Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Weibo của Hạ Vân Nghi ngoại trừ theo dõi mấy nhãn hiệu và phòng làm việc của anh, còn lại đều là mấy nghệ sĩ nam quen biết trong giới như Hà Nguyễn Dương, Ninh Nhiên.
Lần này số lượt người anh theo dõi tăng lên khiến cho các hot search khác đột ngột bị dìm xuống.
Tiêu đề “Hạ Vân Nghi theo dõi Tân Quỳ” đã vọt lên vị trí thứ nhất.
Tới giờ phút này Hạ Vân Nghi vẫn chưa đăng thêm bất kỳ thông tin gì mới, nhưng chỉ dựa vào động thái nhỏ này của anh đã khiến những thắc mắc trong lòng Tân Quỳ bị chặn lại ở cổ họng.
“Thấy không, tất cả giải tán đi, chính chủ đáp lại rồi!”
“Quả thực là một người đàn ông khí phách, mấy người sống dưới cống ngầm đừng có mắng em gái kia nữa.”
“Tin tưởng anh, nhưng đây là người phụ nữ thứ hai mà anh theo dõi ngoài mẹ chồng của em, em hơi đau lòng đó QAQ”
“Hạ Vân Nghi và Tân Quỳ có quan hệ hợp tác, em gái là một trong số ít đối tượng hợp tác được fans chấp nhận, đừng mắng mỏ, cẩn thận sau này không có cái để xem đâu.”
Đầu ngón tay Tân Quỳ lướt tới lướt lui có chút tê dại, cô chỉ ngây người ra còn trợ lý bên cạnh thì còn kích động hơn so với cô rất nhiều, “Theo dõi lại đi, theo dõi lại đi!”
“Em thật sự phải theo dõi lại sao?” Tân Quỳ vô thức hỏi lại, bởi vì mọi chuyện đã bị đẩy đi quá xa so với lúc trước nên cô nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
“Đương nhiên rồi, nắm lấy hết tất cả cơ hội để cho những người phản đối kia không thể nói gì nữa, hơn nữa không phải chị nói rồi sao, Hạ Vân Nghi là ai chứ, tại sao lại không theo dõi lại?” Trợ lý nói đến đây, tuy rằng cũng có chút khó hiểu nhưng cũng quy tất cả những điều này là do may mắn của Tân Quỳ, “Mà cũng thật kỳ lạ, chị rất để ý đến những hoạt động trong giới giải trí. Kỳ thật trước kia Hạ Vân Nghi chưa bao giờ có động thái gì với những sự việc như thế này.”
“Loại chuyện như thế này.” Tân Quỳ nắm được từ ngữ mấu chốt, quay đầu hỏi cô, “Trước kia anh ấy gặp loại chuyện này liền trực tiếp mặc kệ?”
“Không phải bởi vì gặp loại chuyện này trực tiếp mặc kệ.” Trợ lý cười đầu óc Tân Quỳ quá đơn giản, nhanh chóng giúp cô sửa đổi nhận thức, “Là bởi vì chưa bao giờ gặp loại chuyện này cho nên không cần phản ứng lại.”
Tân Quỳ ngẩn ra, một lát sau mới hiểu.
Giống như có gì đó bị kéo toạc ra, để lộ phần thân mềm mại bên trong.
Từng lớp từng lớp bị bóc ra, từng tầng từng tầng ngày càng hiện ra rõ ràng.
Cô nhớ lại Hà Nguyễn Dương từng nói Hạ Vân Nghi không thêm những người khác trong giới vào WeChat.
Trợ lý nói lúc trước anh chưa từng gặp phải chuyện này nên không cần đáp lại.
Tân Quỳ vào trang cá nhân của Hạ Vân Nghi, yên lặng xem hoạt động của anh, hoàn toàn là về công việc, ca khúc, quảng cáo.
Đơn giản rõ ràng, không đăng chút gì về cuộc sống hàng ngày, hoàn toàn khác với phong cách của cô.
Mà hiện tại, ở mục những người anh theo dõi có thêm một chiếc ảnh nho nhỏ, ấm áp.
Tân Quỳ mím môi, chậm rãi ấn nút theo dõi lại.
Trên thanh trạng thái hiện lên mấy chữ “Theo dõi nhau”.
