Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 46: Kết hôn cái gì?1675 Words
Không khí trên bàn ăn chợt trở nên trầm lặng.
Đột nhiên thái độ của Hoàng Lập Thành im lặng khiến Trương Uyển Giao hơi lo lắng.
Trương Uyển Giao nói: "Tôi biết, quyết định này có vẻ khiến anh cảm thấy bức xúc và khó tin, nhưng tôi đã nghĩ kỹ rồi."
Hoàng Lập Thành bỗng nắm chặt ly cà phê trong tay, mu bàn tay ẩn hiện lên những đường gân xanh: "Nghĩ kỹ rồi?"
"Đúng vậy, tôi đã suy nghĩ kỹ lắm rồi?"
"Bố mẹ đồng ý rồi?"
"Tôi... tạm thời tôi chưa muốn nói với bố mẹ, muốn đợi đến khi thủ tục giấy tờ xong xuôi sẽ nói với họ."
Giọng nói của Hoàng Lập Thành rất trầm, hơi giận dữ: "Đăng ký kết hôn thôi mà, còn cần giấy tờ gì nữa?"
"Kết hôn?" Trương Uyển Giao nhíu mày, khó hiểu nói: "Kết hôn cái gì?"
Nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của cô, Hoàng Lập Thành cũng nhíu mày theo: "Không phải là em nói em muốn kết hôn..."
"Tôi nói lúc nào? Tôi... Không phải anh đang với tôi về chuyện nhận nuôi Quốc Anh sao?"
"Nhận nuôi Quốc Anh?"
Hai đôi mắt mở lớn nhìn nhau thật lâu, trong mắt cả hai đều cảm thấy khó hiểu.
Hoàng Lập Thành tưởng rằng ngày hôm qua cô đến ủy ban nhân dân để làm đăng ký kết hôn với Lâm Kiến Đông, còn Trương Uyển Giao thì nghĩ anh không đồng ý việc nhận nuôi đứa nhỏ, hai người cứ như ông nói gà bà nói vịt.
"Không phải chứ, anh đang nghĩ gì vậy?" Trương Uyển Giao suýt nữa bật cười: "Tôi và anh Lâm Kiến Đông đăng ký kết hôn? Đừng nói hai chúng tôi ở cùng nhau, cứ cho là đi chung đi thì cũng không thể vừa mới ly hôn đã đi kết hôn với người khác? Tôi sẽ trở thành loại người gì chứ?"
Hoàng Lập Thành nhất thời nghẹn họng.
Gần đây trí thông minh của anh thường không đủ xài, chỉ số IQ cũng không thể phát huy tác dụng.
Toàn bộ tình hình ngày hôm qua trợ lý Lưu rõ ràng đã đi nghe ngóng được, vì không muốn phá vỡ lòng tự trọng của mình, anh cũng không hỏi gì thêm, sau đó chính anh tự biên tự diễn ra thêm, chắc chắn hai người bọn họ đi kết hôn, vì thế đã đi uống một trận say bét nhè.
Nhưng Trương Uyển Giao vừa mới nói những lời đó...
"Em vừa nói, em và Lâm Kiến Đông không ở bên nhau?"
"Tôi..."
Lúc này Trương Uyển Giao mới nhận ra rằng mình đã lỡ miệng nói ra.
Lúc trước, Lâm Kiến Đông luôn là lá chắn để cô đối phó Hoàng Lập Thành.
"Tôi..."Trương Uyển Giao cứ ấp a ấp úng chữ "tôi" một lúc lâu, cũng không thể nói cho hết câu: "Ý tôi là..."
Cái này người ta gọi là tự lấy đá đập chân mình.
Nét lo lắng biến mất hoàn toàn trong ánh mắt của Hoàng Lập Thành, khóe miệng hơi cong lên: "Không cần nói nữa, đây là chuyện riêng tư, không cần vội để từ từ nói sau cũng được, nhưng chuyện công ty, hôm nay em không thể không đi."
"Vì sao?"
"Hạng mục 'Điệp Thúy Viên' ở Hoàng Liên còn chưa đàm phán xong, anh không tin người khác, muốn để em làm hạng mục này."
Đây không phải là một lý do, tình trạng của hạng mục Hoàng Liên kia hiện tại rất khó khăn. Buổi từ thiện trên Hoàng Liên lần trước, Trương Uyển Giao xuất hiện với tư cách là phó giám đốc của Augustus, đã từng tiếp xúc qua với người phụ trách phát triển và quy hoạch khu đất này là cục trưởng Trịnh, ông ta có ấn tượng tốt với Trương Uyển Giao, mấy lần sau gặp mặt Hoàng Lập Thành ông ta đều nhắc đến cô.
Nói đến chuyện này, Trương Uyển Giao cũng không hề ra vẻ: "Tôi phải xem tình hình như thế nào, lúc trước có vài hạng mục không phải là tôi quản lý, nên rất nhiều chuyện không thể hiểu rõ."
"Vấn đề này không có gì, sau khi đến công ty, anh sẽ bảo trợ lý Lưu mang tư liệu đến bộ phận của em, nếu như cục trưởng bên đó phê duyệt, thì hạng mục này sẽ giao cho bộ phận của bọn em làm luôn."
"Như vậy không hay lắm, hạng mục Điệp Thúy Viên này cứ để tổ một làm đi."
Mỗi năm tổ một của Augustus là bộ phận có báo cáo tài chính đỉnh nhất, cùng với tổ hai phụ trách quy hoạch bất động sản, quản lý bộ phận là Lê Lãnh Cơ, đàn anh học chung đại học kiến trúc với Hoàng Lập Thành.
Lê Lãnh Cơ đến Augustus sớm hơn Trương Uyển Giao, sau khi Hoàng Lập Thành tiếp quản công ty không lâu, đã bỏ ra một số tiền lớn để mời anh về làm bộ phận quản lý, là người rất độc miệng, đối với môi trường và kiến trúc cực kỳ nghiêm khắc, hoàn toàn không nể nang gì Hoàng Lập Thành.
Ban đầu Trương Uyển Giao chính thức được nhận vào Augustus làm việc, lúc đào tạo người mới không ít lần cô bị Lê Lãnh Cơ ngược đãi, vì vậy cô luôn vừa kính trọng vừa sợ hãi anh.
Lúc này nếu như Lê Lãnh Cơ biết tổ hai cướp đi hạng mục của tổ một, khó có thể đảm bảo rằng anh ta sẽ không đến phòng họp làm ầm ĩ lên.
Phải biết rằng, Lê Lãnh Cơ luôn luôn cảm thấy quản lý của bộ phận bất động sản nên là một nhân tài khác người trong lĩnh vực xây dựng, mà Trương Uyển Giao lại học về kinh tế, điểm này luôn bị anh xem thường.
"Không sao cả." Giọng nói của Hoàng Lập Thành vang lên phá vỡ sự lo lắng của Trương Uyển Giao: "Khoảng thời gian này ở nhà Lê Lãnh Cơ có việc, cũng không thể cố gắng làm hạng mục này, đưa việc này chuyển đến tay em cũng là ý của anh ấy."
"Ý kiến của quản lý Thu?" Trương Uyển Giao thực sự bất ngờ.
