Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lam Tề ngoan ngoãn cuộn trong ngực Hoàng Long Lạc, người đang muốn bộc phát cơn tức giận, nhưng bộ dáng dịu dàng nhu thuận hiện tại của Lam Tề, khiến hắn không cách chi nổi cơn giận được.
Hắn đã nhiều lần nổi giận với chình bản thân, tự trách mình ngay từ khi mới nhận thức nhau đã đem người này chiều tới phát hư, mới có kẻ vô pháp vô thiên như bây giờ.
“Lạc, đêm nay bồi ta ngủ.” Lam Tề nhỏ giọng dụi vào ngực hắn làm nũng.
“Ngủ, còn ngủ cái gì?”
Hắn cả bụng bất mãn đang muốn nói ra, Lam Tề lại dùng mặt cọ vào cổ hắn, đáng yêu vô cùng, làm cho những lời hắn muốn nói ra đều tan thành mây khói.
Nhớ lại kiều diễm tú nữ đang ân sủng khi nãy, cả gương mặt bộ dáng đều mơ mơ hồ hồ không rõ, hoàn toàn một góc cũng chẳng bằng người đang nằm bên cạnh.
Hoàng Long Lạc ôm lấy Lam Tề, vào nằm trên giường.
Lam Tề úp mặt vào ngực Hoàng Long Lạc, theo chấn động trước ngực, đã biết hắn đang cười trộm mình chấp thuận chuyện bồi hắn ngủ.
Nhưng hắn thừa nhận, ai bảo hắn từ trước tới nay không thể cự tuyệt yêu cầu của Lam Tề.
“Hoàng Thượng, chúng ta nhận thức đã lâu, lâu lắm rồi.”
Nhắc tới chuyện cũ, Hoàng Long Lạc dù có lãnh khốc tới chừng nào, cũng không thể nào không nhếch miệng mỉm cười, trở nên nhu hòa rất nhiều, “Khi đó ngươi thật sự nghịch ngợm lắm, dám cưỡi khoái mã đụng trúng đương kim thái tử.”
Lam Tề cầm lấy áo hắn, bất mãn mếu máo.
“Ta lúc đó là bình dân, với không tới hoàng tộc cao quý, nếu không dùng cách đó, làm sao biết được Hoàng Thượng bây giờ là ngươi dài ngắn ra sao.”
Nhắc tới chuyện cũ, Hoàng Long Lạc thật không biết nên giận hay nên cười, tóm lại, Lam Tề thật sự là gan to tày trời.
“Nếu không phải ngươi gặp được người từ bi như ta, chỉ sợ ngươi đã bị tội mạo phạm Hoàng thái tử mà chém bay đầu.”
“Triều đình mà muốn giết ta, ta đây bỏ chạy chiếm đất xưng vương, đi làm thổ phỉ.”
Hoàng Long Lạc nhướng mày liếc hắn, đã lớn như vậy, còn không biết cái gì nên nói cái gì không nên nói. “Ngươi đã trưởng thành, lại còn nói bậy.”
“Hừ, ngươi có thể làm bậy, sao không cho ta nói bậy, lúc ta còn chưa đủ tuổi, ngươi đã ăn ta, làm chuyện xằng bậy với ta, lần đầu tiên ta đau muốn chết.”
Hoàng Long Lạc trừng mắt nhìn hắn.
“Lại còn nói bậy, rõ ràng là ngươi ôm Trẫm không buông.”
Lam Tề ngẩng đầu lên, ánh trăng sáng ngời chiếu vào khuôn mặt tuấn tú đang mỉm cười.
Hoàng Long Lạc lòng có chút chua xót, vòng hai tay qua ôm hắn thật chặt, này hai năm không có hắn bên cạnh, thập phần khó khăn.
“Đừng bỏ Trẫm, Lam nhi.”
Lam Tề chỉ mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp nhường ấy như có chút gì sụp đổ.
“Ai bảo ngươi cứ bắt ta đi đánh giặc, triều đình có phải không có người đâu, còn nhiều nhân tài muốn hiến công, trở về kinh thành chưa được hai tháng, đã muốn ta xuất ngoại đánh giặc, lần nào cũng vậy, ngươi đã không muốn ta ở kinh thành, ta tự mình bỏ quan mà đi cho rồi.”
“Nếu trong triều có người đủ sức đảm đương, Trẫm đã không để ngươi làm chuyện nguy hiểm như vậy.”
Lam cắn vào bả vai Hoàng Long Lạc, ai oán nói: “Ta biết ngươi đều là lừa ta, ngươi là Hoàng Thượng, đương nhiên muốn làm gì thì làm, lại còn nhiều lần phá hư hôn sự của ta, chẳng phải đều là việc tốt của ngươi cả sao.”