Dường như có một dòng điện chạy dọc vào tim, tăng tốc hết mức, đập vào thành tâm nhĩ tạo nên âm thanh lan tỏa bốn phía.
Bỗng dưng Tân Quỳ nghĩ tới Cố Duyên Chi.
Hạ Vân Nghi và Cố Duyên Chi là bạn, cô lại là em gái của Cố Duyên Chi, lúc trước ba người còn ăn cơm chung.
Có lẽ vì điều này mà Hạ Vân Nghi mới quan tâm tới một tin tức lá cải phóng đại chuyện hai người bình thường lui tới.
- -
Tân Quỳ định về nhà vào hôm nay, hot search lần này kéo dài gần một ngày trời.
Không nói sự nghi ngờ của cư dân mạng và fans, việc làm thế nào để giao tiếp và làm thế nào để giao tiếp tốt mới là chuyện đau đầu nhất.
Mặc kệ sau này có gì mới thì cô cũng phải về nhà.
Nhà của Tân Quỳ không gần căn hộ Giang Cảnh Đại Bình Tầng mà cô đang sống một mình, cho nên lý do lớn nhất khiến cô không về nhà cũng chính là vì phiền toái.
Nhà họ Tân nằm ở khu Minh Di thành phố Z, là khu của người giàu nổi tiếng ở thành nam, có rất nhiều người tai to mặt lớn ở đây.
Ngành công nghiệp giải trí ở thành phố Z rất phát triển, công ty giải trí Nhất Thiên đứng đầu ngành giải trí trong nước được đặt tại đây thì không nói, những công ty giải trí nổi tiếng khác cũng nằm ở đây. Trước đây thành phố Z được coi là nơi hội tụ những người nổi tiếng trong giới giải trí, cho nên nơi này có không ít minh tinh tới lui, bất động sản của bọn họ hầu hết đều ở đây.
Loại biệt thự gần biển hay trên núi đều cực kỳ kín đáo, từ trước đến nay là nơi không có paparazzi nào có thể vào được, bởi vậy được một số người nổi tiếng ưa chuộng trong những năm gần đây.
Tuy nhà họ Tân là dòng họ làm về thuốc trung y, lịch sử lâu đời nhưng từ nhỏ Tân Quỳ vẫn luôn ở nhà cũ.
Mấy năm gần đây ba mẹ chuyển tới căn nhà ở gần biển, mà cô không bao lâu sau lại dọn tới Giang Cảnh Đại Bình Tầng, cô thật sự không ở nhà mới được lâu lắm.
Lần này trở về, cô đã nói trước, chuẩn bị ở hai ba ngày.
Khi về nhà, trời đã chạng vạng tối.
Buổi tối mùa hè, những rặng mây đỏ đã nhuộm hơn nửa bầu trời, màn đêm dần dần buông xuống.
Tân Quỳ ngửi thấy mùi thơm cay nồng trong hoa viên, cô chưa kịp bước qua…
Khi mở cửa ra, đập vào mắt cô là khung cửa sổ kính sát đất, dưới ánh đèn rực rỡ, một bóng người thon dài đang đứng ở đó, quay lưng về phía cô.
Tân Quỳ nhìn thấy Tân Nghiệp, lúc này mới phản ứng lại, dùng tay vỗ vỗ cái đầu nhỏ của mình.
Bởi vì sự cố hot search đột ngột xảy ra hôm nay phải xử lý, cô vốn đã nói trước thời gian về nhà nhưng tự nhiên sau đó bị trễ.
Hiện tại cách thời điểm cô hẹn về nhà đã là một buổi chiều.
“Ba.” Tân Quỳ siết chặt túi, chậm chạp đổi giày, nhân tiện lén nhìn Tân Nghiệp.
Đúng như dự đoán, không ai hiểu con gái hơn ba.
Đúng lúc cô vừa dứt lời, Tân Nghiệp xoay người lại, bình tĩnh nhìn cô một cái, “Đừng gọi ba là ba.”
“…”
Thái độ lạnh lùng như vậy thì người lúc trước cầu xin cô về là ai thế!
Tân Quỳ cũng chỉ dám chửi thầm trong lòng, cô lê đôi dép lê “xoẹt xoẹt” đi về hướng phòng khách.