Cô cảm thấy từ trước đến nay Lê Lãnh Cơ không quen làm việc với cô, vậy mà lại đi đề xuất mình, đúng là mặt trời mọc đằng tây mà.
"Vì vậy hôm nay anh đưa em đến công ty cùng anh."
"Hả? Không cần đâu, tôi tự đi xe đến là được rồi."
Hoàng Lập Thành nhìn cô, chậm rãi nói từng chữ một: "Nhưng em không có xe."
Trương Uyển Giao nghẹn lời.
Dù sao cũng đầu thể mở miệng nói anh tự đi, còn mình ra bắt taxi, chỉ có thể "Ờ" một tiếng đồng ý đi cùng anh.
Trước khi ra khỏi cổng, Tiểu Vũ Tử chạy lại ôm đùi Hoàng Lập Thành không buông: "Chú ơi, chú còn chưa dạy con cách gỡ chín nút thắt liên hoàn, chú bày con đi."
Hoàng Lập Thành kiên nhẫn, ôm lấy bé: "Vậy đi với chú nhé, đến công ty chú sẽ tiếp tục bày cho con."
Nói xong, anh không quan tâm đến ý kiến của Trương Uyển Giao, ôm lấy Tiểu Vũ Tử đi thẳng ra ngoài cửa.
Trương Uyển Giao muốn nói gì đó nhưng không kịp, vội vàng mang lấy túi xách đuổi theo.
Cô cũng không phải không muốn mang bé đến công ty, nhưng nghĩ đến hôm nay, do Hoàng Lập Thành đưa đi, cảnh ba người bọn họ cùng xuất hiện ở công ty, không cần nghĩ cũng biết sẽ vô cùng gây sự chú ý.
Vốn dĩ đã bàn tán xôn xao việc "ly hôn", lúc Trương Uyển Giao và Hoàng Lập Thành dắt tay bé đi vào cổng lớn của tập đoàn, tiếng xì xào chợt im bặt.
Trước sảnh là nhân viên mới ngày đầu tiên đi làm, chưa từng thấy Tiểu Vũ Tử, ánh mắt nhìn theo không chớp.
"Trời ạ, đó là con của phó giám đốc Lâm và tổng giám đốc Thành sao? Dễ thương quá."
"Đâu? Đâu?" Nhân viên lễ tân bên cạnh ngẩng đầu nhìn, cũng sững sờ, nhưng rất nhanh đã hồi phục lại tinh thần: "Cái gì, đó không phải là con của phó giám đốc Lâm, đó là con của bạn cô ấy, đã từng dẫn đến công ty rồi, lúc đó cô còn chưa được nhận làm."
"Nhưng như thế cũng thật đẹp nha, quả thật là một cặp trời sinh. Nếu như hai người bọn họ sinh con, chắc chắn cảnh tượng bây giờ sẽ còn đáng yêu hơn."
"Kỳ lạ thật, không phải nói đã ly hôn rồi sao? Nhìn dáng vẻ này đâu giống đã ly hôn rồi chứ?"
"Tuyệt đối không có khả năng ly hôn, đừng tin vào những lời đồn nhảm nhí phóng đại, tôi phải chụp ảnh mới được."
Buổi sáng chín giờ đi làm, nhưng chỉ trong vòng mười phút, các nhân viên của Augustus đã truyền tai nhau một cách nhanh chóng bức hình của Hoàng Lập Thành và Trương Uyển Giao dắt theo đứa nhỏ đi làm, gây nên một làn sóng tranh cãi - đứa nhỏ rốt cuộc có phải là con phó giám đốc Lâm và tổng giám đốc Thành sinh ra hay không.
Dù sao khuôn mặt đứa nhỏ cũng thật sự rất giống Trương Uyển Giao.
Mà lúc này, người trong cuộc lại hoàn toàn không biết tin đồn gì đang xảy ra, sau khi thang máy dừng ở tầng trệt, Trương Uyển Giao dắt cậu bé vào thang máy, nhưng kéo mãi bé vẫn không đi.
Trương Uyển Giao nói: "Quốc Anh, chúng ta đến rồi."
Tiểu Vũ Tử lắc đầu: "Mẹ ơi, hôm nay con muốn chơi với chú."
Chương 47: Thân thiết1616 Words
Trương Uyển Giao sửng sốt, tức giận nắm tay bé kéo vào: "Chú đang rất bận, con đi cùng mẹ, đến chỗ chị chơi với con lần trước, hoặc là đi với mẹ nhé."
Tiểu Vũ Tử tiếp tục lắc đầu, không lễ phép nói: "Nhưng mà mẹ không biết chơi cửu liên hoàn."
Trương Uyển Giao cạn lời.
Cậu bé còn cố ý nói thêm: "Mẹ, mấy chuyện động não này mẹ không cần bận tâm đâu, để chú dạy con nhé."
Ôi mẹ ơi! Trương Uyển Giao muốn đánh người.
Ý câu này chẳng khác gì nói cô không có não chứ?
Vừa mới ở bên cạnh Hoàng Lập Thành bao lâu mà đã khuynh hướng giống anh ta rồi chứ? Đúng là con sói mắt trắng nhỏ.
Hoàng Lập Thành nhìn thấy Trương Uyển Giao không vui, liền nói: "Quốc Anh, buổi sáng chú phải đi họp, chiều chú dạy cháu nhé, cháu cứ đợi ở đây trước đi."
Bé rất ngoan ngoãn gật đầu: "Vậy trưa nay chúng ta cùng đi ăn cơm được không ạ? Mẹ cháu mời."
Cả hai người đều đứng hình.
Hoàng Lập Thành dùng ánh mắt của mình nhìn sang Trương Uyển Giao hỏi ý kiến.
Trương Uyển Giao theo quán tính mà từ chối, nhưng chưa kịp nói ra, bé đột nhiên nắm lấy tay cô, kéo vào thang máy: "Cửa thang máy sắp đóng rồi, quyết định vậy đi, chú ơi, trưa nay cùng ăn cơm nhé."
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Trương Uyển Giao đành giữ lại lời chưa kịp nói ra lúc nãy.
"Quốc Anh, mẹ không đồng ý mời chú ăn cơm đâu nha."
Bé nắm chặt lấy tay cô: "Mẹ, cô giáo lớp phụ đạo còn phải thu nộp phí, chú lại dạy cửu liên hoàn miễn phí cho con, vì thế chúng ta nên mời cơm chú."
"Con giỏi thật, hiểu chuyện ghê, vậy con tự đi mời chú đi."
"Con không có tiền."
"Quỷ sứ này."
"Hi hi."
Đứa nhỏ này, có lúc rất hiểu chuyện khiến người khác đau lòng, có lúc lại lanh quá khiến người khác đau đầu, trong cuộc sống vẫn có rất nhiều niềm vui.
Nhưng Trương Uyển Giao thật sự không có ý định mời Hoàng Lập Thành ăn cơm, cô quen ăn một mình rồi, tính ra lúc trước, khi vẫn còn ở bên nhau, cô cũng rất ít khi cô ăn cơm cùng Hoàng Lập Thành, trên gương mặt anh không hề có chút cảm xúc, khiến cô không muốn ăn.
Hoàng Lập Thành bước vào phòng làm việc, cởi áo khoác ra, thư ký Lý nhận lấy chuẩn bị treo lên.
