Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vé vào concert của Hạ Vân Nghi rất khó kiếm, hơn phân nửa đã bị bọn đầu cơ mua rồi bán với giá trên trời, tất cả fans không đi được đều xem phát sóng trực tiếp, số lượt chia sẻ và lượt xem đã vượt quá mười triệu.
Tân Quỳ sau khi xem xong vội vàng mở điện thoại di động, bật app nghe nhạc, nhìn chăm chú vào lời bài hát “Bạc hè nhẹ.”
Giống như là dấu vết, từ sau khi nghe xong ca khúc mở màn, cô vẫn luôn nghĩ về nó.
Chủ đề ảnh tạp chí Thì Dương lúc trước của cô là nụ hôn bạc hà.
[Tiếng ve ngày hè, nhón chân nhẹ nhàng, chào đón những chú chim trở về, dưới ngọn đèn tròn thủy tinh, trong buổi tối mùa hè, tôi sẽ dành cho bạn tất cả những gì dịu dàng nhất]
[Kem dâu, soda chanh, bạn và tôi cùng nhau đi khắp nơi]
[Bạc hà nhẹ nhàng, hôn bạn nhẹ nhàng]
Tân Quỳ dùng tay lướt xem lời bài hát.
Cô đọc đi đọc lại nhiều lần, suy nghĩ thật kỹ, giống như có thể tưởng tượng ra mỗi cảnh tượng tương ứng với câu hát.
Cho dù thế nào đi chăng nữa.
Hơn nữa, ca từ ngọt ngào thế này… thật sự là do Hạ Vân Nghi viết sao!
Tân Quỳ vào xem mô tả của bài hát, thấy rõ ràng lời bài hát và người soạn nhạc chính là anh.
Trước đây anh chưa bao giờ viết những bài hát ngọt ngào như thế này.
Mặc dù có rất nhiều phong cách âm nhạc khác nhau, nhưng Hạ Vân Nghi vẫn chiếm được cảm tình của mọi người bằng những sân khấu mạnh mẽ, ca khúc cũng hơn phân nửa là kiểu hùng tráng.
Ca khúc mới này thật sự tương phản với giọng hát lạnh lùng của anh.
Người đàn ông này, trời sinh chính là nắm bắt được trái tim người khác.
Tình hình phía dưới bình luận cũng đang thất thủ.
“Tôi khóc đây, không ngờ khi còn sống có thể nghe được bài hát anh ấy viết theo thể loại này!”
“Oa oa oa ngọt thế, ca từ thật tươi mát, toàn bộ bài hát khiến tôi có cảm giác như đang yêu giữa mùa hè.”
“Tôi cảm thấy con tim đã vui trở lại, dường như tôi được quay trở về kỳ nghỉ hè sau kỳ thi tuyển sinh đại học, đường phố rạng sáng không một bóng người, tuổi trẻ chính đáng, thanh xuân tung bay. /khóc lớn.jpg/”
“Tuyệt cmn vời, là bài tình ca, là bài tình ca có đúng không? Anh mình giỏi quá!”
“Thuyền Tinh Vân đến rồi đây, đoạn sau thật ngọt, mọi người có thấy thế không? /chớp chớp mắt.jpg/”
“Lầu trên chọc tôi cười chết rồi, một đám người quỷ khóc sói tru, fan CP mấy người hi hi ha ha, vui vẻ, nhóm fan này vui thật.”
“Làm người quan trọng nhất là vui vẻ, làm chó CP thì sao, ăn đường đều là người ta chủ động đút cho ~ mau lên thuyền nào, thuyền Tinh Vân luôn hoan nghênh!”
- --
Tân Quỳ nhìn đến đây lại nghĩ tới lúc trước đã từng thấy siêu thoại của fan CP.
Thực sự có rất nhiều người ủng hộ cô và Hạ Vân Nghi, họ cảm thấy hai người rất xứng đôi.
Tân Quỳ nghĩ nghĩ, bên tai lại văng vẳng cuộc gọi vừa nãy của Hạ Vân Nghi.
Cô ngã lên giường, bởi vì dùng lực quá mạnh mà nửa người cũng bị lật xuống.
Đúng lúc ở ngay bên cạnh giường có một tấm kính lớn.
Tân Quỳ thấy khuôn mặt cô gái trong gương đỏ ửng.
