Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Theo Đuổi Lại Vợ
  3. Chương 51-55
Trước /35 Sau

Theo Đuổi Lại Vợ

Chương 51-55

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 51: Ở đây chúng tôi đang thiếu một người biết làm ăn​1814 Words

Trương Uyển Giao khẽ nhíu mày một cái.

Nếu như người khác ra yêu cầu với cô thì phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ rằng người kia đang cố tình làm khó mình nhưng cục trưởng Minh không phải đang cố ý muốn làm khó cô mà cô thấy rằng ông thực sự hy vọng tập đoàn King có thể đầu tư vào dự án bất động sản ở Hoàng Liên.

Trương Uyển Giao tin rằng nếu như hôm nay Ngô Cao Tuấn nói với cục trưởng Minh về chuyện phê duyệt khu đất ở Hoàng Liên thì chắc ông sẽ đồng ý luôn.

Dù sao thì tập đoàn King của Ngô Cao Tuấn cũng có trung tâm thương mại chuyên về đồ xa xỉ lớn nhất ở Nam Cường, tính cả hoạt động giải trí, nhà hàng và thời trang thì doanh thu của trung tâm này hàng năm có thể lên tới hàng trăm tỷ đồng.

Nếu như có thể thu hút trung tâm thương mại King tới đây đầu tư thì khu vực Hoàng Liên sẽ trở thành một trong những trung tâm kinh tế của Nhật Minh.

Nhưng Ngô Cao Tuấn không phải là người ai cũng có thể gặp được, nhất là những người chưa từng qua lại với ông ta như Trương Uyển Giao.

Nét mặt Trương Uyển Giao trở nên phức tạp: “Cục trưởng Minh, cháu thật sự cũng rất muốn gặp giám đốc Ngô nhưng Augustus và tập đoàn King chưa từng hợp tác qua lại với nhau, cháu thấy như vậy có hơi làm khó…”

Ông Trịnh nói: “Không, sáng ngày kia là thứ hai, ông ta sẽ đáp xuống sân bay Nhật Minh.”

“Giám đốc Ngô sắp tới Nhật Minh?”

“Trong bữa tiệc từ thiện lần trước ở Nhật Minh, hội Cơ Kim của tập đoàn King của Ngô Cao Tuấn đã quyên tặng một lô thiết bị y tế và cử một nhóm tình nguyện viên từ Nam Cường tới vùng núi để giúp đỡ. Lần này giám đốc Ngô tới đây để đăng ký tình nguyện viên, sau đó cùng với tình nguyện viên của Nhật Minh đi lên vùng núi.

Ông Trịnh uống một ngụm trà: “Cô cũng biết vùng đất Hoàng Liên này rồi đấy, ở đây không bằng được với thành phố, cuộc sống vẫn khá vất cả. Phải biết chịu đựng cực khổ, chăm chỉ làm việc thì mới có thể sống được ở đây. Ở đây chúng tôi đang thiếu một người biết làm ăn.”

Trương Uyển Giao hiểu rõ ý tứ trong câu nói này.

Nhân cơ hội Ngô Cao Tuấn tới Nhật Minh, ông Minh muốn có người đề cập chuyện đầu tư làm ăn với ông ta và người được chọn chính là cô.

Trương Uyển Giao nói: “Cháu không quá hiểu cách làm việc của giám đốc Ngô nhưng cháu sẽ thử xem sao.”

Ông Minh gật đầu hài lòng: “Các tài liệu cụ thể tôi sẽ bảo thư ký đem tới cho cô. Sáng ngày kia làm phiền cô Lâm dẫn theo người ra sân bay đón giám đốc Ngô.”

“Vâng ạ.”

Rời khởi Hoàng Liên, Trương Uyển Giao bảo Fiona tra mọi tài liệu liên quan đến Ngô Cao Tuấn.

Trên xe về lại thành phố Nam, Fiona nói: “Có lẽ không dễ tìm thấy những thông tin liên quan đến giám đốc Ngô đâu. Người này làm việc luôn bí mật. Môi trường chính trị ở Nam Cường không giống như trong nước, xã hội đen rất phổ biến. Nghe nói giám đốc Ngô này cũng xuất thân từ xã hội đen, dựa vào đó mà phát triển tập đoàn King lên.”

Trương Uyển Giao cau mày: “Tra được bao nhiêu thì tra. Còn đâu chúng ta đi hỏi người khác.”

“Chị định hỏi giám đốc Lục à?”

“Ừ.”

Fiona cười: “Giám đốc Lục bị điều tới Nam Cường hơn một năm, có lẽ cô ấy biết rõ tình hình của bên đó.”

Nói xong, Trương Uyển Giao xem danh bạ điện thoại, ngón tay cô lướt tới cái tên “Lục Tố Thu.” Cô dừng lại và nhấn gọi.

Lục Tố Thu, tổng giám đốc của Augustus ở Nam Cường và cũng là bạn thân nhất của Trương Uyển Giao.

Cô vừa gọi thì đầu kia đã có người nhấc máy. Nhưng Lục Tố Thu hình như đang họp. mặc dù đã nhấc máy nhưng không trả lời cô ngay mà Trương Uyển Giao nghe thấy tiếng Lục Tố Thu đang mắng người.

“Tôi đã nói cậu phải sửa bao nhiêu lần rồi, bản kế hoạch này khác gì với bản lần trước? Không làm được thì cuốn xéo nhanh giùm tôi. Rất nhiều người muốn ngồi vào vị trí của cậu đấy, nếu như cậu còn tiếp tục lãng phí thời gian của mọi người như thế này nữa thì năm nay cậu không cần phải nghỉ phép nữa đâu…”

Trương Uyển Giao đã quen với những chuyện thế này nên im lặng không nói gì, cô bất lực quay sang nhìn Fiona rồi đành ngồi chờ Lục Tố Thu mắng xong.

Mọi người lục tục tan họp, đến lúc này đầu bên kia mới vang lên giọng nói của Lục Tố Thu và hình như cô thở một hơi thật dài: “Uyển Giao, tớ vừa mới họp xong, có chuyện gì vậy?”

“Nghe thấy rồi, giám đốc Lục đang dạy dỗ nhân viên.” Trương Uyển Giao cố tình nói vậy.

“Đừng nhắc tới nữa, gần đây nhân viên làm việc chán đời lắm. Không mắng bọn họ vài câu thì bọn họ lại nghĩ mình đang làm việc rất tốt. Đúng là thích bị ngược đãi mà.”

Trong phòng họp trên tòa nhà cao nhất của đặc khu Nam Cường cách đây một dòng sông Châu, mọi người đã giải tán hết. Chỉ một giây trước, mặt Lục Tố Thu còn lạnh như băng, khó đăm đăm Dì Bảy giờ cô lại nghiêng đầu, kẹp điện thoại vào giữa tai và vai rồi quay đầu lại lấy một lon coca từ trong tủ lạnh ra.

“Tách…” Tiếng mở lon nước ngọt có ga truyền qua điện thoại và Trương Uyển Giao nghe rõ mồn một.

“Cậu còn chưa nói cậu gọi điện tìm tớ có chuyện gì nữa? Có phải biết chuyện tớ sắp về tổng công ty nên gọi điện tới chúc mừng không?”

“Cậu sắp về tổng công ty à?” Trương Uyển Giao ngơ người kinh ngạc.