Ngay khi cởi áo khoác ra, nghe thấy mùi thuốc lá, không quá nồng nặc nhưng có thể ngửi thấy rõ.
Thư ký của Hoàng Lập Thành phải là một người thông minh và ít nói, cho nên cô không hỏi gì, cầm lấy cái áo khoác đã được ủi phẳng phiu vừa treo lên, sau đó ôm bộ đồ ra khỏi phòng, đưa cho người khác mang đi giặt ủi.
Lúc ra ngoài gặp phải trợ lý Lưu, cô mới hỏi: "Anh Cường, tối qua tổng giám đốc Thành không về nhà sao? Sao chưa thay quần áo."
Trợ lý Lưu chau mày: "Cô không hóng được cái gì sao? Không thấy tin tức trên diễn đàn hôm nay à, phó giám đốc Lâm và tổng giám đốc Thành đi cùng nhau đó?"
"Thế bộ quần áo này..."
Chạm phải ánh mắt cảnh cáo của trợ lý Lưu, thư ký Lý không dám hỏi thêm.
Vào trong phòng làm việc, trợ lý Lưu liền đưa văn kiện cần ký tên cho Hoàng Lập Thành, như thường lệ trong lúc chờ, anh ở một bên tranh thủ báo cáo việc cần làm ngày hôm nay.
Hoàng Lập Thành lật xem các tài liệu trong tay rồi ký tên soạt soạt, đặt sang bên tay phải nghĩa là không có vấn đề gì, nếu có thì sẽ sắp xếp gọn lại đặt sang bên trái.
"Chuyện ngày hôm qua ở ủy ban nhân dân, cậu hỏi sao?"
"Hả? Ủy ban nhân dân?" trợ lý Lưu hơi luống cuống: "Không phải anh bảo tôi đi nghe ngóng sao?"
Động tác đang ký tên của Hoàng Lập Thành chợt dừng lại, khẽ liếc anh một cái: "Chiều hôm nay không cần làm chuyện khác nữa, đi ủy ban nhân dân tra rõ chuyện này, chuyện Trương Uyển Giao nhận nuôi đứa bé có vấn đề gì không."
Nhận nuôi đứa bé?
Não bộ của trợ lý Lưu đột nhiên bị đông cứng một lúc lâu, ấp a ấp úng nói: "Không phải phó giám đốc Lâm đi kết hôn sao?"
Vừa dứt lời anh lập tức hối hận, vì Hoàng Lập Thành không nói gì nhìn anh chằm chằm, dường như muốn đem hai chữ "kết hôn" kia nhặt lên nuốt ngược lại vào trong.
"Khụ khụ." Anh căng thẳng ho mấy tiếng: "Tôi... tôi đi tra chuyện này ngay."
Hèn gì sáng nay giám đốc Bách và phó giám đốc Lâm cùng nhau đến công ty, tối qua đã giải quyết rõ ràng hiểu lầm rồi sao?
Sau khi trợ lý Lưu đi khỏi, Hoàng Lập Thành mới ký xong văn kiện cuối cùng.
Người ta thường nói trong tình yêu người phụ nữ hay làm ra những điều ngu ngốc, dại dột, nhưng thật ra trong tình yêu, nam nữ gì cũng như nhau.
Di động ở trên bàn chợt rung lên, màn hình hiển thị Lý Mạn Trương gọi đến.
Hoàng Lập Thành nhìn thoáng qua, ấn máy bận, nhưng cô cũng rất kiên nhẫn, điện lại một cuộc nữa, dường như muốn gọi đến bán sống bán chết mới thôi.
Hoàng Lập Thành nhíu mày, rốt cuộc cũng bắt máy: "Có chuyện gì?"
"Không, không có chuyện gì, Anh Thành, khoảng thời gian này anh có bận không?"
"Ừ, rất bận."
"Vậy có phải em đang quấy rầy anh không?"
"Có chuyện gì? Tôi nói rồi có chuyện gì cứ tìm thẳng tới trợ lý Lưu."
"Nhưng đây là chuyện cá nhân của em. Em không muốn người ngoài biết chuyện này."
Hoàng Lập Thành nhíu chặt mày, có vẻ sắp mất kiên nhẫn, chỉnh lại câu cô vừa nói: "Đã nói với cô rồi, tôi và trợ lý Lưu đều như nhau, không phải người ngoài."
"Anh Thành, đây là ý gì? Anh giúp em nhiều như vậy, anh..."
"Đổi lại là bất kỳ người bạn nào khác, tôi cũng sẽ giúp."
"..." Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, rồi chợt truyền đến tiếng bật khóc nức nở.
Đàn ông đều không thể chịu nổi khi nhìn thấy con gái khóc, Hoàng Lập Thành cũng không ngoại lệ, lúc trước anh không muốn nhìn thấy Lý Mạn Trương đứng trước mặt anh rơi nước mắt, giống như một cô gái đơn thuần bị cả thế giới vứt bỏ, sự bất lực này khiến cho người khác phải yêu thương.
Nước mắt phụ nữ giống như một loại vũ khí, dường như không một tên đàn ông nào có thể chống lại.
Nhưng vũ khí dùng quá nhiều lần thì sẽ làm cho người khác nghi ngờ việc đó là giả tạo.
Sau khi ở bên cạnh Trương Uyển Giao, Hoàng Lập Thành gần như chưa bao giờ nhìn thấy cô khóc, chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ tự tin, khuôn mặt xinh đẹp bên ngoài của cô mà thôi, đôi lúc sẽ cười tươi, hoạt bát, hòa đồng, cho dù gặp phải khó khăn gì, việc đầu tiên không phải là tìm đến sự trợ giúp của anh mà lại tự mình giải quyết.
Mặc dù lúc làm phẫu thuật, sợ đau đến như thế, nhưng viền mắt cô chỉ đỏ hoe, nắm chặt lấy tay anh, nhẹ nhàng nói ra một câu: "Lập Thành."
Năm tháng trôi qua, anh từ một chàng thanh niên thơ ngây đã trở thành một người trưởng thành, mắt nhìn người cũng chín chắn lên nhiều.
Ai đáng được trân trọng hơn, anh hoàn toàn có thể phân biệt được.
Giúp Lý Mạn Trương chẳng qua chỉ cần một cái nhấc tay, nhưng như anh đã nói, đổi lại là một người bạn khác, anh cũng sẽ giúp, chỉ có điều năm đó thật sự là vì mẹ của anh nhúng tay vào nên mới làm lệch quỹ đạo, thay đổi cuộc đời của một cô gái như vậy, điều này, anh cũng có chút day dứt.
"Không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy trước đây."
"Anh Thành." Lý Mạn Trương vội vàng lên tiếng níu kéo anh: "Có phải em đã làm chuyện gì sai khiến anh tức giận không?"
Tức giận? Cô còn có thể hỏi như vậy sao?
Hoàng Lập Thành lạnh lùng nói: "Video trong điện thoại của Trương Uyển Giao, tôi không hy vọng có lần thứ hai."
"Video gì, em không biết, chị Trương Uyển Giao đã nói cái gì với anh phải không?"
Hoàng Lập Thành tin tưởng vào nhân phẩm của Trương Uyển Giao, cho nên câu nói anh nghe được rất chói tai, dường như muốn vu khống cho Trương Uyển Giao vậy, anh lập tức bực mình: "Đủ rồi, tôi đang bận."