Đôi mắt hạnh nâu trong veo như được ngâm trong suối.
Không thấy có chút mệt mỏi nào.
“…”
Đã muộn như vậy rồi mà tinh thần vẫn còn phấn chấn là sao đây!
Tân Quỳ lập tức đẩy cái nồi này cho Hạ Vân Nghi.
- --
Đoàn phim “Bánh xe thời gian” rất nhanh chuẩn bị tiến hành đóng máy tại thành phố S, đang bước vào giai đoạn kết thúc.
Lúc này Cố Nghênh Mạn đi từ thành phố Z tới thành phố S, nói là muốn giải sầu.
Bà ở khách sạn, trùng hợp ở ngay nơi mà Tân Quỳ và đoàn làm phim thuê.
Phần lớn thời gian Cố Nghênh Mạn đều tự mình đi dạo chơi đó đây, Tân Quỳ phải đóng phim, bà cũng không quấy nhiễu, chỉ đến thăm một lần, mời đoàn phim ăn cơm.
Mà Tân Quỳ có lúc ngày đêm đảo lộn, thời gian nghỉ ngơi cũng không ổn định, lâu lâu không nhìn thấy bóng người, bà muốn ở khách sạn cùng con gái còn không được.
Hôm nay Tân Quỳ chỉ quay tới trưa, ngủ từ chiều đến chạng vạng, cảm thấy thỏa mãn, mẹ Tân mới tìm được cơ hội rảnh rỗi ăn cơm cùng cô.
Tân Quỳ vốn dĩ muốn làm chủ mời khách nên đưa Cố Nghênh Mạn đến một nơi không quá xa khách sạn, bình thường cô và người đoàn làm phim đều ăn bữa khuya ở đó, tiệm ăn này chuyên làm các món đặc sản của thành phố S, hương vị khá ngon.
Cố Nghênh Mạn nhân tiện còn gọi cả Cố Duyên Chi đang làm ở gần đó.
Nhưng đến khi hai người chuẩn bị ăn, đối phương mới khoan thai tới muộn.
Anh ấy lấy hai cái túi được đóng gói rất đẹp từ tay trợ lý, sau đó bước vào, ngồi xuống.
“Cô, đã lâu không gặp, cháu đã bảo trợ lý mua cho cô và em túi xách.”
“Ai da, cháu thật là có tâm.” Cố Nghênh Mạn thoải mái nhận, mở túi ra giả bộ liếc nhìn, đây là phiên bản giới hạn mới, đã được bày bán ở Châu Âu từ trước, mấy cửa hàng ở trong nước căn bản còn không có hàng.
“Kiểu dáng này trong nước còn chưa có, cháu mua ở đâu vậy?” Cố Nghênh Mạn không khỏi có chút tò mò, được biết Cố Duyên Chi ở thành phố S rất lâu, có lẽ gần đây có ra nước ngoài.
Cố Duyên Chi rũ mắt, rót nước trà cho Cố Nghênh Mạn, lại rót nước trái cây cho Tân Quỳ, “Lúc trước cháu đi nước ngoài công tác, nhân tiện mua luôn.”
“Mặt trời mọc ở đằng tây rồi, lúc trước anh từng tốt như vậy cơ à!” Tân Quỳ không chút khách sáo nhận nước trái cây từ anh ấy, uống hai ngụm, “Anh đến thành phố S còn không nói với em.”
Cố Duyên Chi không đáp lại, liếc nhìn Tân Quỳ, “Em ăn thêm đồ ăn đi.”
Dường như không thích cô nói nhiều.
“Không được, anh nhìn anh xem, vậy mà chỉ cần em ăn thêm chút đồ ăn, quả nhiên là anh trai hoang dại,” Tân Quỳ kẹp đũa, “Em cố tình muốn ăn nhiều thịt chút.”
Cố Duyên Chi: “…”
Cố Nghênh Mạn bị Tân Quỳ chọc cười, “Em gái cháu như vậy đấy.”
Cố Duyên Chi gật đầu, “Cháu biết, đã quen rồi.”
Cố Nghênh Mạn cảm thán: “Từ bé đến lớn cháu cứ nuông chiều nó, bây giờ không có cách nào bảo được nó.”