Một năm rưỡi trước Lục Tố Thu bị chuyển tới Hương Cảng làm giám đốc chi nhánh. Lúc đó theo quy định của Augustus thì cô phải ở đó ít nhất ba năm, đến khi chi nhánh công ty ổn định thì cô mới được chuyển về lại.

“Đúng vậy. Hoàng Lập Thành không nói gì với cậu à?” Lục Tố Thu uống một ngụm coca thật to, giọng cô vui mừng: “Tớ mới nhận được thông báo sáng hôm kia, giám sát xong dự án ở Nam Cường rồi bàn giao lại công việc thì tớ có thể về lại tổng công ty rồi.”

“Thật vậy sao? Sao cậu không nói cho tới biết? Bên nhân sự thông báo cho cậu à?”

“Tớ biết ngay là cậu không biết gì mà. Đương nhiên không phải là bên nhân sự ra thông báo trực tiếp mà là Mã Lưu gửi mail cho tớ.”

Mã Lưu là trợ lý của Hoàng Lập Thành, nếu như Mã Lưu gửi mail đi thì có nghĩa đây là ý của Hoàng Lập Thành.

Thế nên chuyển Lục Tố Thu về lại tổng công ty là ý của Hoàng Lập Thành.

“Hầy, cậu có phải chị em với tớ không vậy, cậu xem cuộc sống của tớ bên Nam Cường thảm hại thế nào đây này. Thế nên tớ mới xin chồng cậu xem cho tớ về công ty trước một thời gian được không?”

Giọng của Lục Tố Thu ở đầu bên kia điện thoại vẫn cứ vui vẻ như thế.

Nhưng mấy chữ “chồng của cậu” làm cho Trương Uyển Giao bỗng thấy đau nhói, Trương Uyển Giao khó khăn đáp lời: “Sao có thể như thế được?”

“Cũng phải.” Đầu bên kia Lục Tố Thu uống một ngụm coca và ợ lên một tiếng: “Cậu và Hoàng Lập Thành đúng là rõ ràng như nhau. Nhưng tớ cũng tò mò không biết vì sao chưa hết hạn 3 năm mà tự dưng sếp lại cho tớ về nhỉ rồi ai thay tớ tiếp quản bên Nam Cường?”

“Chuyện đó tớ cũng không rõ lắm. Những người mà tổng công ty có thể điều sang Nam Cường và có thể làm cho hội đồng quản trị yên tâm thì chắc chỉ có sư huynh Lê Lãnh Cơ thôi.”

“Lê Lãnh Cơ?” Lục Tố Thu không phục và bắt đầu kêu gào ầm ĩ: “Dựa vào đâu chứ? Lúc chi nhánh bên này mới lập thì sao anh ta không tới, bây giờ tớ sắp xếp mọi việc ổn thỏa hết rồi thì anh ta lại tới. Đây rõ ràng là thành quả của tớ. Anh ta như thế không phải cướp công của tớ à?”

Những gì Lục Tố Thu nói không phải là sai.

Nhịp độ làm việc bên đặc khu hành chính Nam Cường nhanh hơn trong nước nhiều, người bình thường rất khó có thể chịu được. Một năm rưỡi trước, Lục Tố Thu chỉ là phó giám đốc bộ phận kinh doanh của công ty nhưng cô đã dũng cảm tới Nam Cường.

Trương Uyển Giao vẫn còn nhớ ngày cô tiễn Lục Tố Thu ra sân bay, Lục Tố Thu còn kiêu ngạo nói: “Cứ chờ đó mà xem, không coi tớ ra gì à? Tớ nhất định trèo lên đầu anh ta bắt anh ta quỳ xuống nói tâm phục khẩu phục.”

Người mà Lục Tố Thu nói tới chính là Lê Lãnh Cơ.

Lục Tố Thu thích Lê Lãnh Cơ giống như Trương Uyển Giao thích Hoàng Lập Thành vậy, chuyện này cũng không phải chuyện có thể nói rõ trong một sớm một chiều.

Nhưng Trương Uyển Giao lại không thẳng thắn như Lục Tố Thu, tên của Lục Tố Thu cũng giống như con người của cô vậy. Cô thích ai thì sẽ phải nói cho tất cả mọi người cùng biết nên cả Augustus ai cũng biết tâm tư của Lục Tố Thu.

Chương 52: Con người ông ta thế nào?​1726 Words

Trương Uyển Giao nói: “Vẫn chưa quyết định, đó chỉ là suy đoán của tớ thôi, sau khi cậu đi, bên đấy chắn chắc có người muốn thế chân, nếu không thì cậu sẽ phải ở Nam Cường mãi, đến lúc đó cậu lại không chịu đâu.”

Lục Tố Thu đầy căm phẫn: “Thế cũng không thể để Lê Lãnh Cơ đi được, cậu còn không biết tại sao tớ không muốn ở lại Nam Cường sao?”

Đương nhiên biết, bởi vì Lê Lãnh Cơ không ở Nam Cường, nếu muốn chỉ có thể gặp mặt một lần vào tiệc rượu cuối năm, nhưng tính tình của Lê Lãnh Cơ lại có chút lạnh lùng, kể từ lần anh ấy được Lục Tố Thu tỏ tình trước mặt mọi người ở tiệc rượu cuối năm vào ba năm trước, anh ấy đã không còn tham gia nữa rồi.

Lục Tố Thu bỗng tự rạch vết thương cũ của mình ra như vậy, Trương Uyển Giao cũng rất lúng túng: “Tố Thu à, là cậu tự nói đấy nhé, tớ chưa nói gì đâu.”

Lục Tố Thu vẫn không hết giận: “Dù sao thì bảo ai đến cũng được, nhưng Lê Lãnh Cơ thì không được, Lê Lãnh Cơ mà đến thì tớ không đi nữa.”

“Được rồi, đã nói là chuyện này vẫn chưa quyết định xong mà.”

Trương Uyển Giao nghĩ đến chuyện chính: “Đúng rồi, tớ tìm cấu là có việc đấy, cậu đã ở Nam Cường cũng hơn một năm rồi, có từng gặp Ngô Cao Tuấn chưa?

“Có gặp.”

Trong lòng Trương Uyển Giao thoáng vui mừng: “Gặp ở đâu thế, cô hiểu được bao nhiêu về ông ta?”

“Ngô Cao Tuấn là hội trưởng danh dự của hiệp hội bất động sản Nam Cường, dưới danh còn có hội ngân sách King chuyên dùng để cứu chữa cho trẻ em bị ung thư máu, nên tôi đã thay mặt công ty đến đêm hội từ thiện năm ngoái.”

“Con người ông ta thế nào?”

“Chỉ nhìn từ xa thôi, có vẻ rất ga lăng, nhưng có chút lầm lì, hình như không muốn tiếp xúc với nhiều người, đêm hội từ thiện chưa kết thúc thì ông ta đã đi rồi.”

Trương Uyển Giao nhíu mày, người mà ngay cả Lục Tố Thu cũng cảm thấy “lầm lì”, thì phải lạnh lùng đến mức nào?

Trong tất cả những người cô quen biết, không tham gia hoạt động xã giao, không tham gia hoạt động công ty, không hề tham gia bữa ăn chung nào, hoạt động giải trí duy nhất là vẽ bản vẽ đến bảo tàng mỹ thuật kiến trúc và được xưng là người “lầm lì”, chỉ có mình Lê Lãnh Cơ.