Nói xong, anh thẳng thừng cúp máy.
Đầu dây bên kia, điện thoại của Lý Mạn Trương bị ngắt, nước mắt trên mặt cô còn chưa khô, nhưng đôi mắt mềm yếu ấy lại lập tức trở nên cực kỳ căm hận, tay nắm chặt lấy di động hơi run lên.
Chương 48: Không quá hiểu rõ nhà họ Hoàng1625 Words
Lý Mạn Trương nắm chặt lấy điện thoại ngồi trong phòng khóc một lúc lâu, ngay cả tiếng gõ cửa cô cũng không nghe thấy.
Y tá trực tiếp đẩy cửa vào: "Bác sĩ Lý."
"Vâng?" Cô hoàn hồn: "Có chuyện gì?"
Y tá nói: "Ông Quốc Tuấn có người nhà đến thăm, muốn hỏi tình hình sức khỏe của ông một chút, cô có rảnh không? Nếu rảnh thì mời cô sang ạ?"
"Tôi qua liền đây."
Nghĩ đến mình là bác sĩ phụ trách của ông Quốc Tuấn, cho dù Hoàng Lập Thành không muốn gặp lại mình, thì có được mối quan hệ này, dù sao anh vẫn phải đến, cho nên cô vội vàng đi chăm sóc ông cho tốt.
Vừa mới đến cửa phòng bệnh, liền nghe thấy bên trong có tiếng một người đàn ông vang lên, là giọng của một người đàn ông trung niên: "Ông ba, ông cứ yên tâm ở bệnh viện mà dưỡng bệnh, đứa nhỏ Lập Thành kia hiểu chuyện hơn nhiều so với những đứa trẻ khác trong nhà, đừng lo lắng nhiều quá."
Ông ba?
Lý Mạn Trương chần chừ đứng ở cửa, nhớ lại những mối quan hệ họ hàng trong nhà Hoàng Lập Thành nhưng cũng không có manh mối gì rõ ràng.
Bản thân cô cũng không quá hiểu rõ nhà họ Hoàng, ngoài việc biết Hoàng Lập Thành lớn lên trong một gia đình mồ côi cha, còn lại không quá hiểu rõ những mối quan hệ họ hàng trong nhà của anh.
Đang suy nghĩ, bên trong có tiếng y tá gọi: "Bác sĩ Lý đến rồi."
Lý Mạn Trương hoàn hồn, lúc bước vào trong phòng rất tập trung, người đàn ông kia cũng xoay người lại.
Thân hình rất cao, không dưới một mét tám lăm, lưng đứng thẳng, khí chất uy nghiêm, những đường nét do nếm qua nhiều mưa gió mà khắc lên khuôn mặt tạo nên vẻ quật cường, trải đời, rất khó đoán được tuổi chính xác của người đàn ông này, cũng có lẽ là đã bốn mươi hoặc năm mươi.
"Xin chào!" Lý Mạn Trương chủ động bắt tay: "Tôi là bác sĩ phụ trách của ông Hoàng, tôi họ Lý."
"Quan Thanh Liêm." Giọng của người đàn ông này trầm ấm, nghe hay hơn lúc đứng ở ngoài cửa, lại gần thì có thể đoán được ông ấy ước chừng bốn mươi lăm tuổi đổ lại.
Đợi đến khi nghe rõ được tên, Lý Mạn Trương mới đoán được thân phận của người đàn ông này.
Cùng họ Quan với bà nội đã mất của Hoàng Lập Thành, con gái đầu của đại tướng Quan, người đã có công dựng nước giữ nước, Quan Thanh Liêm là người vai dưới với bà nội của Hoàng Lập Thành, mặc dù tuổi không còn trẻ, nhưng nói về vai vế thì ngang hàng với Hoàng Lập Thành.
Sau khi nói xong bệnh tình của ông Hoàng, Lý Mạn Trương trấn an nói: "Lớn tuổi rồi không bị bệnh này thì bị bệnh kia, chuyên tâm điều trị tốt là được rồi."
Quan Thanh Liêm hơi đăm chiêu gật đầu, giọng điệu khách sáo nói: "Đều là nhờ có sự chăm sóc của bác sĩ, khoảng thời gian nghỉ phép không nhiều, cho nên ông Ba ở bệnh viện lâu như vậy mà giờ tôi mới đến thăm được, hay là sau này có vấn đề gì, có thể liên lạc với tôi."
Sau khi trao đổi số điện thoại, Lý Mạn Trương đứng lên tiễn Quan Thanh Liêm đi.
Nhìn thấy bóng dáng cao to của người đàn ông này, đôi mắt cô khẽ động: "Ngài Văn Quyên..."
"Vâng?" Quan Thanh Liêm xoay người lại, đường cong trên xương quai hàm vô cùng sắc bén.
Lý Mạn Trương chỉ vào tay ông nói: "Tay của ông không sao chứ?"
Trên tay trái của Quan Thanh Liêm có một vết máu, khoảng năm cen-ti-mét, đã ngưng chảy máu, vết thương mới liền miệng được mấy ngày, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng vết thương đã bị nhiễm trùng.
"Không sao, vết thương nhỏ mà thôi."
"Vết thương nhỏ cũng phải cần xử lý." Lý Mạn Trương bước nhanh đến: "Tôi làm bác sĩ, thói quen nghề nghiệp, có một chút cũng không được, nếu như ông không vội, theo tôi đến phòng khoa đi, tôi băng bó lại vết thương ở tay cho ông."
Quan Thanh Liêm nhìn vết thương ở tay của mình, yên lặng vài giây rồi gật đầu.
Trong phòng khoa, Lý Mạn Trương lấy dụng cụ sơ cứu vết thương, để lên bàn, băng bó cho tay của Quan Thanh Liêm rất thuần thục, đầu tiên dùng cồn thoa lên để sát khuẩn chỗ miệng vết thương đã bị nhiễm trùng, loại bỏ đi thịt đã thối rữa.
Quan Thanh Liêm không hề nhíu mày.
“Ông là quân nhân sao?" Lý Mạn Trương hỏi.
"Vâng."
"Hèn gì bị thương cũng không thèm để ý, chẳng qua làm một người bác sĩ tôi vẫn khuyên ông nên chú ý đến sức khỏe của mình."
Không biết đang suy nghĩ cái gì, Quan Thanh Liêm nhíu mày, không trả lời.
Lý Mạn Trương cũng không để ý, đôi tay rất nhanh nhẹn băng bó cho ông: "Xong rồi, cố gắng trong vòng hai ngày đừng chạm vào nước, hai ngày làm thuốc một lần, trong chiến khu chắc là cũng có phòng y tế chứ."
Quan Thanh Liêm "Ừ" một tiếng, bỏ tay áo xuống, đôi mắt nhìn cô chằm chằm: "Bác sĩ trong chiến khu sẽ không đuổi theo tôi yêu cầu phải xử lý vết thương giống như cô đâu."
Ông là quân nhân, nói chuyện rất thẳng thắn.
Vẻ mặt Lý Mạn Trương ung dung, vẫn chưa bị đôi mắt lạnh lùng ấy dọa cho sợ, thoải mái dọn dẹp những đồ đạc bên cạnh, thuận miệng nói: "Vẫn là không tin được bác sĩ ở chiến khu, nếu như ông có thời gian, có thể đến tìm tôi thay thuốc."
