Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tang Gia Ý không lề mề nữa, vào ngày thứ hai đã thu dọn xong kha khá hành lý rồi.
Cậu vốn không định để Giản Tế tới đón mình, chỉ là thời điểm nhắn tin cho người hỏi địa chỉ, Giản Tế đã lái xe qua.
【Dữ Kỳ: Có thể lên lầu không?】
Tang Gia Ý giật nảy mình.
【Tang Tang: Anh đã tới rồi sao?】
Vừa gửi đi, cậu liền cảm thấy bản thân nói thừa rồi, lại vội vàng gõ chữ:
【Tang Tang: Đương nhiên được rồi】
Chỉ chốc lát sau, chuông cửa đã bị ấn vang.
Tang Gia Ý mở cửa, để người đi vào, một mặt có chút ngại ngùng cười nói: "Anh trực tiếp vào đi, bình thường trong nhà không có ai tới, nên cũng không có dép mới.
"
Sau đó ở một bên nhỏ giọng bổ sung: "Có hơi bừa.
"
Khóe miệng Giản Tế cong cong, tiếp đó đã trông thấy trên tấm thảm trải sàn lông dài mềm mại bày ngổn ngang mấy cuốn sách, gối ôm rơi rớt lung tung, một nửa thảm lông vắt lên sô pha, nửa còn lại rơi xuống mặt đất, trên bàn trà đặt cốc nước bằng sứ vẽ Graffiti rất dễ thương.
Cả căn nhà giống như cậu nói, không hề ngăn nắp như vậy.
Nhưng lại là kiểu bừa bãi khiến người cảm thấy hài lòng và thoải mái, là kiểu lộn xộn mang hơi thở cuộc sống nồng đậm.
"Không đâu, thoạt nhìn rất thoải mái.
" Giản Tế nói với cậu, sau đó kéo vali của cậu qua, "Ở đây hết sao? Còn đồ gì khác cần mang theo không?"
Tang Gia Ý lắc lắc đầu: "Không có ạ.
"
Hai người cùng nhau đi thang máy xuống dưới, sau đó Tang Gia Ý liền nghe thấy người đàn ông bên cạnh ra vẻ không chút để ý nói:
"Tôi tưởng là cậu nuôi mèo.
"
Tang Gia Ý sửng sốt, sau đó cúi đầu, thông qua bề mặt thang máy phản quang sạch sẽ, Giản Tế chỉ có thể nhìn thấy một cái xoáy be bé trên đỉnh đầu lông xù của đứa nhỏ.
Anh nghe thấy giọng người kia trầm thấp nói: "Không có nuôi.
" Sau đó Tang Gia Ý lại có chút tò mò, "Tại sao lại tưởng như vậy ạ?"
Tang Gia Ý cách bề mặt phản quang của thang máy, đối diện ánh mắt với người đàn ông, liền phát hiện cảm xúc của người đàn ông phai nhạt một chút, cả người lộ ra vẻ không dễ đến gần.
Anh nói: "Lần trước lúc tổ kịch《Trăng treo đuôi mày》livestream, đã trông thấy ảnh đại diện của cậu là một con mèo Ragdoll, hình đại diện trên Wechat của cậu cũng là con mèo đó, không phải là cậu nuôi sao?"
Giản Tế vẫn còn nhớ con mèo Ragdoll đó, là con mèo vào ngày ấy 6 năm trước bọn họ cùng nhau nhặt được, được đứa nhỏ bế về.
"Đinh --" một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Giản Tế kéo hành lý chuẩn bị đi ra ngoài, liền nghe thấy thanh âm của đứa nhỏ:
"Con mèo đó là trước đây nhặt được, đã đưa đến trung tâm cứu trợ động vật rồi.
"
Giản Tế khựng lại một chút, nghiêng đầu nhìn cậu, con ngươi thâm thúy tối sầm, lộ ra cảm giác áp bách hơi mạnh, khiến cho Tang Gia Ý vô thức nghiêng đầu né tránh ánh mắt anh.
Thời điểm đó rõ ràng là bọn họ nhặt được một bé mèo sữa, nhưng con mèo Ragdoll trong ảnh chụp kia đã trưởng thành rồi, rõ là đã nuôi được một khoảng thời gian.
