ngọt ngào.
Trương Uyển Giao đứng từ xa quan sát nên không nghe được rõ hai người bọn họ nói gì, chỉ thấy nữ bác sĩ kia nói vài câu, Hoàng Lập Thành gật đầu, rồi đột nhiên khóe mắt bác sĩ hơi liếc, bất ngờ nhào qua ôm lấy Hoàng Lập Thành.
Trực tiếp nhìn thấy cảnh ấy, nói không đau lòng là nói dối. Giữa thanh thiên bạch nhật như vậy mà họ còn ôm nhau, vậy tối qua không cần nói cũng có thể biết bọn họ đã làm gì.
Sống mũi Trương Uyển Giao chua xót, bụng cô đột nhiên lại đau quặn lên, cảm giác buồn nôn ập đến, cô lập tức ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh. Trường Uyển Giao cong mình nôn cô có cảm giác như đang nôn hết cả ruột gan ra ngoài.
Một lúc lâu sau cô mới thấy đỡ hơn một chút, bèn đứng dậy, giật nước rồi đi ra ngoài rửa tay. Một người phụ nữ đang dặm lại phấn thấy khuôn mặt Trương Uyển Giao tái xanh thì hỏi.
“Cô ơi, cô không sao chứ?”
Trương Uyển Giao lắc đầu, cô đứng dựa người vào thành bồn rửa tay, cơ thể run rẩy. Đang rửa tay, đột nhiên cô thấy đầu óc tối sầm, cả người nặng nề ngã xuống nền nhà vệ sinh.
Người phụ nữ đang trang điểm kia thấy cảnh ấy thì bị dọa sợ, vội vàng kêu lên.
“Cô gì ơi, cô gì ơi, cô sao thế? Đừng làm tôi sợ.”
Người phụ nữ nhìn xuống, chiếc váy dài trắng của Trương Uyển Giao đang chầm chậm loang ra một vệt máu đỏ. Cô ấy càng hoảng hốt, vội vàng mở cửa nhà vệ sinh, chạy ra ngoài.
Vừa chạy được một đoạn cô ấy nhìn thấy một y tá, lập tức túm lấy y tá. May mà đang ở bệnh viện, nếu nhà vệ sinh bên ngoài, cô ấy cũng không biết phải làm sao.
“Y tá, có người ngất xỉu trong nhà vệ sinh nữ, cô mau xem giúp tôi.”
Cô y tá nghe thấy thế thì gọi thêm người, lập tức tới nhà vệ sinh, đỡ Trương Uyển Giao đang nằm ngất xỉu lên, lúc này mọi người đều thấy máu đỏ tươi đã thấm ướt một khoảng chiếc váy.
Dù chưa khám, nhưng nhìn cảnh này, ai cũng bất giác thở dài xót xa.
Chương 4: Sinh nhật cô ấy1404 Words
Các bác sĩ, y tá vội vàng đỡ Trương Uyển Giao lên cáng, đưa thẳng vào phòng cấp cứu.
Cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, Uyển Giao cũng đã hôn mê, cô hoàn toàn không còn ý thức về chuyện này.
Phía ngoài hành lang cách đó không xa, Hoàng Lập Thành cũng đang đứng cùng Lý Mạn Trương. Để Lý Mạn Trương ôm một lát, anh đưa tay, gỡ tay cô ta ra. Vừa rồi đang nói chuyện bình thường, đột nhiên cô ta nhào đến ôm làm anh trở tay không kịp. Hoàng Lập Thành đơ người mất một lúc lâu mới bình tĩnh gỡ tay cô ta ra.
“Được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi về đây.”
Hoàng Lập Thành lạnh nhạt nói, muốn quay người rời đi thì Lý Mạn Trương níu lấy tay anh.
“Anh Thành, sao anh lại lạnh nhạt với em như thế?”
Hoàng Lập Thành hơi mất kiên nhẫn, nhưng anh là người khống chế cảm xúc rất tốt, nên vẫn bình tĩnh nói.
"Mạn Trương, tôi nể tình chúng ta từng quen biết và cô cũng là bác sĩ riêng của ông nội tôi nên tôi mới giúp cô giải quyết mấy chuyện phiền phức đó."