Quan Thanh Liêm nhìn cô một lúc lâu, không nói thêm lời nào, gật đầu đồng ý.
Thời gian đã trôi qua gần sát giờ trưa.
Trương Uyển Giao đặc biệt dặn trợ lý Fiona, đặt một nhà hàng ở bên ngoài để ăn cơm, trước khi đến giờ nghỉ trưa cô đưa Bh bao nhỏ ra ngoài, không ngờ rằng vừa đến nhà hàng đã gặp ngay Hoàng Lập Thành.
"Chú!" Cậu bé nhanh chóng chạy qua.
Trương Uyển Giao nhíu mày: "Tại sao anh lại ở đây?"
Hoàng Lập Thành hỏi ngược lại: "Không phải em nói muốn mời anh ăn cơm sao?"
Trương Uyển Giao nghẹn lời.
Vốn dĩ cô không đồng ý, là ý kiến của Tiểu Vũ Tử mà.
Nhìn thấy tình hình lúc này, không cần hỏi nhiều cũng biết Hoàng Lập Thành đến đây bằng cách nào, tám chín phần mười là do Tiểu Vũ Tử chạy đến báo cho anh biết vị trí nhà hàng.
Người đến cũng đã đến rồi, cũng không thể bỏ đi hoặc là ngồi bàn khác, Trương Uyển Giao cũng không nói thêm nhiều, vẫy tay gọi phục vụ mang thực đơn đến, gọi món.
Nhà hàng này cô đã đến rất nhiều lần, đã nhanh chóng gọi món xong, ba món mặn một món canh.
Sau khi phục vụ xác nhận lại thực đơn, hỏi thêm: "Có kiêng cái gì không ạ?"
Trương Uyển Giao thản nhiên nói: "Tôi không có, nhưng đừng cho nước tương vào canh và món cá hấp, bỏ ít gừng thôi, những món mặn trước đừng bỏ gừng, anh ấy không ăn được gừng..."
Vừa mới nói xong, cô mới cảm thấy có gì đó không đúng, ngẩng đầu thấy gương mặt đầy phức tạp của Hoàng Lập Thành đang nhìn cô.
Có chết không cơ chứ, phục vụ còn nhắc lại yêu cầu của cô một lần nữa, xác nhận: "Thưa cô, còn yêu cầu nào nữa không ạ?"
Trương Uyển Giao ho khan một tiếng, cực kỳ xấu hổ nói: "Không, không có, chỉ như vậy..."
"Vâng, vậy xin cô đợi một chút."
Sau khi phục vụ đi khỏi, bầu không khí vẫn yên lặng như cũ.
Quá xấu hổ, đã qua mấy năm mà cô vẫn còn nhớ rõ khẩu vị của Hoàng Lập Thành, không nghĩ rằng hôm nay lại buột miệng nói ra, đã rất lâu rồi cô không ngồi ăn cơm cùng Hoàng Lập Thành.
Chính lúc đang căng thẳng này, Tiểu Vũ Tử nói: "chú Thành, chú đừng nghĩ nhiều, chỉ là mẹ của cháu biết cách chăm sóc người khác, cho nên mới nói như vậy, nếu là người khác cũng thế thôi ạ."
Hai người thoáng chốc sửng sốt.
Trên mặt Trương Uyển Giao càng đỏ lên, đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao?
Mà xem ra trong đôi mắt lạnh lẽo của Hoàng Lập Thành lại có chút ý cười, khóe môi cong lên.
Trương Uyển Giao đang định nói cái gì để làm dịu bầu không khí, lúc này điện thoại lại vang lên, xem như đã cứu lấy cô.
Điện thoại của Lâm Kiến Đông gọi đến, cô trực tiếp bắt máy trước mặt Hoàng Lập Thành.
"Đang ăn cơm, Quốc Anh đang ở với em."
"..."
"Bọn em đang ở quảng trường Vạn Nghi, lúc trước anh đã từng ăn cơm trưa ở đây một lần."
"..."
Không biết đầu dây bên kia nói cái gì mà Trương Uyển Giao cười lên một tiếng: "Ôi, thật sao? Chuyện này mà Quốc Anh biết được chắc chắn sẽ rất vui."
Chương 49: Danh tính1992 Words
Cuộc điện thoại của Trương Uyển Giao không dài nhưng giọng nói rõ ràng cùng thái độ tự nhiên và nụ cười luôn trên môi làm thần sắc Hoàng Lập Thành dần ngưng trệ lại.
“Anh muốn đến đây à?” Trương Uyển Giao nói và tự nhiên quay sang nhìn Hoàng Lập Thành một cái nhưng ánh mắt cô chỉ nhìn lướt qua rồi thôi: “Không có chuyện gì đâu. Nếu không bận chuyện gì thì anh qua đây đi.”
Nếu không bận chuyện gì?
Bàn tay Hoàng Lập Thành đang đặt trên đầu gối siết chặt lại, ánh mắt anh cũng trầm xuống theo.
Chỉ một lát sau là Lâm Kiến Đông tới nơi. Anh cũng không kinh ngạc khi nhìn thấy Hoàng Lập Thành cũng đang ở đó mà rất tự nhiên bước vào, chào hỏi Hoàng Lập Thành: “Anh Thành cũng ở đây à, tôi nghe nói Quốc Anh cứ quấn lấy anh suốt, thật làm phiền anh quá!”
Lúc này sắc mặt của Hoàng Lập Thành vô cùng khó nhìn.
Sự giằng co giữa những người đàn ông với nhau bao giờ cũng diễn ra một cách âm thầm lặng lẽ và bên ngoài bao giờ cũng là một vẻ bình tĩnh, hiền hòa.
Lâm Kiến Đông và Hoàng Lập Thành ngồi một bên còn Trương Uyển Giao thì bận rộn lấy đồ ăn cho Tiểu Vũ Tử nên cũng không quay sang nói chuyện được với hai người kia.
Hoàng Lập Thành nói: “Bây giờ anh Đông đang làm việc ở Viện kiểm sát à?”
“Ừ.”
“Công việc ở Viện kiểm sát thì bận rộn mà chỗ đó cách đây cũng xa. Vậy mà anh Đông tới đây cũng nhanh nhỉ?”
“Chuyện là thế này.” Lâm Kiến Đông từ từ nói chuyện: “Bạn tôi có vài tấm vé vào cửa ở Disney, tôi hẹn với anh ấy qua lấy vé, đúng lúc đó thì Uyển Giao gọi điện thoại nói cô ấy đang ăn cơm ở đây nên tôi tiện đường qua đây luôn.”
Nói xong, Lâm Kiến Đông dừng lại mấy giây: “Chắc Anh Thành không phiền chuyện tôi tới đây chứ?”
Đúng là biết rõ còn cố mà hỏi. Nhưng hiện giờ Hoàng Lập Thành cũng không có tư cách gì để thấy khó chịu.
Trương Uyển Giao đang độc thân, một cô gái độc thân có quyền tiếp nhận sự theo đuổi của những chàng trai yêu mến cô và chồng trước thì chẳng liên quan gì tới chuyện này.
