Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Theo Đuổi Lại Vợ
  3. Chương 25-30
Trước /35 Sau

Theo Đuổi Lại Vợ

Chương 25-30

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 26: Hoảng sợ​1859 Words

Lâm Kiến Đông đang dạy Tiểu Vũ Tử bơi lội, sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc thì lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đám người đứng cạnh hồ bơi đang ngoắc tay với anh ấy, bọn họ đều là người của viện kiểm sát.

Trương Uyển Giao nói: “Anh Kiến Đông, có phải bận chuyện gì không? Mau đi đi, em ở đây xem chừng Quốc Anh là được rồi.”

Lâm Kiến Đông khẽ nhíu mày, anh ấy vừa mới nhậm chức kiểm sát không lâu, quan hệ với các đồng nghiệp vẫn chưa thân thiết lắm nên quả thật anh ấy cũng muốn chủ động hơn: “Vậy anh đi một lát.”

“Được.”

Sau khi Lâm Kiến Đông đi, Trương Uyển Giao lập tức đưa Tiểu Vũ Tử đến khu nước cạn rồi tiếp tục dạy tư thế duỗi chân vẩy nước mà Lâm Kiến Đông vừa mới hướng dẫn. Tiểu Vũ Tử nâng người lên mặt nước rồi đôi chân dùng sức đạp loạn lên, một đợt sóng dâng lên khiến cậu bé trực tiếp thoát khỏi tầm tay Trương Uyển Giao.

Trương Uyển Giao hơi lo lắng đi đến bên kia.

Mặc dù chỗ này là khu nước cạn nhưng khi bước đi vẫn phải chịu một lực cản nhất định, bên cạnh cô lại có khá nhiều đứa trẻ chơi đùa. Mắt thấy Tiểu Vũ Tử đã xông ra ngày càng xa, rơi vào khu nước sâu một mét.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Vũ Tử xuống nước chơi nên cậu bé hơi sợ hãi, sau khi bị xông ra xa đã cố gắng bơi vài vòng rồi nhìn cung quanh kêu tên Trương Uyển Giao: “Mẹ mẹ...”

Trương Uyển Giao cũng gấp gáp, căng thẳng hẳn lên: “Quốc Anh, con đừng lộn xộn.”

Trẻ con chơi đùa ở đây rất nhiều, làm gì có ai chú ý đến hai người một lớn một nhỏ không biết bơi này chứ. Nước văng tứ tung khắp nơi, một đám con nít càng chơi càng hưng phấn, từng đợt nước cứ hất tung tóe lên mặt khiến Trương Uyển Giao không thể mở mắt ra nổi. Cô trượt chân một cái, cả người chìm vào trong nước.

Trước giờ Trương Uyển Giao không biết bơi, khi còn bé lại rất sợ tắm. Vì thế nên bố mẹ rất cưng chiều cô, ít khi để cô đến gần mé nước. Cho nên bây giờ sau khi rơi xuống nước thì cô lại không hề có năng lực tự cứu bản thân mình.

Mùi vị nước khử trùng của hồ bơi không ngừng rót vào mũi cô, hai chân lơ lửng dưới hồ bơi mãi cũng không chạm đến đáy được. Trong nháy mắt, cô cảm giác như mình là một đứa trẻ bị toàn thế giới từ bỏ vậy, không hề tìm thấy một chút chống đỡ nào.

Ngay vào lúc cô cho rằng bản thân sẽ chết ở đây thì bỗng nhiên ngang hông lại được siết chặt, cả người cô bị nâng lên và được người khác kéo từ hồ bơi ra ngoài.

Hơi nước mê man khiến cô không thể mở mắt ra được, sau khi kịch liệt ho khan rồi phun ra mấy ngụm nước thì trong mũi đều nồng nặc mùi nước khử trùng. Cô không rảnh quan tâm đến người cứu mình là ai, chỉ ôm chặt lấy anh rồi không ngừng ho khan và thở dốc.

“Không biết bơi mà còn chạy đến chỗ nước sâu như vậy, em không muốn sống nữa sao?”

Bên tai truyền đến một âm thanh quen thuộc mang theo chút tức giận khiến tâm trạng đang dần thả lỏng của Trương Uyển Giao lập tức căng thẳng lên.

Cô vội vàng mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy Hoàng Lập Thành.

Nửa người trên của anh đều phơi bày cả ra, từng đường cong ở ngực hay bắp thịt đều vô cùng săn chắc, bả vai to lớn khiến người khác có một cảm giác an toàn.

Giờ phút này, vẻ mặt anh rất tức giận: “Lên bờ đi.”

Mặt khác, Tiểu Vũ Tử đã được nhân viên làm việc kéo đến khu nước cạn nên đang vui vẻ chơi đùa cùng một người bạn nhỏ khác.

Sau khi Trương Uyển Giao liếc mắt qua thì lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Tôi đến khu nước cạn là được mà.”

Thấy cô cố chấp như vậy, nhất thời Hoàng Lập Thành cảm thấy hơi tức giận. Anh chỉ bỏ lại một câu “tùy em” rồi buông tay ra.

Anh vừa mới buông tay, còn chưa kịp rời đi thì ngay lúc này, một cơn sóng trong hồ bơi đập tới. Trương Uyển Giao đứng không vững nên cả người nhào vào anh, gò má đụng phải khuôn ngực rắn chắc kia nên vô cùng đau đớn.

Sau đợt sóng này là từng đợt từng đợt tiếp theo ùa nhau kéo đến, tài bơi lội của Trương Uyển Giao không tốt nên không dám tùy tiện buông tay anh ra. Cuối cùng lại biến thành cô chủ động đập vào ngực Hoàng Lập Thành, cả người đều dán lên ngực anh.

Thật khó khăn mới có thể đợi sóng lắng xuống, cô luống cuống tay chân muốn đứng vững nhưng trước mặt lại truyền đến tiếng khàn khàn thở dốc của anh: “Đừng lộn xộn...”

Ban đầu Trương Uyển Giao không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng ngay lập tức dưới chân cô đã cảm nhận được một vật gì đó.

Đã sống chung với Hoàng Lập Thành ba năm nay, đương nhiên cô hiểu rõ chuyện này là như thế nào, trong phút chốc khuôn mặt cô lập tức đỏ ửng lên.

Bên cạnh có không ít người, người lớn và trẻ con đều ồn ào đùa giỡn với nhau. Nếu như bị người khác phát hiện thì sẽ mất hết mặt mũi, thế nhưng Hoàng Lập Thành lại đè cô lại, nhất quyết không cho cô động đậy.

Trương Uyển Giao căng thẳng mở miệng: “Anh... khi nào anh mới bình thường lại đây?”

Cả người Hoàng Lập Thành đều căng cứng, anh cắn răng nói: “Sao anh có thể nói cụ thể được chứ, em đừng động nữa.”

Ước chừng phải kéo dài tư thế mập mờ như thế đến năm sáu phút, chân Trương Uyển Giao đã đứng muốn rút gân thì người nào đó mới dần dần thả lỏng xuống.

“Mẹ mẹ!” Âm thanh của Tiểu Vũ Tử truyền đến từ khu nước cạn, cuối cùng cậu bé cũng nhớ tới Trương Uyển Giao.

Một người đàn ông trung niên kéo Tiểu Vũ Tử đi về phía bọn họ, sau khi đứng vững thì bất mãn nói: “Người lớn hai người làm trò gì vậy? Sao lại để một đứa trẻ còn nhỏ như thế chơi một mình chứ, không an toàn chút nào cả.”