Cố Duyên Chi đáp lời, “Cũng không đến mức đó, lần trước cháu đã đến đoàn phim thăm, còn bảo em ấy đừng thân thiết với mấy nghệ sĩ nam quá rồi.”
Tân Quỳ nghe thấy những lời này lại bực mình.
“Giao thiệp bình thường mà anh cũng quản sao?”
Thôi vậy, cô không muốn so đo với người này.
Đằng nào anh ấy cũng không thể nhìn chằm chằm cô bất cứ lúc nào, anh ấy cũng không can thiệp được.
“Cho dù có phải là giao thiệp bình thường hay không, em năm lần bảy lượt leo lên hot search, hầu như toàn liên quan đến nghệ sĩ nam.” Cố Duyên Chi nhíu mày, “Để anh đếm thử xem, Hạ Vân Nghi, Hà Nguyễn Dương,…”
“Đó là tham gia gameshow.” Tân Quỳ vội vàng phản bác lại, quay đầu tìm kiếm sự trợ giúp từ Cố Nghênh Mạn, “Mẹ cũng biết.”
“Hạ Vân Nghi?” Cố Nghênh Mạn lục lại ký ức trong đầu, cuối cùng cũng nhớ ra, “À chính là người lúc trước!”
Cố Duyên Chi nghe đến đây, anh ấy không hề nói giúp hay giới thiệu gì về Hạ Vân Nghi cả.
Mặc dù anh ấy và Hạ Vân Nghi là bạn, nhưng gần đây tần suất lên hot search của Tân Quỳ và Hạ Vân Nghi thật sự có chút nhiều. Cùng lên hay không cùng lên cũng thế, số lần hot search rất nhiều, chỉ cần tên hai người họ sóng vai xếp cùng nhau, tóm lại có chút chói mắt.
Dù sao anh ấy cũng nhìn Tân Quỳ lớn lên, tính cách cô rất đơn thuần, cũng rất dễ lừa, chỉ cần đối tốt với cô là cô sẽ khắc ghi trong lòng, khá ngốc.
Lúc này Cố Duyên Chi có cùng ý tưởng với Tân Nghiệp, trong một thời điểm nào đó không hẹn mà cùng có chung ý nghĩ.
Cố Duyên Chi còn đang đợi cô mình phụ họa cho mình, kết quả anh ấy đợi một lúc lâu, chỉ nghe được tiếng nói kích động của Cố Nghênh Mạn, “Chính là cậu bạn đẹp trai!”
“…”
Cố Nghênh Mạn càng nói càng hăng, “Bảo bối, kỳ thật mẹ cũng rất tò mò về cậu ấy, đứa nhỏ này thoạt nhìn rất tốt, tuổi còn trẻ, sự nghiệp đã thành công, bạn bè của mẹ, con của bạn mẹ đều rất mê cậu ấy, Lần trước không phải con tham gia chương trình giải trí với cậu ấy sao, mẹ cũng xem rồi, cậu ấy rất quan tâm tới con, ca khúc mới cũng rất dễ nghe, khi nào con rảnh nhớ giúp mẹ xin chữ ký nhé.”
Tân Quỳ gật đầu, thỉnh thoảng nói thêm mấy câu.
Sau đó Cố Nghênh Mạn lại nhắc tới Hà Nguyễn Dương, bà cho rằng đối phương chính là nghệ sĩ hài.
Tân Quỳ cười suýt nữa rút gân, khuyên can mãi mới sửa lại cho Cố Nghênh Mạn.
Bởi vì có chung chủ đề để nói, nội dung không ngừng được kéo ra.
Phụ nữ từ trước đến nay đều rất hứng thú tới phương diện này, thường xuyên nói tới, Cố Duyên Chi ngược lại trở thành người ở giữa.
Cố Duyên Chi nhìn chiếc túi bản giới hạn mà không ai quan tâm, đột nhiên cảm thấy đau đầu.
- --
Sau khi ăn xong, Cố Duyên Chi đưa Cố Nghênh Mạn và Tân Quỳ trở lại khách sạn.
“Duyên Chi, cháu đừng để ý tới công việc quá, đôi khi vẫn nên chú ý nghỉ ngơi.” Cố Nghênh Mạn cách cửa sổ xe khuyên bảo, “Cũng là thời điểm suy nghĩ chuyện kết hôn, dù sao vẫn cần có người bên cạnh chăm sóc.”
