Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vừa thấy Kiến Vinh bước xuống xe, đạo diễn Châu liền nhíu mày nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt ông có phần khó chịu.
- Kelvin, sao cậu lại mặc đồ này? Cậu có nhớ hôm nay quay cảnh nào không vậy?
Kiến Vinh nhìn xuống bộ đồ mình đang mặc rồi thở dài, bình thường vấn đề trang phục đều do một tay An Nghi lo liệu, cô đưa bộ nào, hắn mặc bộ đó, phải nói rằng An Nghi là người làm việc rất có tâm, cho nên hắn không cần phải để ý xem hôm nay hay ngày kia phải mặc đồ gì, thậm chí size đồ lót của hắn cũng chỉ có An Nghi ghi nhớ. Một trợ lý như An Nghi, thật hiếm có khó tìm. Chỉ có điều, đó là những lúc bình thường, còn những lúc không bình thường nhất là khi bị bồ đá, thì tính nết của cô nàng chỉ khiến hắn phát điên lên.
- Đạo diễn, em xin lỗi. Em đi thay liền.
Quản lý Bảo Khanh nhận ra tình hình, nhích lại gần hất vai hắn một cái.
- Cậu nhớ phải thay bộ nào sao?
- Em..
Đạo diễn Châu thở ra.
- Cái cô trợ lý của cậu đâu? Không phải cô ấy là người lo trang phục cho cậu sao?
- Phải rồi, con bé đó có phải lại nổi cơn nữa rồi không? Anh đã nói với mày bao nhiêu lần, con bé đó tuy có được việc nhưng tính khí thất thường, lại không xem mày ra gì, không hiểu sao mày nhất nhất phải chịu đựng con bé. Sẵn dịp này, anh tìm cho mày một trợ lý khác, đảm bảo ok hơn con bé đó.
Bảo Khanh như được mùa, tuông ra một hơi thật dài, Kiến Vinh biết quản lý của hắn cũng nhiều lần bức xúc vì tính khí ngang bướng của An Nghi, nếu không phải hắn là người biết cách dàn xếp, thì hai người đã có nhiều trận ra hồn rồi.
- Đàn ông sao lại thích nói xấu sau lưng phụ nữ thế nhỉ?
Giọng nói quen thuộc cất lên từ phía sau, Kiến Vinh vui mừng ra mặt, nhưng lại cố làm mặt nghiêm không buồn để ý.
- Tôi.. nói xấu phụ nữ sao?
- Còn không phải? Mà này, muốn cho tôi nghỉ việc, cân nhắc cho kỹ, cái tên ngốc này nếu không có tôi liệu có mặc nhầm đồ ngủ mà đến phim trường hay không?
Mọi người xung quanh cười ồ lên, Kiến Vinh đỏ mặt, cái con bé này nói chuyện không ngó trước sau, không giữ thể diện cho hắn, dù sao thì hắn cũng là một ngôi sao. Vậy mới nói, đám fan của hắn cứ muốn có thông tin gì về hắn, là đủ thứ quà cáp, trái cây bánh kẹo cho cô. Cô vui thì còn biết cân nhắc, cô buồn thì thói hư tật xấu nào cũng kể tất tần tật.
Hắn quay sang kề tai cô nói nhỏ.
- Ân oán gì về nhà tính có được không, đại tiểu thư?
Cô cười khẩy nửa miệng rồi đặt vào tay anh một bộ đồ.
- Mau đi thay đi.
Kiến Vinh cầm bộ đồ quay đi được vài bước chân, liền đứng lại khi nghe đạo diễn Châu nói chuyện với An Nghi.
- An Nghi, có muốn thử làm diễn viên không? Anh thấy mấy lần em tập thoại với Kiến Vinh, rất có cảm xúc, em có tiềm năng lắm đó. Bộ phim này cũng sắp kết thúc rồi. Dự án tiếp theo đang chọn diễn viên, có một vai rất hợp với em ấy.
- Không được/ dạ được. – Kiến Vinh và An Nghi không hẹn mà lại trả lời cùng lúc.
An Nghi quay sang lườm Kiến Vinh.
- Tại sao lại không được?
Đạo diễn Châu cũng gật đầu chờ đợi câu trả lời.
- Anh Châu à, con bé này làm sao mà làm diễn viên được. Anh sẽ thất vọng ngay thôi. Không được đâu.
- Cậu nói làm sao, tôi thấy An Nghi rất được, tôi làm nghề hơn hai mươi năm, nhìn người chưa bao giờ sai.