“Con không gọi bà là ba thì còn gọi ai là ba nữa chứ.” Tân Quỳ về đến nhà cực kỳ thả lỏng, lấy hai trái cherry trong đĩa hoa quả trên bàn trà, cho vào miệng, mơ hồ đưa ra lý luận, “Con mà có ba mới thì ba nên khóc đi.”
Tân Nghiệp: “…”
Ông vẫn không dao động, khuôn mặt vẫn lạnh như băng.
Chẳng trách ngày nào ông cũng chọc giận mẹ Tân.
Tân Nghiệp không giỏi ăn nói, mặt lại luôn lạnh lùng, thường xuyên tự dẫm phải bãi mìn.
Nhưng một người như vậy thường sống có quy tắc, theo trường phái trung y, cổ hủ từ trong xương.
Người luôn kiên trì gửi tin tức mới nhất cho Tân Quỳ không ai khác chính là ông.
Khuôn mặt của Tân Quỳ rất giống Cố Nghênh Mạn, đặc biệt là đôi mắt hạnh có thần kia, miệng và mũi thì giống Tân Nghiệp.
Kỳ thật vẻ ngoài của người nhà họ Tân và nhà họ Cố đều rất xuất sắc lại có khí chất, vừa nhìn là biết con nhà có quyền thế.
Ở tuổi của Tân Nghiệp, ông vẫn rất hấp dẫn.
Đương nhiên quan trọng nhất là ông phải không mở miệng.
“Con về muộn như vậy khiến cho ba mẹ rất lo lắng cho con.” Tân Nghiệp có lẽ có điều cố kỵ, hôm nay không trực tiếp dạy bảo như ngày thường, chậm rãi nói: “Con có biết khi ba được người ta nói con lên trang đầu của mấy bài báo lá cải, tâm trạng của ba như thế nào không?”
Tân Quỳ đã sớm đoán được Tân Nghiệp sẽ nói về vấn đề này.
Trên đường về nhà, Cố Duyên Chi đã gọi cho cô, bảo cô cẩn thận.
Lúc này, cô đã nghĩ xong mình nên giải thích thế nào.
“Ba, đó đều là hiểu lầm, không phải sau đó đã được làm rõ rồi sao, ba không thấy à?” Tân Quỳ nói xong lấy điện thoại ra, đưa tới trước mặt Tân Nghiệp, “Đây này, bên dưới còn có rất nhiều người khen con đáng yêu đấy.”
“Nhưng ba thấy cũng có người không khen con đáng yêu.” Tân Nghiệp vẫn giữ nguyên quan điểm, “Ban đầu ba đã nói với con rồi, con cứ nhất định muốn làm điều không thể, Khổng Tử từng nói…”
Tân Quỳ vội vàng ngắt lời, nhân tiện đánh trống lảng sang chuyện khác, “Ba! Mẹ đâu rồi, từ lúc con về đến giờ vẫn không thấy bóng dáng mẹ đâu.”
Nhắc tới Cố Nghênh Mạn, lực chú ý của Tân Nghiệp nháy mắt bị chuyển đi, ông có chút mất tự nhiên, ho khan hai tiếng, “Ở trong bếp đấy, hôm nay con về nên bà ấy làm rất nhiều món con thích ăn.”
“Dạ dạ, con vào bếp trước.” Tân Quỳ thật sự không muốn tiếp tục nghe Tân Nghiệp lải nhải, vội vàng đi vào trong bếp.
Trong phòng bếp, Cố Nghênh Mạn đứng trước bàn, tạp dề trùm lên thân hình mảnh khảnh.
Nước trong nồi sôi lên sùng sục, Tân Quỳ trực tiếp ôm Cố Nghênh Mạn từ phía sau, hít thật sâu.
“Quả nhiên mùi hương trên người mẹ vẫn thơm nhất.” Nói đến đây, Tân Quỳ dùng cằm dụi lưng Cố Nghênh Mạn, “A… sao mẹ không bị dọa vậy.”
Cố Nghênh Mạn cười, “Mẹ đã nghe thấy tiếng con từ lúc con mới về rồi, lớn tướng rồi mà còn ôm.”
Nói xong, bà gỡ tay Tân Quỳ ra, “Đi rửa tay đi, thu dọn đồ chút là lập tức có cơm ăn.”