Trong những năm qua, Cố Duyên Chi có thể coi là hình mẫu trong nghề, kể cả vào dịp tết, anh ấy cũng không ở Cố trạch được mấy ngày, dường như làm việc cả năm không ngừng nghỉ.
Cố Duyên Chi đặt tay lên tay lái, vẻ mặt không rõ ràng, “Cháu biết rồi, cô không cần quá lo lắng cho cháu.”
Có lẽ do trời tối làm sườn mặt anh ấy trở nên u ám, Tân Quỳ đột nhiên cảm thấy Cố Duyên Chi có chút đáng thương, cô đi về phía trước, hai tay bám vào cửa sổ xe.
“Anh, em cảm thấy mẹ nói không sai, anh đã cô độc trên thế giới này đủ rồi, anh cũng nên tìm hạnh phúc cho chính mình thôi.”
Hiếm khi Tân Quỳ ngoan ngoãn trước mặt anh ấy như vậy.
Hơn nữa, lời này từ miệng cô nói ra, nghe còn rất ấm áp.
Cố Duyên Chi cười cười, tay xoa xoa đầu Tân Quỳ, vừa định nói gì đó, lại nghe thấy cô gái chậm rãi bổ sung.
“Quan trọng là, anh đã già rồi.”
“…”
Cố Duyên Chi lạnh nhạt thu tay lại.
Đến khi đèn xe biến mất trong bóng đêm, Cố Nghênh Mạn và Tân Quỳ cùng đi về phía đại sảnh.
“Con nói chuyện với anh mình như vậy, nó không mắng con là may rồi.” Cố Nghênh Mạn nhớ tới cảnh tượng cuối cùng vừa nãy, “Trái tim đàn ông đôi khi còn yếu ớt hơn phụ nữ nhiều.”
Tân Quỳ gật gật đầu, “Ví dụ như ba con.”
Nhắc tới Tân Nghiệp, Cố Nghênh Mạn liền tức giận, bà hừ lạnh, “Ông ấy không phải yếu ớt mà là quá mỏng manh dễ vỡ.”
“Thôi, chỉ là cãi nhau chuyện nhỏ nhặt ấy mà.” Tân Quỳ nhìn mãi cũng quen, “Mẹ, kỳ thật vừa nãy khi ăn cơm ba đã nói với con, ba đã tới thành phố S, đang đợi mẹ ở khách sạn.”
Cố Nghênh Mạn dừng bước.
Mà ngay say khi Tân Quỳ dứt lời, Tân Nghiệp đứng dậy khỏi ghế sofa ở đại sảnh, nhìn về phía hai người, “Bà xã.”
Tân Quỳ thật sự bị dọa sợ, “Ba, ba vẫn luôn… đợi ở đây sao?”
Ông thật sự là quá hoảng sợ nên ôm cây đợi thỏ.
Mới đầu cô còn tưởng ông chờ ở trong phòng.
Trên khuôn mặt Tân Nghiệp hiện chút nét ngượng ngùng, ông khẽ ho, đi tới, “Ờ, anh đã chờ ở đây rất lâu.”
Ông nhìn Cố Nghênh Mạn, “Anh còn chưa ăn cơm nữa.”
Nghe kỹ thì có thể thấy trong giọng nói của ông còn có chút ấm ức không dễ phát hiện.
“Vậy anh cứ tiếp tục đói đi.” Cố Nghênh Mạn không chịu tha thứ cho ông, “Sao thế, còn phải đợi tôi đút cho ăn à?”
Trong lúc hai người dây đưa, điện thoại di động của Tân Quỳ rung lên.
Cô mở màn hình điện thoại ra, phát hiện là tin nhắn của Hạ Vân Nghi.
Bán hạt hướng dương: “Bây giờ cô còn ở khách sạn không?”
Tân tân hướng quỳ: “Có có.”
Bán hạt hướng dương: “Tôi ở nhà hàng bên cạnh, mời cô ăn một bữa, xuống đi.”
Tân tân hướng quỳ: “A?”
Tân Quỳ nhất thời không phản ứng kịp.
Ví dụ như tại sao Hạ Vân Nghi lại tới nhà hàng gần chỗ cô, anh tới thành phố S ư?