- Anh thật thấy em có tiềm năng, em có thể thử phải không ạ? – Mắt An Nghi sáng rực.
- Con nhỏ này, đừng có mơ tưởng, bà đã rớt trường điện ảnh những năm lần không nhớ sao?
Nghe Kiến Vinh nhắc lại chuyện cũ, An Nghi quay sang nện vào đầu anh một cái rõ mạnh.
- Ông còn nói, nếu không vì tên hậu đậu ông thì tui có rớt không? Mà không hiểu sau năm lần bảy lượt ông cứ cản đường cản lối tui, ông sợ tui nổi tiếng hơn ông sao?
- Tui..
- Kelvin, cậu mau đi thay đồ đi. Chúng ta phải bắt đầu rồi. An Nghi, vậy lần này em thử nha, khi nào có lịch casting anh sẽ liên lạc với em.
- Dạ được.
- Không được.
- Cái thằng này, còn không mau đi thay đồ, chuyện của tui ông có quyền quyết định sao?
- Tui đã nói không được là không được đó.
Trước khi đi Kiến Vinh còn buông lại một câu khiến An Nghi tức giận tháo ngay chiếc giày dưới chân giơ lên định sẽ ném vào hắn. Mọi người có mặt ở trường quay đều vừa cười vừa lắc đầu. Họ đã quá quen thuộc với những cảnh tượng này trong suốt mấy tháng Kiến Vinh quay bộ phim cùng họ, nhưng mà lần nào họ cũng thấy vô cùng thú vị, cặp ngôi sao trợ lý kiểu này luôn là thú mua vui của cả đoàn phim. Đạo diễn Châu từng nói, họ còn nổi bật hơn cả hai nhân vật chính của bộ phim, và nếu có cơ hội, ông muốn làm một bộ phim về tình bạn của họ. Lúc đó, An Nghi nhe răng cười bảo nếu làm ra bộ phim như vậy, Kelvin chắc chắn sẽ bị mất fan, vì thực tế hắn có quá nhiều tật xấu, không soái ca như khi đứng trước khán giả đâu. Mặc dù cô là trợ lý của hắn, nhưng lại trở thành thành viên fan clup của những nghệ sĩ khác, còn với hắn, cô tìm mãi cũng không ra bất cứ lý do gì để mà hâm mộ hắn.
- An Nghi, bà nhất định sẽ đi thử vai chỗ đạo diễn Châu à?
An Nghi nằm ngửa trên băng ghế dài, miệng nhai mấy mẫu bánh snack, mắt dán vào màn hình tivi đang chiếu bộ phim Kiến Vinh đóng chung với Bích Chi. Cô vờ không nghe câu hỏi của hắn.
- Kiến con à, làm sao mà ông có thể hôn Bích Chi như thật vậy, có phải ông cũng có tình cảm với Bích Chi giống như Trường An không, tui xem mãi chẳng ra ông đang diễn.
Kiến Vinh trỏ tay đẩy trán cô ngửa ra phía sau, nhanh nhẹn giật lấy gói snack trên tay An Nghi.
- Bà nghĩ tui làm sao leo lên được vị trí hiện tại?
An Nghi gật gù, mắt vẫn không thôi chăm chú vào màn hình.
- Ông nói cũng đúng. Cái này thì tui thừa nhận.
- Vậy tại sao bà còn không thành fan của tui, còn làm trưởng fan club bên phía Trường An. Về công về tư tui đều không chấp nhận được.
An Nghi ném chiếc gối về phía Kiến Vinh.
- Gì mà không chấp nhận được?
- Về công, bà là trợ lý của tui, lại không ủng hộ tui mà đi ủng hộ đối thủ của tui. Về tư, bà là bạn thân của tui cũng không nên làm điều tương tự nhỉ.
- Đúng là đồ mỏ nhọn, à không, đồ nhỏ mọn.
- Bà còn chưa trả lời tui đó, chuyện đi casting.
An Nghi tắt tivi, ngồi bật dậy.
- Kiến Con à, lần này ông không được phá đám tui, không được ngăn cản tui. Ông biết tui đam mê cái nghề này cũng giống như ông. Nhưng tui lại không có được may mắn như ông. Đây là cơ hội hiếm có, tui nhất định phải thử. Nếu còn là bạn tui, ông phải ủng hộ tui. À, còn phải chỉ tui cách diễn nữa.
Kiến Vinh ngồi xuống bên cạnh cô, hắn đặt gói snack lại vào tay cô.