Gương mặt Trương Uyển Giao vẫn ửng đỏ, cô không dám đối mặt với người kia.

Thế nhưng bên cạnh truyền đến giọng nói của Hoàng Lập Thành: “Xin lỗi, là do tôi vô ý, cảm ơn anh!”

Người đàn ông kia còn nói: “Lần sau chú ý là được rồi, nếu như đứa trẻ xảy ra chuyện gì thì đến khi đó, thân làm bố mẹ như hai người cũng hối hận không kịp đâu.”

Hai chữ “bố mẹ” khiến Trương Uyển Giao khẽ sững người, cô vừa muốn giải thích nhưng người đàn ông kia đã để Tiểu Vũ Tử ở lại rồi xoay người rời đi. Cuối cùng, cô vừa há miệng chưa kịp nói chuyện thì bên cạnh lại truyền đến âm thanh của Tiểu Vũ Tử.

“Mẹ mẹ, con biết bơi rồi.”

Vẻ mặt Tiểu Vũ Tử vô cùng hưng phấn đỡ lấy phao bơi, đôi chân mập mạp khẽ đạp loạn bắn nước khắp nơi, còn bắn lên cả khuôn mặt Trương Uyển Giao nữa.

“Đây sao có thể gọi là bơi lội được chứ, lấy phao bơi ra đi.”

Nghe anh nói vậy, Trương Uyển Giao khẽ sững sốt một chút. Cô còn chưa lấy lại tinh thần thì Hoàng Lập Thành đã nhấc Tiểu Vũ Tử ra khỏi phao bơi, đẩy phao sang cạnh cô.

Trương Uyển Giao đỡ lấy phao bơi, không dám tùy tiện buông tay. Còn Hoàng Lập Thành thì vô cùng tự nhiên dạy Tiểu Vũ Tử bí quyết bơi lội.

“Nào, hít một hơi, không cần quá nhiều, trước tiên học nín thở đã.”

“...”

“Hai chân dùng lực đạp thẳng.”

“...”

Nhìn Hoàng Lập Thành dạy Tiểu Vũ Tử bơi lội, bỗng nhiên Trương Uyển Giao cảm thấy hơi hốt hoảng.

Nếu như ban đầu mình không bỏ đứa bé kia thì có lẽ bây giờ cô và Hoàng Lập Thành cũng sẽ giống như hiện tại. Ba người một nhà cùng nhau học bơi lội, cùng nhau làm chuyện mà một gia đình bình thường hay làm.

Trong chớp mắt, cô cảm thấy hối hận vì bản thân đã không có con với Hoàng Lập Thành.

Nhưng ngay sau đó, cô lập tức nghĩ lại, không có đứa trẻ mới đúng, không có đứa trẻ thì khi chia tay sẽ không dông dài đủ thứ.

Lâm Kiến Đông bị người của viện kiểm sát gọi đi rất lâu giống như đã có việc gấp vậy, ngay khi anh ấy tìm lại chỗ của Trương Uyển Giao và Tiểu Vũ Tử thì lại thấy Hoàng Lập Thành đang ở bên cạnh cô. Đúng lúc đó, vẻ mặt anh ấy lập tức căng thẳng hơn.

“Uyển Giao...” Anh ấy đứng trên bờ vẫy tay.

Trương Uyển Giao thấy Hoàng Lập Thành đang dạy Tiểu Vũ Tử rất nghiêm túc thì một mình đỡ phao bơi của cậu bé rồi từ từ đi lên bờ: “Anh Kiên, có chuyện gì vậy?”

Lâm Kiến Đông đứng trên bờ: “Uyển Giao, tạm thời anh có chút việc bận rồi.”

Đột nhiên bên viện kiểm sát lại gọi anh ấy trở về, anh ấy đã hỏi rất lâu mà cũng không hỏi ra là chuyện gì, thế nhưng nếu như để Trương Uyển Giao ở lại cùng Hoàng Lập Thành thì anh ấy lại không muốn.

Trương Uyển Giao không nghe ra ý khác trong lời nói của anh ấy, cô khẽ cười một tiếng: “Không sao đâu anh Đông, nếu như anh có chuyện thì cứ đi trước đi, em sẽ trông chừng Quốc Anh mà. Hiếm khi thấy thằng bé chơi vui như vậy, huống chi... trùng hợp Hoàng Lập Thành cũng ở đây nữa. Anh ấy biết bơi, có thể dạy thằng bé một chút đấy.”

Hai chữ “trùng hợp” này đâm vào màng nhĩ Lâm Kiến Đông vô cùng không lọt tai.

Chương 27: Trên đời này chỉ có một mình mẹ là tốt nhất​1762 Words

Trên thế giới này không có việc gì trùng hợp cả, nếu như gặp phải thì chắc chắn tám chín phần đều là người có mưu đồ.

Bên viện kiểm sát thúc giục rất gấp nên Lâm Kiến Đông không thể dây dưa thêm được nữa, anh ấy đành phải đi trước.

Trương Uyển Giao đứng trong nước đã hơi mệt nên bèn lên bãi cát nhân tạo trên bờ nằm ghế nghỉ ngơi, thoải mái nhìn về phía Hoàng Lập Thành đang dạy Tiểu Vũ Tử phía xa xa.

Ở chung càng lâu, Hoàng Lập Thành lại có thể gửi thấy mùi của Trương Uyển Giao trên người Tiểu Vũ Tử.

“Chú ơi, có phải làm thế này không?”

“Ừ, đúng rồi, tay duỗi thẳng một chút.”

Tiểu Vũ Tử rất thông minh, tất cả những trọng điểm chỉ cần dạy một lần đều sẽ hiểu. Nhưng dù sao cậu bé cũng là một đứa trẻ nên kỹ năng bơi lội cần phải được luyện tập nhiều hơn.

Thừa dịp Tiểu Vũ Tử đang tập duỗi chân, Hoàng Lập Thành hỏi cậu bé: “Bắt đầu từ khi nào thì cháu ở lại nhà Uyển Giao thế?”

Tiểu Vũ Tử suy nghĩ một lúc lâu, dường như đang suy nghĩ ai là “Uyển Giao” nên một lát sau mới nói: “Cháu và mẹ đã ở chung lâu rồi.”

Bảo một đứa bé tính toán thời gian chính xác thì không thực tế cho lắm.

Nhưng Trương Uyển Giao rời khỏi nhà họ Hoàng cũng không quá lâu, cho dù lâu hơn nữa thì thời gian cũng xấp xỉ đó mà thôi, trong lòng Hoàng Lập Thành thầm nhẩm tính.

“Cháu gọi cô ấy là mẹ, nếu vậy thì mẹ cháu không tức giận sao?”

“Không đâu, trên đời này chỉ có một mình mẹ là tốt nhất.”

“Mẹ cháu ở đâu?”

“Ở bên kia kìa!” Tiểu Vũ Tử khẽ nháy mắt nhìn lên bờ: “Chú, chú không nhìn thấy sao?”

Vòng tới vòng lui, vẫn vòng tới trên người Trương Uyển Giao.

Hoàng Lập Thành khẽ nhíu mày, anh vô cùng hoài nghi tên nhóc này đang cố ý trêu chọc mình.