Hoàng Long Lạc trầm mặc trong chốc lác, mới thản nhiên nói: “Những người đó đều không xứng với ngươi.”
“Ta cả đời này đều không muốn thành thân.” Lam Tề thoải mái vùi mặt vào lòng Hoàng Long Lạc, “Lạc, ta chỉ muốn ở cạnh ngươi thôi.”
Một câu nói này làm Hoàng Long Lạc ngọt đến tận tâm can, hắn yêu thương hôn lên mặt Lam Tề, “Lam nhi, ngươi vốn là người tài giỏi, triều đình thật cần trụ cột như ngươi.”
“Những lời ngươi nói với ta, đều vì thân phận Hoàng Thượng mà nói, ngươi luôn hy vọng ta phụ tá triều đình, tận tâm làm tướng quân, bình định hoạ ngoại xâm, Lạc, vạn nhất có một ngày ta chết ngoài chiến địa, ngươi trong lòng có nhớ ta không?”
Lam Tề lại nổi lên tính xấu, ánh mặt nghịch ngợm nhìn Hoàng Long Lạc, nói ra điềm xấu như vậy, chẳng biết là cố tình hay thuận miệng nói lung tung.
Hoàng Long Lạc bắt đầu có chút hờn giận, hắn ghét nhất là cái miệng không biết tốt xấu của Lam Tề, mỗi khi hai người nói đến chuyện riêng tư, hắn rất hay thường nói bậy bạ.
“Nói bậy bạ gì đó, có chút phiến binh làm sao giết được ngươi.”
Lam Tề bật cười ai oán.
“Lạc, kỳ thật ta cảm thấy là ngươi cố ý đưa ta ra chiến trường, ngươi có phải thực hy vọng ta chết ngoài chiến địa, vĩnh viễn không trở lại kinh thành.”
Hoàng Long Lạc ngẩn ra, lập tức nổi giận, “Trẫm không mắng, ngươi càng nói càng thái quá…..”
Mới vừa định mắng, ngón tay nhỏ nhắn của Lam Tề đã chặn bên môi.
“Hư, Hoàng Thượng, có dọ thám.”
Hoàng Long Lạc nghi hoặc nhướng mày, vừa muốn hỏi, đôi môi phấn nộn ẩm ướt của Lam Tề đã tham lam nuốt trọn lấy môi hắn.
Hoàng Long Lạc ngay lập tức quên mất chuyện định hỏi, mùi hương trên thân thể mềm mại ấy tràn vào ngực hắn, khiến hắn say đắm.
Hắn ôm chặt lấy Lam Tề lật người lại, áp chặt hắn dưới hạ thân, kịch liệt xâm nhập vào trong khoang miệng, nghịch ngợm quấn lấy lưỡi hắn.
“Hoàng Thượng, nếu ta là nữ, ngươi sẽ phong ta làm hoàng hậu?”
Lam Tề thanh âm nũng nịu, ngọt ngào, khiến Hoàng Long Lạc như muốn ngừng thở, hắn không phải chưa từng nghĩ tới chuyện này, nếu Lam Tề là nữ nhân, hắn chắc chắn sẽ ngay lập tức tấn phong, cả đời này, làm sao có thể tìm ra được người thứ hai khiến hắn động tâm mê luyến.
Huống chi Lam Tề dù là hành sự hay quan điểm đều phi thường cao minh, là người thích hợp nhất bên cạnh hắn.
“Ngươi hứa đi.”
Hắn nhìn Lam Tề khẽ cười, không muốn nói ra lời thật lòng, người này ăn nói đã không biết chừng mực, đến chết không sửa, hắn mà còn thừa nhận, càng khiến hắn được nước lấn tới.
Lam Tề bật cười, đấm vào ngực Hoàng Long Lạc.
“Hoàng Thượng, ngươi yêu ta không?”
Hoàng Long Lạc ngẩn người, hắn chưa từng nghĩ tới chữ yêu, thiên hạ này người muốn hắn yêu thương nhiều vô số kể, hắn sao có thể nhất nhất đáp lại.
Không đợi hắn trả lời, Lam Tề đã ngọt ngào hôn lên môi hắn.
“Đúng rồi, Lạc, ta yêu ngươi, ta dường như quên nói cho ngươi biết.”
Nụ cười của hắn thật nhẹ, lại chứa đứng biết bao yêu thương ấm áp, khuôn mặt bỗng chốc bừng sáng rực rỡ như nắng xuân, khiến người ta ngơ ngẩn.
