Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiếng sóng biển thổi qua cành hoa ngoài cửa sổ, còn có âm thanh các loại máy móc hoạt động trong phòng bếp, rơi vào bên tai Nam Âm, thanh âm của Giang Kinh Tá, lại rõ ràng từng tiếng.
Nam Âm sửng sốt, yên lặng đối mặt với hắn, kịp phản ứng lại, chống lại ánh mắt của anh, rồi lướt mắt qua dừng lại trước bông hoa hồng giấy trong tay hắn, ngữ khi có chút bất ngờ, “Tặng em?”
Giang Kinh Tá gật đầu, đem hoa hồng trong tay tiến lại gần Nam Âm, “Ừ, đây là cái tốt nhất mà anh làm được, tặng cho em.”
Đối với Giang Kinh Tá, Nam Âm cũng không khách khí, vươn tay nhận lấy hoa hồng rồi đặt qua một bên, đùa giỡn với Giang Kinh Tá, “Vậy bổn tiên nữ đành nhận vậy.”
Bàn ăn trong khách sạn không nhiều lắm, cũng chỉ có bốn năm cái bàn nhỏ hình vuông, cộng thêm một bàn ăn hình chữ nhật, trên bàn đặt một bình hoa thủy tinh, nên hoa hồng giấy cần gấp cũng không nhiều.
Giang Kinh Tá từ sau khi thành công gấp được một bông hoa hồng, hiệu suất làm việc cũng khá cao, nhưng cũng không biết có phải là cố ý không mà những bông hoa gấp ra lại không đẹp bằng bông hoa tặng Nam Âm.
Đem những bông hoa gấp xong kia đặt lên bàn ăn xong, chợt thấy vui tai vui mắt, Nam Âm vỗ vỗ tay, nhịn không được cảm thán, “Thật đẹp mắt.”
Nghe thấy lời của Nam Âm, Giang Kinh Tá cười nhẹ, lông mày nhếch lên, nhìn ra được có vài phần kiêu ngạo và tự luyến, “Tất nhiên, dù sao cũng là do hai chúng ta cùng làm ra mà.”
Giang Kinh Tá rất đẹp trai, một đường thuận buồm xuôi gió, lại nhận được sự ngưỡng mộ của nhiều người, tuổi cũng còn nhỏ, cho nên tính cách không khỏi có vài phần tự luyến.
Nam Âm nghe vậy cười theo, “Anh cũng thật tự luyến.” Dừng một chút, cô lắc lắc hoa hồng giấy trong tay mình, không chút keo kiệt khích lệ, “Có điều bông hoa này anh gấp quả thật rất đẹp.”
Giang Kinh Tá gãi gãi đầu, bởi vì sự khích lệ của Nam Âm, lúc này hắn liền có hơi ngượng ngùng, “........ cũng tạm thôi. Tặng cho em, đương nhiên phải là tốt nhất.”
Thanh âm của anh đè lại cực thấp, rất mơ hồ, Nam Âm nghe không rõ lắm, cũng không nghĩ nhiều, cầm hoa hồng xoay người, “Vậy em đem hoa lên lầu cất rồi xuống liền.”
Nam Âm nói xong, liền nhanh chân chạy lên lầu, đem hoa hồng giấy đặt lên bàn trong phòng mình, sau đó lại chạy xuống.
Từ đầu đến cuối cũng chỉ hơn mười giây, Giang Kinh Tá ngây ngốc nhìn, nhịn không được hỏi, “Em chạy lên chạy xuống làm gì?”
“Cất hoa a.” Nam Âm nói vô cùng tự nhiên, “Anh tặng mà, em cũng không thể để nó vứt ở đây được.”
Giang Kinh Tá bị ngữ khí tự nhiên của cô làm cho ngẩn người, ánh mắt cực nóng, chỉ cảm thấy trong ngực mình như đang bị một ngọn lửa thiêu đốt.
Thời điểm Nam Âm và Giang Kinh Tá gấp hoa hồng giấy, Chu Vãn Dạng và Phương Đình đã làm xong đồ ăn mà bọn họ chuẩn bị, đặt lên bàn ăn, rồi quay đầu hỏi chọn người sử dụng phòng bếp tiếp theo.
Cơ hồ không một chút chần chờ, Giang Kinh Tá kéo cổ tay Nam Âm, vội vàng mở miệng nói, “Vậy thì tôi và Nam Âm cùng nhau làm.”
Nghe thấy lời của Giang Kinh Tá, Thẩm Điềm há mồm định nói gì đó, Lục Hàng đã mở miệng trước, “Cũng được, đúng lúc tôi có thể rảnh rỗi thêm một lúc nữa.”
Giang Kinh Tá quăng ánh mắt cảm kích về phía Lục Hàng, sau đó đi vào phòng bếp với Nam Âm.
Sắc trời đã hơi tối, phòng bếp sử dụng ánh đèn sắc màu ấm, không khí rất ấm áp.
Nam Âm cúi đầu nghiêm túc đánh trứng, dùng thìa quấy đều rồi thêm một ít nước và muối ăn, sau đó đặt vào trong nồi hấp.
Món ăn cô biết làm cũng không nhiều lắm, sau khi điều chỉnh thời gian nồi hấp xong, Nam Âm không khỏi thở phào một hơi.
Cô ở nhà rất ít khi xuống bếp, nên làm cũng không thuần thục cho lắm, nhưng tốt xấu cũng không xảy ra sai lầm gì.
Nam Âm mở tủ lạnh ra, suy nghĩ lát nữa nên làm món gì, liền ngửi thấy mùi vị cay gay mũi bay tới.