Nụ cười của Hoàng Lập Thành hiện rõ vẻ lạnh lùng: “Cô ấy không được khỏe, vẫn còn trong thời kỳ dưỡng bệnh và còn phải chăm một đứa trẻ nữa. Cô ấy không chơi nổi mấy trò chơi vận động mạo hiểm đâu, lần trước đi thủy cung suýt chút nữa còn xảy ra chuyện. Chắc là anh Đông quên hết những chuyện này rồi nhỉ?”
Lâm Kiến Đông chau mày: “Anh nói vậy là có ý gì?”
Mùi “thuốc súng” đã tràn ngập xung quanh, Trương Uyển Giao cũng cảm thấy mọi chuyện không ổn, cô lập tức cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người họ: “Không sao đâu, em đã muốn đi Disney từ lâu lắm rồi mà mãi không có thời gian để đi. Nhân cơ hội này em có thể đưa Tiểu Vũ Tử đi cùng, bọn em không chơi mấy trò chơi kiểu xe chạy qua núi là được rồi. Còn mấy trò khác thì em vẫn có thể chơi được như trò bảy chú lùn đào núi này, những trò đó không mạo hiểm đâu.”
Từ lúc Disney mở cửa đón khách thì Trương Uyển Giao đã rất muốn đến đây chơi. Lúc đó cô cũng nói chuyện này với Hoàng Lập Thành vài lần rồi nhưng cũng chỉ là nói đùa cho vui. Cô còn nhớ có một hôm sau khi Hoàng Lập Thành liên hoan ăn uống ở ngoài về, anh ngồi trên sofa cởi cà vạt và nhận xét rằng Disney đúng là chỗ cho bọn trẻ con.
Từ đó về sau Trương Uyển Giao cũng không nhắc tới chuyện này nữa.
Hoàng Lập Thành không hiểu được hàm ý sâu xa trong lời nói của Trương Uyển Giao, sắc mặt anh không có vẻ gì suy nghĩ cả: “Chỉ là khu vui chơi thôi mà, mình đi lúc nào chẳng được, đâu nhất thiết cứ phải đi vào những lúc cơ thể đang không khỏe như bây giờ đâu.”
Trương Uyển Giao nói những lời đó là để giảm sự căng thẳng trong cuộc nói chuyện của Lâm Kiến Đông và Hoàng Lập Thành, cô không hề đem theo cảm xúc gì trong lời nói của mình. Nhưng sau khi Hoàng Lập Thành nói những lời đó thì tự nhiên cô cảm thấy cô cùng buồn bực và khó chịu.
“Đây là chuyện của tôi, sức khỏe cũng là sức khỏe của tôi. Giám đốc Bách, anh hình như quản hơi nhiều việc rồi đấy.”
Hoàng Lập Thành đơ người ra.
Từ lúc hai người ly hôn xong, Trương Uyển Giao hình như đã trở nên sắc bén và gai góc hơn trước nhiều.
Trương Uyển Giao nói ra lời khó nghe như vậy làm Lâm Kiến Đông không kìm được mà phải quay sang nhìn cô một cái, ánh mắt thâm trầm sâu xa: “Từ lâu Uyển Giao đã muốn đi Disney rồi. Cuộc sống có mấy chục năm thôi, muốn làm chuyện gì hãy đi làm chuyện đó đi chứ đừng chuyện gì cũng để tới sau này. Ai biết về sau còn được bao lâu chứ.”
Câu nói này không hề sai nhưng do Lâm Kiến Đông nói ra nên Hoàng Lập Thành cảm thấy rất khó chịu.
Sau đó, Trương Uyển Giao cũng không nói gì nữa. Cô chỉ gắp đồ ăn cho bé Tiểu Vũ Tử hoặc cúi đầu ăn cơm.
Nhiều khi Hoàng Lập Thành định quay sang nói với cô gì đó nhưng lại thấy Lâm Kiến Đông cũng đang ở đây thì không nói nữa. Hoàng Lập Thành rất muốn quăng luôn Lâm Kiến Đông ra ngoài, không để anh ta ngồi đây cản trở hai người họ nữa.
Bữa cơm vẫn chưa xong thì trợ lý Lưu gọi điện thoại tới.
Hoàng Lập Thành tỏ ra mất kiên nhẫn: “Có chuyện gì?”
Không biết đầu dây bên kia nói gì mà đột nhiên Hoàng Lập Thành biến sắc.
Từ nãy tới giờ Trương Uyển Giao vẫn luôn để ý tới Hoàng Lập Thành, cô thấy sắc mặt anh trở nên nghiêm trọng thì cô cũng thấy hơi đau lòng.
Đã có rất nhiều lần bọn họ đang ngồi ăn cơm hoặc đang ở riêng với nhau nhưng chỉ cần một cuộc điện thoại thì Hoàng Lập Thành đã phải đứng lên đi ngay, cho dù hôm đó là sinh nhật của cô hay kỉ niệm ngày cưới. Dường như từ trước tới nay chưa có một ngoại lệ nào cả.
Tối hôm qua anh uống rượu say, những gì anh nói ra đã suýt chút nữa khiến cô từ bỏ con đường lui cho mình. Nhưng cô bình tĩnh suy nghĩ, con người uống say rồi thì không hề tỉnh táo nữa, những cảm xúc của họ có thể bị vĩ đại hóa lên trở thành thứ gì đó rất to lớn và cô nghĩ trong đó có cả tình yêu Hoàng Lập Thành dành cho cô.
Hoàng Lập Thành không yêu cô ư? Hai người đã chung sống với nhau ba năm, cho dù là nuôi một con chó thì người và chó cũng có cảm tình với nhau huống gì đó là con người. Tình cảm anh dành cho cô như một thói quen trong cuộc sống, nó đến từ sự dựa dẫm trong những chuyện nhỏ bé hàng ngày và chỉ thế mà thôi.
Lý Mạn Trương đã rời xa anh bao nhiêu năm nay rồi vậy mà chỉ cần một cái vẫy tay của cô ta là anh đã đứng dậy và đi ngay.
Đó mới là tình yêu thực sự.
Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Lập Thành nhìn sang Trương Uyển Giao.
Trương Uyển Giao nói: “Nếu như anh có việc thì cứ đi trước đi, chúng tôi cũng sắp ăn xong rồi.”
Hoàng Lập Thành hơi đắn đo một chút rồi sau cùng vẫn đứng lên và rời đi.
Đợi đến khi Hoàng Lập Thành hoàn toàn đi khỏi, Trương Uyển Giao khịt khịt mũi như tự giễu mình. Cô cầm lấy cốc nước bên cạnh lên và uống: “Anh Kiến Đông, anh có muốn ăn thêm gì nữa không để em gọi thêm.”
Lâm Kiến Đông là người hiểu cô nhất, anh nhẹ nhàng nói với cô: “Anh nghe nói mới có món cá vàng muối ớt, món đó có lẽ cũng khá ngon.”
Tiểu Vũ Tử yên lặng ngồi ăn, cậu bé nghĩ thầm chú Thành đúng là quá ngốc.
Ở một nơi khác, Hoàng Lập Thành vừa về công ty thì trợ lý Lưu đưa ngay tập tài liệu cho anh.
“Những gì có liên quan đến thân phận của Quốc Anh đều nằm ở đây, đây là thông tin về mẹ của đứa bé, tên Hà Thanh Xuân, cô này là một diễn viên nhưng không nổi tiếng lắm và chỉ toàn đóng vai phụ trong các bộ phim nhỏ thôi.”