Nhưng dù vậy Lục Tố Thu vẫn không cảm thấy Lê Lãnh Cơ lầm lì.

Cho nên người mà ngay cả cô ấy cũng thấy lầm lì, sẽ thế nào đây?

Nhất thời Trương Uyển Giao thấy có chút khó tưởng tượng.

Lục Tố Thu hỏi: “Cậu hỏi về Ngô Cao Tuấn làm gì thế?”

Thế là Trương Uyển Giao nói sơ lược về hạng mục Hoàng Liên cho cô ấy nghe.

“Muốn nghe ngóng tin tức của ông ta cũng không khó, tôi nghe nói Ngô Cao Tuấn có tình nhân cũ ở Nam Cường, bà chủ của Phường Lam Yên, tối nay tớ đi hỏi chuyện giúp cậu.”

“Phường Lam Yên?” Trương Uyển Giao có chút lo lắng: “Đó không phải là Nightclub à? Một mình cậu đi sao?”

“Không sao, có bạn đi cùng.”

“Thế cũng không an toàn lắm mà nhỉ?”

“Lâm à, lần đầu tiên cậu quen tớ đấy à? Mười sáu tuổi đã vào hết những nightclub lớn nhỏ khắp đất Nhật Minh, cậu tưởng cái danh công chúa nhỏ nightclub của tôi là bốc phét ấy à? Ai dám giở trò với tớ?”

“Thôi được, nhưng cậu vẫn phải chú ý an toàn đấy nhé.”

Mặc dù Trương Uyển Giao lớn lên ở nước ngoài, nhưng cô vẫn chưa đến nightclub được mấy lần, lần đầu đi thấy quá ồn, chẳng nghe rõ được bạn bè nói gì, cũng không đi nữa.

Mà Lục Tố Thu thì lại khác hẳn, cô say mê với quán bar, lúc vẫn ở công ty mẹ của Augustus cứ cách vài ba ngày lại rủ Trương Uyển Giao cùng đi quẩy.

Sau này Hoàng Lập Thành vứt Lục Tố Thu đến Nam Cường, cô vẫn luôn nghĩ không biết có lên quan đến nguyên nhân này không.

Tối mới về đến khu phố. 

Tiểu Vũ Tử được Lâm Kiến Đông đưa đến Disney chơi rồi, ở nhà chỉ có mỗi mình Dì Bảy đã làm xong cơm từ sớm chỉ đợi cô về.

Trương Uyển Giao chào hỏi Dì Bảy rồi ngồi xuống cùng ăn cơm với bà.

Dì Bảy cảm khái: “Quốc Anh không ở nhà, trái lại có chút yên tĩnh.”

Trương Uyển Giao cũng đồng tình với bà.

Lúc đầu một mình cô dọn đến đây cũng không cảm thấy có gì không ổn, dù sao thì trước đây lúc ở bên cạnh Hoàng Lập Thành, tần suất anh về nhà cũng không quá cao.

Sau này Tiểu Vũ Tử đến, ở bên cô mấy tháng, đôi lúc Lâm Kiến Đông đưa cậu đi, cô lại thấy có chút không quen.

Dì Bảy hỏi: “Đúng rồi, thủ tục nhận nuôi làm đến đâu rồi? Lúc trước nghe cô và cậu Lâm nói chuyện, nghe bảo có chút vấn đề, vấn đề gì thế?”

Nhắc đến điểm này, Trương Uyển Giao có chút phiền não: “Cũng biết vấn đề tài liệu gì đó Uỷ ban nhân dân không có cách nào nhận định Quốc Anh là trẻ bị bỏ rơi, hơn nữa giờ lại lấy chuyện cháu độc thân ly hôn ra nói mãi.”

“Nếu vẫn mãi không làm xong thủ tục thì sẽ thế nào?”

“Quốc Anh phải bị đưa đến viện phúc lợi.”

“Thế thì không được.”

Tuy bảo viện phúc lợi nằm trong cơ quan phúc lợi, nhưng một khi đã bị đưa đi thì tâm lý của đứa bé nhất định sẽ bị ảnh hưởng, sẽ dễ cảm thấy mình là kẻ bị ruồng bỏ, sau này sẽ rất khó để ổn định lại.

Trương Uyển Giao cũng không muốn đưa Quốc Anh đi, cho nên thật sự rất đau đầu vì chuyện này.

Dì Bảy do dự đáp: “Hay là nhờ cậu chủ giúp đi, cậu ấy quen nhiều người, biết đâu được sẽ giúp được.”

“Không cần đâu, một mình cháu là được rồi.”

“Mợ chủ, cô đừng cứng đầu nữa, không có chuyện gì bằng chuyện mau chóng làm xong thủ tục nhận nuôi Quốc Anh.”

Những lời của Dì Bảy khiến Trương Uyển Giao nghẹn lời.

Đúng là vậy, Hoàng Lập Thành quen biết rộng hơn cô, quen nhiều người hơn cô, nếu để anh ra tay thì ắt hẳn chuyện nhận nuôi Tiểu Vũ Tử chỉ là chuyện nhỏ thôi.

“Gần đây chắc cháu sẽ không về công ty, cho nên cũng rất khó gặp được anh ta, chuyện này đợi...”

“Không sao, để tôi nói với cậu chủ cho.”

Không đợi Trương Uyển Giao nói dứt câu, Dì Bảy lập tức tiếp lời, vỗ ngực đảm bảo mình sẽ thuyết phục được Hoàng Lập Thành giúp đỡ.

Trương Uyển Giao cũng khó lòng từ chối, chỉ đành đồng ý.

Suốt quá trình ăn tối, Trương Uyển Giao bị Dì Bảy vừa dỗ vừa lừa uy hiếp bắt ép dụ dỗ ăn thêm nửa bát cơm, ăn cơm xong có chút chướng bụng, liền mặc áo khoác ra ngoài đi dạo để tiêu hoá bớt.

Trên đất tiểu khu lúc giữa thu được màu vàng kim của lá ngô đồng phủ lên, hiện lên huy hoàng dưới ánh đèn đường.

Mỗi căn biệt thự trong tiểu khu đều cách nhau rất xa, bảo vệ sự riêng tư của chủ nhà rất tốt, đi cả buổi vẫn chưa thấy bóng người.

Trương Uyển Giao cảm thấy buồn chán, dạo một vòng đã trở về.

Còn chưa đến cửa từ xa đã thấy có người đang đứng trước cổng viện nhòm ngó, thân hình guộc gò, ăn mặc thoải mái, áo khoác workwear, quần jeans với giày thể thao.

“Anh tìm ai thế?”

m thanh của Trương Uyển Giao phát ra khiến người đó giật mình, gần như run cầm cập dựa vào cửa, gương mặt đầy sợ hãi.

Hóa ra là một cô gái, trông có vẻ khá thanh tú xinh đẹp, đôi mắt long lanh trên gương mặt nhỏ như bàn tay, chỉ là không có chút thần thái nào, cả người toát lên vẻ thận trọng.

“Không... tôi không tìm ai cả.”

Không đợi đến lúc Trương Uyển Giao nhìn rõ, cô gái đó đã kéo khẩu trang lên tỏ vẻ muốn đi.