Tiểu Vũ Tử cũng có chút giống Trương Uyển Giao nhưng anh và Trương Uyển Giao đã kết hôn được ba năm, chưa từng nghe nói có đứa bé này. Trương Uyển Giao cũng không có anh chị em gì cả, tại sao đột nhiên lại có một đứa con lớn như thế chứ. Đứa bé này cứ mở miệng là gọi cô bằng mẹ, một đứa trẻ đơn thuần vô tội không hề có phòng bị nhưng làm sao biết được người phía sau cậu bé là ai chứ?

Anh không thể không thay Trương Uyển Giao mà suy nghĩ nhiều hơn.

“Chú Kiên đi rồi.”

Âm thanh của Tiểu Vũ Tử khẽ kéo lại suy nghĩ của Hoàng Lập Thành.

Khóe mắt anh khẽ liếc mắt nhìn về bóng dáng đang ngày càng xa dần của Lâm Kiến Đông, ánh mắt vốn lạnh lùng lại dâng lên chút đắc ý, muốn khiến Lâm Kiến Đông rời khỏi đây là chuyện dễ dàng đối với anh mà thôi.

“Chú ơi.” Tiểu Vũ Tử kéo ngón tay của anh rồi nói: “Chú Kiên cũng rất thích mẹ, nếu như chú không nắm chặt mẹ thì chú Kiên sẽ theo đuổi mẹ đó.”

“Hử?” Hoàng Lập Thành nói: “Tại sao lại nói thế?”

Tiểu Vũ Tử ra vẻ hiểu chuyện, nghiêm mặt nói: “Bởi vì chú Kiên luôn đến tìm mẹ đó, thế nhưng cháu lại không nhìn thấy chú nhiều. Nếu như chú không cố gắng thì sẽ không còn cơ hội đâu.”

Tên nhóc này không lớn nhưng ngược lại đầu óc hiểu biết thật nhiều chuyện.

Chỉ là cậu bé nói cũng không sai, trực giác của đàn ông nói cho Hoàng Lập Thành biết tình cảm của Lâm Kiến Đông đối với Trương Uyển Giao không hề đơn giản như tình cảm của anh trai và em gái.

Hoàng Lập Thành ở bên cạnh chơi với Tiểu Vũ Tử đến chạng vạng tối, sắp đến giờ cơm mới ôm cậu bé lên hồ giao cho Trương Uyển Giao.

Trương Uyển Giao trùm khăn lông lên người Tiểu Vũ Tử rồi nói: “Cảm ơn anh đã dạy Quốc Anh bơi lội, hôm khác tôi mời anh ăn cơm nhé.”

Thật ra thì nếu như muốn mời, tối nay cũng có thể mời nhưng Trương Uyển Giao lại nói câu “ngày khác”, vì thế đã bác bỏ hết mọi mập mờ giữa hai người họ.

Chân mày Hoàng Lập Thành lập tức nhíu lại nhưng anh cũng không nói gì.

Kể từ khi ly hôn, Trương Uyển Giao luôn cố ý giữ khoảng cách với anh, khách sáo một cách quá đáng. Vì thế anh cũng đã quen với thái độ này của cô nhưng thật sự anh rất muốn biết nguyên nhân, cô thoải mái với anh một chút thì sẽ chết à?

Tuy nói bản lĩnh vòng vo của Tiểu Vũ Tử rất tốt nhưng vẫn bị anh moi ra không ít thông tin.

Ví dụ như trước kia Tiểu Vũ Tử không quen biết Trương Uyển Giao, ví dụ như cậu bé và Lâm Kiến Đông không hề có quan hệ gì cả. Về phần thân phận của cậu bé, có lẽ anh cần phải đi điều tra thêm một chút.

Sau khi Hoàng Lập Thành rời đi, Trương Uyển Giao đưa Tiểu Vũ Tử trở về khách sạn rồi gọi phục vụ đưa bữa ăn lên.

Tiểu Vũ Tử vừa ăn cơm vừa kể chuyện hôm nay Hoàng Lập Thành đã dạy cậu bé bơi lội: “Mẹ, chú nói con học mấy lần nữa thì sẽ biết bơi đấy, khi nào thì chúng ta học bơi với chú nữa vậy?”

“Con rất thích chú ấy sao?”

“Vâng ạ.” Tiểu Vũ Tử trịnh trọng gật đầu: “Chú đối xử với con rất tốt.”

“Đối xử tốt với con không phải có một mình chú đó mà, lần sau chúng ta sẽ bảo chú Kiên dạy con có được không? Chú Kiên bơi lội cũng rất tốt đấy.”

“Nhưng mà chú Kiên dạy con cả nửa ngày, con cũng không biết bơi. chú Thành dạy mấy lần là con biết rồi.”

Lâm Kiến Đông là một người tùy ý, ở một vài chi tiết thì quả thật anh ấy không bằng Hoàng Lập Thành.

Trương Uyển Giao hơi thất thần.

Đối với sự xuất hiện đột ngột của Hoàng Lập Thành ở bể bơi vào buổi chiều, cô quả thật cảm thấy rất kinh ngạc. Trong ấn tượng của cô, anh không phải là một người rảnh rỗi như vậy, toàn bộ thời gian của anh đều dồn vào công việc. Nếu như anh có rảnh rỗi được một chút thì chỉ ở nhà với cô mà thôi.

Kết hôn ba năm, thậm chí bọn họ còn chưa từng ra ngoài đi du lịch.

Nhưng sự xuất hiện của anh vào buổi chiều chẳng biết là tình cờ hay cố ý.

Sau khi ly hôn, anh luôn vô tình hoặc cố ý ở bên cạnh mình. Trương Uyển Giao không phải người ngu, cô biết một người đàn ông thường xuyên xuất hiện bên cạnh mình là có ý gì.

Nếu như lúc trước thì cô sẽ vô cùng vui vẻ nhưng bây giờ trong lòng cô chỉ có mờ mịt cùng luống cuống.

Nói cho cùng thì cũng bởi vì sự tồn tại của Lý Mạn Trương.

Cô và Hoàng Lập Thành chưa từng thẳng thắn với nhau về chuyện của Lý Mạn Trương, cho dù anh biết cô đã phát hiện sự tồn tại của Lý Mạn Trương nhưng anh vẫn không chủ động nói ra.

“Ăn cơm trước đi Quốc Anh, một lát nữa cơm nguội bây giờ.”

“Vâng ạ.”

“...”

Sau khi Hoàng Lập Thành trở về công ty thì xem lại hợp đồng một lần nữa, xác nhận không thành vấn đề mới bảo trợ lý Lưu giao cho người của bộ phận thị trường thi hành.

“Hai hôm nay, cậu đi điều tra về thân phận của đứa bé kia một chút đi.”

“Đứa bé nào?” Trong lúc nhất thời, trợ lý Lưu không phản ứng kịp. Sau khi hỏi xong thì cậu ta mới chợt nhớ đến một bé trai không rõ lai lịch đi theo bên cạnh Trương Uyển Giao: “Là đứa bé bên cạnh phó tổng giám đốc Lâm sao ạ?”

Hoàng Lập Thành “ừ” một tiếng.

Trợ lý Lưu gật đầu: “Vâng ạ, vậy tôi sẽ đi điều tra thử.”

Lúc sắp đi, trợ lý Lưu mới nhớ đến một chuyện: “Đúng rồi tổng giám đốc Thành, hôm nay khi hẹn với khách sạn Stpatas, chẳng phải chúng ta có nói điện áp ở chỗ bọn họ có vấn đề sao? Vừa rồi người phụ trách của bọn họ đã phản hồi lại rồi, nói rằng tối nay sẽ thức cả đêm để sửa lại điện áp, có lẽ sáng mai đã có thể kiểm tra rồi.”

