Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đêm đó, thời điểm đoàn phim liên hoan, sợ Nam Âm một mình ở khách sạn nhàm chán, Giang Kinh Tá đặc biệt dẫn theo Nam Âm đến buổi liên hoan.
Nam Âm đi theo phía sau Giang Kinh Tá, hình ảnh tụ họp với nhân viên trong đoàn làm phim ở bữa tiệc bị tung lên mạng, không ít tài khoản marketing lấy tiêu đề có chút khoa trương, nói thẳng Giang Kinh Tá và Nam Âm như keo như sơn, cho dù một giây cũng không thể tách ra, càng không nói đến video mà nhân viên trong đoàn đăng lên tài khoản cá nhân của họ, trực tiếp lên thẳng top một hotsearch.
Trong ghế lô bày trí ánh sáng hài hòa ấm áp, không khí cũng khá ồn ào, nhân viên công tác chọn cách quay toàn cảnh quay lại bữa tiệc liên hoan, ống kính lơ đãng dừng lại trên người Giang Kinh Tá và Nam Âm vài giây, cũng thu hết động tác và đối thoại của bọn họ vào.
“Ăn no chưa? Anh thấy hình như em không ăn được bao nhiêu a.”
Trong ống kính, nam thần của bọn cô khoát cánh tay lên lưng ghế dựa phía sau Nam Âm, nghiêng người tới gần cô, cơ hồ cả khuôn mặt như sắp dính lên mặt người ta, sườn mặt lộ ra, loáng thoáng nhìn ra được dấu vết thân thiết.
“Hôm nay hình như không có khẩu vị gì cả.” Nam Âm buông đũa xuống, tựa lưng vào ghế nói.
Đúng lúc người phục vụ bưng hoa quả đi lên, sau đó thấy Giang Kinh Tá lấy một quả cà chua nhỏ trong đó, đưa tới giữa môi của Nam Âm, xung quanh ồn ào, thanh âm của anh thu vào màn ảnh có hơi mơ hồ, nhưng vẫn lờ mờ nghe được giọng nói nhỏ nhẹ dỗ dành, “Ăn chút cà chua nhé?”
Ống kính vừa rung, rất nhanh liền dời đi, trước khi máy quay còn chưa dời đi, vẫn có thể thấy Nam Âm mở miệng, nuốt quả cà chua nhỏ kia vào, Giang Kinh Tá còn nhanh tay lấy thêm một quả đút vào.
Một đoạn video hai ba phút, không ít người tua lại mười mấy giây, xem lại cảnh đó của Giang Kinh Tá và Nam Âm.
“Giang Kinh Tá và Nam Âm, cầu hai người kết hôn tại chỗ, ngọt ngào quá a.”
“Ngọt quá, năm mới tiếp tục phát đường nha!!!.”
“Thật muốn thét lên, Âm Âm của chúng ta đẹp quá!”
......
Giang Kinh Tá và Nam Âm lúc đó vừa lúc đi ra ghế lô, lái xe đi đến một chỗ khác.
Ngồi trên ghế phụ, Nam Âm suy nghĩ từ khi buổi chiều đóng máy đến bây giờ, vẫn không nghĩ ra, nhịn không được hỏi, “Em rất buồn bực, cho dù là đạo diễn Nghiêm gửi một đoạn phim điện ảnh cho anh, nhưng vì sao em vừa lật ra liền lật trúng cái cảnh kia được?”
Giang Kinh Tá dường như không nghĩ tới Nam Âm vẫn còn rối rắm vấn đề này, sửng sốt một hai giây, mới cười nói, “Anh đặc biệt đi in ra mấy chục trang, em chỉ cần lật liền có thể lật tới đoạn đó.”
Nghe được lời giải thích của Giang Kinh Tá, Nam Âm có chút bất đắc dĩ sờ sờ hai bên thái dương, tựa hồ căn bản không nghĩ tới anh sẽ làm như vậy.
