Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trừ bỏ những việc bắt buộc của Mặc Khuyển Vệ mỗi ngày phải thực hiện, Phiền Ngọc Kì tự mình gia tăng lượng huấn luyện, người khác nghỉ ngơi nói chuyện phiếm là lúc hắn đọc không dưới trăm lần binh thư kết hợp với việc quan sát thế trận ở biên cương, tự mình suy diễn những trận thức có khả năng tấn công và phòng ngự tốt nhất, chạng vạng đêm khi những người khác đã đi ngủ, hắn lại một mình một người ở lại thao trường luyện kiếm trên hai canh giờ.
Cứ thế qua một năm, trình độ binh pháp của hắn đã vượt xa so với đồng bạn của hắn, kiếm pháp cũng tinh tiến vượt mức nhanh chóng.
Ngày hôm đó, hắn vẫn như trước luyện kiếm dưới trăng, trong ngày vừa có một trận tuyết lớn, ánh trăng trong trẻo mà lạnh lẽo chiếu rọi trên mặt tuyết, phiếm ra mảng sương trắng lạnh lùng, nhưng ở ngay giữa trời băng thiên tuyết tràn ngập như vậy, Phiền Ngọc Kì không chút nào cảm thấy rét lạnh, thậm chí trên trán còn lộ những giọt mồ hôi.
Hắn luyện kiếm hết sức chuyên chú, thẳng đến khi trăng đã lên cao trên đỉnh, hắn mới ổn định nội tức, thu thế, tra kiếm vào vỏ.
Tùy ý nâng cổ tay lau đi mồ hôi nóng bên má, Phiền Ngọc Kì đi đến giá binh khí cạnh sân, cầm lấy chiếc áo khoác được mình vắt lên đấy, xoay người định quay về chỗ nghỉ, nhưng chưa đi được hai bước thân hình hắn liền dừng lại.
Đôi mắt lập tức trừng lớn ngạc nhiên nhìn người đang đứng rất bình ổn cách đó mười thước, hắn nghĩ bản thân xuất hiện ảo giác, ngớ ngẩn lấy tay nhu nhu đôi mắt mệt mỏi, chính là sau khi mở lại, trong tầm mắt vẫn là thân ảnh uy nghiêm như trước đứng sừng sững tại đấy.
“Thần Ngọc Kì bái kiến thái tử điện hạ!”
Phiền Ngọc Kì cơ hồ luống cuống tay chân quỳ xuống vấn an, ai có thể nghĩ rằng tại đây đêm khuya, Chiếu Nguyên thái tử ban ngày bận rộn không thấy bóng dáng nhưng lại xuất hiện trên thao trường.
Hắn cũng không biết thái tử đã đứng ở đấy bao lâu, là ngay từ đầu? Hay là giữa chừng tới? Mà y đến thao trường làm cái gì?
Đầu óc Phiền Ngọc Kì bị nhiều nghi vấn phức tạp lấp đầy, hắn không dám ngẩng đầu, bởi vậy cũng không biết giờ phút này biểu tình trên mặt Chiếu Nguyên thái tử ra sao.
Trữ Chiếu Dịch cúi đầu nhìn Phiền Ngọc Kì quỳ xuống một gối, tuy rằng y không tham gia trong việc huấn luyện Mặc Khuyển Vệ, nhưng mỗi ngày những người phụ trách huấn luyện bọn họ đều phải trình lên một bản báo cáo ghi chép đầy đủ, cho nên y đối với những thành tích của bọn họ có thể nói nắm rõ trong lòng bàn tay, bởi vậy Phiền Ngọc Kì nằm trong năm mươi người tiến bộ nhanh nhất nảy sinh rất nhiều nghi vấn.
Y nhớ rõ lần đầu khi nhìn thấy đứa nhỏ này, trong đôi mắt to kia của hắn tràn ngập trí tuệ nhưng dấu không được tính trẻ con nhè nhẹ mê man, lúc đầu bị thích khách tập kích bất ngờ, biểu hiện ra ngoài chính là sự sợ hãi cùng do dự. Y lúc ấy cũng chỉ đưa cho hắn một gợi ý đơn giản mà thôi, hắn có thể giác ngộ triệt để đến mức này?