Vì sao sau khi nuôi được một khoảng thời gian rồi, lại cho đi?
Giản Tế không biết tại sao, chuyện xảy ra bất ngờ có hơi bực bội, im lặng không muốn nói nữa.
Thẳng tới khi đến bên ngoài xe, anh quay đầu liền trông thấy Tang Gia Ý rũ mắt, không biết cậu đang nghĩ gì, sắc mặt tái nhợt hơn một chút so với ban nãy, ngay cả môi cũng không có màu nào.
Trong nháy mắt, Giản Tế liền như bong bóng bị chọc bể, một vài cảm xúc vô cớ nào đó chớp mắt biến mất chẳng còn tung tích, chỉ chừa lại sự mềm lòng.
Có chút bất đắc dĩ, lại có chút không biết nên làm sao với người ta bây giờ.
Lên xe, anh đặt một ly thức uống vào lòng bàn tay Tang Gia Ý.
Thức uống được đặt trong túi giữ nhiệt trước đó, bây giờ lấy ra vẫn còn nóng ấm, đầu mũi Tang Gia Ý ngửi được mùi sô-cô-la thơm nồng.
Là sô-cô-la ca-cao nóng.
Tang Gia Ý cẩn thận cầm ly ca-cao này, nghiêng đầu mỉm cười, trên gương mặt hiện ra dấu ngoặc đơn* rất đáng yêu: "Cảm ơn anh.
"
* Dấu này nè ()
Giản Tế khởi động xe, sau đó thực sự không nhịn được nữa, một tay vươn qua, rất nhẹ nhàng sờ cằm Tang Gia Ý.
Có hơi nhọn, nhưng chỗ quai hàm có ít thịt mềm, chạm tay vào là một mảnh trắng mịn.
Tang Gia Ý sửng sốt, hành động thân mật nhất mà người đàn ông từng làm trước đó, chính là sờ sờ đầu cậu, đây rõ ràng vẫn là lần đầu tiên chủ động chạm vào cậu.
Tầm nhìn của cậu rơi lên ca-cao nóng trong lòng bàn tay mình, do dự một chút.
Giản Tế đang nhìn đường phía trước, liền cảm thấy bụng ngón tay bị người nhẹ nhàng cọ xát một cái, mang theo một chút thăm dò, giống như một bé mèo con cẩn thận từng li từng tí đến gần nhân loại.
Tay anh khựng lại, sau đó giống như đối đãi với con mèo nhỏ, đưa ra một lời đáp trả của loài người.
- - Giản Tế nhẹ nhàng gãi gãi cằm cậu, sau đó trên khuôn mặt mang theo ý cười thu tay về.
Tang Gia Ý khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đấy nhìn ra đường xá bên ngoài.
Vừa nhìn đã phát hiện không đúng lắm, cậu nghiêng đầu hỏi:
"Ơ, con đường này hình như không phải đi Thanh Tử Viên?"
Cậu nhớ trước đó, Giản Tế nói sau này bọn họ sẽ ở tại Thanh Tử Viên.
Giản Tế: "Bỗng nhiên nhớ đến một căn khác, chúng ta đi nhà khác.
"
Tang Gia Ý "a" một tiếng, sau đó oán thầm dưới đáy lòng, kẻ có tiền ác độc!
Lần này bọn họ sống tại một tiểu khu tên là Đại Xuân Trang, cũng là một tiểu khu biệt thự nổi tiếng ở thủ đô, nổi danh vì to và đắt.
Cao ốc xung quanh không nhiều lắm, bảo đảm tầm nhìn khoáng đạt nhất định, nhưng lại không đến mức quá vắng vẻ, thời điểm nhà phát triển mua miếng đất này lúc ấy đã tốn không ít tiền.
Mỗi căn biệt thự cách nhau một khoảng thích hợp, vừa có tính riêng tư, vừa có thể tiến hành xã giao tương ứng.
Thời điểm đến cổng tiểu khu, Giản Tế hạ cửa sổ xe.
Sau khi bảo an thấy anh, cung kính đi tới khom lưng: "Giản tiên sinh.