Tân Quỳ ngoan ngoãn đi rửa tay, sau dó ăn vạ không đi, “Mẹ, mẹ và ba lại cãi nhau à?”
“Người đó lại nói với con chuyện gì, con nghĩ mẹ sẽ cãi nhau với ông ấy sao?” cố nghênh cho nói đến đây, giọng điệu còn mang theo chút ghét bỏ không dễ phát hiện.
“Chưa nói gì cả, chỉ là con đã quen bầu không khí ngột ngạt khi hai người cãi nhau thôi. Con còn đang tự hỏi tại sao ba lại muốn con về nhà một chuyến, hóa ra lại là giận dỗi nhau chút thôi.” Tân Quỳ nói xong quay người lại, dựa lưng vào thành bàn nấu ăn, nhìn Tân Nghiệp ngoài phòng khách qua lớp cửa kính, “Dù sao cũng không biết đến bao giờ hai người mới làm lành với nhau được.”
“Trẻ con đừng có suy nghĩ nhiều như vậy.” Cố Nghênh Mạn nhìn về phía Tân Quỳ, múc cho cô một bát canh trước, “Mẹ mới hầm canh đuôi bò với tiêu, rất bổ cho cơ thể, con uống trước một bát cho ấm bụng.”
Dưới ánh đèn nhẹ nhàng, Cố Nghênh Mạn nhìn chằm chằm con gái mình một lát, nhìn dáng người đã gầy đi cùng khuôn mặt trầm tĩnh của cô, dặn dò: “Mẹ đã thấy hot search hôm nay của con rồi, tuy rằng mẹ không phản đối con theo đuổi ước mơ nhưng ba con nói không sai, người trong giới giải trí, mẹ thật sự không yên tâm, giống như cái gì Vân hôm nay ấy, con vẫn nên cẩn thận, tận lực giữ khoảng cách thì tốt hơn.”
Cái gì Vân gì chứ.
Người ta tên là Hạ Vân Nghi.
Hơn nữa… người không yên tâm phải là Cố Duyên Chi mới đúng, không thể là Hạ Vân Nghi được.
Mặc dù vẻ ngoài của anh phóng túng, trông như không quan tâm đến bất cứ chuyện gì nhưng thật ra là một người tốt.
Ít nhất đối với cô mà nói thì chính là như thế này.
Người luôn gây rắc rối cho anh, vô tình “chạm mặt” anh phải là cô mới đúng.
Chỉ là những chủ đề khó giải thích này, người ngoài giới không thể nào biết được.
Tân Quỳ cảm thấy mình có thể trải nghiệm và tiếp xúc với mọi người nhiều hơn, cô mà thảo luận chuyện này với ba mẹ sẽ vĩnh viễn không có hồi kết, cho nên dứt khoát chỉ nói qua loa lấy lệ.
“Ai da mẹ, mẹ yên tâm đi, con biết rồi.”
Cố Nghênh Mạn ấn trán cô, cười rộ lên, “Một con thỏ ngốc như con, mẹ thật sự sợ con sói nào đó sẽ mang con đi.”
- --
Khi ăn cơm, bàn ăn tràn ngập sắc đỏ.
Tuy nói là con gái lớn lên trong hương vị của thuốc bắc nhưng từ nhỏ Tân Quỳ không phải là cái dạ dày thuốc, cô đã thích ăn cay giống mẹ, khẩu vị khác xa với những người khác trong nhà.
Tân Nghiệp ngồi xuống nhìn về phía Cố Nghênh Mạn, “Tất cả đều cay?”
Ông hoàn toàn không thể ăn được đồ cay, dù chỉ một chút.
Bàn ăn này có thể so với tiệc triều đình Mãn Thanh, chỉ là không để lại cho ông con đường sống.
Cố Nghênh Mạn cười lạnh nhạt, “Không phải có canh sao, ông uống nó là đủ no rồi.”
“…” Tân Nghiệp không hé răng, chậm rãi tháo kính gọng vàng xuống.
Tân Quỳ bị kẹp ở giữa, cười đến chết đi sống lại, còn không quên chém thêm một nhát dao nữa, “Ba, con uống thử canh rồi, có hạt tiêu bên trong.”
Hạt tiêu cũng là loại gia vị cay.
Động tác Tân Nghiệp dừng lại một chút.