Hàng loạt nghi vấn nảy ra trong đầu cô.
Rồi sau đó, Tân Quỳ nhớ tới, hai ngày này, Hạ Vân Nghi có concert ở thành phố S. Cho nên anh tới trước coi như là rảnh rỗi.
Có lẽ biết cô nghi ngờ, Hạ Vân Nghi rất nhanh nhắn lại.
Bán hạt hướng dương: “Lúc trước cô cầm hộp quà giúp tôi, tôi đã từng nói sẽ mời cô ăn cơm.”
Bán hạt hướng dương: “Bây giờ không phải là tới thực hiện lời hứa sao.”
Tân tân hướng quỳ: “…Tôi nhớ ra rồi!”
Chỉ là… chuyện đã lâu như vậy rồi mà Hạ Vân Nghi vẫn còn nhớ rõ.
Ngay sau đó Hạ Vân Nghi gửi một tin nhắn giọng nói tới.
Tân Quỳ vội vã mở ra nghe, nhưng bởi vì có tiếng đài phun nước và tiếng khách đi lại trong đại sảnh khách sạn nên cô nghe không rõ.
Cô gái đưa điện thoại lại gần sát tai, nghe giọng nói chậm rãi của Hạ Vân Nghi.
Không nhanh không chậm, cực kỳ dễ nghe.
“Cô có tới không?”
“Tới đi, tôi sẽ chờ, để tôi gửi định vị cho cô.”
- --
Tân Nghiệp đang đôi co Cố Nghênh Mạn vừa liếc mắt nhìn con gái đang dán tai vào điện thoại để nghe.
Biểu cảm của cô… rất khó tả.
Tóm lại là rất vui vẻ.
Ông cảm thấy có gì đó sai sai, đúng như dự đoán, Tân Quỳ tắt điện thoại đi chạy tới chỗ hai người họ, “Mẹ, con đi gặp bạn, chút nữa sẽ quay về.”
Cố Nghênh Mạn “A” một tiếng, “Cùng với ai? Không phải vừa rồi con mới nói sẽ đi spa cùng mẹ sao?”
Hiếm khi Tân Quỳ không phải đi quay phim, Cố Nghênh Mạn đã sớm lên kế hoạch rồi.
“Người bạn kia là ai? Tên là gì?” Tân Nghiệp nhìn về phía con gái, “Đã muộn thế này rồi còn muốn gặp nhau?”
Tân Quỳ sờ sờ cánh mũi, “À… chính là người bạn tham gia cùng chương trình giải trí lần trước, Thành Oanh.”
Vạn bất đắc dĩ mới phải đưa thành oanh ra để che chắn, mặc dù chột dạ nhưng sau này giải thích sẽ dễ hơn.
“Không được, ba không đồng ý.”
“Có thể.”
Ngay sau khi Tân Quỳ dứt lời, ý kiến của hai bậc phụ huynh lại bất đồng.
Người trước là Tân Nghiệp, người sau là Cố Nghênh Mạn.
Cố Nghênh Mạn khẽ liếc mắt nhìn Tân Nghiệp.
“Đi gặp bạn chứ có gì to tát đâu, đừng nghe người nào đó. Con đi đi, nhớ bật điện thoại, đừng về quá muộn, chú ý an toàn.”
Tân Quỳ nghe Cố Nghênh Mạn dặn dò xong, gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Tân Nghiệp, “Ba phải cảm thấy may mắn khi cái bóng đèn con đây đi rồi, ba có thể trò chuyện với mẹ, con không quấy rầy nữa, giờ là thế giới của hai người!”
Tân Quỳ vẫy vẫy tay với hai người, rất nhanh đã chạy ra khỏi đại sảnh.
Tân Nghiệp thầm cảm thấy không ổn nhưng câu nói cuối cùng kia của Tân Quỳ thật sự rất đúng ý ông.
Cố Nghênh Mạn quay đầu rời đi, Tân Nghiệp vội vàng đuổi theo.
- --
Ra khỏi khách sạn, từng cơn gió biển phả vào mặt cô.
Tân Quỳ mở định vị của Hạ Vân Nghi, hình như là nơi ở gần bãi biển.
Đúng như lời anh nói, đúng là ở gần khách sạn, cũng không xa lắm.