- An Nghi, nghề này không hề dễ dàng như bà tưởng đâu. Bà theo tui lâu như vậy, hẳn là biết được những góc khuất sau ánh hào quang rực rỡ. Tui muốn lúc nào cũng nhìn thấy được nụ cười của bà, muốn bà lúc nào cũng giữ được con người thật tính cách thật của mình. An Nghi, nghe tui đi, đừng cố dấng thân vào con đường này.
- Ông nhìn tui đi.
Kiến Vinh ngó lơ sang hướng khác, cô lấy hai tay ôm trọn gương mặt hắn, bẻ lái về phía mình, cô nhìn thẳng vào mắt hắn. Cô không biết, hắn không dám nhìn vào mắt cô. Có quá nhiều những suy nghĩ của hắn đang giấu diếm cô.
- Ông xem trong mắt tui đi, có phải có đam mê không, có phải có ước mơ không? Tui biết ông nhìn ra mà. Ông là người hiểu tui nhất. Ông nói đúng, tui đã nhìn thấy áp lực mà ông phải đối diện, tui thấy những mệt mỏi của ông, thấy tất cả những điều ông phải chịu đựng để đổi lấy ánh hào quang đang có. Nhưng tui cam tâm chấp nhận, nếu có cơ hội được làm điều mình thích, nếu có cơ hội kiếm tiền bằng chính niềm đam mê của mình. Tui chấp nhận đánh đổi. Kiến con à, cho dù hôm nay ông phản đối, thì tui vẫn sẽ làm, nhưng nếu có được cả sự ủng hộ của ông, chắc chắn tui sẽ được tiếp thêm sức lực gấp trăm ngàn lần hiện tại. Ông biết ông quan trọng với tui như thế nào mà, phải không Kiến con?
Hắn chịu thua ánh mắt của cô, hắn chịu thua cô, trước giờ hắn chưa bao giờ thắng được cô. Hắn chỉ có thể gật đầu. Hắn biết cô đam mê nghề diễn, hắn thấy ánh mắt cô rực sáng mỗi khi xem người khác diễn, hắn cảm nhận được cảm xúc chân thật của cô mỗi khi tập thoại với hắn. Hắn thừa nhận tài năng của cô. Hắn cũng thừa nhận rằng hắn ích kỉ. Hắn không chỉ lo cho cô không đối diện được với những áp lực của nghề, hắn lo lắng nhiều hơn là hắn sẽ mất cô. Một An Nghi mạnh mẽ phóng khoáng nhưng cũng rất đa tình. Một An Nghi có quá nhiều cảm xúc sẽ dễ yêu một ai đó. Và bản thân hắn lại càng ích kỉ không muốn bất cứ ai gần gũi với cô. Hắn năm lần bảy lượt phá đám cô thi vào trường điện ảnh, cũng bởi vì hắn biết mình không có can đảm nhìn thấy cô ôm hôn bất kì một người đàn ông nào khác cho dù là diễn xuất đi nữa. Nhưng lần này hắn chấp nhận chịu thua cô. Trước một An Nghi tỏ rõ lòng mình chân thành như vậy. Trước một An Nghi tin tưởng hắn như vậy. Hắn làm sao có thể chối từ cô. Bước đi này của cô, thật quá tàn nhẫn với hắn rồi.
- Sao ông không nói gì? Sao lại nhìn tui lạ lùng vậy?
Hắn mỉm cười, cốc mạnh vào trán cô một cái rõ đau.
- Tui có thể nói gì nữa?
- Vậy hôm đó ông đi cast cùng tơui nha. Có mặt ông, chắc người ta sẽ nhẹ tay mà ưu ái cho tui.
- Con nhỏ này, còn nói gì là đam mê, giờ lại muốn đi cửa sau hả?
- Giỡn thôi, giỡn thôi. Tui sẽ cố gắng hết mình, dù sao thì tui cũng mang danh trợ lý của ông, nhất định không làm ông mất mặt. Kiến Con, tui yêu ông nhất trên đời.
- Trời, con nhỏ này, không được tùy tiện nói yêu một ai đó biết chưa.
- Không biết, tui bây giờ rất vui, chỉ muốn nói tui yêu ông thôi.
Cô khoát cánh tay hắn rồi ôm chặt. Đó là một thói quen của cô. Nhưng cô không biết rằng mỗi lúc cô làm như vậy. Hắn luôn phải cố gồng mình lên để mà nén mọi cảm xúc vào lòng. Cô không biết, chữ yêu vô tư của cô lại khiến hắn vui vẻ, hạnh phúc và cả bất an đến dường nào.