Sắc mặt Trương Uyển Giao trầm xuống, chạy về phía bóng lưng của cô ta la lớn: “Đứng lại.”

Dáng người người đó khựng lại, có vẻ như bị doạ sợ, cũng không dám động đậy.

“Cô là ai? Tìm ai ở đây? Không nói rõ tôi gọi bảo vệ đấy.”

Cô gái hoảng sợ, vội quay người lại, gương mặt có chút trắng bệch đầy vẻ bất an, ậm ừ nói: “Đừng gọi bảo vệ, tôi... tôi chỉ đi ngang qua thôi... tôi chỉ hiếu kì trong căn biệt thự đẹp thế này có gì trong đấy thôi.”

“Thật không?” Trương Uyển Giao bước đến gần cô ta, cô cứ có cảm giác gương mặt thoáng qua lúc nãy có chút quen mắt

Cô gái như chú chim sợ cung, vừa giữ lấy khẩu trang vừa lùi về sau: “Tôi thật sự không có ác ý, chỉ đi ngang qua thôi.”

“Vậy sao cô phải sợ?”

Chương 53: Status​1795 Words

Người phụ nữ bị Trương Uyển Giao chặn lại giữa đường, thấy thế cô ta cúi đầu xuống, như là sợ phải đối diện với Trương Uyển Giao vậy.

Trương Uyển Giao càng trở nên bực bội, nhíu mày tiến lên trước: "Cô ngẩng đầu lên cho tôi."

Người phụ nữ lắc đầu, giữ chặt khẩu trang rồi lại lùi về phía sau.

Trong lúc tình huống đang căng thẳng, một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng Trương Uyển Giao, kèm theo tiếng lá sột soạt bị đạp lên: "Sao lâu thế mà chưa theo kịp?"

Trương Uyển Giao quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo khoác trắng, đội mũ lưỡi trai đứng sau lưng cô, nhìn họ với vẻ khó hiểu.

Dưới mũ lưỡi trai là mái tóc xoăn gợn sóng màu nâu hạt dẻ, khuôn mặt rất trẻ trung, trang điểm rất tinh tế, đây chính là mode trang điểm phổ biến hiện nay, nhưng ánh mắt có chút khắc nghiệt mạnh mẽ.

Rõ ràng cô ta không nói lời này với Trương Uyển Giao.

Nhìn thấy người phụ nữ đeo khẩu trang vẫn còn đang sững sờ, người phụ nữ mặc áo trắng đi thẳng về phía trước, lướt qua mặt Trương Uyển Giao, không nhịn được nữa liền kéo tay của cô ra: "Tôi nói cô ngốc không vậy? Các nhà đầu tư vẫn đang chờ chúng ta đấy, còn không nhanh lên?"

"Chờ một chút" Trương Uyển Giao không hiểu chuyện gì, liền gọi hai người kia đứng lại: "Các cô không phải cư dân của khu này sao?"

Hình bóng hai người kia bỗng đứng lại.

Người phụ nữ mặc áo trắng quay đầu nhìn cô, rồi nhướng mày: "Cái gì? Cô tưởng chúng tôi là ăn trộm chắc? Vậy thì cô có thể gọi cảnh sát, để cảnh sát xem chúng tôi có phải vào đây một cách chính đáng hay không."

Nói xong, thì cô ta kéo người phụ nữ kia đi mà chẳng thèm đợi câu trả lời của Trương Uyển Giao.

Trương Uyển Giao đứng ở cửa một hồi, trong đầu cô hiện lên mấy hình ảnh mơ hồ của của người phụ nữ đeo khẩu trang kia, cô luôn cảm thấy dường như đã gặp cô ta ở đâu đó rồi.

Đúng lúc này, bóng hai người phụ nữ đã tấp vào một góc.

Người phụ nữ đeo khẩu trang vung tay của người phụ nữ đội mũ lưỡi trai ra.

"Buông tôi ra."

“Cô vội gì chứ?” Người phụ nữ đội mũ lưỡi trai tỏ vẻ khinh thường: “Nếu không có tôi thì hôm nay cô bị bảo vệ bắt đi rồi, cô còn chạy đến đây làm gì? Chẳng lẽ cô còn định tới đây tìm người thân sao? Cô cứ như vậy có phải là hy vọng hão huyền quá rồi không?”

Người phụ nữ đeo khẩu trang phớt lờ lời cô ta nói rồi quay người bỏ đi.

"Này, tôi đang nói chuyện với cô đấy! Cô đứng lại cho tôi, Hà Thanh Xuân!"

Mãi cho đến khi bị gọi tên, Hà Thanh Xuân mới chịu dừng lại, đôi tay gầy guộc đã véo chặt lấy hai bên hông cô ta: "Tôi làm gì thì có liên quan gì đến cô đâu chứ, chẳng phải cô đã đuổi tôi ra khỏi nhà rồi sao? Tôi và cô còn có quan hệ gì đâu chứ? "

“Đừng như vậy mà.” người phụ nữ đội mũ lưỡi trai nhếch môi cười nhẹ: “Dù sao chúng ta cũng là chị em, dòng máu chảy trong người cô và tôi dù sao cũng giống nhau, hiện tại cả hai cũng là người trong làng giải trí nên cần phải giúp đỡ lẫn nhau, không phải vậy sao? "

"Tôi không thể giúp cô được."

"Bây giờ không giúp được, thì đâu có nghĩa là sau này cũng không thể giúp được, tôi nghe nói, chị Lê đã để cô đến thử vai quay quảng cáo cho Augustus phải không?"

Nhắc tới chuyện này, Hà Thanh Xuân lập tức quay lại nhìn cô ta:"Cô muốn làm gì?"

"Tôi cũng rất thích quảng cáo đó, chi bằng cô nhường cho tôi đi."

"Cô…"

"Sao? Không đồng ý à?"

Người phụ nữ đội mũ lưỡi trai quay nửa vòng quanh Hà Thanh Xuân, đi ra sau lưng cô ấy hất nhẹ chiếc lá trên vai xuống, rồi hời hợt nói: “Nếu cô không đồng ý, tôi sẽ tung tin về việc cô chưa lấy chồng mà đã sinh con cho mấy tên nhà báo biết, còn bên phía phó giám đốc Lâm của Augustus, nếu cô ấy biết rằng cô đã gửi đứa trẻ đi, e rằng cô ấy sẽ không nuôi nó cho cô nữa đâu."

"Trần Băng Linh! Cô thật đê tiện, không biết xấu hổ."

"Cô biết rõ mà?"

Hà Thanh Xuân nắm chặt tay, không hề cảm thấy đau khi móng tay cắm vào da thịt, bế tắc đứng nhìn Trần Băng Linh, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô ta bị dọa với lý do giống vậy.

Nhưng cuối cùng cô ấy chỉ có một lựa chọn, đó là thỏa hiệp.

"Được, tôi sẽ nhường vai diễn cho cô."

Trước thứ hai, Trương Uyển Giao đã nhận được bản đầy đủ thông tin của Ngô Cao Tuấn mà Lục Tố Thu tìm cho cô.

Nội dung thông tin không nhiều nhưng đọc xong mọi người không thể hiểu được Ngô Cao Tuấn là người như thế nào.