Không cần hỏi, y cũng có thể nhìn ra quyết tâm của hắn, bởi vì từ trong ánh mắt kiên định của hắn có thể thấy được hết thảy các đáp án cho dự đoán của y, chỉ là khiến cho y nghi hoặc khó hiểu, chính là động lực tinh thần khiến thiếu niên tự nguyện nghiêm túc kiềm chế bản thân tích cực tập võ là gì?
Nguyện trung thành với hoàng triều, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ y đặt ra cho bọn hắn là được rồi, hắn vì sao đêm khuya không nghỉ lại ở đây, trong gió lạnh đến thấu xương như vậy kiên trì luyện kiếm?
Chẳng lẽ chỉ là vì câu gia huấn kia của Phiền gia bọn họ? Trừ bỏ vì thân phận của cả hai không nói làm gì, Trữ Chiếu Dịch có phần không thể lý giải được tâm tư ngoài dự đoán của Phiền Ngọc Kì......
“Đứng lên rồi nói, nơi này không có những người khác, không cần câu nệ như vậy.”
Trữ Chiếu Dịch không có dáng vẻ kiêu ngạo của một thái tử, vốn tối nay hắn chỉ là không ngủ được men theo tẩm điện nhìn xem cảnh tuyết, trên đường tới đại điện nghe thấy động tĩnh thuận tiện qua đó nhìn xem, bên cạnh tất nhiên cũng không mang theo lấy một người.
“Vâng” Phiền Ngọc Kì đứng lên, nhưng vẫn cúi đầu, hơi câu nệ.
Trữ Chiếu Dịch có chút ngoài ý muốn nhìn thiếu niên đang cúi đầu xuống, trong trí nhớ thiếu niên thấp bé, đầu chỉ tới ngực mình, nhưng nhất thời không thể không thừa nhận thân người hắn đã cao lên nhanh chóng chỉ dưới mũi y một chút.
“Ngươi đang luyện kiếm chính là bài kiếm pháp của Phiền gia?”
Hai tay chắp sau lưng, Trữ Chiếu Dịch chậm rãi đi lên trên sàn đấu, phía sau Phiền Ngọc Kì đi theo y, nghe câu hỏi của y, hắn cung kính đáp lại “Vâng”.
Trữ Chiếu Dịch đi tới giá để binh khí, cầm lấy một thanh kiếm gỗ màu đỏ nâu tinh tế đoan trang, mặt trên đầy dấu vết va chạm.
“Phiền gia...... là trụ cột của Đại Chiếu, vì Đại Chiếu tận trung đã hơn trăm năm, ngươi là con trai độc nhất của Phiền gia, vậy lý giải thế nào về chữ【 Trung 】?” Trữ Chiếu Dịch muốn biết giác ngộ của thiếu niên đã tới trình độ nào, cố tình vừa hỏi vừa thăm dò.
Phiền Ngọc Kì nghe câu hỏi này nhất thời suy nghĩ có chút mơ hồ, nghiêng đầu nhìn về phía Trữ Chiếu Dịch, thái tử điện hạ tuấn lãng cúi đầu nhìn mộc kiếm trong tay một cách xuất thần, làm như đang chờ đợi câu trả lời của hắn.
Phiền Ngọc Kì cân nhắc một lúc, hắn không biết dụng ý của thái tử, cho nên đành dựa theo sự thông hiểu của mình mà giải thích.
“Trung, cũng như kính, tận tâm nói trung, cố gắng hết sức mình cũng vì trung. Trung với quân thượng là trung, nhưng càng phải trung với quốc, trung với dân, trung với cội nguồn, trung theo ý hiểu của thần là như thế. Khác với, tòng mệnh mà lợi quân gọi là thuận; nghịch mệnh mà lợi quân gọi là trung; kính mà không thuận lòng người, tức là bất trung.”
Lời nói của Phiền Ngọc Kì thật sự vượt ngoài dự kiến của Trữ Chiếu Dịch, y nghĩ rằng thiếu niên xuất thân thế gia võ tướng này nhất định sẽ hiểu đạo lý được quân tử phòng thân tránh bị hiềm nghi, có cơ hội để trả lời vấn đề này với thái tử, người có ý chắc chắn sẽ thao thao bất tuyệt nói hắn có bao nhiêu “Ngu trung với hoàng triều”, đường đường chính chính nói những từ ngữ hoa mĩ ca ngợi chủ thượng.