Thật sự, quá bất chấp rồi.
Nhưng mà không đợi Nam Âm hỏi thêm gì, Giang Kinh Tá cũng đã dừng xe, nhìn tình hình giao thông bên ngoài, “Tới rồi.”
Vừa rồi ở buổi liên hoan Nam Âm không ăn nhiều, Giang Kinh Tá lo lắng, đợi buổi liên hoan kết thúc liền dẫn cô đi ăn lẩu. Nam Âm rất thích cay, khẩu vị hẳn là sẽ tốt lên một chút.
Thời gian cũng không quá muộn, trong tiệm lẩu còn có không ít người, Giang Kinh Tá và Nam Âm đều chưa đeo khẩu trang, trực tiếp đi vào trong.
Trong tiệm, khách hàng ngồi rời rạc, nghe thấy tiếng cửa phát ra, theo bản năng ngẩng đầu thì thấy, đúng lúc nhìn thấy Giang Kinh Tá xốc rèm bên ngoài lên đi vào, anh còn cố ý đứng ở cửa, duy trì động tác vén rèm, để người đứng phía sau anh đi vào.
Lúc này là thời gian thành phần tri thức mới vừa tan tầm, còn có những thanh niên tụ họp liên hoan, không ít người nhận ra Giang Kinh Tá và Nam Âm, sửng sốt vài giây rồi vội vội vàng vàng lấy di động ra chụp.
Trong tiệm đã hết phòng bao nhỏ, Giang Kinh Tá vốn định mang theo Nam Âm rời đi, nhưng Nam Âm đã bị mùi hương tràn ngập trong không khí hấp dẫn, lúc này bụng cũng không nhịn được mà kêu lên.
Cô nhìn Giang Kinh Tá, có chút xấu hổ nói, “Đói bụng...”
Giang Kinh Tá sờ tóc cô, nhìn hoàn cảnh trong tiệm lẩu, thấy chỗ bên trong góc còn có rèm nhỏ che lại, thở dài một hơi rồi dẫn Nam Âm đi qua.
Lúc gọi món, thấy Giang Kinh Tá gọi ra một loạt đồ ăn, Nam Âm kinh ngạc ngẩng đầu, “Làm gì mà gọi nhiều như vậy?”
Giang Kinh Tá buông mí mắt, tầm mắt liếc về phía bụng cô, “Không phải đói rồi sao?”
“Vậy cũng không cần gọi nhiều như vậy, quá lãng phí rồi.” Cô cảm thán.
Giang Kinh Tá lại gọi thêm mấy món Nam Âm thích ăn, rồi đưa menu cho phục vụ, chờ cô ta rời đi, ngón trỏ hơi cong, bật về phía ót Nam Âm, “Còn không phải vì em sao?”
Đồ ăn từng món một được bưng lên, trong không khí tràn ngập mùi hương mê người, Nam Âm nhịn không được hít hít, “Thơm quá, càng ngửi càng thấy đói.”
“Nhịn thêm chút nữa là có thể ăn rồi.”
Trong tiệm có không ít người thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Giang Kinh Tá và Nam Âm, chụp tận mấy tấm, lần lượt đăng lên mạng.
“Chơi cả một ngày vừa lúc đi ăn lẩu, ai biết được thế mà lại gặp Nam Âm và Giang Kinh Tá, toàn bộ bữa ăn đều là Tá ca gắp và đút đồ ăn, Nam Âm chỉ cần phụ trách há miệng ăn là được, thật hâm mộ a a a a a!”
“Bây giờ hai người không biết đang nói gì, Nam Âm cười vô cùng ngọt ngào, xinh đẹp quá, một cô gái như tôi cũng không nhịn được mà động tâm!”
“Má ơi, vừa rồi Tá ca tiến đến trước mặt Nam Âm, chặn ống kính, xem tư thế hình như là hôn nhẹ.”
Chủ đề về Giang Kinh Tá và Nam Âm, nhất thời bùng nổ không ít bình luận.