"Không uống rượu, không hút thuốc, không có thói quen xấu, thỉnh thoảng đi hộp đêm, nhưng chỉ đến quán Lam Yên, và luôn ở một mình trong quán, đến nửa đêm mới rời đi..."

Fiona đọc nội dung trong bản tư liệu, cảm thấy rất khó chịu: "Phó giám đốc Lâm, đây là loại thông tin cá nhân gì vậy? Nếu một người không thích cái gì cả thì làm sao chúng ta có thể tiếp cận được?"

Trương Uyển Giao cũng xem qua thông tin, đọc đi đọc lại nhiều lần, trực giác nói cho cô biết rằng Ngô Cao Tuấn quả thực giống như lời Lục Tố Thu nói, tính tình thích đơn độc, có lẽ còn đơn độc hơn cả mùa thu giá lạnh nữa.

“Thôi bỏ đi, dù sao như vậy cũng được lắm rồi, vậy thì để ngày mai gặp mặt rồi tính tiếp đi.” Trương Uyển Giao liếc mắt nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa, cô tan sở trước đi, sáng sớm mai cùng tôi đến sân bay đón Ngô Cao Tuấn.”

"Vâng."

Ngay khi Fiona rời đi thì có tiếng gõ cửa bên ngoài phòng làm việc vọng đến.

Trương Uyển Giao còn tưởng rằng Fiona để quên gì đó, nên cô không quay đầu lại rồi đáp: "Vào đi."

Nhưng không phải Fiona bước vào.

“Bất ngờ chưa!” Giọng nói lớn của Lâm Kiến Đông vang lên khắp phòng.

Trương Uyển Giao đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc dần dần chuyển thành vui mừng, cô không khỏi bật cười thành tiếng: "Sao hai người lại… haha."

Lâm Kiến Đông và Tiểu Vũ Tử, mỗi người đội một chiếc đầu nhồi bông chuột Mickey, trên tay còn xách một chiếc cặp hiệu Disney, vừa nhảy nhót vừa tiến vào phòng.

“Mẹ ơi!” Tiểu Vũ Tử chạy thẳng vào lòng Trương Uyển Giao.

Trương Uyển Giao xoa xoa đầu cậu bé: "Disney vui không? Mẹ còn tưởng hai người còn phải chơi mấy ngày nữa mới về chứ."

Tiểu Vũ Tử gật đầu: "Vui lắm ạ, lần sau mẹ đi cùng chúng con nhé."

"Được rồi, đợi lần sau có thời gian mẹ sẽ đi cùng con."

Lâm Kiến Đông ôm lấy Tiểu Vũ Tử từ Trương Uyển Giao: "Được rồi, cả người con đầy mồ hôi đừng làm bẩn mẹ con chứ, nào nói với mẹ con, chúng ta đem gì về cho mẹ đây."

Sau đó Tiểu Vũ Tử mới nghĩ ra chuyện chính hôm nay, cậu bé ngồi xổm xuống rồi bắt đầu mày mò đủ loại sản phẩm Disney được cậu lựa chọn cẩn thận.

"Đây là hình dán công chúa Elsa, chị nhân viên bán hàng nói có thể dán nó lên trên tủ lạnh..."

"Đây là băng đô và mũ của Mickey, mẹ mà đội vào chắc chắn rất đẹp..."

"Cái này…"

Đủ loại sản phẩm giống như một cửa hàng nhỏ vậy, trong nháy mắt đã bày ra hết trên sàn nhà.

Trương Uyển Giao dở khóc dở cười: "Mấy thứ này là con mua cho mẹ à? Đây không phải là mấy món đồ chơi mà con gái hay chơi sao?"

“Mẹ là một cô gái nhỏ mà!” Tiểu Vũ Tử chớp chớp mắt: “Đúng không chú Kiên? Lâm Kiến Đông cười gật gật đầu: "Trong lòng của chú, Uyển Giao vẫn luôn là một bé gái."

Điều ấm áp nhất trong cuộc đời này chính là có người mà ở trong mắt họ, bạn chẳng bao giờ trưởng thành, hoặc có người sẵn lòng mãi mãi chăm sóc cho bạn như một đứa trẻ.

Trương Uyển Giao không thể thuyết phục được Tiểu Vũ Tử và Lâm Kiến Đông, bị buộc phải đeo băng đô của Mickey để chụp ảnh cùng họ, chụp cùng nhau không biết bao nhiêu bức ảnh mới chịu thôi.

Buổi tối sau khi Lâm Kiến Đông đi về, Dì Bảy đưa Tiểu Vũ Tử đi tắm, Trương Uyển Giao nhìn đống rác trên bàn, rút ra một cây kẹo mút có khắc hình nàng tiên cá rồi chụp một tấm.

Cô rất ít khi đăng status về cuộc sống của mình, nhưng tối nay cô cảm thấy xúc động không thể giải thích được, cô đã đăng một dòng chữ liên quan đến Nàng tiên cá: "Truyện cổ tích cũng có điều tiếc nuối, nhưng nếu tiếc nuối là một phần của cuộc sống thì chúng cũng rất đẹp."

Không lâu sau khi dòng trạng thái được gửi đi, thì cô đã nhận được rất nhiều lượt thích và bình luận.

Trương Uyển Giao có một mối quan hệ xã hội rất rộng trước khi kết hôn, và người từng theo đuổi cô cũng không ít.

Trong nháy mắt, lượt bình luận lập tức tăng chóng mặt.

Trong số đó có một dòng bình luận đặc biệt khiến người khác chú ý: "Nếu phải nói ra điều gì đáng tiếc, vậy điều hối hận lớn nhất của đời em là việc điều chị cảm thấy hối tiếc lại có liên quan đến em."

Chương 54: Lục Đường​1824 Words

Khi lướt thấy dòng bình luận này thì ngón tay Trương Uyển Giao dừng lại.

Nhìn tên f******k đó, cô nhất thời không nhớ ra là ai.

Cô không có thói quen đặt ghi chú bạn bè trên f******k, bình thường cũng rất ít khi sử dụng các phần mềm xã hội. Hầu hết thời gian, vì muốn theo dõi các hình ảnh công khai của Augustus nên cô mới đăng nhập để xem thử.

Tuy nhiên, hình ảnh của Lục Tố Thu đã sớm xuất hiện trong khu vực bình luận, cô là người rất thích khuấy động không khí cho náo nhiệt lên, thế là cô trực tiếp trả lời người đó rằng: "Này anh bạn nhỏ, đột nhiên cậu khiến tôi xúc động chịu không nổi rồi này, tôi xem mà khóc nức nở luôn, hahaha, còn nhớ đến nữ thần tượng Uyển Giao của cậu không? "

Lúc này Trương Uyển Giao mới nhớ ra người này là ai.

Em trai của Lục Tố Thu, Lục Đường, nhỏ hơn Trương Uyển Giao và Lục Tố Thu 3 tuổi, khi Trương Uyển Giao còn đang học đại học năm ba ở nước ngoài, thì Lục Đường đã thi đậu vào trường của cô, cậu ta được Lục Tố Thu gửi gắm cho cô chăm sóc trong suốt thời gian học đại học, nên cô coi cậu ta như em trai của mình vậy.

Sau khi nhận ra người đó là ai, Trương Uyển Giao thở phào nhẹ nhõm, thấy hai chị em cãi cọ nhau trong khu bình luận, cô cảm thấy cũng rất thú vị.