Nhưng Phiền Ngọc Kì trước mặt đây nói về ‘trung’ rất rõ ràng với y: “Hắn sẽ trung với quân, nhưng càng tận trung với trách nhiệm quốc gia”. Nhận định như vậy đổi lại là người khác nghe, nhất định sẽ chụp lên đầu hắn tội đại nghịch bất đạo, nhưng lúc này bên cạnh hai người bọn họ không hề có người khác, mà Trữ Chiếu Dịch cũng không phải loại thái tử vô năng ngu dốt chỉ nghe những lời hô to nói lớn, không nghe những lời nói thật.
Xung quanh y, người bên cạnh thái tử có bao nhiêu? Tuy nhiều người hiểu được đạo lý này, nhưng không một người nào dám ở trước mặt y nói minh bạch như vậy, có người nào bề ngoài không hướng y biểu hiện trung hiếu lễ nghĩa liêm sỉ, trừ bỏ thiếu niên trước mặt này, thẳng thắn như vậy.
Lời nói của Phiền Ngọc Kì chạm tới nỗi lòng của Trữ Chiếu Dịch, mà Phiền Ngọc Kì nói xong lại thấy thái tử không nói một lời chỉ đột nhiên nhìn chằm chằm mình, nghĩ rằng bản thân đã nói sai, cả kinh vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.
“Vi thần đáng chết! Bản thân kiến giải vụng về, lời nói còn có chỗ không thỏa đáng thỉnh thái tử điện hạ......”
“Đứng lên.”
“Ách!?”
Vốn định thỉnh tội, nhưng Phiền Ngọc Kì mới vừa quỳ xuống liền bị Trữ Chiếu Dịch một phen chặn lại nâng lên, nhất thời suy nghĩ hỗn loạn không rõ ý đồ của thái tử, chỉ biết ngốc lăng đứng đấy.
Trữ Chiếu Dịch ngạc nhiên nhìn thiếu niên đang sững sờ ở đấy, vẻ nghi ngờ hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú anh khí kia làm cho người ta vừa nhìn liền phát hiện, tính tình đơn thuần chất phác khiến người khác nhìn không ra một tia tà niệm.
Quả là một người thẳng thắn! Còn là một con hổ con! (hơi hơi chém a ;_ 😉
Trên khuôn mặt thoáng qua một mạt ý cười nhàn nhạt, mặc dù không rõ ràng, nhưng Trữ Chiếu Dịch quả thật kích động muốn cười, thu nhận được một người lương thiện như thế mới là điều vui mừng.
Phiền Ngọc Kì theo bản năng nhận ra được sự biến đổi trong bầu không khí xung quanh, hắn khó hiểu nhìn nhìn khuôn mặt thiếu niên thiên tử mang theo một mạt ý cười thản nhiên, ánh trăng màu bạc mờ sương chiếu lên gương mặt tuấn mĩ, rọi vào đôi mắt đen phủ một tầng hư ảo không thể nắm bắt, hoa phục long văn càng làm nổi bật lên khí chất cao quý đế vương của hắn.
Chuyện ngày hôm nay nhiều năm sau, Phiền Ngọc Kì vẫn không thể quên loại cảm giác lo sợ nghi hoặc khi tâm thần rung động vào thời điểm này, hắn không biết bản thân từ khi nào ánh mắt đã bắt đầu khó có thể rời khỏi khuôn mặt vị quân vương của hắn, chỉ là sau khi phát giác lại đã rơi vào thâm tình không thể tự thoát ra.
Chiếu Hòa mùa đông năm thứ ba mươi hai, Chiếu Hòa đế băng hà, thái tử Chiếu Nguyên kế vị, lấy niên hiệu Chiếu Nguyên Đế, sau khi quốc tang ba ngày, cử hành đại lễ đăng cơ.