Cô đi dọc theo con đường lớn, sau khi giẫm lên bãi cát sỏi, vòng qua vài khối đá ngầm, thấy được một bóng dáng quen thuộc.
Hạ Vân Nghi cúi đầu, hơi rũ mắt.
Biểu cảm không quá rõ ràng, nhưng bởi vì trên người anh có khí chất đặc biệt có một không hai, cho dù ở trong bóng tối như vậy, Tân Quỳ vẫn nhận ra anh trong nháy mắt.
Cô lập tức vội vàng chạy tới nhưng khi nhìn thấy anh gần ngay trước mắt, tâm trí cô bỗng run lên.
Tại sao cô không hề do dự chút nào đã trực tiếp chạy tới vậy.
Khi đối diện với anh, cô nên nói gì đây.
Tân Quỳ tránh sau tảng đá ngầm, vô thức dùng đầu ngón tay quấn đuôi tóc.
A… hôm nay cô không buộc tóc đuôi ngựa.
Cô nghĩ đông nghĩ tây, suy nghĩ rối loạn.
Trong lúc cô còn đang bối rối, ở góc đá ngầm xuất hiện tà áo của ai đó.
Hạ Vân Nghi đã đi đến chỗ cô, gần trong gang tấc.
“Cô trốn ở đây?”
Nhịp tim của Tân Quỳ đột nhiên tăng nhanh, cô cố nén giọng nói, “…Tôi đâu có trốn đâu.”
“Nếu tôi không tới đây, có lẽ cô muốn ở đây chờ đến sáng mất.” Hạ Vân Nghi mặc áo ngắn tay đen, cả người đẹp đến kỳ lạ.
Tân Quỳ lấy hết can đảm nhìn anh, lại cúi đầu xuống, “Sao anh biết tôi ở khách sạn nào?”
“Hỏi Ninh Nhiên.”
“Hóa ra là vậy.” Tân Quỳ ngập ngừng, “Vậy có gọi anh ấy đến không?”
Hạ Vân Nghi nhướng mày, “Không cần cậu ta.”
“Ừm…” Tân Quỳ nói đến đây, đột nhiên phát giác có điều không thích hợp, “Chính là…”
“Chính là cái gì?”
“Tôi đã ăn cơm rồi…”
Tân Quỳ tự nhiên có chút buồn bã, đột nhiên có dự cảm bữa cơm này sắp bị dẹp rồi.
“Tôi biết.” Hạ Vân Nghi cho một tay vào túi quần nói, anh nâng tay còn lại lên, rồi sau đó hạ xuống đỉnh đầu cô, sau khi dừng lại, anh chậm rãi khom người, tầm mắt song song với cô, “Nhưng tôi đã nói là mời cô rồi, cô muốn ăn gì thì ăn, không cần câu nệ.”
- --
Sau khi Tân Quỳ đồng ý, cô đề nghị ăn khuya.
Trong lúc đi đường cùng Hạ Vân Nghi, Tân Quỳ mới kịp phản ứng.
Nơi anh dẫn cô đến có vị trí khá bí ẩn, không giống như một khách sạn lớn hay những tiệm cơm khác.
“Tiền bối, anh rất quen thuộc nơi này ư?”
“Ừ, quê tôi ở đây.”
Hạ Vân Nghi nói đến đây cũng gợi lại ký ức cho Tân Quỳ.
Lúc trước cô tìm thông tin của anh trên internet, tổ tiên của Hạ Vân Nghi là thư hương thế gia, hiểu biết rất nhiều lĩnh vực, là nhân vật nổi tiếng trong danh sách của Forbes, sống ở thành phố S.
Cho nên anh quen thuộc nơi này cũng không phải là không có nguyên do.
Chẳng bao lâu sau, hai người đã tới một quán đồ nướng nhỏ.
Chỗ này rất gần khách sạn, cách bài trí cho thấy một cảm giác rất lâu đời, hẳn là thôn trong thành phố.
Phần lớn những quán ăn nhỏ bé thế này đều có mùi vị rất ngon, giống như tiệm ăn mà lần trước Hà Nguyễn Dương dẫn cô đi.
Sau khi Hạ Vân Nghi đưa cô vào, anh hỏi cô, “Cô muốn ăn gì?”
“Ừm… ăn xiên que đi.”