Lục Đường đáp: "Lục Tố Thu, chị ngậm miệng lại được không?"

Lục Tố Thu nói: "Ôi, đủ lông đủ cánh rồi à? Em cứ ở đây giả vờ văn tự, lại không cho phép người khác nói sao, đây đâu phải f******k của riêng em đâu."

Lục Đường gửi một icon hình đầu chó: "Lục Tố Thu, chị phiền phức thật đấy."

"Uyển Giao là bạn tốt nhất của chị, người ta còn không chê chị phiền phức, muốn chê thì chê em phiền phức mới phải."

"Em phiền phức ở chỗ nào cơ chứ? Uyển Giao chưa bao giờ nói em phiền cả."

"Uyển Giao là tên em có thể gọi trực tiếp được sao, em phải gọi cô ấy là chị."

Nhìn thấy đoạn đối thoại của hai người gần như chiếm hết toàn bộ khu vực bình luận của mình, cô đếm lại số lượng like, toàn là những người bạn đang xem dòng trạng thái của cô, Trương Uyển Giao không thể xem tiếp nữa.

Trả lời Lục Thinh: "Không phải em nói sẽ diễn thuyết sau khi tốt nghiệp sao? Vậy bài diễn thuyết đã viết xong chưa?"

Gửi xong lời nhắn này, thì hình của Lục Đường trong khu bình luận lập tức biến mất.

Sau một lúc, điện thoại di động của Trương Uyển Giao kêu lên một tiếng “đinh”, rồi thoát ra khỏi giao diện tin nhắn f******k.

Là bức ảnh chụp màn hình do Lục Tố Thu gửi, kèm theo một câu nói đùa: "Nếu không phải cậu và sếp đã kết hôn rồi, thì tớ rất muốn giúp em trai tớ hoàn thành tâm nguyện của nó."

Nội dung của tấm ảnh là dòng trạng thái mà Lục Đường vừa đăng trên Instagram. Đó là bản thảo bài phát biểu của cậu ta tại lễ tốt nghiệp, bị mất đi một phần, nhưng có một câu trong phần ghi rất rõ. Sau khi dịch từ tiếng Anh sang tiếng Việt, đó là câu: "Sự hối tiếc lớn nhất của tôi là việc sự hối tiếc của bạn lại có liên quan đến tôi.”

Sau khi xem xong bức ảnh đó thì Trương Uyển Giao phản hồi lại, cô gõ một dòng thư trả lời: "Điều mà em trai nói là em ấy không muốn khiến trường mất thể diện, hy vọng bản thân không phải là mối bận tâm của trường, cậu nghĩ nhiều quá rồi."

Sau khi gửi xong, cô bất lực lắc đầu, đặt điện thoại xuống đi tắm rửa rồi đi ngủ.

Sáng sớm mai còn phải đến sân bay đón người, không còn sức để tám chuyện với Lục Tố Thu nữa.

Ngày hôm sau, thời tiết rất đẹp.

7 giờ Fiona đến đón Trương Uyển Giao đến sân bay.

Lối ra nhà ga sân bay Nội Bài.

Fiona nói: "Ông Cường và đội ngũ y tế ông ta dẫn theo sẽ hạ cánh trên chuyến bay 8 giờ 30. Trước khi họ lên máy bay, tôi đã liên lạc với trợ lý của ông Cường và nói rằng chúng ta sẽ đợi họ ở đây."

Trương Uyển Giao liếc nhìn đồng hồ, bây giờ là 8 giờ 15 phút: "Chắc gần đến nơi rồi."

Có một chuyến bay sắp hạ cánh hiển thị trên màn hình lớn ở ga sân bay, hai mắt Fiona sáng lên, phấn khích nói: "Đến rồi, chuyến bay của ông Cường đã hạ cánh, đợi thêm lát nữa thì họ sẽ ra thôi."

Trương Uyển Giao khẽ nhíu mày: "Fiona, đừng hét, cô làm tôi cảm thấy bối rối đấy."

Con người Ngô Cao Tuấn này quá bí ẩn, điều tra hai ngày liền mà cũng không tìm được nhiều thông tin, nhưng nhiều người nói ông ta không dễ hòa đồng, lại ích kỷ và vô tâm, điều này khiến Trương Uyển Giao có chút căng thẳng.

Dù sao thì người này cũng có liên quan trực tiếp đến dự án ở Hoàng Liên, theo những gì ông Minh nói, nếu cô không thể thuyết phục được Ngô Cao Tuấn, thì đất đai ở Hoàng Liên sẽ không được trao cho công ty Augustus.

Tại lối ra của ga sân bay, có một hành khách lần lượt đẩy vali bước ra.

Sau nửa giờ tiếng chờ đợi, Trương Uyển Giao và Fiona mới nhìn thấy có hai ba hàng người đang bước ra, người dẫn đoàn vẫy một lá cờ nhỏ, là biểu tượng của đội y tế.

"Đến rồi, là họ kìa."

Trương Uyển Giao gật đầu: "Đi thôi."

Trước đó Fiona đã liên lạc trước với trợ lý của Ngô Cao Tuấn, người trong đoàn cứ vẫy vẫy, nhìn thấy một bóng người trẻ tuổi mặc vest và đi giày da, có lẽ đó là trợ lý của Ngô Cao Tuấn, hào hoa phong nhã, nhìn thấy hai người họ vừa vẫy tay vừa sải bước đi tới.

Fiona chủ động lên tiếng chào hỏi: "Xin chào, tôi là Fiona, người đã liên hệ với anh trước đó, còn đây là phó giám đốc của công ty Augustus chúng tôi, Trương Uyển Giao, Phó giám đốc Lâm."

Trợ lý của Ngô Cao Tuấn lịch sự nhìn Trương Uyển Giao: "Tôi là Hunter."

Trương Uyển Giao gật gật đầu, vô thức nhìn về phía sau Hunter: "Ông Cường đâu? Có phải còn đứng phía sau không?"

Hunter khẽ mỉm cười: "Ông chủ không đi cùng chuyến bay với chúng tôi. Ông ấy nói trước đây đã từng đến Nhật Minh, cho nên coi đây như chốn cũ để đến du lịch một chuyến nữa, không cần người đi theo, chỉ muốn đi một mình."

Trương Uyển Giao vội vàng nói: "Sao có thể như vậy được? Sao ông Cường không thể đến đây, chúng ta còn chưa gặp mặt nhau lần nào, nếu để chuyện này cho ông Minh biết, thì ông ấy sẽ nói tôi bất lịch sự mất."

“Không sao đâu”, Hunter liếc nhìn đội y tế phía sau: “Ông chủ nói lần này chủ yếu là cử người của đội y tế tới, đợi đến khi tập hợp đầy đủ cùng với đội y tế ở Nhật Minh rồi, thì ông ấy sẽ cùng đội y tế lên núi sau khi đầy đủ số lượng người."

"Thế này… thế này cũng được, nhưng ông Cường đang ở đâu vậy, khách sạn đã được chúng tôi sắp xếp xong cả rồi."

"Đừng lo lắng, ông chủ có chỗ riêng để đi."

Hunter này trông còn rất trẻ, nhưng lại rất có tài ăn nói.