Thái tử ngày hôm đó lên ngôi, Mặc Khuyển Vệ ở trong bóng tối thủ vệ, may mà đại lễ tiến hành thuận lợi không phát sinh tình huống ngoài ý muốn nào, thái dương lặn dần sau núi, Mặc Khuyển Vệ bị truyền tới thao trường xếp thành hàng chỉnh tề.
Chiếu Nguyên Đế trẻ tuổi đứng từ trên cao nhìn xuống những người phía dưới, trong bốn năm nay, huấn luyện chặt chẽ không chút sơ hở khiến cho chiến lực (sức lực chiến đấu) của Mặc Khuyển Vệ đã được nâng lên gấp đôi, năng lực thực chiến của mỗi cá nhân cũng gia tăng gấp mấy lần, ngày đăng cơ quá sớm khiến y không có nhiều thời gian đầy đủ để chuẩn bị, vậy mà những thiếu niên này đã biểu hiện vượt xa mong muốn của y.
Hôm nay, y muốn từ trong năm mươi thiếu niên này chọn lựa ra một người ưu tú nhất làm đầu lĩnh của Mặc Khuyển Vệ, mà người được chọn quyết định lấy ra từ trong số tám người đã được đánh giá tổng hợp.
Các thiếu niên đi vào thao trường không hề nhận thức về cuộc tuyển chọn, sau khi được biết bất giác hai mặt nhìn nhau, mà những thiếu niên được gọi đến tên đều rất sùng kính nhìn Chiếu Nguyên Đế.
【Thành tích của các ngươi những ngày qua trẫm đều dõi mắt theo xem, đặc biệt trước đấy tuyển tám người trong cuộc cạnh tranh vị trí thủ vệ, lập tức bắt đầu, ở trên sàn đấu này không có bất cứ sự thiên vị nào, hãy phát huy sức mạnh của riêng mình, trẫm muốn nhìn thấy, là các ngươi chiến đấu toàn lực! 】
Tám người đấu vòng loại vào được bốn, bốn vào hai, hai chọn một, kết quả cuối cùng không hề nằm ngoài dự kiến của mọi người, Phiền Ngọc Kì chăm chỉ tinh tiến võ học dưới tay toàn lực chém giết không chút khoan dung, không thể nghi ngờ sẽ trở thành người đứng đầu trong Mặc Khuyển Vệ, còn lại bốn mươi chín người, chính là những người bị thua cuộc không có một ai đối với việc này nói xấu sau lưng cả, Chiếu Nguyên Đế trước mặt mọi người phong Phiền Ngọc Kì làm đầu lĩnh của Mặc Khuyển Vệ, sau khi phân phó mọi người công việc hắn tiến đến Ứng Hoà điện hậu chỉ.
Một mình đứng trong điện phủ to lớn sừng sững như vậy, Phiền Ngọc Kì nhìn xuống bàn tay mình ngẩn người, tuy Chiếu Nguyên đế nói không có gì thiên vị, nhưng kì thực không hẳn là vậy.
Từ đêm đông tuyết rơi ba năm trước đây, Chiếu Nguyên thái tử luôn xuất hiện vào ban đêm khi Phiền Ngọc Kì tập võ, hơn nữa tự mình dạy cho hắn Sương Hoa kiếm pháp, chăm học khổ luyện lại thêm thầy chỉ đạo, võ nghệ Phiền Ngọc Kì hiện giờ đã có chút sở thành, năm ấy mười bốn liền bước lên hàng mười cao thủ đại cấm vệ trong hoàng thành. Đây hết thảy tất cả còn không phải đều do người kia ban cho sao?
Nắm chặt bàn tay đầy vết chai sần, Phiền Ngọc Kì nén xuống sự vui sướng từ đáy lòng, hắn cuối cùng là từng bước một tới gần chủ thượng trong lòng hắn, cái gì gọi là ơn tri ngộ, hắn giờ phút này đã có thể lĩnh hội một cách sâu sắc.
Chờ đợi chưa được bao lâu, Trữ Chiếu Dịch đi vào phía trên đại điện, nhìn người đang quỳ gối phía dưới thấp giọng nói đối phương bình thân. Lúc sau bước từng bước tiêu sái xuống bậc, đi đến trước mặt Phiền Ngọc Kì.