Hoàng Lập Thành nhìn tấm ảnh của người phụ nữ trên tập tài liệu, anh cau mày: “Bố của đứa bé thì sao? Đã xác định được danh tính chưa?”
“Tôi không điều tra ra được. Đời tư của diễn viên khá phức tạp. Cô Hà Thanh Xuân này ngoài những cuộc xã giao bắt buộc phải tham gia ra thì không có quan hệ thân thiết, lâu dài với bất cứ người đàn ông nào. Đến bây giờ cô này vẫn chưa nổi tiếng được chắc cũng vì không có ai chống lưng phía sau.
Một cô diễn viên không nổi tiếng với thu nhập không cao thì cùng lắm cũng chỉ nuôi sống được bản thân mình. Nếu như phải nuôi thêm một đứa trẻ bị bệnh tim nữa chắc không sống nổi.
Nhưng có lẽ đây không phải là nguyên nhân khiến cô ta bỏ con lại trước cửa nhà của Trương Uyển Giao.
“Chuyện này ngoài cậu điều tra ra thì còn ai biết nữa không?”
Trợ lý Lưu ngẫm nghĩ một lát: “Có lẽ không có ai, tôi thấy cô Hà Thanh Xuân này giấu rất kỹ đứa bé. Có lẽ đến những người môi giới cũng không biết đến sự tồn tại của đứa bé.”
Hoàng Lập Thành suy nghĩ: “Chuyện này cứ giữ kín lại đã, phía Trương Uyển Giao hẳn cũng đang điều tra thân thế của đứa bé. Cậu hãy nghĩ cách đừng để cho cô ấy điều tra ra được.”
“Như vậy có ổn không?” Trợ lý Lưu hơi đắn đo: “Đây dù sao cũng là chuyện trong nhà của phó giám đốc Lâm, nếu như che giấu cô ấy và đến một ngày nào đó cô ấy biết được chuyện này thì…”
“Cứ giấu đi đã.” Giọng của Hoàng Lập Thành nghiêm lại: “Rồi cậu tới Uỷ ban nhân dân và trại trẻ mồ côi, lấy hết những giấy tờ cần lấy để cho đứa bé này không đủ điều kiện được nhận nuôi.”
Nếu như là đứa trẻ khác thì không sao nhưng đứa trẻ mà Trương Uyển Giao muốn nhận nuôi là Quốc Anh thì tuyệt đối không được.
Chương 50: Công việc1941 Words
Vé vào cửa Disney mà Lâm Kiến Đông đang có là vé của hai ngày thứ bảy và chủ nhật.
Vốn dĩ Trương Thanh Lâm có thời gian rỗi để đi vì theo như kế hoạch sắp xếp, trước khi rời khỏi Augustus, những công việc của văn phòng cô đều đang trong giai đoạn tiến hành hoặc xử lý phần cuối cùng, còn những công việc tốn nhiều thời gian và công sức khác thì đã được chuyển đến cho bộ phận khác rồi. Cũng vì thế mà bình thường cô cũng không bận lắm.
Nhưng trong buổi họp ngày thứ sáu, Hoàng Lập Thành đã tuyên bố trước mặt tất cả mọi người sẽ chuyển dự án phát triển “Điệp Thúy Viên” cho bộ phận phát triển dự án thứ hai của Trương Uyển Giao.
“Phần đất ở núi Thúy Bình đã bị từ chối rồi, bây giờ chỉ còn phần đất ở Hoàng Liên thôi. Tôi đề xuất phải cầm chắc phần đất ở Hoàng Liên để lấy được văn bản phê duyệt trước tuần sau.”
“Trước tuần sau sao?” Trương Uyển Giao cau mày.
Vậy là chỉ còn lại hai ngày là thứ bảy và chủ nhật. Cho dù cô có thể đến đó thì Cục Quy hoạch ở Tứ Bình liệu có người làm việc vào thứ bảy và chủ nhật hay không?
Hoàng Lập Thành quen với thái độ áp đặt theo kiểu của những nhà tư bản: “Có vấn đề gì à?”
Trương Uyển Giao siết chặt tay, cô bỏ đi vẻ chất vấn trên gương mặt: “Không có vấn đề gì.”
Trong công việc cô chưa bao giờ viện cớ hay tìm lý do cho mình.
Trước khi làm một việc gì đấy bạn không thể biết được mình có thể cố gắng được bao nhiêu.
Cô là người đầu tiên xem chỗ đất ở Hoàng Liên nên phân công công việc này cho cô là hợp lý nhất.
Nhìn vẻ bình tĩnh của Trương Uyển Giao, bàn tay đang siết chặt của Hoàng Lập Thành cũng dần lỏng ra.
Cuộc họp kết thúc xong, Trương Uyển Giao vừa đi vừa gửi tin nhắn thoại cho Lâm Kiến Đông: “Anh Kiến Đông, thứ 7 này em không đi Disney được nữa rồi. Anh đưa Quốc Anh đi giúp em nhé, em có việc bận đột xuất.”
Hoàng Lập Thành nhìn hình bóng cô dần khuất sau chỗ rẽ của hành lang.
Trợ lý Lưu nhắc nhở: “Giám đốc Bách, chị Lâm đã đi rồi, chúng ta có trở về phòng làm việc nữa không?”
Hoàng Lập Thành liếc nhìn anh ta một cái.
Sau khi dự án được bàn giao, trưởng bộ phận một là Lê Lãnh Cơ đã nhờ người đưa tài liệu đến văn phòng của Trương Uyển Giao.
“Cảm ơn.” Fiona nói với thư ký của Lê Lãnh Cơ đang bận chuyển tài liệu.
Sau khi một dự án bắt đầu số tài liệu cần dùng đến là rất lớn. Chỉ một lúc sau bàn uống nước trong văn phòng của Trương Uyển Giao đã chất đống những giấy tờ.
Trước khi đi, thư ký của Lê Lãnh Cơ nhắc nhở Trương Uyển Giao: “Phó giám đốc Lâm, anh Lê Lãnh Cơ nói nhân sự bên Hoàng Liên kia khá đặc biệt, các mối quan hệ cũng khá phức tạp nên dự án này không dễ làm chút nào. Anh ấy nhắn cô rằng nếu gặp khó khăn gì có thể tìm anh ấy giúp đỡ, hai người cùng nhau bàn bạc tìm cách giải quyết.”
Trương Uyển Giao cảm ơn: “Thay tôi cảm ơn phó giám đốc Thu nhé.”
Sau khi tiễn thư ký của Lê Lãnh Cơ ra ngoài, Fiona đóng cửa lại và bắt đầu nói: “Đúng là mặt trời mọc đằng tây mà, phó giám đốc Thu lại nói ra được những lời như thế. Em còn tưởng là ngoài chuyện của mình ra, anh ta không quan tâm đến chuyện của ai khác nữa.”
Trương Uyển Giao nói: “Sư huynh không phải là người như vậy đâu.”
Nói xong, cô cau mày.
Lúc trước cô học theo Hoàng Lập Thành gọi Lê Lãnh Cơ là tiền bối, đến bây giờ không sửa được nữa.