Dường như Hoàng Lập Thành hơi suy nghĩ điều gì đó, anh khẽ gật đầu rồi nói: “Sáng mai cậu đưa người bên bộ phận công trình đi xem đi.”

“Vâng ạ.”

Sau khi trợ lý Lưu đi khỏi thì thuận tay đóng cửa phòng làm việc lại, tắt đèn bên ngoài hành lang, đến giờ thì cậu ta lập tức tan làm.

Khoảng thời gian này, gần như Hoàng Lập Thành đều ở suốt trong phòng làm việc.

Trong phòng làm việc chỉ mở một chiếc đèn bàn, anh nhìn số liệu trong máy tính rồi khẽ ngẩn người, từng khớp xương ngón tay đang đặt trên con chuột máy tính không hề động đậy.

Rèm cửa sổ bên ngoài khẽ đung đưa theo gió, không biết thế nào nhưng bỗng nhiên anh lại nghĩ đến việc chỉnh sửa mạch điện ở khách sạn Stpatas, tối nay bọn họ sẽ cúp điện để sửa chữa.

Nhưng tối nay Trương Uyển Giao và đứa bé vẫn còn ở đó.

Chương 28: Ngã​1847 Words

Lúc cúp điện, Trương Uyển Giao đang tắm trong phòng tắm. Nước trong vòi hoa sen ào ào rơi xuống, hơi nước ẩm ướt gột rửa đi cơn mệt mỏi cả ngày nay.

“Xoẹt xoẹt” hai tiếng rồi đột nhiên bóng đèn trên đỉnh đầu tắt phụt, một tiếng “bụp” vang lên. Cô giật mình đến nỗi co rúm lại. Chân dưới trượt một phát, cô hét thất thanh lên rồi té xuống.

Trong bóng tối, cô gắng sức chịu đựng cơn đau rồi mò mẫm được bồn tắm, định đứng lên nhưng cơn đau kịch liệt trên eo khiến cô chẳng thể sử dụng được chút sức lực nào.

Tiếng chuông điện thoại vang lên đúng vào lúc này, chuông reo rất lâu. Gần như cô đã bò trên sàn để bước qua đó, cô vươn dài cánh tay sờ lên bồn rửa mặt rồi ấn nút nghe máy.

Cơn đau đớn khiến cho giọng nói cô nghe có vẻ yếu ớt không còn chút sức lực: “A lô?”

Đầu bên kia vẫn chưa kịp trả lời thì điện thoại vang lên hai tiếng “ting ting” báo hiệu hết pin rồi tự động tắt máy.

Bởi vậy nên mới nói, con người ta vào những lúc xui xẻo thì uống nước lọc cũng bị dính vào kẽ răng.

Không biết đã nằm trong nhà tắm hết bao lâu. Dưới sàn vô cùng lạnh cóng, nhiệt độ nước cũng dần dần hạ thấp xuống. Cả người cô nằm co ro bên cạnh bồn cầu, ôm một chiếc khăn lông run lẩy bẩy.

Không cần nhìn cũng biết được bản thân mình trong thời khắc này nhếch nhác đến cùng cực.

Trong cơn mơ hồ, phía bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, cô chợt giật cuống lên.

“Uyển Giao...”

Bên trong nhà tắm quá tối, bên ngoài cánh cửa thủy tinh mờ có ánh đèn pin cầm tay chiếu rọi. Cô nghe thấy âm thanh quen thuộc, trầm lặng như thường lệ nhưng lại mang theo sự hoảng hốt mà trước đây chưa từng có.

Một giây sau, cánh cửa nhà tắm bị đẩy ra, Hoàng Lập Thành xông vào bên trong rồi tìm thấy vị trí của cô một cách chuẩn xác.

“Uyển Giao.”

Trương Uyển Giao nằm bò trên sàn, trên cơ thể quấn chiếc khăn lông trong nhà tắm, vòi sen ở phía không xa vẫn còn đang chảy nước. Bởi vì cúp điện nên nước chảy ra đều là nước lạnh, cả căn phòng tắm đều lạnh cóng.

Cả người cô ướt nhẹp giống như một con cá được ngâm trong nước vậy.

Hoàng Lập Thành chắn lấy bóng dáng của cô, quát mắng về phía ánh đèn pin đang lắc lư loạn xạ ở bên ngoài: “Tắt hết đèn đi, cút ra ngoài.”

Người ở bên ngoài hốt hoảng không thôi: “Vâng vâng, tổng giám đốc Thành, chúng tôi đi ngay đây.”

Ai biết được vợ của tổng giám đốc Thành lại ở khách sạn đúng vào tối hôm nay cơ chứ? Bọn họ có đặt một tấm bảng lớn thông báo chỉnh sửa đường dây điện ở dưới sảnh, theo lý mà nói chắc là rất dễ nhìn thấy mới đúng.

Nhưng chiều nay Trương Uyển Giao lại từ bên phía thế giới nước đi thẳng vào thang máy trở về phòng, không có đi ngang sảnh.

Sau khi người ở bên ngoài rời đi, Hoàng Lập Thành sờ thấy đôi vai lạnh toát của Trương Uyển Giao, anh cũng không dám tự ý đụng vào cô nên hỏi: “Có ổn không? Bị thương ở đâu rồi?”

Trương Uyển Giao đau đến nỗi không nói nên lời, lúc này đã tê liệt hết cả rồi. Một hồi lâu sau, cô yếu ớt nói: “Đưa... đưa tôi ra ngoài trước đã, lạnh quá.”

Ánh đèn quá mờ, cô không nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Hoàng Lập Thành nhưng có thể cảm nhận được sự vụng về của anh trong từng động tác cẩn thận dè dặt.

Cô được ôm ngang người lên. Cho dù Hoàng Lập Thành đã cố hết sức để cử động nhẹ nhàng nhưng trong quá trình được ôm ra ngoài, cô vẫn cảm thấy eo mình giống như bị gãy ra từng khúc vậy, cô liên tục hít khí lạnh.

Khó khăn lắm mới ôm cô đặt gọn trên sô pha.

Hoàng Lập Thành nói: “Anh đi mở đèn.”

“Đừng.” Trương Uyển Giao vội vã nắm lấy tay của anh, không để anh đi lấy đèn pin.

Lúc này cô đang trần truồng là đã xấu hổ lắm rồi.

“Nghe lời đi.” Hoàng Lập Thành đẩy tay cô ra: “Anh phải biết được em bị thương ở đâu.”

“Đừng mở đèn.”

Trong thâm tâm, cô là một người phụ nữ truyền thống, trước giờ luôn rất nhát gan trong những chuyện như thế này.

Giằng co hồi lâu, Trương Uyển Giao đè chặt lấy tay của anh từ đầu tới cuối không chịu buông ra, sợ hãi rằng cứ buông tay ra thì anh sẽ mở đèn lên vậy.

Hoàng Lập Thành không còn cách nào khác, lo rằng anh thật sự dùng sức thì sẽ tổn thương đến cô nên chỉ đành nhường một bước.

Anh nói: “Được, không mở đèn. Vậy nếu anh chạm vào chỗ nào đau thì em nói cho anh biết.”

“Không được.”

“Vậy thì mở đèn.”

Lại thêm một hồi trầm mặc.

Trong hai cách thì cũng phải chọn một cái. Trương Uyển Giao bất đắc dĩ, đến cuối cùng đành cắn răng đỏ mặt đồng ý với anh.