Hoàng Lập Thành đưa bàn tay rắn chắc của mình lên, trên ngón áp út của anh là một chiếc nhẫn bằng bạch kim khiến Lý Mạn Trương tỏ ra đau xót. Cô ta cắn chặt môi, cảm thấy không cam lòng.
Lý Mạn Trương hơi cúi đầu, cắn chặt môi dưới, một lúc sau mới lên tiếng, giọng nói rất nhỏ, có phần ủy khuất, “Thật lòng cảm ơn anh về chuyện của bố em, em biết đều là do em vô dụng, hoàn cảnh gia đình em không tốt nên không thể giúp được gì cho anh. Cô ấy... thật sự rất hợp với anh. Nhưng mà Anh Thành…. em vẫn luôn cố gắng để được người nhà anh yêu thích, lần này em về cũng là vì... "
"Mạn Trương." Hoàng Lập Thành ngắt lời cô ta: "Chuyện quá khứ thì cứ để nó qua đi, như vậy tốt cho cả tôi và cô."
Nghĩ đến những chuyện trong quá khứ, sắc mặt Hoàng Lập Thành lập tức lộ ra vẻ không vui. Anh đã mất hết kiên nhẫn tiếp chuyện với Lý Mạn Trương rồi, vì vậy lấy trong ví ra một tấm thẻ ngân hàng, “Cô dùng tiền này đi tìm người chuộc bố cô ra đi, nếu tiền không đủ thì có thể tìm trợ lí Lưu, cậu ấy sẽ giúp cô, còn bây giờ tôi có việc rồi, tôi phải đi trước.
Lý Mạn Trương rất thức thời, thấy vẻ không vui hiện rõ trên mặt Hoàng Lập Thành, cô ta không dám làm quá nên nữa, dù sao cũng nhiều năm trôi qua, cô ta cần phải để cho anh thời gian để dần quen lại. Cô ta đưa tay nhận lấy tấm thẻ ngân hàng, dịu dàng nói: "Anh Thành, khoảng thời gian này quả thật phiền anh quá."
Cô ta đã từng ở bên Hoàng Lập Thành, cũng hiểu được tính cách của anh, là cô ta đã quá nôn nóng khiến anh không vui, vì vậy lập tức xoay chuyển cách tiếp cận, cố gắng dịu dàng, mềm mỏng, cô ta tin, nước chảy đá mòn, trái tim sắt đá như Hoàng Lập Thành chỉ cần có thời gian cũng sẽ bị sự dịu dàng như nước và những kỉ niệm ngày xưa mài mòn.
Hoàng Lập Thành không trả lời, anh gật nhẹ đầu rồi dời đi.
Anh có tài xế riêng đưa đón, vì vậy trong thời gian ngồi sau xe để trở về công ty anh vẫn tranh thủ giải quyết chuyện công việc còn tồn đọng. Đang mải đọc đống báo cáo toàn là số liệu thì điện thoại đột nhiên vang lên tiếng thông báo nhắc nhở. Anh liếc mắt nhìn qua rồi thoáng khựng lại.
Anh cầm điện thoại lên, nhìn kĩ mục nhắc nhở. Hôm nay là sinh nhật Trương Uyển Giao sao?
Thông báo trong điện thoại quá nhiều, đủ loại thông báo. Anh kéo xuống phía dưới thì thấy một mục nhắc nhở sáng hôm qua: kỉ niệm ba năm ngày cưới với Trương Uyển Giao.
Thế mà anh lại quên mất, cũng không để ý thông báo. Anh liền ấn số gọi cho trợ lý Lưu, trợ lý Lưu vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói không vui của tổng giám đốc nhà mình: "Hôm qua là kỉ niệm ba năm ngày cưới của tôi, sao cậu không báo tôi biết? Chẳng phải tôi đã kêu cậu phải ghi lại mấy ngày quan trọng này, sau đó gần đến thì báo trước cho tôi sao?"
"Tổng giám đốc Thành, hôm qua tôi đã nói với anh rồi... " trợ lý Lưu oan ức nói: "Sáng hôm qua tôi có nói một lần, sau đó buổi chiều anh đi bàn chuyện làm ăn, tôi còn hỏi anh có cần đặt bánh kem không, anh chỉ ậm ừ nên tôi cứ tưởng anh kêu không cần đặt."