Fiona không hề chú ý đến nét mặt của Trương Uyển Giao, cô đang sắp xếp đống tài liệu vừa được đưa tới thành các loại khác nhau. Fiona hỏi Trương Uyển Giao xem cô muốn dẫn theo một nhóm mấy người trong đợt đi Hoàng Liên lần này.
Trương Uyển Giao nói: “Lý Phi và Thanh Tú đi, bọn họ có nhiều kinh nghiệm, thêm Nguyễn Sơn phối hợp nữa.”
“Lý Phi đi công tác vẫn chưa về còn Thanh Tú bắt đầu nghỉ thai sản từ ngày mai, phó giám đốc Lâm chị quên rồi sao?”
“Vậy còn Diễm Diễm?”
“Dự án của chị My vẫn đang tiến hành nhưng cứ kéo dài mãi. Có lẽ chị ấy không theo được dự án “Điệp Thúy Viên” lần này đâu.”
Hỏi tới hỏi lui một vòng mà mấy người Trương Uyển Giao thấy được nhất lại đều không rảnh.
Thực ra cũng không thể trách mấy người họ được. Đó là do lúc trước Trương Uyển Giao nghỉ ốm lâu quá, bây giờ ai cũng đều làm việc người đó. Nhiều người có năng lực và họ cũng có khả năng tự lập một team của mình.
Nhưng trong kỳ họp cổ đông năm ngoái, Hoàng Lập Thành đề ra một quy định mới cho công ty: Các phó giám đốc có thể tự đi đàm phán các dự án khác nhau, mỗi dự án công ty lấy 30% và phần còn lại do các phó giám đốc tự phân chia.
Lúc đó, bộ phận số 1 của Lê Lãnh Cơ không đồng ý nên phương án này chỉ có thể thực hiện ở bộ phận 2.
Thực hiện được hơn một năm, doanh thu của bộ phận hai tăng lên nhanh chóng nhưng mọi người trong bộ phận lại không đoàn kết với nhau nữa mà tan đàn xẻ nghé.
Trương Uyển Giao hơi đau đầu: “Không còn thời gian nữa, dự án này chỉ có chị và em đi làm thôi.”
Fiona nói: “Hay mình sang bộ phận khác tìm thêm người? Phó giám đốc Thu vừa nói là có thể tìm anh ta nhờ giúp đỡ mà?”
“Sư huynh biết chế độ vận hành của bộ phận chúng ta có vấn đề nên mới nói như thế. Nếu như chị đi tìm anh ấy mượn thêm người thì không phải nói thẳng ra là phương án mà hội đồng quản trị đề ra năm ngoái là có vấn đề sao? Nếu thêm chuyện đó thì dự án của chúng ta không phải càng khó làm hơn sao?”
Cho dù Trương Uyển Giao là một thành viên của hội đồng quản trị nhưng cô rất ít tham gia vào các quyết định của công ty. Lúc trước cô bỏ phiếu cũng toàn là bỏ phiếu theo ý của Hoàng Lập Thành.
Lúc trước bộ phận 2 có thể thực hiện kế hoạch đẩy mạnh doanh thu này là do cô đã vận động mọi người bỏ phiếu theo vậy Dì Bảy giờ cô lại đi mượn thêm người thì mặt mũi của cô còn biết để đâu nữa? Như thế không chỉ là tát nước vào mặt Hoàng Lập Thành mà còn là tát nước vào mặt cô.
“Vậy biết làm sao bây giờ?”
Trương Uyển Giao suy nghĩ thật kỹ rồi một lúc sau mới nói ra: “Tuyển thêm người mới.”
Khoảng hai năm nay bộ phận 2 không tuyển thêm người mới, đây cũng là lúc nạp thêm “máu” rồi.
Sáng thứ bảy, Trương Uyển Giao cùng trợ lý đi gặp Cục trưởng Minh, Cục trưởng Cục Quy hoạch.
Vì hai người đã từng gặp nhau trong bữa tiệc từ thiện lần trước và Trương Uyển Giao còn hào phóng quyên tặng một chiếc xe y tế cho trường tiểu học Hy Vọng ở vùng xa nên cục trưởng Minh có ấn tượng rất tốt về cô.
Cục trưởng Minh vẫn còn minh mẫn và sáng suốt: “Ngồi đi, đường xa quá nhỉ. Uống ngụm trà đã.”
“Cảm ơn ông.”
Trương Uyển Giao cúi xuống bưng chén trà lên: “Trà này thơm thật.”
“Hoa nhài nhà tôi tự phơi đấy, không so sánh được với trà Long Tỉnh bên ngoài. Cô uống có quen không?”
“Cháu không hiểu biết về trà lắm nhưng hoa nhài này có hương rất thơm.”
Trò chuyện được mấy câu và Trương Uyển Giao cũng khá thoải mái.
Cục trưởng Minh híp mắt nhìn cô: “Tôi cũng đoán được vì sao cô tới đây lúc cuối tuần thế này, cô tới đây vì khu đất Hoàng Liên đúng không?”
Trương Uyển Giao không chối cãi: “Đúng vậy.”
“Mảnh đất đó đã bỏ không nhiều năm nay rồi. Cũng có nhiều người tới đây bàn về chuyện này nhưng đều bị chặn lại không lấy được văn bản phê duyệt, cô có biết là vì sao không?”
“Mời ông cứ nói thẳng.”
“Nếu chỉ làm về bất động sản không thì không thể kéo kinh tế các vùng xung quanh đi lên được. Những môi giới bất động sản chỉ tạo ra bong bóng bất động sản thôi, điều tôi muốn là sự phát triển thực sự của Hoàng Liên.”
“Chuyện này ông có thể hoàn toàn yên tâm. Dự án “Điệp Thuý Viên” của Augustus thu hút đầu tư phát triển đồng bộ khu vực này. Đến lúc đó không chỉ có chỗ ở cho người dân mà các địa điểm giải trí, giáo dục đều được chúng tôi quy hoạch ở bên trong. Ông có thể xem trước phương án khai thác của chúng cháu.”
Cục trưởng Minh xua tay tỏ ý không cần xem tài liệu. Ông để chén trà xuống rồi nghiêm túc nói: “Phương án khai thác làm rất hoành tráng nhưng đến lúc thực hiện rồi thì mọi thứ không nằm trong tầm kiểm soát của tôi nữa.”
Nói chuyện đến đây, Trương Uyển Giao có thể hiểu được cục trưởng Minh vài phần: “Nếu ông có ý kiến gì thì cứ thoải mái đề xuất.”
“Ngô Cao Tuấn. Cô đã từng nghe đến cái tên này chưa?”
Trương Uyển Giao hơi đờ người ra: “Là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn King – Ngô Cao Tuấn sao?”
“Đúng.” Ông Trịnh gật đầu: “Tôi hi vọng các cô có thể hợp tác cùng với tập đoàn King phát triển dự án “Điệp Thúy Viên”. Các cô phụ trách mảng bất động sản còn phía bên kia làm các phần thiết kế phối hợp, xây dựng trung tâm thương mại King cách Điệp Thúy Viên 1 km.”
“Ý của ông là…”
“Nếu các cô có thể thuyết phục Ngô Cao Tuấn của tập đoàn King hợp tác với bên cô thì tôi sẽ phê chuẩn trực tiếp khu đất này cho các cô.”
“…”