Hoàng Lập Thành phải cởi chiếc khăn ướt trên người của cô xuống. Quá trình này vốn không hề dễ dàng, Trương Uyển Giao rất căng thẳng, túm chặt lấy chiếc khăn ướt nhẹp không chịu buông tay giống như đó là lớp phòng bị duy nhất khiến cô cảm thấy an toàn vậy.

“Đổi tấm chăn khác, em tự thay đi.” Giọng điệu của Hoàng Lập Thành đã nhún nhường hết cỡ rồi.

Trương Uyển Giao cũng tự cảm thấy mình quái đản. Nhân lúc Hoàng Lập Thành đang quay lưng lại, cô vội vã vứt khăn ướt đi rồi kéo lấy tấm chăn sạch quấn vào, âm thanh rất nhỏ: “Xong rồi.”

Trong bóng tối, Hoàng Lập Thành quay người lại. Cách một lớp chăn lông dê mỏng tang lần mò trên eo của cô: “Ở đây à?”

Trương Uyển Giao cắn cắn răng: “Không phải.”

“Ở đây?”

“Không phải...”

Hoàng Lập Thành sợ làm cô đau cho nên dùng sức rất nhẹ nhàng. Còn Trương Uyển Giao thì trên khắp người cô, nhất là phía eo đâu đâu cũng là nơi nhạy cảm. Chứ chạm đến là nhột đến nỗi không thể chịu được, nhịn được một hồi lâu sau quả thật không thể kìm chế nổi nữa.

Cô cười “phụt” ra thành tiếng.

“Không phải... Ha ha ha. Đừng, không phải chỗ đó...”

Tràng cười này cười mất một hồi lâu. Hoàng Lập Thành cũng không dám đụng chạm lung tung. Trong lúc không biết phải làm sao, thậm chí anh có chút nản chí, bầu không khí bỗng chốc trở nên thả lỏng hơn.

Trương Uyển Giao cố gắng bình ổn lại cảm xúc của mình, sau đó nhẹ giọng nói: “Chắc là ở chỗ xương sườn, đụng trúng vòi nước rồi.”

Hoàng Lập Thành thử lần mò qua đó, ấn vào xương sườn của cô. Bỗng chốc cô đau đến nỗi rít sâu một hơi lạnh, toàn thân đổ đầy mồ hôi.

Chính là chỗ này.

Thấy cô đau đến nỗi không nói nên lời, Hoàng Lập Thành không dám chậm trễ: “Anh đưa em đi bệnh viện.”

Trương Uyển Giao nói: “Không cần đâu, lát nữa dịu xuống thì sẽ ổn thôi. Chỉ bị đụng trúng một chút xíu, hiện giờ đã đỡ hơn nhiều rồi.”

“Em chắc chứ? Đừng cố gắng gượng.”

“Không có, thân thể của tôi tôi tự mình biết rõ.” Giọng điệu của Trương Uyển Giao chậm rãi. Tuy rằng nhẹ nhàng nhưng rất lý trí: “Tôi bị huyết áp thấp, buổi tối ăn ít cho nên lúc nãy mới không có sức bò dậy.”

Nói đến đây thì Hoàng Lập Thành có chút không vui: “Lại không ăn cơm? Bác sĩ không có dặn dò em hay sao? Một ngày ba bữa của em đều không thể thiếu.”

Đã lâu rồi không nhìn thấy dáng vẻ của Hoàng Lập Thành ngoài lạnh trong nóng đối với cô, Trương Uyển Giao có chút không biết phải làm sao.

“Không sao đâu. Tôi đã ăn rồi, chỉ là ăn ít mà thôi.”

“Em nghỉ ngơi trước đi, anh đi xuống lầu mua đồ ăn cho em, sẵn tiện lấy thuốc lên đây. Đừng có cử động lung tung đấy.”

“Này...”

Trương Uyển Giao muốn gọi anh lại nhưng Hoàng Lập Thành bước đi rất nhanh, lướt đi như một cơn gió vậy, cô cũng không gọi lại được.

Trị liệu giai đoạn sau của bệnh máu trắng rất phức tạp. Sao cô có thể không biết chuyện phải phối hợp với bác sĩ để chăm sóc tốt cho sức khỏe bản thân mình được cơ chứ nhưng có rất nhiều lúc thật sự rất khó chịu, miễn cưỡng ăn được một hai muỗng cơm rồi thì sẽ có dấu hiệu buồn nôn, cũng không biết có phải là di chứng của việc trị liệu lúc trước hay không.

Có đôi lúc nghĩ rằng cô và Hoàng Lập Thành xa cách nhau như thế này cũng khá tốt. Ít nhất là lôi theo cơ thể bệnh tật như thế này, thời gian trôi qua thì ai cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, đến bản thân cô cũng cảm thấy phiền phức thì huống chi là một người đàn ông vốn chẳng có bao nhiêu tình cảm dành cho cô.

Thà rằng cô ra đi một cách dứt khoát tiêu sái một chút, ít nhất thì trong lòng Hoàng Lập Thành, cô vẫn được coi như là một người không tệ.

Tiếp tân đang gật gà gật gù, thấy Hoàng Lập Thành bước đến thì hoàn toàn tỉnh táo trong chớp mắt.

“tổng giám đốc Thành, anh có điều gì dặn dò ạ? Bên phía điện lực nói là sẽ có thể nối điện nhanh thôi.”

Hoàng Lập Thành nói: “Trong vòng nửa tiếng đồng hồ, kêu nhà bếp làm một phần ăn tối nhẹ đưa lên trên lầu. Còn nữa, có thuốc thoa vết thương do thép không? Đưa cho tôi một hộp thuốc y tế.”

Chương 29: Quan tâm​1812 Words

Lễ tân không dám do dự, luôn miệng nói đồng ý.

Hoàng Lập Thành sợ bọn họ trì hoãn nên đã dứt khoát ở lại đại sảnh, sau khi đợi đầu bếp làm xong thức ăn mới cùng nhau đi lên lầu.

“Tới đây được rồi, trở về hết đi.”

Nhớ đến Trương Uyển Giao vẫn còn nằm trên ghế salon, đương nhiên Hoàng Lập Thành không muốn người khác vào xem nên anh đã đuổi hết tất cả những đầu bếp và phục vụ phòng, tự mình đẩy xe thức ăn vào trong.

Tạm thời vẫn chưa có điện, Hoàng Lập Thành chuyển đồ ăn từ trên xe sang bàn ăn rồi quay đầu lại gọi Trương Uyển Giao qua ăn cơm, nhưng chợt phát hiện trên ghế salon đã không còn ai nữa.

Trương Uyển Giao đỡ eo đi ra từ trong phòng ngủ, rèm cửa sổ bên ngoài ánh chiếu vào, ánh lên chiếc quần ngủ màu hồng trên người cô.

Hoàng Lập Thành khẽ nhíu mày: “Không phải bảo em đừng lộn xộn rồi sao?”

Trương Uyển Giao đỡ cửa, chịu đựng sự đau đớn ở hông rồi xấu hổ nói: “Tôi đi mặc quần áo vào, hơi lạnh.”

Thật ra thì không phải lạnh mà bởi vì cô không biết khi nào sẽ có điện lại, nếu như trần truồng nhìn nhau thì thật sự rất lúng túng nên mặc quần áo vào sẽ tốt hơn.