Hoàng Lập Thành nghĩ lại, dường như đúng là trợ lý Lưu có nói nhưng lúc đó quá nhiều việc nên anh không để ý.
Anh nhíu mày rồi hỏi lại: "Vậy hôm nay là sinh nhật của cô ấy, sao cậu không báo cho tôi biết?"
Trợ lý Lưu lập tức phân trần: "Tôi đã định nói với anh rồi nhưng cả sáng nay anh không đến công ty, phó tổng giám đốc Lâm lại nói không được khỏe nên kêu tôi đến thành phố Đại Lan để kí hợp đồng, tôi đã nhắn tin cho anh rồi đó."
"Lần này tôi đã đặt bánh kem trước, vẫn là tiệm bánh đó. tổng giám đốc Thành, chiều nay anh đến đó lấy luôn là được rồi."
Hoàng Lập Thành không biết phải nói gì nữa, đúng là do anh quá bận rộn mà quên mất nhiều chuyện, chứ không phải trợ lý Lưu tắc trách, anh đã trách nhầm cậu ấy rồi. Hoàng Lập Thành cúp máy, anh bảo tài xế chuyển hướng, không tới công ty nữa mà đi đến tiệm bánh kem.
Lúc anh đi vào thì cửa hàng đã làm xong, chiếc bánh kem hai tầng rất xinh xắn, được trang trí bằng hoa penny tươi đặt ở vị trí dễ thấy nhất. Nhân viên nhìn thấy Hoàng Lập Thành thì hơi ngẩn người, mất một lúc mới định thần lại được, mỉm cười cúi người chào.
“Tôi lấy bánh kem đặt sẵn.”
Anh nói tên và số điện thoại của trợ lý Lưu. Nhân viên lập tức đóng gói chiếc bánh đẹp nhất kia lại, sau đó đưa cho Hoàng Lập Thành. Trợ lý Lưu đã nhận lấy nên anh chỉ việc đón lấy rồi mang ra xe.
Rời tiệm bánh kem, Hoàng Lập Thành bảo tài xế ghé cửa hàng trang sức nổi tiếng nhất thành phố, anh chọn bộ trang sức thiết kế mới nhất, kiểu dáng rất độc đáo được đặt trong những chiếc hộp nhỏ màu trắng có họa tiết mà vàng vô cùng xinh xắn.
Anh vừa cầm bánh kem và quà về thì dì Bảy liền đi lên đỡ lấy.
“Cậu chủ về rồi. Cậu chu đáo quá.”
“Uyển Giao đang ở trên lầu hả dì?”
Dì Bảy lắc đầu.
“Không, sáng nay cô chủ nói hơi mệt nên muốn đến bệnh viện, bây giờ vẫn chưa thấy về, tôi gọi cũng không thấy nghe máy.”
Hoàng Lập Thành cau mày, đã muộn như vậy rồi còn chưa về sao?
“Dì chuẩn bị gì đó nhé, tôi đi qua đó xem cô ấy sao mà giờ chưa về.”
Nói rồi Hoàng Lập Thành lập tức rời đi, dì Bảy nhìn theo bóng dáng anh rồi lại nhìn chiếc bánh kem trên bàn. Hôm qua cô chủ một mình ngồi ăn bánh kem, trông rất buồn, có lẽ hôm nay về nhìn thấy cậu chủ chu đáo thế này cô ấy sẽ vui vẻ trở lại.
Bà liền lập tức chạy vào bếp, cố ý chuẩn bị thật nhiều món ngon để cho đôi vợ chồng trẻ làm ấm lại tình cảm.
Chương 5: Đừng nói cho anh ấy biết1326 Words
Sau khi nghe dì Bảy nói Uyển Giao vẫn còn ở bệnh viện, Hoàng Lập Thành cảm thấy khá lo lắng, anh nhớ lại dạo gần đây Uyển Giao gầy đi không ít, nhìn cũng có vẻ rất mệt mỏi. Là anh đã quá bận rộn, không để tâm đến cô.