“Hôm nay là ngày gì vậy, nhiều đường quá a a a.”
“Chụp lén mà vẫn đẹp như vậy, Tá ca của chúng ta quả là thiên thần hạ phàm.”
“A a a chị em, chụp thêm nữa đi, tấm hôn nhẹ kia đúng là tuyệt vời, thuận tiện tag tài khoản phụ của Tá ca vào, không hiểu sao cảm thấy anh ấy sẽ phiên bài (cười trộm) @Giang Kinh Tá @Bạn trai Nam Âm.”
“Không thể tưởng tượng nổi, cậu thế mà không xông lên đòi chụp ảnh ký tên? Nếu là tôi thì đã trực tiếp đi lên, nắm lấy ống quần không buông rồi, lại nói anh của chúng ta người thật còn đẹp hơn trong ảnh à? Ảnh chụp đã đẹp đến như vậy rồi, tôi quả thật không dám tưởng tưởng người thật sẽ đẹp đến mức nào nữa....”
Trả lời: “Không dám đi lên, trước cửa có hai bảo vệ đứng đó, tôi sợ sẽ bị hai bảo vệ cao to đó lôi ra ngoài mất, nhưng giá trị nhan sắc của Tá ca, thật sự là thần nhan (nhan sắc thần tiên)”
“Muốn biết Nam Âm có cảm thụ gì nha, mỗi ngày nghe thanh âm của Tá ca, không có lúc nào là không ở cao trào, còn có cãi nhau, cảm giác hai người hẳn là không cãi được, quá đẹp đôi rồi, cảm thấy được khi nhìn mặt đối phương, tức giận cũng sẽ biến mất hết.”
“Nước mắt hâm mộ ghen tị chảy xuống, nhất định phải hạnh phúc nhé, tốt nhất là nhanh chóng kết hôn, sau đó Tá ca của chúng ta có thể mang theo con tham gia tiết mục Tống Nghệ, muốn nhìn dáng vẻ làm bố của anh là như thế nào.”
Trả lời: “Ý kiến này rất hay, 1 like.”
“1 like nữa.”
Giang Kinh Tá bận đút đồ ăn cho Nam Âm, tự nhiên cũng không biết trên mạng xảy ra chuyện gì, anh gắp một miếng thịt bò rồi đưa tới bên miệng Nam Âm, Nam Âm khoát tay từ chối, cầm lấy ly thủy tinh uống một ngụm nước. “Không ăn nữa, no lắm rồi.”
Anh lại giơ đũa, thử dụ dỗ, “Ăn thêm một miếng nữa?”
“Ăn không vô nữa rồi, còn ăn nữa thì tối nay em không cần ngủ nữa đó.”
Nghe thấy Nam Âm nói như vậy, lúc này Giang Kinh Tá mới từ bỏ, thu đũa lại, đem thịt bò đưa vào miệng mình, rồi buông đũa xuống, cầm lấy khăn tay lau miệng, “Vậy chúng ta quay về khách sạn nhé?”
Nam Âm nhìn đồ ăn còn thừa trên bàn, nhớ lại động tác vừa nãy của Giang Kinh Tá, dường như anh cũng chưa ăn, đều là đút cho cô, nhịn không được tò mò, “Anh không ăn à?”
Anh nở nụ cười, “Anh không đói bụng, ăn một chút là được rồi.” Giang Kinh Tá nói, mắt nhìn môi Nam Âm, lấy khăn tay ra, tỉ mỉ giúp cô lau miệng.
Nam Âm không kịp né, lại bị anh nắm cằm, chỉ có thể tùy ý để anh lau miệng cho, vừa mở miệng nói mơ hồ không rõ.
“Anh làm gì vậy? Lau như vậy, son vừa mới bôi lên đều bị anh lau sạch rồi.”
“Son của em bị lem ra ngoài rồi, anh giúp em lau sạch.” Giang Kinh Tá mặt không đỏ tim không đập nói dối.