Nhìn vẻ mặt đáng yêu ấy, Hoàng Long Lạc thân thể dấy lên một luồng nhiệt lưu, xoạt một tiếng áo quần Lam Tề đã thành hai mảnh, vừa thô bạo, vừa khẩn cấp, làm cho Lam Tề vừa cười vừa nói.
“Thấy ghét, Lạc, áo quần này rất đắc tiền a….”
“Ta cho người làm một bộ y hệt đưa ngươi.” Chỉ là một bộ y phục nhỏ, hắn có gì ngại ngùng.
“Là đệ nhất tơ tằm bên kia đại mạc (sa mạc lớn) đưa tới.”
Chưa nói dứt lời, hạ khố cũng nhanh chóng bị cởi.
Hoàng Long Lạc dục vọng khó nhịn, ngón cái đã nhanh chóng tham nhập vào trong cơ thể ấm áp của Lam Tề.
“Trong cung có trăm kiện đệ nhất tơ lụa mới vừa tiến cống, ngươi muốn lấy bao nhiêu thì lấy.”
Hơi thở Lam Tề đã bắt đầu trở nên gấp gáp nặng nề, cảm nhận được ngón tay của Hoàng Long Lạc trong cơ thể, gò má ửng hồng xinh đẹp hơn cả mây tía, ngay cả huyệt khẩu ẩn mật cũng nhanh chóng co rút lại.
“Lạc, ta yêu ngươi, người ta yêu nhất đời này chính là ngươi.”
Hoàng Long Lạc nâng lên hạ thân, nơi dục tính ấy đã trướng đau như phải phun trào lập tức, chỉ đơn giản nghe được vài lời tình ý chân thật của Lam Tề, hắn đã kích động như thể mấy tháng liền chưa được phát tiết.
“Lam nhi, Trẫm nhịn không được, sẽ hơi đau một chút.”
Hắn nhanh chóng tách hai chân thật rộng, hết sức nôn nóng, thẳng lưng, toàn bộ lập tức tiến thẳng vào trong cơ thể Lam Tề.
“Đau……..”
Lam Tề thấp giọng rên rỉ
Hoàng Long Lạc hơi cúi người, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng trắng mịn của Lam Tề, cuồng nhiệt hôn lên môi hắn, phần eo đã không chịu được, điên cuồng dã mạnh vào tiểu huyệt.
Lam Tề đánh vào vai hắn, bất mãn trách mắng: “Đau……..đau muốn chết, ngươi lúc nào cũng dã man như vậy.”
“Ngoan, Lam nhi, ôm vai Trẫm.”
Lam Tề tâm bất cam, tình bất nguyện cắn chặt môi.
Mà Hoàng Long Lạc đối với Lam Tề là đã đặc biệt ôn nhu, phi tử của hắn chẳng ai được như Lam Tề, dám tùy tiện đánh vào người hắn.
“Không ôm, không ôm, ngươi chỉ lo cho ngươi sảng khoái, ta đau muốn chết, ngươi đi ra, đi ra……………”
Hắn hỗn loạn gào thét, khiến Hoàng Long Lạc vừa tức vừa buồn cười.
“Ngươi còn khóc lóc om sòm như vậy, Trẫm không làm nữa.”
Lam Tề dùng sức nhéo mạnh vào đầu nhũ Hoàng Long Lạc, khiến hắn đau tới nhíu mày.
Lam Tề khẽ cười, bàn tay nhỏ bé chậm rãi đi xuống phía dưới, “Ngươi dám không làm, lần sau ta nhéo chỗ đó của ngươi.”
Thấy bộ dáng mỉm cười uy hiếp của hắn, so với sủng phi nào cũng càng đáng yêu mê người, khiến Hoàng Long Lạc tâm như hoa lửa nở rộ (bạn ấy tả như bắn pháo hoa ấy =”=)
Một cỗ nhiệt khí tràn vào dục vọng địa phương, hắn rốt cuộc cũng bất chấp Lam Tề nũng nịu kêu đau, mạnh mẽ luật động.
Lam Tề thở nhẹ một tiếng, toàn thân run rẩy.
Hoàng Long Lạc phong bế môi hắn, cảm giác được nơi kết hợp hai người đã thực ướt át, cùng Lam Tề hoan lạc vô số lần, hắn biết rõ từng điểm mẫn cảm của Lam Tề, động tác đã muốn nhanh hơn, hài lòng nghe Lam Tề phát ra âm thanh rên rỉ hổn hển.
“Lam nhi, trong này cảm giác rõ không? Là chỗ này à?”
Lam Tề tay chân đều tê dại, nói cũng không nên lời.