Rất thơm, dường như muốn thôi thúc sự thèm ăn của cô.
Cô nhìn lại thì thấy Giang Kinh Tá khẽ cúi đầu, quấy món thịt trong nồi, bên trên còn rắc một đống ớt.
“Oa, anh nấu thịt luộc cay tứ xuyên à?” thanh âm Nam Âm cất lên mang theo kinh hỉ, đến cả ánh mắt nhìn Giang Kinh Tá cũng lấp lánh.
Nam Âm vô cùng thích cay, không cay thì không vui, nhưng năng lực của cô lại có hạn, sợ nấu không ra mùi vị kia, cho nên mới chọn làm một vài món ăn thanh đạm.
Thoáng nhìn qua phản ứng của Nam Âm, khóe môi Giang Kinh Tá cong lên, cầm lấy đôi đũa bên cạnh vớt một miếng thịt lên, vẻ mặt động tác tự nhiên đưa tới bên miệng Nam Âm, “Em nếm thử xem.”
Nếu không phải là vì Nam Âm thích. Anh còn lâu mới ở trong phòng bếp trong một ngày trời nóng như vậy mà làm món này.
Trước mắt Nam Âm là miếng thịt mùi nồng xông vào mũi, cũng không để ý đến hành động có chút thân mật của Giang Kinh Tá, đưa tay ngăn lại tóc mai bên tai, cúi đầu ghé sát vào.
Miếng thịt vừa lấy ra khỏi nồi còn mang theo dầu sôi nóng hổi, mới vừa đưa vào miệng, mùi vị còn chưa tràn ngập trong miệng, Nam Âm đã nhịn không được che miệng lại lui về phía sau một bước, cố gắng chịu đựng mới không nhổ ra, đứng tại chỗ dẫm dẫm, “Nóng quá nóng quá.......”
Nếu không phải cả khuôn mặt Nam Âm đều đỏ lên, Giang Kinh Tá nhất định đã đứng thưởng thức bộ dáng lúc này của Nam Âm rồi.
Đáng yêu chết đi được. Giống hệt con thỏ, nhất cử nhất động đều vô cùng đáng yêu.
Ý nghĩ như vậy cũng chỉ chợt lóe, lo lắng cho Nam Âm, Giang Kinh Tá cũng không nghĩ nhiều, lấy chai nước bên cạnh nhét vào tay Nam Âm, “Uống nước uống nước.....”
Đồ uống trong tủ lạnh thì quá lạnh, mà chai nước này anh đã lấy ra từ lúc nãy, độ ấm vừa vặn.
Nam Âm mở nắp nước, ừng ực ừng ực uống mấy hớp, mới cảm thấy khoang miệng dễ chịu lại không ít.
Nam Âm đang nghĩ tới sau này mình sẽ không bao giờ tham ăn nữa, liền ý thức được một chuyện, lẳng lặng nhìn về phía Giang Kinh Tá, “...... nước ở đâu ra vậy?
Chai nước trong tay cô rất dễ mở nắp, rõ ràng là có người đã dùng qua.
Nghĩa là cô vừa mới......
Vừa nghĩ tới khả năng nào đó, Nam Âm nhịn không được ho ho.
Động tác Giang Kinh Tá ngừng lại, ngay cả chính anh cũng có chút ngoài ý muốn, còn có một chút vui sướng không rõ, “Nước anh lúc nãy thuận tay lấy thôi.”
Nam Âm nhìn anh không nói gì, ánh mắt anh hơi híp lại, cô liền ý thức được rõ ràng.
Nước kia, hẳn là đã bị Giang Kinh Tá uống qua rồi.
Vậy cô chẳng phải đã hôn gián tiếp với Giang Kinh Tá sao?
Nghĩ đến tình huống đó, trong nháy mắt cả khuôn mặt Nam Âm càng thêm đỏ ửng, không cần sờ cô cũng biết mặt mình hiện tại hẳn rất nóng.
Không dám nhìn anh nữa, Nam Âm đẩy Giang Kinh Tá che ở trước mặt ra, mở vòi nước, khoát nước lên mặt hạ nhiệt độ.
Không hiểu hành động này của Nam Âm là có ý gì, Giang Kinh Tá rút ra một tờ giấy lau đưa cho Nam Âm, thấp giọng nói, “Lau mặt đi.”
Nam Âm duy trì tư thế chống tay lên bồn rửa, không hề động.
Giang Kinh Tá thở dài một tiếng, gấp giấy lau lại, từ bên cạnh mặt Nam Âm lau xuống, thanh âm vui vẻ, “Không sao, hôn gián tiếp thôi mà, em cứ xem như là một chuyện ngoài ý muốn tốt đẹp đi, anh cũng không để trong lòng, em cũng đừng để tâm, hôn gián tiếp.....”
Từ lúc Giang Kinh Tá nói ra cái sự thật kia, cả người Nam Âm liền có chút ngượng ngùng, càng không nói đến anh không biết có phải là đang cố ý hay không mà liên tục nhắc đi nhắc lại không ngừng.
Nam Âm hít sâu một hơi, lấy muỗng nhỏ bên cạnh thuận thế đẩy vào trong miệng Giang Kinh Tá, nở nụ cười với anh, gằn từng tiếng một.
“Em không để ý.”
Tác giả có lời muốn nói:
Thế giới nội tâm của Tá Ca: Thành tựu hôm nay, gián tiếp hôn môi a a a a trong lòng vui vẻ, xoay vòng vòng.
Nam Âm vẻ mặt ghét bỏ: Tên ngốc này là ai vậy, kéo đi kéo đi, tôi không quen anh ta