Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mùa xuân vừa đến, vận đào hoa của Tương Vân Hàng lại bắt đầu phất lên. Người đẹp băng giá của tỉnh đã biểu diễn chung với cậu ở hội diễn cao đẳng, hình như đã thích cậu rồi, mỗi ngày đều mang bánh ngọt đến đưa tình liếc mắt. Tương Vân Hàng cũng rất để tâm, nghĩ, lần này không thể để Trang Liễu phá hỏng chuyện, nên đặc biệt dành ra một buổi chiều sau giờ tan học, đứng chờ trước cửa lớp, chuẩn bị cẩn thận giáo dục y một lần.
Cũng không tính quá nặng lời, đại ý là, cậu muốn thích thì cứ âm thầm thích thôi, đừng phá hỏng chuyện của tớ, còn làm loạn nữa thì tớ thật sự sẽ khi dễ cậu đó!
Nhưng lúc tìm được Trang Liễu thì đã có người đang nói chuyện với Trang Liễu rồi, là bí thư chi đoàn của bọn họ. Tương Vân Hàng đi qua, thì nghe thấy bí thư chi đoàn đang thành khẩn dạy dỗ Trang Liễu.
“Sao không tham gia hoạt động lớp được? Không tốt cho tinh thần đoàn kết với bạn học. Cậu xem, thời tiết tốt như vậy, đi leo núi với mọi người, lên núi còn có thể đi du hồ chèo thuyền, rất thoải mái, rất khoẻ mạnh! Bỏ ra hai trăm đồng cũng đâu uổng phí!”
Thì ra là chương trình du sơn ngắm cảnh của lớp bọn họ. Trang Liễu do dự một hồi, cái miệng mềm mại hơi mím, đáng thương nói: “Tớ … không có tiền a…”
Thật sự không có tiền mà. Mấy ngày nay, nhóm nhạc của Tương Vân Hàng đang biểu diễn ở một bar rất sa hoa, Trang Liễu ngày ngày đi theo, chi tiền rất bạo, hiện giờ, đừng nói là hai trăm đồng, cho dù là mười đồng cũng phải moi móc mãi mới ra. Dù sao, dưới sự cố gắng của y, nhóm nữ sinh lớp dưới sớm đã không còn sức uy hiếp nữa, Trang Liễu còn đang tính nhân cơ hội này cho bản thân được tự do mấy ngày.
“Chỉ có vậy thôi à!” Tương Vân Hàng nhíu mày nhìn y, móc hai trăm đồng ra đăng ký cho Trang Liễu.
Bí thư chi đoàn vui vẻ ra mặt, nhưng Trang Liễu lại cảm thấy khó xử, im lặng nửa ngày không nói– kì thật y đang vô cùng bối rối, không nói cảm ơn thì có hơi không biết xấu hổ, nhưng lâu nay, vì cậu ta mà y không thể ngủ được, nên thật lòng không muốn cảm tạ tên đầu sỏ này chút nào.
Tương Vân Hàng cũng không để tâm, đá đá cạnh ghế y, “Nói chuyện với tớ một lát đi”
“Ừ…” Trang Liễu lại đấu tranh một lát, vẫn quyết định không nói cảm ơn, ngẩng đầu, nỗ lực mở to đôi mắt mơ màng sũng nước nhìn Tương Vân Hàng. Có lẽ do phản xạ có điều kiện, hiện tại, y vừa nhìn thấy Tương Vân Hàng thì lập tức buồn ngủ.
Tương Vân Hàng vừa nhìn thấy đôi mắt này của y thì lập tức nghẹn lời, phiền não vuốt vuốt tóc một lát, lời cần nói vẫn không buột khỏi miệng. “… Bỏ đi! Cuối tuần cậu cũng đi chơi núi nha, đến lúc đó tớ sẽ nói với cậu.”
“À” Trang Liễu ngoan ngoãn gật đầu, trên mặt lại toát ra một chút cảm giác mất mát khó kìm nén. Lần này không lén chuồn đi được rồi, thật là.
Tương Vân Hàng nhìn vẻ mặt uể oải của y, đột nhiên có chút chột dạ, chẳng lẽ y đã biết mình sắp nói gì sao? Đây… Còn chưa nói đã như thế này, nếu nói ra, không, không lẽ sẽ khóc sao? (A, tự tin dữ dội a!!!)