Ngô Cao Tuấn lừa hai người họ đến sân bay đợi đoàn y tế của ông ta từ sáng sớm, nhưng ông ta vốn không đi chuyến bay này, Hunter lại có thể biện minh cho bản thân rằng ông ta không muốn làm phiền họ.

Trương Uyển Giao đoán rằng có thể Ngô Cao Tuấn đã mong cô ra sân bay đón từ lâu vì có kế hoạch khác.

Trên đường đến khách sạn với Hunter và đội y tế, Trương Uyển Giao đã gửi một tin nhắn cho Fiona bằng điện thoại di động, nói hai ngày nay cô phải liên lạc nhiều với Hunter một chút, nhất định phải moi ra được tung tích của Ngô Cao Tuấn.

Sau khi đưa Hunter và đội y tế đến khách sạn, Trương Uyển Giao để Fiona ở lại hướng dẫn họ, còn cô tự mình lái xe quay về Augustus.

Vốn tưởng rằng Ngô Cao Tuấn sẽ ở đó, nên lúc đầu Trương Uyển Giao dự định sẽ mời ông ta đi ăn, nhưng vì ông ta không có ở đó nên cô không cần lãng phí thời gian ở đây nữa.

Cô trở về Augustus đúng lúc vào giờ nghỉ trưa.

"Chào phó giám đốc Lâm."

"Chào."

"Phó giám đốc Lâm."

Từ sảnh đi bộ, nhân viên của Augustus kính cẩn chào hỏi, còn Trương Uyển Giao cứ gật gật đầu để chào lại.

Vừa đến cửa bộ phận, thư ký bộ phận đã đứng lên: "Phó giám đốc Lâm, giám đốc Bách muốn cô đến văn phòng làm việc một chuyến."

"Khi nào vậy?"

"Mới vừa rồi, tôi còn đang định gọi điện cho cô đến."

Trương Uyển Giao cau mày.

Tại sao Hoàng Lập Thành lại tìm cô vào lúc này? Cả công ty đều biết rằng cô đang bận xử lý dự án Điệp Thúy Viên ở Hoàng Liên.

"Tôi biết rồi, vậy bây giờ tôi sẽ qua đó, cô giúp tôi đặt mấy đồ này vào phòng làm việc."

Trương Uyển Giao đưa tư liệu thông tin cho thư ký, chỉnh tề lại chiếc áo sơ mi, rồi xoay người đi đến văn phòng của Hoàng Lập Thành.

Khi đến phòng làm việc, cô gõ cửa đi vào, Trương Uyển Giao thoáng mắt thì nhìn thấy Vũ Băng Tâm.

Trương Uyển Giao sửng sốt một lúc: "Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"

Vũ Băng Tâm chỉ vào chiếc phích nước trên bàn rồi cười nói: “Mẹ tự tay làm một ít tổ yến muốn gửi cho con tẩm bổ, nhưng lúc đến thì con không có ở nhà, nghĩ có lẽ con đang ở công ty nên mẹ mới đến đây."

Chương 55: Là do duyên phận​1665 Words

Vậy là người gọi Trương Uyển Giao đến phòng làm việc, không phải Hoàng Lập Thành mà chính là mẹ của Hoàng Lập Thành.

Cô vừa đến đã thấy nghi ngờ, nếu Hoàng Lập Thành tìm cô có chuyện thì tại sao không gọi điện trực tiếp đến cho cô, mà phải thông qua thư ký chứ.

Thấy Trương Uyển Giao còn chưa đi, Vũ Băng Tâm bèn chủ động đứng dậy kéo cô: "Uyển Giao à, con vào đây ngồi đi, bây giờ cũng không phải trong giờ làm việc, con câu nệ thế để làm gì? Đến nếm thử chén canh này đi."

Ý tốt của bà ấy, Trương Uyển Giao không tiện từ chối, cô cầm lấy chén canh tổ yến uống một hơi.

Dù sao cũng đã ly hôn với Hoàng Lập Thành rồi, cô không muốn được bà Vũ Băng Tâm chăm sóc nữa, nên uyển chuyển nói: "Mẹ đến công ty chỉ để đưa cho con cái này thôi ạ? Hai ngày nay nhiệt độ xuống thấp, mẹ cần chú ý cơ thể hơn chứ ạ, bình thường Dì Bảy cũng chuẩn bị tổ yến cho con, thiếu gì đâu ạ."

"Sao có thể giống nhau được cơ chứ?" Vũ Băng Tâm nhìn cô: "Hai đứa kết hôn ba năm, mẹ thân là mẹ chồng lại chẳng chăm sóc được cho con chu đáo, còn hy vọng thằng nhóc kia có thể săn sóc con nhiều hơn, kết quả... Ôi..."

Nhắc đến chuyện đau lòng, Vũ Băng Tâm chỉ có thể thay thế bằng một tiếng thở dài, không nói thêm nữa.

Trương Uyển Giao nghe không nổi mà nhíu mày, nói: "Chuyện này không trách mẹ được."

Đề tài này có chút nhạy cảm, Trương Uyển Giao không muốn nhắc lại nữa, Vũ Băng Tâm cũng nhìn ra, bèn chuyển hướng: "Đúng rồi, trước khi đến đây mẹ có nhìn thấy đứa trẻ ở chỗ con, Dì Bảy nói con định nhận nuôi nó đúng không?"

Tay cầm thìa của Trương Uyển Giao hơi ngừng lại: "Vâng ạ."

Vốn dĩ cũng chẳng phải bí mật gì, nếu bị bắt gặp thì cứ thẳng thắn thừa nhận là được.

Vũ Băng Tâm thản nhiên nói tiếp: "Trước đây mẹ tưởng con không thích trẻ con, không ngờ con lại muốn nhận nuôi một đứa trẻ."

"Là do duyên phận hết đó ạ." Trương Uyển Giao đơn giản đáp.

"Ừ, mà Dì Bảy có nói với mẹ, thủ tục nhận nuôi đứa bé kia không được thuận lợi lắm đúng không con?"

"Gặp chút vấn đề thôi ạ."

"Chuyện này có gì khó." Vũ Băng Tâm đẩy thuyền: "Để mẹ bảo Lập Thành đi làm giúp con."

Không chờ Trương Uyển Giao từ chối, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, trợ lý Lưu đẩy cửa ra, Hoàng Lập Thành rảo bước đi vào, nhìn có vẻ là mới tan họp.

Khi Hoàng Lập Thành bước vào, sắc mặt vẫn không có gì thay đổi, thư ký Lý ở bên ngoài hẳn là đã báo trước cho anh.

Trương Uyển Giao có chút mất tự nhiên, đứng lên theo bản năng.

"Sao giờ con mới tan họp? Uyển Giao đã chờ con một lúc rồi đó." Vũ Băng Tâm nói với giọng trách cứ, rồi tiện tay kéo Trương Uyển Giao ngồi xuống: "Uyển Giao à, con không cần quan tâm đến nó đâu, chúng ta nói tiếp về chuyện nhận nuôi đứa bé kia đi."

Hôm nay Vũ Băng Tâm dùng hết khả năng để cho hai người làm lành với nhau, không có cơ hội cũng phải tự sáng tạo ra thành có, đây rõ ràng là một cơ hội để Hoàng Lập Thành được dịp ra tay giúp đỡ, sao bà chịu bỏ qua được.