"
Giản Tế lễ độ gật đầu, lòng bàn tay hướng về phía Tang Gia Ý ở bên cạnh ra hiệu, một bên nói: "Vị này là tiên sinh của tôi.
"
Tang Gia Ý chớp mắt.
Tiên sinh?
Tiên sinh.
Tiên sinh của Giản tiên sinh.
Không biết vì sao, Tang Gia Ý cảm thấy mặt mình có hơi nóng.
Lúc nói đến đây, Giản Tế quay đầu cười với cậu, Tang Gia Ý vô thức cười lại, sau đó lại bị người sờ cằm.
Đáy lòng bảo an thầm giật mình một cái, mặt ngoài lại tỉnh bơ không biến sắc, hơi hơi khom lưng với Tang Gia Ý: "Chào ngài.
"
Giọng của Giản Tế thản nhiên: "Phiền anh nhập thông tin của cậu ấy vào.
"
Người sống trong tiểu khu này không phú cũng quý, bảo mật cũng cực nghiêm, chỉ có được nhập thông tin mới có thể tự do ra vào.
Tang Gia Ý nhận lấy máy tính bảng mà bảo an đưa tới, bắt đầu điền thông tin cá nhân.
Đi xuống từng cột, thẳng đến khi --
Quan hệ với chủ hộ?
Tay Tang Gia Ý hơi khựng lại, sau khi Giản Tế ở bên cạnh chú ý tới động tĩnh của cậu phát hiện ra, hơi ghé sát vào một chút: "Sao vậy?"
Sau đó anh liền trông thấy câu hỏi này, lúc vừa chuẩn bị giải đáp, đã thấy lỗ tai của đứa nhỏ có hơi hồng.
Anh đột nhiên nhớ tới phản ứng của đối phương, lúc anh mới nói từ "tiên sinh" này.
Tim Giản Tế có hơi ngứa, chút thừa số xấu xa nọ lại bắt đầu không thể ngăn chặn mà phả ra ngoài.
Anh nhịn cười hỏi: "Tiểu Ý, cậu cảm thấy nên điền cái gì?"
Tang Gia Ý vừa định mở miệng, liền nghe thấy thanh âm của người đàn ông:
"Chồng chồng?"
Miệng Tang Gia Ý ngậm vào.
"Bạn đời?"
Lông mi như lông quạ của Tang Gia Ý run rẩy.
Trước tiên chưa nói bản thân hàm ý của từ này đã khiến Tang Gia Ý có hơi ngượng ngùng, mà thanh âm của đối phương trầm thấp êm tai, mang theo một loại chất cảm tự nhiên cao cấp.
Mỗi một từ gần như đều là phát ra bên tai cậu, thanh khống cấp độ nặng chịu không nổi k1ch thích này nha!
Trong chớp mắt, chỉ cảm thấy toàn bộ sức lực ngón tay đặt trên đùi đều bị rút kiệt, sống lưng không có sức chống đỡ.
Mắt thấy màu hồng trên thân người đã xuyên qua cả bề mặt da trắng nõn, dần dần lan tràn đến cổ, thậm chí ngay cả con ngươi sáng ngời cũng ép ra một tầng thủy quang xinh đẹp.
Ý cười trong mắt Giản Tế sâu thêm, từ thứ ba anh không mở miệng nữa, mà cánh tay trực tiếp đoạt lấy, gõ ra hai từ qua bàn phím trên máy tính bảng --
Ông xã.
Sau đó đầu ngón tay trắng nõn khớp xương rõ ràng linh hoạt di chuyển trên máy tính bảng, chọn lấy tên của mình trong ô chủ hộ trước từ "Ông xã".
Cuối cùng nhẹ nhàng ấn vào nút gửi.
Thao tác của anh quá mức nhanh chóng lưu loát, Tang Gia Ý trơ mắt nhìn chữ "Ông xã Giản Tế" đó được gửi đi, giao diện máy tính bảng nhảy tới trang chủ.
"Anh! ! anh! ! " Giọng cậu rất nhỏ, "anh" cả nửa ngày trời cũng không nên lời, chỉ có nước da lộ ra ngoài ngày càng đỏ.