“Trẫm để ngươi dẫn kiến hai người.” Nói xong, vung tay lên, cơ hồ nghe không có bất cứ âm thanh nào, vô thanh vô tức hai người thân vận hắc y xuất hiện bên cạnh Phiền Ngọc Kì, trên mặt đeo lên chiếc mặt nạ quỷ răng nanh màu đỏ thẫm.
“Tiêu Dật, Lâu Ánh Chi, thủ vệ cùng phó vệ của Xích Ưng Vệ, Xích Ưng Vệ cũng được gọi là Xích Vệ hoặc Ám Vệ, trừ ngươi cùng những người ngươi thập phần tín nhiệm, không được để cho người khác biết sự tồn tại của bọn họ, trẫm hiện phái Lâu Ánh Chi theo ngươi, dưới tay hắn còn có mười ba người khác trong Xích Ưng Vệ trực tiếp nghe theo lệnh của ngươi, khả năng truyền tin của bọn họ rất chuyên nghiệp, hướng dẫn truy tra cùng lần theo đủ loại dấu vết, bọn họ sẽ trở thành tai mắt của ngươi.”
Phiền Ngọc Kì ngạc nhiên nhìn hai người bên cạnh, tuy rằng hắn vẫn ngầm có cảm giác phía trên đại điện còn giấu người khác, nhưng sự tồn tại của bọn họ quá mức mờ nhạt làm cho hắn mấy lần tưởng bản thân cảm nhận sai, Phiền Ngọc Kì tự tin có thể ẩn giấu thân hình rất tốt, nhưng muốn đạt đến trình độ của hai người này cần không ngừng tôi luyện.
Phiền Ngọc Kì vui vẻ tiếp nhận người được ủy nhiệm, mà những ngày sau đó, hắn liền đi theo Chiếu Nguyên Đế, cố gắng toàn lực với thân phận thần tử phụ tá quân vương, hắn vẫn thường suy nghĩ, nếu không có hành động của bọn Man tộc phía nam sau này, khoảng cách quân thần giữa bọn họ lúc đó có phải hay không vĩnh viễn không có thay đổi, đến bây giờ, hắn cũng không biết là may mắn hay là hối hận, dùng loại phương thức âm khác với dương này để tới gần trong suy nghĩ của hắn.
Chiếu Nguyên Đế kế vị hơn ba tháng, bọn man di phía nam (Nam Man) viện cớ chúc mừng đưa đệ tam công chúa tộc Man di tới, tiến hành thủ đoạn xâm lược – hòa hiếu kết giao thật ra chính là bức hôn, một thủ đoạn xâm lược.
Chiếu Nguyên Đế không phải không biết dã tâm bọn Nam Man này, thậm chí vào ngày bản thân kế vị, hắn đã đoán trước được sẽ có loại sự tình này phát sinh, chỉ là quốc lực (sức mạnh quốc gia) của Đại Chiếu hiện tại không được coi là cường thịnh, tiên đế vì để chuẩn bị đủ quốc lực, chịu nhục nghỉ ngơi lấy lại sức hơn ba mươi năm, mục đích chính là để sau này tiến hành đánh bại nước Nam Man, không bị man di hiếp bức, mắt thấy ba năm nữa sẽ làm quốc khố dự trữ thật dồi dào, lúc này đây Đại Chiếu đang nguy cấp, nhất quyết không thể làm trái ý hoàng đế Man di, khơi mào chiến tranh.
Đặc biệt là Chiếu Nguyên Đế sau khi nhận được tin tức hai vạn tướng sĩ Man di đóng quân ở biên cương mượn cớ hộ tống công chúa sang, kì thực nhằm uy hiếp y. Y trên mặt không hề có biểu tình đặc biệt nào, nhưng Phiền Ngọc Kì đứng bên cạnh y lại nhìn thấy rất rõ ràng, Chiếu Nguyên Đế đang gắt gao nắm chặt tay thành quyền, cả người vì cố gắng kiềm chế mà run nhẹ......
Chiếu Nguyên Đế đồng ý hòa thân, vì thế Chiếu Nguyên triều vào mùa xuân, con dân trong kinh sư hoàng thành cử hành đại lễ lập hậu vô cùng long trọng.