Lúc Hoàng Lập Thành đang trên đường đến bệnh viện thì điện thoại của anh đột nhiên đổ chuông. Hoàng Lập Thành liền kết nối tai nghe bluetooth. Người gọi đến là tổng giám đốc của chi nhánh ở Singapore, anh ta nói rằng ở đó có một lô hàng lớn đang bị kẹt, nếu không ký đơn hàng này càng sớm càng tốt thì có thể sẽ mất đơn hàng này.
Việc này rất quan trọng, lô hàng đó rất lớn, Hoàng Lập Thành liền ấn nút gọi cho Trương Uyển Giao, nhưng không có người bắt máy, gọi liên tục mấy cuộc đều không được, anh liền ấn số dì Bảy.
“Alô, dì Bảy à, dì đến bệnh viện xem tình hình của vợ tôi thế nào, tôi đang có chuyện gấp cần xử lý nên không đến đó được.”
Sau khi dặn dò xong, anh cúp máy, quay xe đi thẳng tới sân bay. Chạy xe khoảng nửa tiếng đã đến sân bay, trong thời gian ngồi chờ chuyến bay, anh nhắn tin chúc mừng sinh nhật và chúc kỉ niệm ngày cưới gửi cho Trương Uyển Giao.
Gửi tin nhắn xong, anh lại bận rộn kiểm tra công việc, công việc của anh rất nhiều, làm bao nhiêu cũng không hết, chẳng mấy chốc công việc đã cuốn anh đi, quên hết mọi thứ.
Hoàng Lập Thành vốn dự tính sẽ sang Sing xử lí đơn hàng kia thật nhanh rồi trở về, nhưng không ngờ chuyến đi này anh phải đi mất mấy ngày liền.
***
Ánh sáng mặt trời chói mắt chiếu vào phòng bệnh viện, tường trắng, ga trải giường, chăn và cả quần áo đều màu trắng. Trương Uyển Giao mơ màng tỉnh dậy, cô nhìn xung quanh, dần nhớ ra mình đang ở bệnh viện. Nhìn thấy người đang ngồi bên cạnh giường, Uyển Giao hơi giật mình.
“Dì Bảy, sao dì lại ở đây thế?” Vừa nói Trương Uyển Giao vừa chống tay ngồi dậy, bụng cô rất đâu, cả người không có chút sức lực, tinh thần cũng không tốt chút nào.
“Cô chủ!” Thấy Trương Uyển Giao đã tỉnh, Dì Bảy vội vàng chạy tới đỡ cô nằm xuống, nửa mừng nửa lo nhìn cô rồi nói: “Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, cô đã ngủ một ngày rưỡi rồi đấy.”
Trương Uyển Giao hỏi: “Dì Bảy, dì biết cái gì rồi?”
Dì Bảy hơi sững sờ, thở dài một hơi rồi nói, “Cô chủ, bác sĩ nói cô mắc bệnh như vậy nên không giữ nổi đứa bé nữa. Tôi đã gọi cho cậu chủ nhưng không ai bắt máy.”
“Hóa ra đây là cảm giác khi đứa nhỏ không còn nữa…” Trương Uyển Giao nói nhỏ, rồi đưa tay sờ bụng qua lớp chăn trắng toát của bệnh viện, nhìn dáng vẻ bình tĩnh không khóc không nháo của cô khiến Dì Bảy hơi sợ hãi.
Dì Bảy an ủi Trương Uyển Giao: “Cô chủ à, bác sĩ nói nếu điều trị rồi thì sau này muốn có thai cũng không muộn, cô vẫn còn trẻ mà.”
Trương Uyển Giao nhìn lên trần nhà, ánh mắt cô trống rỗng, không chút sinh khí.
Không thể.
Bởi vì hôm ấy, khi cô cố gắng nĩu giữ cuộc hôn nhân này thì Hoàng Lập Thành đã bỏ đi, thậm chí chính mắt cô còn nhìn thấy anh ôm người phụ nữ khác giữa nơi đông người.
Đứa trẻ cũng không còn nữa. Mối liên kết cuối cùng đã đứt. Cuộc hôn nhân của bọn họ căn bản đã không còn gì nữa rồi.