Bữa ăn diễn ra trong không khí vui vẻ, Tân Quỳ đã lâu không thấy Cố Nghênh Mạn nên nói chuyện cũng khá nhiều.
Toàn bộ bữa cơm Tân Nghiệp phải nhúng thức ăn vào nước lọc, sống như một người cô đơn.
Lúc này đây, lẽ ra Tân Quỳ phải đóng vai “người hòa giải.” nhưng hôm nay lại không giống như ngày thường.
Ông nghe hai người này thảo luận, đề tài cũng dần dần đi xa…
“Bảo bối, con còn không nói cái người cái gì Vân hôm nay lên hot search với con ấy, lúc trước ba còn chưa nhìn thấy mặt nhưng bây giờ nhìn thấy rồi, đứa nhỏ này thật sự rất đẹp trai.”
Tân Quỳ chỉ vâng một tiếng, lại nói chuyện cùng Cố Nghênh Mạn.
Tân Nghiệp khẽ ho khụ một tiếng, không ai để ý tới.
Tân Nghiệp lại nặng nền ho khụ một tiếng nữa, vẫn không ai để ý.
“…”
Tân Quỳ ăn cơm xong gần như bị Tân Nghiệp đuổi lên lầu.
Nếu cô đã lựa chọn bước vào giới thì khi về nhà cũng không được chểnh mảng, mấy ngày này phải nghiêm túc nghiên cứu kịch bản.
Tân Quỳ cũng không phàn nàn, vui vẻ hớn hở nhìn ba mẹ giận dỗi, đi thẳng về phòng.
Sau khi cơm nước no nê, cô nằm ngả trên giường, ngẩng đầu nhìn đèn trên trần nhà.
Ánh sáng rực rỡ sáng chói soi rọi những gì xảy ra ngày hôm nay trong tâm trí Tân Quỳ.
Sau sự việc hot search, cô đã theo dõi Hạ Vân Nghi.
Sau đó, Tân Quỳ vội vàng về nhà, không kịp suy nghĩ và nhớ lại những gì đã xảy ra.
Hiện tại mọi hình ảnh trước đây chợt ùa về.
Cô đang bình tĩnh lại nhưng khi vừa nghĩ đến thì đáy lòng lại nổi sóng.
Những lời nói của fans dường như làm khơi gợi trí nhớ cho cô, như những con sóng lại lần nữa đánh vào bãi cát.
…Tạp chí Thì Dương?
Tân Quỳ gần như đã quên mất nó.
Lúc trước bởi vì mạng không tốt nên cô không thể xem được đoạn video kia, sau đó bởi vì có lịch trình khác nên cô quên mất, lúc này Tân Quỳ mới nhớ lại, cô đã hoàn toàn ném chuyện này ra sau đầu.
Cô mở Weibo ra, lướt tìm đoạn video nhỏ kia.
Trên màn hình là những bức ảnh trong hai ngày trước và sau khi chụp ảnh tạp chí.
Người ở trong ống kính nhiều nhất đương nhiên là Hạ Vân Nghi. Lúc ấy tân Quỳ không đến chỗ anh chụp nhưng khi xem video này, dường như cô được quay trở lại buổi tối cô nắm chặt vạt áo anh, đứng sau lưng anh tìm kiếm sự chở che còn có cơn mưa phùn đêm đó nữa.
Haiz, thật giống như vừa này mẹ Tân cảm thán vậy.
Diện mạo của Hạ Vân Nghi đúng là kinh vi thiên nhân (*), chỉ cần nhìn thoáng qua là đánh thẳng vào tim người khác, khiến người ta thương nhớ.
(*) Kinh vi thiên nhân: Nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới có thể đạt được trạng thái hay trình độ đó.
Nghiêm túc mà nói, Hạ Vân Nghi là người mà Tân Quỳ biết có ngoại hình, khuôn mặt và khí chất tốt nhất.
Khí chất là do tự bản thân tạo thành, sự điên cuồng và hướng nội từ trong xương cốt anh có thể dung hòa với nhau.
Đột nhiên, hình ảnh trên video chuyển tới cảnh ba người Tân Quỳ, Hà Nguyễn Dương và Hạ Vân Nghi ngồi trên ghế sofa nhỏ, không biết đang nói chuyện gì. Hình ảnh lại chuyển đến khu ngoại cảnh còn đặc tả được khuôn mặt không thể tin nổi của Hà Nguyễn Dương.