Hoàng Lập Thành cũng không so đo với cô, thấy cô đi lại bất tiện nên đành ôm cô qua, không nói một lời mà đặt cô lên bàn ăn.

“Cháo cải xanh, cũng không nhiều lắm nên phải uống hết đấy.”

Trương Uyển Giao nhìn chén cháo nhỏ trước mặt, thấy quả thật cũng không nhiều lắm nhưng nếu so với lượng cơm bình thường cô ăn thì vẫn hơi nhiều: “Tôi không ăn hết đâu.”

“Vậy thì từ từ ăn đi, anh có thời gian nhìn em ăn xong mà.”

Trương Uyển Giao không còn lời nào để nói nữa.

Sau khi kéo rèm ra, ánh trăng cùng với ánh đèn nê ông bên ngoài chiếu rọi vào, cung cấp cho hai người họ một chút sáng le lói.

Người nấu cháo của phòng bếp đã dựa theo yêu cầu của Hoàng Lập Thành nên cố gắng làm thanh đạm hết mức có thể, rau trộn rong biển vô cùng mềm mịn ngon miệng. Cho dù Trương Uyển Giao không có khẩu vì gì nhưng cũng đã ăn được không ít.

Còn dư lại nửa chén, cô không ăn nổi nữa nên tìm cách chừa nửa chén cháo này lại.

“Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ.”

“Còn chưa ăn xong mà.” Hoàng Lập Thành trực tiếp kéo cổ tay cô qua rồi đè xuống bàn ăn.

Chỉ cách một góc bàn, hai người ngồi vô cùng sát nhau, dường như có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.

Sau khi đối mặt một lúc lâu, tựa hồ như không khí cũng được hâm nóng lên vậy.

Trương Uyển Giao hơi hoảng hốt, vội vàng rút tay ra rồi tìm cớ: “Tay tôi đau quá.”

“Anh đút em.”

“Hả?”

Ban đầu Trương Uyển Giao còn cho rằng bản thân đã nghe nhầm nhưng đến khi lấy lại tinh thần thì Hoàng Lập Thành đã cầm muỗng đưa đến miệng cô. Muỗng cháo ấm áp khẽ đụng vào đôi môi, không hiểu sao cô lại bất giác há miệng ra.

Hoàng Lập Thành rất có tính nhẫn nại, đút cô từng miếng một. Mãi cho đến khi không còn đồ ăn nữa, chén cháo đã thấy đáy thì anh mới buông muỗng xuống.

Trương Uyển Giao ăn vô cùng no, đây là lần đầu tiên cô ăn nhiều như vậy.

Cửa sổ sát đất rất lớn, có thể nhìn thấy trung tâm thành phố Nhật Minh vô cùng phồn hoa náo nhiệt bên ngoài.

Cách hai con phố kia chính là trụ sở chính của tập đoàn Augustus, ánh đèn ở tầng mười hai của bộ phận kỹ thuật vẫn còn sáng trưng làm bạn cùng với ánh đèn nê ông của thành phố Nhật Minh bên ngoài.

Về đêm, toàn bộ đèn đường ở Nhật Minh đều sẽ được bật lên, nối thành một đường dài thẳng tắp, mãi đến khi ánh mặt trời dần dần chiếu rọi vào thành phố thì mới tắt đi.

Giờ phút này, ánh trăng ngoài cửa sổ vô cùng sáng chói.

Trương Uyển Giao ăn hơi nhiều, muốn đi tới đi lui một chút nhưng lại bởi vì đau thắt lưng nên trong lòng hơi mâu thuẫn.

Dường như Hoàng Lập Thành nhìn thấu tâm tư của cô, anh mở miệng hỏi: “Có muốn ra ban công bên ngoài hóng gió một chút không?”

Trương Uyển Giao “ừm” một tiếng.

Không thể không thừa nhận, quả thật cô không hề có năng lực chống đỡ lại những thê thiếp dịu dàng của Hoàng Lập Thành, vì thế nên mới gấp gáp muốn vạch rõ giới hạn với anh như vậy.

Hoàng Lập Thành đỡ cô từ từ đi ra ban công, hiện tại đã là cuối thu rồi nên chỉ cần một cơn gió lùa qua thì sẽ vô cùng lạnh lẽo.

Vừa mới cơm nước xong, trên người vẫn còn chút ấm áp nhưng khi đối diện với từng cơn gió như vậy thì Trương Uyển Giao lại hơi hối hận.

Đang suy nghĩ miên man, bả vai cô chợt trầm xuống, một chiếc áo khoác âu phục rộng lớn được phủ lên người cô.

Hoàng Lập Thành cẩn thận cài lại cúc áo cho cô, cũng không cho cô để lộ bàn tay ra bên ngoài. Lúc này, bộ âu phục được cắt may thủ công giống như một túi vải to lớn trùm cả người cô vào bên trong.

“Hóng gió một chút thì quay trở vào đi, em mặc đồ rất ít, đứng lâu sẽ dễ bị cảm đấy.”

“Ừm.”

Trương Uyển Giao không biết nên nói gì, giống như tất cả đều do Hoàng Lập Thành sắp xếp, cô chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo mà thôi.

Cô nhớ rõ những năm qua, Hoàng Lập Thành là một người rất ít nói.

Lẳng lặng đứng một lúc lâu, bên cạnh vang lên âm thanh của Hoàng Lập Thành: “Thứ bảy này, bố mẹ sẽ trở lại. Sáng thứ bảy đã lên máy bay rồi, em đi đón cùng anh không?”

Trương Uyển Giao khẽ sửng sốt, bỗng nhiên trong lòng hơi khổ sở.

Bố mẹ trở về cũng không nói thời gian chính xác cho mình mà lại đi nói với Hoàng Lập Thành, có thể thấy được bố mẹ thật sự rất thích anh. Còn mẹ Hoàng Lập Thành thì không cần phải nói, bà yêu thương cô như con gái ruột vậy.

Trương Uyển Giao nói: “Tôi đi đón là được rồi, anh bận rộn nhiều việc thì không cần lo những chuyện vụn vặt này đâu.”

Hoàng Lập Thành không từ chối, anh im lặng một lúc lâu rồi mở miệng nói: “Uyển Giao, về nhà ở với anh đi.”

Trương Uyển Giao lập tức siết chặt bàn tay lại, các ngón tay gầy nhỏ nắm lấy chiếc áo khoác thật chặt. Vẻ mặt cô nhàn nhạt, hiện lên chút tự giễu: “Hoàng Lập Thành, chúng ta đã ly hôn rồi.”

“Em dự định sẽ nói với bố mẹ sao?”

“Anh không tính nói à?”

Hoàng Lập Thành không lên tiếng.

“Nếu như anh không nói được thì tôi có thể nói.” Trương Uyển Giao khẽ cắn răng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Dù sao thì chuyện ly hôn cũng là do tôi đề xuất, tôi nói cũng được thôi.”

Chuyện đã xảy ra, bố mẹ hai bên cũng không phải người cổ hủ. Duyên đến duyên đi, không gì có thể ngăn cản được.

Thế nhưng ngay khi nói xong điều này, ánh trăng cứ như trở nên tẻ nhạt hẳn vậy.

Hoàng Lập Thành đi vào phòng vệ sinh, Trương Uyển Giao giúp anh sắp xếp chăn đệm trên ghế salon để anh ở lại đây tạm một đêm.