Hoàng Long Lạc càng thêm ra sức tiến sâu, Lam Tề không ngừng tiết ra mật dịch, hạ thân đều ướt đẫm.
“Thực thoải mái, Lam nhi…….”
Lam Tề ôm bờ vai hắn, càng cố mở rộng địa phương kết hợp, cuồng nhiệt hành động thay câu trả lời, khiến Hoàng Long Lạc chiếm đoạt của hắn tất cả cấm địa.
————————————————————
“A a a, hắc hắc hắc, cáp cáp cáp…………”
Đức Long đứng bên cạnh liên tiếp lau trán, Lam Tề càng cười càng kỳ quái, hắn đã cười như vậy cả một lúc rồi.
Dù cho Hoàng Thượng sáng nay từ giường hắn rời đi, nhưng hắn một mình nằm trên giường cười lâu như vậy, thật khiến người sợ hãi.
Hay là Lam tướng quân khi quân phạm thượng, nên bị trúng tà, hay được Hoàng Thượng đồng ý cho sống thêm một tháng? Một đống ý tưởng loạn thất bát tao, chiếm lĩnh đầu óc Đức Long.
“Đức Long a, chuyện Hoàng Thượng tối hôm qua đến chỗ ta, có phải đã truyền khắp hậu cung?”
Hắn dùng ngữ điệu đắc chí nói chuyện.
Hoàng Thượng tối hôm qua gạt bỏ tú nữ, còn từ trên giường ghen tới té xuống, nộ khí đằng đằng chạy tới chỗ này, sớm thành kỳ sự truyền khắp hậu cung.
Ai mà không muốn biết nhất cử nhất động của Hoàng Thượng, hậu cung phi tử rất nhiều người đã giăng mật thám.
Đức Long gật đầu, “Đúng vậy, Lam tướng quân.”
Thoạt nhìn Lam Tề không chỉ tâm tình khoái trá, sắc mặt cũng đặc biệt tốt à.
“Ân, vậy là tốt rồi, xem ra hôm nay là ngày lành diễu võ dương oai.”
“Di? Diễu võ dương oai?”
Đức Long nghe không hiểu, gãi gãi đầu, sững sờ nhìn Lam Tề từ trên giường bước xuống, hắn hôm nay phục sức suýt chút khiến tròng mắt Đức Long phải rớt ra.
Phục sức hôm nay của Lam Tề nam không ra nam, nữ không ra nữ, y phục lộ rõ hoa diễm, khiến con ngươi người ta thật muốn lòi ra.
Đức Long nhớ rõ mấy ngày trước, y phục của Lam tướng quân còn rất phẩm vị, như thế nào mới một đêm mà đã thay đổi hoàn toàn.
“Chúng ta từ từ đi tới hậu cung là vừa.”
“Chờ, chờ một chút, Lam tướng quân, ngài nói là….nói là……”
Đức Long lắp bắp một hồi rồi tắc luôn, như bị nguyên cái trứng chim làm nghẹn họng.
Oa a, đây là cái gì? Thật sự là cực điểm đáng sợ, Đức Long quả thực không thể tin được thứ mình đang nhìn, Lam tướng quân ăn mặc nam không ra nam, nữ không ra nữ cũng bỏ đi, quần áo hắn vừa bước đi đã nhẹ nhàng bay lên, đùi toàn bộ đều bị nhìn thấy hết a.
“Bộ này đẹp không?” Lam Tề nói xong, liền quay một vòng.
Đức Long đầu đều phát đau.
“Tướng quân, ngài thật sự dám mặc như vậy ra ngoài sao?”
“Có gì không dám? Ta trước mặt Hoàng Thượng mặc còn ít hơn đó.”
Hắn vui vẻ mỉm cười, khiến Đức Long mặt cũng đỏ lên.
Lam tướng quân mặc thứ quần áo kì quái này, nhưng bộ dạng khi cười ấy, thực khiến lòng người sảng khoái, như ánh sáng quét sạch mây đen.
Đức Long lại có cảm giác dù áo quần quái dị nhưng hắn cũng không quái dị, vì nhìn nãy giờ, không biết là quen mắt, hay vốn do Lam tướng quân xinh đẹp, hắn cảm thấy áo quần này mặc trên người Lam tướng quân cũng không tồi đâu.
Thảm, có phải hắn trúng tà rồi không, sao lại cảm thấy như thế được chứ?
Lam Tề nhanh chóng cất bước ra ngoài, Đức Long căn bản là không ngăn kịp.
Hắn bước đi rất nhanh, mới một chút đã dừng lại ngay trước hậu cung.