Cuối cùng, video dừng lại ở hình ảnh khi buổi chụp kết thúc.
Vẻ mặt Hạ Vân Nghi lạnh lùng, khuôn mặt lấp ló trong màn mưa.
Anh ngồi xổm, ngón tay chậm rãi xoa xoa bộ lông mượt của Samoyed.
Ở một bên khác, Tân Quỳ đứng cách đó không xa dưới cây dù của lý nghiêm, cả hai người đều ở chính giữa khung ảnh, đối mặt với nhau.
Trong video có tiếng mưa rơi tí tách, cũng có tiếng nhân viên lui tới ồn ào.
Nhưng mà hai người, một người ngồi xổm trong mưa, một người đứng ở dưới dù lại yên lặng hài hòa lạ thường, như thể đang hòa tan vào trong đêm đen.
Bình luận bên dưới cũng rất điên cuồng.
“Vân Nghi Vân Nghi, ngân hà vô tận, anh phát sáng trong bóng tối, lòng em vĩnh viễn hướng nghi!”
“Nam thần toàn năng, ca sĩ vừa mới ra mắt đã phá vỡ kỷ lục tiêu thụ ngũ đại tạp chí, tứ đại tuần san (*) ---- Hạ Vân Nghi!”
(*) Ngũ đại tạp chí gồm: Vogue, Elle, Harper’s Bazzar, MC, Cosmo; Tứ đại tuần san gồm: Femina, Grazia, OK, Modern Lady.
“Mẹ nó, cảnh cuối còn có tư vị của phim điện ảnh và phim truyền hình nữa chứ, đời tôi có thể thấy tuấn nam mỹ nữ đóng phim cùng nhau không đây?”
“Tân Quỳ rất phù hợp! Tôi luôn thích mấy em gái thoạt nhìn ngọt ngào như vậy!”
“Tôi cảm thấy con gái luôn hiểu con gái nhất, Tân Quỳ quá ngây thơ đáng yêu, cô ấy luôn gợi cho tôi cảm giác muốn bảo vệ cô ấy.”
“Tôi… điên mất, cảnh này thật là đẹp, không bị trộn lẫn bất cứ tạp chất nào, cảnh đêm yên tĩnh ~ ”
“Ha ha ha ha ha cười chết mất, Hà Nguyễn Dương quả thực là khóc một dòng sông.”
“Không phải chó đều bắt nạt anh, là chó chỉ bắt nạt đồng loại thôi, anh hiểu không @Hà Nguyễn Dương.”
“Cảnh tượng thật là đẹp, hai người hai chó, cmn, sao càng ngày càng thấy giống một nhà bốn người vậy? Đừng mắng tôi, cảm ơn.”
“Ha ha ha ha ha lầu trên!”
Tân Quỳ đọc một số bình luận nhiều lượt thích nhất, trong mắt toàn là chó với không chó.
Trong nháy mắt, những suy nghĩ của cô lập tức bị những bình luận này cuốn trôi.
Thực ra thì khi ở cùng Hạ Vân Nghi và Hà Nguyễn Dương, Tân Quỳ có thể biết được tính cách của hai người.
Đôi khi không thể nói hoặc mô tả chính xác một số thói quen cụ thể, nhưng dáng vẻ hay hình tượng của người kia như thế nào đều được hiện rõ trong tâm trí cô.
Giống như Hà Nguyễn Dương luôn nói cún Hạ Vân Nghi nhưng trong mắt cô, quả thực giống như nói ngược vậy.
- -
Sau khi lướt mạng một lát, Tân Quỳ đã an tĩnh hơn rất nhiều, chuẩn bị nhắn WeChat cảm ơn Hạ Vân Nghi.
Với người nhiều fan như anh mà nói, về sau giữa hai người có chuyện gì thì xem như cô có “Kim bài miễn tử.” tương đương với việc Tân Quỳ được ở trong lãnh địa của anh.
Cho dù có phòng quan hệ công chúng tốt thế nào vẫn không mạnh và có sức thuyết phục bằng việc tự mình giải thích.
Chưa kể đến Hạ Vân Nghi là người có thể dẫn dắt người khác.