Giản Tế nhịn cười rút máy tính bảng trong tay cậu ra đưa cho bảo an, một mặt nói: "Sao thế, không đúng à?"
Tang Gia Ý ôm cánh tay, nhỏ giọng nói: "Hừ!"
Cậu cảm thấy trước đây bạn bè trên mạng nói chẳng sai miếng nào, thầy Vũ Tế không phải là người đứng đắn!!
Căn biệt thự này nằm chính giữa tiểu khu, Giản Tế dẫn cậu đẩy hàng rào gỗ ra, băng qua sân nhà đi đến trước cửa lớn, để Tang Gia Ý nhập vân tay của mình vào.
Ngay khi cửa mở ra, Tang Gia Ý trước đó còn vì Giản Tế trêu chọc mà nảy sinh tính trẻ con trong chớp mắt đã biến mất tăm mất tích.
Cậu đột nhiên có hơi hiểu vì sao giữa chừng Giản Tế lại đổi nhà rồi.
Nhà của cậu vốn là kiểu hệ màu morandi[1] đẹp mắt, cả căn nhà sáng sủa ấm áp, tính đáng sống rất mạnh.
[1] Được đặt tên theo họa sĩ người Ý, Giorgio Morandi.
Nó là một hệ, một nhóm màu tiên tiến nói chung.
Những gam màu này thường sẽ là những màu pastel, màu xanh cổ vịt, xanh con công hay màu vàng chanh.
Thường sẽ được ứng dụng trong thiết kế nội thất hoặc thiết kế thời trang.
Phối màu của căn biệt thự này, có thể là vì trùng hợp, rất giống với nhà của cậu.
Người sống trong môi trường quen thuộc, thì càng dễ thả lỏng, ít nhất là hiện giờ chút thấp thỏm không yên đó của Tang Gia Ý đã dần dần được vuốt phẳng.
Tang Gia Ý nghiêng đầu nhìn Giản Tế, bỗng hỏi: "Nhà kia ở Thanh Tử Viên thì trông như thế nào ạ?"
Giản Tế: "Nó là chung cư cao tầng, tôi thấy so với căn đó, cậu sẽ thích căn này hơn.
"
Bình thường anh ở Thanh Tử Viên khá nhiều, nhưng hôm nay sau khi đến nhà Tang Gia Ý, anh liền cảm thấy Thanh Tử Viên không quá phù hợp với đứa nhỏ.
Phong cách tối giản phối với màu xám tro hiện đại, nền gạch men sứ lạnh băng, thoạt nhìn rộng rãi, đến nỗi còn hiện ra cảm giác trống vắng.
Đoán chừng Tang Gia Ý sẽ không thích.
Bên trong căn nhà của Tang Gia Ý, thậm chí anh cũng có thể tưởng tượng ra, dáng vẻ đứa nhỏ ngồi trên mặt đất vừa ăn đồ ăn vặt vừa đọc sách, hoặc là dưới tia sáng lờ mờ vào nửa đêm, quấn thảm lông rúc trên sô pha coi bộ phim điện ảnh mình thích.
Thoải mái, hài lòng, xem ra rất ấm áp.
Anh phải tìm một căn nhà xứng với cảnh tượng đó.
Mà biệt thự ở Đại Xuân Trang này rất phù hợp.
Tang Gia Ý nhìn anh chằm chằm, đôi mắt thực sáng ngời: "Vậy anh nói lúc ra ngoài đi làm, có bất tiện lắm không?"
Suy cho cùng cậu là người nghề nghiệp tự do, sống ở đâu cũng không sao cả, nhưng chỗ Thanh Tử Viên đó rõ ràng gần trung tâm thành phố hơn.
Giản Tế sờ gáy cậu: "Không sao, tôi xử lý công việc ở nhà cũng được, không cần ngày nào cũng phải đi.
"
Tang Gia Ý nghiêng ngả đầu, ngón tay đặt bên đường chỉ quần khẽ co quắp lại.
Sau đó cậu đột nhiên mở miệng, giọng nói rất nhẹ nhưng rất rõ ràng:
"Cảm ơn anh trai.
".