Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nếu có một ngày, người mà ngươi yêu vì ngươi mà bị thương, sẽ khiến ngươi chìm trong bóng tối đau đớn, sẽ không để ngươi phẫn nộ, chỉ khiến ngươi mệt mỏi, tình nguyện cái gì cũng không nhìn tới, cái gì cũng không nghe thấy, tình nguyện bị lừa, cũng không muốn thông suốt rõ ràng.
Thích Thiếu Thương vươn tay, đầu ngón tay xẹt nhanh qua hai má của Cố Tích Triều, cẩn thận lưu luyến, ôn nhu như vậy khiến Cố Tích Triều xúc động đến rơi lệ.
Nhưng cũng chỉ là xúc động mà thôi. Nhiều lúc cần cắn răng ngăn lệ, dần dần quên khóc là thế nào, chỉ cảm thấy nước mắt là xấu hổ, cho nên cho dù có thể thống khoái mà rơi lệ, nhưng cả thân thể và tinh thần đều đã mệt mỏi, chỉ mong chấm dứt, không có sức lực để khóc rống.
Ánh mắt Thích Thiếu Thương phức tạp nhìn Cố Tích Triều, ngón tay dần dần chạm đến cổ, đồng tử của Cố Tích Triều có hơi co rút lại, nhưng không có phản kháng. Thích Thiếu Thương rốt cục cúi đầu thì thào:”Tích Triều, chúng ta nên sớm kết thúc.”
Cố Tích Triều cười khẽ:”A, tình cảm tốt kia, Thích đại hiệp cuối cùng vẫn chọn quân pháp bất vị thân.”
Thích Thiếu Thương cầm Nghịch Thủy Hàn giơ trước ngực, nhẹ giọng:”Không.”
Có một thời gian dài, Cố Tích Triều đem tính mạng mình phó thác dưới kiếm trong tay, cơ hồ như thân thể hắn dài ra thêm một đốt, nếu có muốn động đến nó, từ lúc hiểu được đến khi chuyện xảy ra, y hoàn toàn có thể phản ứng theo bản năng. Thích Thiếu Thương muốn dùng sức, đột nhiên bàn tay đau đớn, bàn tay trống trải nhưng máu đã chảy ra rất nhiều.
Thích Thiếu Thương nhìn huyết nhục mơ hồ trong lòng bàn tay, chậm rãi nói:” Ngươi nếu thật sự muốn giết huynh đệ của ta, trước hết giết ta đi, xem ra một đêm tri âm của chúng ta phân ra, không thể để cho huynh đệ của ta chết.”
Không ai trả lời.
Cố Tích Triều nhìn chằm chằm vào cái lỗ nhỏ đang chảy máu trước ngực của Thích Thiếu Thương, thật lâu mà không có phản ứng. Thích Thiếu Thương đã chết sẽ không còn đáng sợ, đáng sợ là thành toàn bởi bàn tay y. Nếu chính tay y giết chết Thích Thiếu Thương, y không cần thiết phải đền mạng, nhưng quãng đời còn lại, trong lòng sẽ có thứ khiến y đau tới chết.
Thích Thiếu Thương nhìn bàn tay mình trong chốc lát, hắn biết người kia đang nhìn mình, nhưng hắn không còn khí lực để nhìn người kia.
Còn muốn ta như thế nào?
Thích Thiếu Thương biết người nọ bước tới gần mình, hắn không tránh không né, tùy tiện đi, muốn giết muốn dùng hình là tùy ý ngươi.
Tới rất gần, Thích Thiếu Thương vẫn không ngẩng đầu lên, nhưng không ngẩng đầu lên vẫn không trở ngại trên đầu hắn có ai đánh hắn một quyền. Đánh vào khóe mắt là khí lực rất lớn, Thích Thiếu Thương cả người bay ra ngoài, ngã trên mặt đất, trước mắt đều hóa thành một màu đen, tiếp theo là một mảnh màu đỏ, biết khóe mắt xuất huyết, rất đau, nhưng linh hồn giống như sắp thoát ly thân thể, biết đau, nhưng lại chuyện đau hoàn toàn không liên quan đến mình.
Hắn nghe được một thanh âm, giống như đang lầm bầm, rất chậm, rất nhẹ, mang theo chút hàn khí:” Ta sẽ không tha thứ cho ngươi. Vĩnh viễn không.”
Thích Thiếu Thương thanh âm lãnh khí này đánh cho một kính thanh linh, ngẩng đầu nhìn thấy, Cố Tích Triều đang đứng ở bên người Mục Cưu Bình đang hôn mê, mũi kiếm ngắm thẳng vào cổ họng của Mục Cưu Bình. Linh hồn giống như trở về thân xác, có khí lục gào thét đau đớn từ cổ họng phát ra, Thích Thiếu Thương kêu to: “Không cần.”