“Cô chủ, cô sao thế, cô đừng làm tôi sợ.” Dì Bảy cầm lấy tay Trương Uyển Giao, mặc dù bà là người giúp việc nhà họ Hoàng nhưng Trương Uyển Giao vẫn luôn đối xử rất tốt với người giúp việc nên Dì Bảy cũng luôn quan tâm chăm sóc cô.
“Tôi hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ Lâm nói chỉ cần có thể ghép tủy thích hợp nữa là ổn. Bây giờ nên hợp tác để điều trị, tôi sẽ báo để cậu chủ tìm tủy giúp cô, rồi ổn thôi.”
Nghe thấy những lời này của dì Bảy, Uyển Giao liền quay qua nhìn bà ấy. Thì ra Hoàng Lập Thành còn chưa biết những chuyện này, như vậy cũng tốt, ít nhất thì việc ly hôn cũng không gặp quá nhiều rắc rối.
“Dì Bảy, dì đừng nói với anh ấy những chuyện này có được không? Còn về phía bác sĩ thì làm phiền bác sắp xếp giúp cháu, cháu không muốn có người thứ tư biết được chuyện này.”
“Cô chủ, bệnh của cô rất nghiêm trọng.”
Ánh mắt dì Bảy tràn đầy lo lắng. Hôm trước khi bà còn đang ở biệt thự nấu nướng cho bữa tiệc sinh nhật của Uyển Giao thì nhận được cuộc gọi của Hoàng Lập Thành, nói rằng anh có việc gấp nên bảo bà đến bệnh viện xem tình hình của Uyển Giao thế nào.
Bà cứ nghĩ cô chỉ bị ốm thông thường thôi, không ngờ nghe bác sĩ Lâm nói bà mới tá hỏa, hóa ra bệnh tình của cô nghiêm trọng như vậy, nhưng lại luôn giấu mọi người. Bà vội vàng gọi điện cho Hoàng Lập Thành, nhưng không có ai nghe máy, gọi nhiều cuộc không được, bà chỉ có thể một mình ở đây chăm sóc Trương Uyển Giao.
Trương Uyển Giao thấy thái độ lo lắng, do dự của dì Bảy thì cô chạm nhẹ vào tay bà, ánh mắt kiên định.
“Dì Bảy, giúp tôi lần này đi.”
Dì Bảy nhìn xuống bàn tay gầy mảnh, làn da trắng xanh xao, nổi rõ đường gân xanh của cô thì thở dài, cuối cùng cũng gật đầu.
“Được rồi cô chủ, tôi sẽ không nói đâu.”
“Cảm ơn dì.”
“Cô chủ, vậy cô nghỉ ngơi đi, cô có muốn ăn gì không để tôi nấu.”
Trương Uyển Giao không có chút khẩu vị gì, nhưng bây giờ cô muốn yên tĩnh một mình, vì vậy đành đáp bừa. “Tôi thèm cháo sườn.”
Nghe thấy chữ “thèm” của Uyển Giao, dì Bảy rất mừng, cô vốn lười ăn, sức khỏe kém càng không muốn ăn gì, bây giờ thấy cô nói muốn ăn cháo sườn dì rất vui, liền lập tức trở về biệt thự, dày công nấu món cháo thật ngon để tẩm bổ cho Uyển Giao.
Tình trạng bệnh của Uyển Giao không tốt, lại vừa mới sảy thai nên cô nằm viện để tiện theo dõi, điều trị, mấy ngày này dì Bảy đều chăm sóc cô rất chu đáo, bữa nào cũng nấu món nọ món kia mang vào tẩm bổ cho cô.
Mấy ngày này thi thoảng cô mới cầm đến điện thoại, thấy có vài cuộc gọi nhỡ của nhân viên, ngoài ra còn có tám cuộc gọi nhỡ của Hoàng Lập Thành.
Cô không nhấn gọi lại, mà cho thẳng số anh vào blacklist. Sau đó cô thấy có tin nhắn của thám tử tư. Mấy hôm trước, cô đã gửi một dãy số cho anh ta, có lẽ đã tra được thông tin rồi.
Trương Uyển Giao do dự một chút, cuối cùng vẫn ấn vào. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh sáng xanh hắt lên khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi của cô.