“Thật hay giả?” Nam Âm có chút không tin, nhưng càng không xác định, đèn trong góc này hơi tối, vừa rồi cô không chú ý, chỉ dựa theo thói quen mà bôi.
Giang Kinh Tá cúi đầu ừ một tiếng, vứt khăn giấy nhiễm đỏ vào thùng rác, trong khoảnh khắc Nam Âm cho rằng anh buông tha mình, thì anh lại cúi đầu hôn xuống.
“Môi đều vì cay mà sưng lên hết rồi, giống như bị hôn lên vậy.” Anh cúi người, thanh âm mơ hồ mang theo ý cười.
Thanh âm của anh lọt vào tai, không khí xung quanh giống như vì câu này mà nóng lên, sự mập mờ ám muội như có như không, mặt Nam Âm nhịn không được đỏ lên, cô đưa tay chống lên lồng ngực Giang Kinh Tá đẩy anh ra.
Lúc này, cô làm sao còn không biết anh lau son cho cô là có ý gì.
Vì đang ở bên ngoài nên có chút kiêng dè, Giang Kinh Tá cho dù muốn hôn Nam Âm như thế nào đi nữa thì cũng chỉ có thể chịu đựng ngọn lửa bắt đầu cháy lên trong lòng mà rời khỏi môi Nam Âm, thấy cô lấy son từ trong túi xách ra, vuốt xương gò má cười nói, “Đừng tô nữa, lát nữa về khách sạn rồi.”
“Không được a, em không mang khẩu trang, ở bên anh không thể bị so sánh được.” Nam Âm nhẹ giọng hừ một tiếng, xoay người tô son một lần nữa.
“Anh giúp em.” Giang Kinh Tá cầm lấy son môi trong tay cô, hơi cúi đầu, xoay son ra, chầm chậm cẩn thận tô lên môi Nam Âm.
Nam Âm trợn tròn mắt, yên lặng nhìn Giang Kinh Tá đến gần, còn có lông mi dài mịn của anh, nhịn không được nuốt nước miếng.
Người này, sinh ra đẹp trai như vậy làm gì không biết?
Nam Âm đột nhiên nhớ lại lời Lâm Dạng nói, hình dung về Giang Kinh Tá, “Nghe thấy thanh âm liền cao trào, nhìn vào đôi mắt liền muốn ngủ,” hình như, đúng là có cảm giác như vậy.
“Nghĩ gì mà mặt đỏ như vậy?” Giang Kinh Tá thấy mặt Nam Âm đỏ lên, ánh mắt mơ hồ, bộ dáng có chút chột dạ.
“Không.....” Nam Âm nhanh chóng lắc đầu, nói thế nào cũng không thể để Giang Kinh Tá biết khoảnh khắc vừa rồi, cô vậy mà muốn ngủ anh đấy.
Giang Kinh Tá cười nhạo một tiếng rồi cất son lại, vươn ngón cái ra, vuốt nhẹ cánh môi cô.
Nam Âm tò mò động tác của anh, vừa định lên tiếng thì thấy ngón cái của anh vừa rồi vuốt môi cô bây giờ đặt giữa môi anh, cứ như vậy vươn đầu lưỡi ra liếm trước mặt cô, sau đó đưa mắt nhìn cô cong môi cười khẽ.
“Đúng là có vị chocolate.”
Máu ngược dòng đi lên, Nam Âm chỉ cảm thấy có cái gì đó như muốn từ trong đầu cô nổ tung.
Tác giả có lời muốn nói:
Tá ca: Đến đây, thuận theo ý muốn, không cần kiềm chế bản thân đâu, nhanh tới ngủ vơi anh đi...Cầu Nam Âm tới sủng hạnh nhaa!
Ha ha ha ha ha tôi cũng muốn ăn son sô cô la kia, mỗi khi ngửi thì lại càng muốn ăn ha ha ha.