“Được.”
Sau khi chọn món, Tân Quỳ đặt khuỷu tay lên bàn, hai tay ôm mặt, nhìn chằm chằm Hạ Vân Nghi ngồi ở đối diện.
Mới vừa nãy ở bên ngoài cô không nhìn rõ, cũng xấu hổ không dám nhìn kỹ. Bây giờ ánh đèn trong quán chiếu rọi vào người anh, cô đã có thể nhìn kỹ.
Hạ Vân Nghi vẫn để tóc đỏ, cả người tản ra khí thế yêu nghiệt.
Đôi mắt hẹp dài của anh chỉ cần nhìn chằm chằm vào người khác thôi cũng đủ để khiến người ta nghẹn thở.
Tân Quỳ còn dùng tay ôm mặt, nhưng chỉ có cô biết, vùng da thịt kề sát tay kia đã nóng giống như lửa đốt.
Cô nhìn một lát, càng nhìn càng thấy mê mệt, chậm rãi mở miệng, “Anh nhuộm tóc từ khi nào vậy?”
“Khi quay MV.” Hạ Vân Nghi nhướng mày nhìn qua, “Sau này sẽ nhuộm lại.”
Nói cách khác, tạo hình tóc đỏ này của anh sẽ mãi mãi được lưu trong MV mới.
Mặc dù sau này anh sẽ nhuộm lại thành đen.
“Ừm… khá đẹp.” Tân Quỳ nói như vậy, trong nội tâm lại suy nghĩ, anh là người có mái tóc đỏ đẹp trai nhất mà cô từng gặp.
Trong lúc nói chuyện, thịt nước BBQ đã được đem lên.
Anh chiều theo sở thích của Tân Quỳ, bảo chủ quán làm rất cay, hương vị tỏa ra đặc biệt thơm.
Tân Quỳ ăn liên tục mấy xiên, rồi sau đó mới hồi phục tinh thần nhìn Hạ Vân Nghi, “Tiền bối, anh không ăn sao?”
“Tôi không đói.” Hạ Vân Nghi đặt tay lên bàn, chân dài dưới bàn không có đủ chỗ để, thi thoảng chạm phải chân cô, “Nhìn cô ăn là được rồi.”
Tuy rằng còn cách một lớp vải, nhưng cảm giác ấm áp khi da thịt cọ vào nhau vẫn rất chân thật.
Cùng hơi nóng ở trên bàn, mang theo từng đợt tê dại.
Cảm giác như vậy khiến cho Tân Quỳ cảm thấy như bị điện giật vậy.
Trong mắt cô giống như có một lớp sương mù.
“Concert của anh diễn ra vào tối mai phải không?”
“Cô muốn tới?”
“Không, tôi phải quay phim.”
Tân Quỳ lắc lắc cái đầu nhỏ.
Thực ra lúc trước cô cũng định đi xem trực tiếp.
Cô thậm chí còn chú ý thời gian trước khi Hạ Vân Nghi tới thành phố S.
Nhưng thật lòng mà nói, đoàn phim “Bánh xe thời gian” đang trong giai đoạn chỉnh sửa cuối cùng, thời gian sắp xếp dày đặc, đôi khi chỉ có thể ở phim trường, đôi khi lại không cần phải quay cảnh nào, không hề có quy luật gì cả.
Giống như hôm nay, cô có thể rảnh rỗi đi chơi.
Chỉ là lịch trình ngày mai và ngày kia của cô đã được sắp xếp từ trước, cô không có thời gian rảnh.
“Tiếc sao?” Hạ Vân Nghi thấy dáng vẻ như vậy của Tân Quỳ, chậm rãi mở miệng.
“Ừm, cực kỳ tiếc.” Tân Quỳ nói, thở dài, xiên thịt nướng trong tay đột nhiên không còn thơm nữa.
Hạ Vân Nghi dùng một tay chống cằm, nhìn cô gái đang nhai phồng má.
Hiện tại, nghe thấy Tân Quỳ nói vậy, anh tiếp lời cô.
“Cũng không cần tiếc nuối.”
“Hả?” Tân Quỳ ngước mắt.
Hạ Vân Nghi vươn một tay ra, xoa mặt cô, “Người thật đã ở ngay trước mắt, nhìn tôi là đủ rồi.”