Dù sao thì nhà họ Hoàng cũng nhiều tiền, nhận nuôi thêm một đứa trẻ cũng chẳng sao.

Hoàng Lập Thành vừa cởi áo khoác, nghe thấy hai chữ "nhận nuôi", lập tức nhìn sang: "Nhận nuôi cái gì cơ?"

Trương Uyển Giao giải thích: "Không có gì hết, mẹ nói chơi thế thôi, đây là chuyện riêng của tôi."

"Chuyện của con không phải là chuyện của Lập Thành sao?" Vũ Băng Tâm nhìn về phía Hoàng Lập Thành: "Đứa trẻ đang ở cùng Uyển Giao đó, con có biết chưa, tên là Quốc Anh, mẹ nghe Dì Bảy nói nó rất thích con."

Lời này ám chỉ điều gì, không cần nói cũng biết.

Hoàng Lập Thành nhíu mày, không đáp.

Thấy con trai mãi không thông, Vũ Băng Tâm tỏ vẻ mất kiên nhẫn, dứt khoát nói thẳng: "Uyển Giao muốn nhận nuôi đứa bé đó, lúc làm thủ tục có gặp một vài vấn đề, con bảo trợ lý Lưu đi xử lý xong chuyện này đi."

Ý của bà là để Hoàng Lập Thành chủ động giúp đỡ, nhưng giờ lại biến thành bà bắt ép con trai mất rồi.

Dù kết quả vẫn là như thế, nhưng hiệu quả lại khác nhau một trời một vực.

Thôi, ai bảo con trai bà cứ không chịu hiểu cơ chứ, người mẹ này lại phải đến làm thần trợ công vậy.

Trương Uyển Giao lén quan sát sắc mặt Hoàng Lập Thành, thấy anh mãi không nói gì, liền nghĩ là anh không muốn hỗ trợ, cô cũng không phải người muốn làm người ta khó chịu, bèn nói: "Không sao đâu ạ, chuyện này cháu cũng có thể tự mình giải quyết được, hẳn là giám đốc đây rất bận rộn, không nên làm phiền."

Hai chữ "giám đốc" kia làm cho lòng Vũ Băng Tâm đau như cắt, sắc mặt cũng tối đi hẳn, bà cố nặn ra một nụ cười với Hoàng Lập Thành: "Lập Thành à, chuyện này không làm con nhọc lòng chứ?"

Hoàng Lập Thành trầm ngâm vài giây: "Không phiền, chốc nữa con sẽ bảo Mã Lưu đi xử lý."

Trương Uyển Giao vẫn có chút bứt rứt: "Không cần miễn cưỡng đâu, tôi..."

Hoàng Lập Thành ngắt lời cô: "Chuyện của em anh không thấy miễn cưỡng... Chẳng qua là, thủ tục nuôi dưỡng một đứa trẻ không phải là chuyện dễ làm, cần mất một chút thời gian, em không ngại chứ?"

"Không sao, anh đồng ý giúp là tôi cảm kích lắm rồi."

Trương Uyển Giao không ngờ Hoàng Lập Thành lại dễ tính như vậy.

Cô biết, nếu là chuyện Hoàng Lập Thành không muốn làm thì dù Vũ Băng Tâm có ép buộc đến cỡ nào cũng chỉ là công cốc, vậy nên chuyện làm thủ tục nhận nuôi Tiểu Vũ Tử cần anh phải thật lòng chủ động giúp đỡ mới được.

Mọi chuyện đã xong, người vui nhất chính là Vũ Băng Tâm, bà lập tức gọi Hoàng Lập Thành cùng ngồi xuống.

"Dì Bảy nhờ mẹ đưa cơm trưa đến, hai đứa cùng ngồi xuống ăn đi, không ăn hết thì không được đi đâu hết."

Trương Uyển Giao và Hoàng Lập Thành ngồi hai bên, ở giữa là Vũ Băng Tâm đang dồn hết sức để ám chỉ Hoàng Lập Thành gắp thức ăn cho Trương Uyển Giao, như chưa hề xuất hiện việc ly hôn vậy, nhưng bầu không khí vẫn rất lúng túng.

Cuối cùng người không chịu nổi đầu tiên là Hoàng Lập Thành, anh gác đũa: "Mẹ à, chiều nay mẹ không bận gì sao?"

Vẻ nhiệt tình trên mặt Vũ Băng Tâm chợt ngưng lại, như nghĩ đến việc gì: "Đúng rồi, mẹ còn có việc, hai đứa cứ ăn đi nhé."

Lúc sắp đi, bà quay lại liếc Hoàng Lập Thành một cái, ý muốn nói "Thằng nhóc con thối này, cuối cùng hiểu được lòng mẹ".

Trong phòng làm việc giờ chỉ còn Trương Uyển Giao và Hoàng Lập Thành.

Trên bàn ăn là hai món mặn một món canh, Trương Uyển Giao cúi đầu lặng lẽ gắp bỏ ớt xanh khỏi đĩa thịt băm.

Những thứ mà Hoàng Lập Thành không ăn có rất nhiều, ví dụ như ớt xanh trong thịt băm xào ớt xanh, hay cà chua trong trứng chiên cà chua, mà Trương Uyển Giao đã hình thành thói quen gắp những thứ mà Hoàng Lập Thành không ăn lúc ăn cơm rồi.

Lựa một hồi, cô mới nhận ra hành động của mình không hợp lẽ, đành phải tự lừa mình dối người, đổ hết những miếng ớt xanh nọ vào bát mình.

Hoàng Lập Thành hỏi: "Em thích ăn ớt xanh à?"

Trương Uyển Giao ấp úng: "Ừ, dạo này lại thấy ăn ngon."

Hoàng Lập Thành như có điều gì suy nghĩ, nhìn chằm chằm cô một hồi, sau đó gắp mấy miếng ớt xanh từ đĩa ra, thả vào bát của cô.

"Anh làm gì thế?"

"Không phải em thích ăn ớt xanh sao?" Hoàng Lập Thành thản nhiên nhìn cô: "Trùng hợp là anh thích ăn thịt băm."

Ai mà không thích ăn thịt băm chứ?

Trong lòng Trương Uyển Giao như muốn bùng cháy.

Đây chính là gậy ông đập lưng ông rồi!

Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn phân nửa số ớt xanh còn lại được Hoàng Lập Thành thả vào bát cơm của mình, còn anh thì ung dung ăn thịt băm, Trương Uyển Giao giận nghiến răng.

Hoàng Lập Thành nói: "Chuyện nhận nuôi một đứa bé ấy, em có cân nhắc thêm nữa không? Một mình em nuôi con thì sẽ cực khổ hơn, chưa chắc em đã đủ sức khỏe."

"Còn Dì Bảy nữa mà, tôi quen có Quốc Anh ở nhà rồi, rất vui vẻ."

"Trước kia không nghe em nói em thích trẻ con bao giờ."

"Có thích hay không anh cũng có hỏi bao giờ đâu." Trương Uyển Giao cúi đầu, che giấu đi sự mất mát trong đôi mắt, cố nói với giọng bình thản: "Nhưng tôi lại biết, anh không thích trẻ con.”

Quảng cáo
Trước /35 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vũ Đạp Điên Phong

Copyright © 2022 - MTruyện.net