Trong lúc chuẩn bị chăn nệm, chiếc điện thoại di động bên cạnh khẽ rung lên. Cô tình ngờ quét mắt nhìn qua thì thấy được tin nhắn hiện lên màn hình chờ, chỉ có một vài nội dung ngắn thôi.

“Vết thương của anh đã đỡ hơn chưa? Em sửa xe xong rồi,...”

Trong lòng Trương Uyển Giao khẽ chấn động.

Hoàng Lập Thành bị thương sao?

Đang lúc suy nghĩ, chiếc điện thoại trên bàn lại rung lên một lần nữa, ba chữ “Lý Mạn Trương” nhấp nháy trên màn hình.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy ào ào, Trương Uyển Giao đứng bất động một lát rồi cầm điện thoại lên, nhấn nút trả lời.

“Anh Thành, anh...”

“Anh ấy đang tắm.”

Con người đều có sự ích kỷ, Lý Mạn Trương can thiệp vào cuộc hôn nhân của cô đến mức long trời lở đất như vậy. Nếu như nói rằng trong lòng cô không hề có chút ý muốn trả thù nào thì đương nhiên không thể.

Giống như tất cả các màn diễn trên tivi vậy, một câu nói chứa đựng sự mập mờ khiến người khác suy nghĩ miên man.

Lời ít ý nhiều, bốn chữ “anh ấy đang tắm” đã đủ khiến cho người khác tưởng tượng ra một cảnh cờ bay phấp phới rồi.

Quả nhiên, đầu dây bên kia khẽ im lặng. Rất lâu sau mới truyền đến giọng nói bình tĩnh của Lý Mạn Trương: “Là cô Uyển Giao sao?”

“Ừ, một lát cô gọi lại đi. Bây giờ anh ấy không tiện nghe điện thoại nhưng nếu như cô có chuyện gì gấp thì tôi có thể chuyển lời giúp cô.”

Âm thanh Lý Mạn Trương hơi khàn khàn: “Không phải các người đã ly hôn rồi sao?”

“Vậy thì sao chứ, có liên quan gì đến bác sĩ Lý không?”

Quan hệ của Lý Mạn Trương và Hoàng Lập Thành chỉ có cô biết mà thôi, anh chưa bao giờ chính thức thừa nhận về mối quan hệ đó trước mặt cô. Về điểm này, cô ta không hề có tư cách gì chất vấn cô cả.

Từ trước đến này, Trương Uyển Giao không phải là người nhẫn nhục chịu đựng.

Chương 30: Gài bẫy​1864 Words

Rất lâu sau, đầu dây bên kia vẫn không có tiếng đáp lại.

Nhưng cũng không sao cả, Trương Uyển Giao lạnh lùng nói: "Nếu không có chuyện gì gấp thì tôi cúp máy trước, cô có thể gọi lại sau."

"Đợi đã." Đột nhiên Lý Mạn Trương gọi cô lại, ấp a ấp úng nói: "Thật ra tôi biết là hỏi cô thì cũng như vậy thôi, tôi cũng hỏi Anh Thành nhiều lần rồi, chắc là anh ấy sợ tôi lo lắng không yên nên nhất quyết không nói thật cho tôi biết. Tôi chỉ muốn hỏi là vết thương trước kia của Anh Thành đã tốt lên chưa?"

Ngón tay đang cầm điện thoại di động của Trương Uyển Giao lập tức siết chặt lại.

Hoàng Lập Thành bị thương à? Sao lại thế?

"Cô... không biết hả?" Dường như sự ngập ngừng ở đầu dây bên kia đã trở nên sắc bén hơn một chút, giống như một chiếc gai nhọn cắm thẳng vào màng nhĩ cô.

Lý Mạn Trương nói tiếp: "Hôm đó tôi đang lái xe thì không may xảy ra chuyện nên tôi gọi điện cho Anh Thành, sau khi Anh Thành đến thì xảy ra tranh cãi với chủ xe bên kia rồi hai người họ đánh nhau, anh ấy bị thương ở sau lưng thì phải. Tôi hỏi mấy lần nhưng anh ấy vẫn không nói, chắc là vì sợ tôi sẽ lo lắng, hay là cô hỏi anh ấy thử xem sao."

Mỗi câu nói đều giống như lời thoại trong vở kịch được dựng lên một cách tỉ mỉ, đâm vào trái tim của người nghe khiến nó chảy máu đầm đìa.

Trương Uyển Giao quen biết Hoàng Lập Thành nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ cô thấy anh xảy ra tranh chấp với bất kỳ một người nào, lúc nào anh cũng lạnh lùng cao ngạo, phong thái lịch thiệp, có học thức.

Nhưng trên thế gian này cũng có một câu nói rằng bạn sẽ phá bỏ mọi nguyên tắc vì người mình yêu.

Cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đó của anh nhưng Lý Mạn Trương lại có thể nhìn được.

Sau khi cúp điện thoại, Trương Uyển Giao phải vịn vào cạnh bàn để đi về phòng ngủ, không hiểu sao cô lại cảm thấy dường như eo mình không hề đau nhiều như vậy. Hình như sự đau đớn đã chuyển đến lồng ngực khiến trái tim cô cảm thấy rầu rĩ.

Hoàng Lập Thành tắm xong, lúc đi ra nhìn thấy trong phòng khách không còn ai, cửa phòng ngủ thì lại đóng chặt.

Trên điện thoại hiển thị thông báo có tin nhắn mới gửi đến, anh tiện tay mở ra nhìn thoáng qua, thấy tin nhắn của Lý Mạn Trương gửi tới thì nhíu mày một cái rồi đặt điện thoại sang bên cạnh, kéo tấm thảm ở trên ghế sô pha lên rồi ngủ mất.

Trên ghế số pha vẫn còn thoang thoảng mùi dầu gội đầu của Trương Uyển Giao, anh đã không được ngủ ngon mấy tháng nay rồi.

Hôm sau, Trương Uyển Giao mở cửa phòng ra thì nhìn thấy Hoàng Lập Thành.

Anh đang ngồi ăn sáng trong phòng khách.

Vẻ mặt Trương Uyển Giao hiện lên vẻ giật mình, cô thốt lên: "Sao anh còn chưa rời đi vậy?"

Thật sự thì câu này của cô có ý tứ đuổi người, trong mắt Hoàng Lập Thành thoáng qua vẻ giận dữ: "Em mau chóng muốn anh đi vậy à?"

"Ý tôi không phải vậy." Trương Uyển Giao hơi sửng sốt: "Tôi tưởng anh muốn đến Augustus..."

Từ trước đến giờ lúc nào Hoàng Lập Thành cũng bận rộn nhiều việc, bây giờ đã gần tám rưỡi rồi, dù là trước kia lúc hai người còn chưa ly hôn thì anh cũng đi làm từ lâu rồi.

Dường như câu này của cô không có tác dụng an ủi gì cả, vẻ mặt của Hoàng Lập Thành vẫn còn thoáng nét giận dỗi nhưng khi thấy Trương Uyển Giao đang nhìn đống đồ trên bàn thì anh lại nói: "Tối qua khách sạn không thông báo mất điện nên sáng sớm nay họ đã đưa bữa sáng tới thay cho lời xin lỗi."

Trương Uyển Giao hơi kinh ngạc rồi đột nhiên gật đầu một cái, giọng nói rất nhẹ: "Không sao, lần sau chú ý hơn là được."

Có nghĩa là bữa sáng này không phải do Hoàng Lập Thành chuẩn bị mà chỉ đơn giản mà do người của khách sạn đem tới mà thôi.