Bởi vì điều này, ngay cả lời hứa hạt hướng dương lúc trước, Tân Quỳ cũng muốn tăng thêm nữa.
Cô còn đang nghĩ xem nên nói thế nào với Hạ Vân Nghi, bất tri bất giác có chút khát, tự dưng muốn uống nước trái cây đá xay.
Vào đêm hè oi bức, hơi lạnh của điều hòa cũng không thể làm cho cô tản bớt nhiệt trong lòng.
Vừa nãy cô ăn nhiều đồ ăn cay, hiện tại mới bắt đầu phát tác.
Tân Nghiệp là người theo trường phái giữ gìn sức khỏe, đương nhiên sẽ không có đá trong nhà.
Trước đây khi cô ở nhà còn phải nói mãi mới có thể để một chút đá trong tủ lạnh, nhưng đã lâu cô không quay về, đoán chừng bên trong đều là các loại trà rồi.
Nghĩ đến đây, Tân Quỳ đi xuống lầu, chuẩn bị đi đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ.
Cửa hàng nằm ngay cạnh trung tâm thương mại của khu biệt thự, là loại bán hàng tự động, dường như để cho người dân trong khu có thể mua đồ tiện hơn.
Cố Nghênh Mạn vẫn còn ở lầu một thu dọn đồ, thấy Tân Quỳ cầm điện thoại đang đổi giày, cất giọng gọi.
“Bảo bối, đã muộn thế này rồi mà con còn đi đâu vậy?”
“À… con ra ngoài đi dạo một chút.” Tân Quỳ vốn định nói là đi đến cửa hàng tiện lợi, nhưng sợ mẹ Tân truy hỏi, lời nói đã đến miệng liền ngưng lại.
“Ừ, vậy về sớm chút.”
“Dạ con biết rồi.”
Tân Quỳ bước trong bóng đêm, ra khỏi cửa sắt, đi vòng qua đường lớn.
Sau khi vào cửa hàng tiện lợi tự phục vụ, cô chọn một ly sữa đá vị dứa rồi sau đó ngồi ở bên cửa sổ, từ từ đợi.
Tân Quỳ đung đưa chân, mở WeChat ra, suy nghĩ một lát.
Cô định nhắn tin cảm ơn Hạ Vân Nghi trước.
Nhưng có lẽ tay cô trơn nên sau khi ấn vào, đầu ngón tay vô tình lướt qua ảnh đại diện của Hạ Vân Nghi.
Giây tiếp theo, ảnh đại diện của anh rung lên hai cái.
Ngay sau đó có thông báo hiện ra,
[Bạn đánh Nephelo.]
Chết đứng, ngột ngạt, trầm mặc, yên tĩnh.
“….”
A a a a a Tân Quỳ mày đang làm gì vậy!
Cái này còn không thu lại được!
Đúng lúc cô đang cố gắng tìm cách sửa sai thì đối phương đã nhanh chóng đáp lại.
Nephelo: “?”
Tân Tân Hướng Quỳ: “Tiền bối, xin lỗi khi muộn như vậy rồi còn quấy rầy anh, hình như tôi vô tình đánh anh rồi T^T!”
Nephelo: “Không sao, cô tìm tôi?”
Tân Tân Hướng Quỳ: “Đúng vậy, tôi muốn cảm ơn anh chuyện ngày hôm nay.”
Sau khi cô nhắn tin này xong, qua một hồi lâu mà đối phương vẫn không trả lời lại.
Tân Quỳ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không biết anh đang nghĩ gì.
Anh sẽ chấp nhận lời cảm ơn này hay cảm thấy cô là người phiền phức.
Vào lúc não cô đang suy nghĩ lung tung, điện thoại của cô rung lên.
Nephelo: “Bây giờ cô đang ở đâu?”
Tân Tân Hướng Quỳ: “… Hả?”
Mặc dù không biết tại sao Hạ Vân Nghi lại hỏi câu này, Tân Quỳ vẫn nghiêm túc trả lời nói mình đang ở cửa hàng tiện lợi.
Một giây sau khi cô trả lời tựa như ngay lập tức tin nhắn của anh lại đến.
Nephelo: “Quay đầu lại.”
Nephelo: “Tôi ở phía sau cô.”