Sau khi Tiểu Vũ Tử thay quần áo xong thì đi từ phòng ngủ ra ngoài ăn cơm, cậu bé tỏ vẻ vô cùng tò mò về việc Hoàng Lập Thành có mặt ở đây: "Chú đến rồi!"

Tối hôm qua cậu bé đi ngủ trước khi cúp điện, ngủ say như heo, cả đêm không tỉnh nên tất nhiên là cậu bé không biết tối hôm qua Hoàng Lập Thành đến.

Vậy mà Hoàng Lập Thành rất có kiên nhẫn với cậu nhóc, anh múc thêm một bát cháo nữa cho cậu bé rồi lại gắp cho cậu bé những món mà cậu thích ăn.

Tiểu Vũ Tử nhét đầy đồ ăn trong miệng, lúng búng hỏi: "Hôm nay chú có ở lại chơi với cháu không?"

"Chú nhiều việc lắm, hôm nay không có thời gian chơi với cháu rồi." Không đợi Hoàng Lập Thành nói xong, Trương Uyển Giao đã tiếp lời: "Với cả hôm nay chúng ta cũng không ở đây, tối nay khách sạn muốn sửa sang lại một chút, ở lại đây thì không tiện lắm, lần sau chúng ta sẽ đến đây nữa nhé."

Dường như hôm qua Tiểu Vũ Tử còn chưa bơi cho thỏa thích nên trên mặt cậu bé lộ ra vẻ thất vọng.

Hoàng Lập Thành đặt cốc cà phê xuống, nói bằng giọng nhàn nhạt: "Một thời gian nữa dự án công viên giải trí của Augustus sẽ được đưa vào hoạt động, đến lúc đó em có thể dẫn Gia Bảo đến chơi hai ngày."

Nếu anh không nói thì Trương Uyển Giao gần như đã quên mất chuyện này.

Dự án công viên giải trí của Augustus bắt đầu quy hoạch cách đây năm năm và được thi công vào ba năm trước, vào đúng thời điểm mà cô và Hoàng Lập Thành kết hôn. Phải ròng rã ba năm mới xây dựng xong, trở thành công viên giải trí lớn nhất ở Nhật Minh, đến bây giờ thì đã xây dựng xong xuôi, chính thức bước vào giai đoạn hoạt động thử.

Trương Uyển Giao muốn hỏi chuyện công việc theo thói quen nhưng cô chưa kịp mở miệng thì đã bị tiếng vỗ tay của Tiểu Vũ Tử cắt đứt.

"Được ạ, được ạ! Cháu thích công viên giải trí nhất đấy."

Trương Uyển Giao bất đắc dĩ: "Đến lúc đó mẹ sẽ dẫn con đi nhé!"

"Vâng ạ! Chú cũng đi cùng đấy nhé!"

Hoàng Lập Thành không nói gì cả.

Sau khi ăn sáng xong, trợ lý Lưu tới đón Hoàng Lập Thành và mang cho anh một bộ vest mới. Anh vào phòng ngủ để thay đồ.

Trước khi rời đi, anh liếc mắt nhìn Tiểu Vũ Tử một cái rồi nói với Trương Uyển Giao: "Em đi đâu cũng mang theo đứa nhóc này thì sẽ gây chú ý lắm đấy, người trong công ty cũng lời ra tiếng vào không ít đâu."

Vừa nghe đến bốn chữ "lời ra tiếng vào", Trương Uyển Giao cảm thấy hơi tức giận, cô thờ ơ nói: "Từ trước đến nay, công ty cũng đâu thiếu mấy chuyện lời ra tiếng vào chứ. Tôi chỉ dẫn theo con của bạn đến một cách đường đường chính chính thôi, vậy mà cũng biến thành chuyện để tán gẫu với nhau được sao tổng giám đốc Thành? Cuộc sống riêng tư cũng nên bớt phóng túng một chút đi."

"Bớt phóng túng cái gì?"

Thấy anh vẫn giả ngu như vậy thì Trương Uyển Giao cảm thấy tức giận, nhưng lời đến khóe miệng vẫn đè xuống vài phần bực tức, cô nói bằng giọng lạnh lùng: "Quen biết tổng giám đốc Thành lâu như vậy rồi nhưng lần đầu tiên tôi nghe nói tổng giám đốc Thành lại gây gổ với người ta ở ven đường. Nếu chuyện này mà bị phóng viên chụp được thì chắc là cổ phiếu của Augustus lại được một phen long trời lở đất ấy nhỉ."

Vốn dĩ cô định nhắc đến Lý Mạn Trương nhưng lại thấy như vậy là ích kỷ nên cô chỉ nhắc đến chuyện đánh nhau.

Nhưng cứ năm ngày thì Lý Mạn Trương lại tới Augustus tìm Hoàng Lập Thành đến ba ngày, chuyện này cũng được truyền đến tai có, đủ để chứng minh độ lợi hại của mấy lời đồn đại trong công ty.

Hoàng Lập Thành nhíu mày một cái, khóe mắt quét qua trợ lý Lưu đang giả câm giả điếc đứng trong phòng khách.

Trợ lý Lưu cực kỳ vô tội, hoàn toàn không biết tại sao mình lại chọc giận ông chủ.

"Chuyện đó..."

"Thôi bỏ đi, anh không cần phải giải thích với tôi làm gì." Trương Uyển Giao nói: "Sắp muộn giờ làm rồi, anh không đi thì tôi cũng phải đi."

Nói xong thì cô quay về phòng ngủ để lấy hành lý.

Dường như một chút ấm áp đêm qua vừa mới tìm lại được đã bốc hơi chỉ sau một đêm, câu nói "Trái tim của phụ nữ như cây kim dưới đáy biển" đúng là không sai chút nào.

Nhìn bóng lưng của Trương Uyển Giao, Hoàng Lập Thành kéo kéo cổ áo, trong lòng cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Trợ lý Lưu nói: "tổng giám đốc Thành, xe đang chờ ở dưới lầu, sáng nay còn có một cuộc họp."

Hoàng Lập Thành nhìn cậu ta một cái: "Thông báo tuyển dụng cho mùa thu đã kết thúc chưa?"

"Đang ở giai đoạn cuối rồi ạ." Trợ lý Lưu không hiểu tại sao mà đột nhiên ông chủ của mình lại quan tâm đến chuyện tuyển dụng.

"Tuyển thêm một nhóm trợ lý hành chính đi."

"Dạ?"

"Tuyển người ít nói đấy."

Nói xong câu này, Hoàng Lập Thành sải bước về phía cổng, hoàn toàn không giải thích một câu, để trợ lý Lưu đứng ngổn ngang trong gió một mình.

Mình lại làm sai cái gì rồi? Sao sếp lại cứ có cái kiểu hễ cãi nhau với phó tổng giám đốc Lâm là giận cá chém thớt lên đầu mình vậy! Rốt cuộc thì mình có giữ được chén cơm này không hả?

Trợ lý Lưu khóc không ra nước mắt, nhưng khi cậu ta nghe thấy tiếng trẻ con phát ra từ phòng ngủ thì không kịp suy nghĩ mà đuổi theo bước chân của Hoàng Lập Thành một cách vội vã: "tổng giám đốc Thành, về chuyện liên quan đến cậu nhóc kia..."

Quảng cáo
Trước /35 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Alpha Mạnh Mẽ Bỗng Nhiên Đột Phát Triển Hội Chứng Hóa Cún

Copyright © 2022 - MTruyện.net