Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hắn sững sờ nhìn biểu hiện của nàng rồi khom sát vùi mặt vào vai và cổ nàng. Tim nàng khẽ run nghe hơi thở của hắn sát trên da mình…
- Mùi hoa phi yến… nàng đã ở đó đúng không?
Giọng Đạt Kha có chút giận dữ nhưng nàng không hề e sợ thẳng thắng đáp lại.
- Ta không nghe lén. Tại vì hai người đến chổ ta ngủ mà nói chuyện thôi!
Vẻ mặt Đạt Kha có chút se lại hơi giận rồi buông nàng ra. Người nàng lạnh run, đứng có chút không vững dù chỉ là hành động nhẹ của hắn. Chuyện của hắn bị nàng nhìn thấy như vậy, nếu nàng chính là Đạt Kha cũng sẽ giận như thế. Huống chi hắn càng không xem trọng nàng.
Nghĩ vậy, nàng tự cam chịu một chút thống khổ trong lòng, tay cầm lại áo choàng lông và bước đến cửa. Đạt Kha quay nhìn thấy vậy liền lên tiếng…
- Nàng còn muốn đi đâu?
- Qua chổ tiểu Lộ. Dù sao huynh cũng không muốn nhìn thấy mặt ta thêm đúng không?
Sở Doanh nói thẳng thừng không e dè sợ hắn. Đạt Kha nghe xong càng tỏ ra nóng giận, bước đến nói với nàng.
- Sao lại không chứ? Nàng thấy và biết thì ta sẽ sợ hay sao? Ta cũng là con người, tình cảm riêng tư của ta che giấu có bị nàng biết hết cũng không có gì phải ái ngại cả!
Năm xưa hắn cùng Y Nhi nhiều người trong tộc đã biết nhưng sau này thời gian tranh đoạt vương vị, hắn không còn bên nàng ta nữa. Giờ Đạt Kha là đại vương, Y Nhi lại thành chính phi của nhị vương gia thì cũng chẳng có ai lớn gan nói ra nói vào.
Nhưng nghe cách nói của Đạt Kha làm Sở Doanh tức giận. Nàng xoay nhìn gương mặt hoàn hảo đó của hắn. Lòng biết hắn không hề suy nghĩ, quan tâm, thậm chí bận lòng đến mình khiến nàng rất đau.
- Ta là vương phi – thê tử của người. Nếu người không yêu thương thì thôi cớ sao không lo ta sẽ tổn thương khi biết được trong lòng người chỉ có một nữ nhân khác. Chúng ta… dù không thật lòng gì nhưng huynh là nam nhân đầu tiên trong đời ta… ta có mưu đồ giết huynh vì phụ hoàng thật thì cũng xem huynh là phu quân mà!
Mắt nàng ứ lệ, nói ra hết mọi tâm tư trong lòng một cách nghẹn ngào thổn thức khiến Đạt Kha phút chốc không nói nên lời. Sở Doanh quay đầu chạy đi. Nàng mong hắn nghĩ cho mình đã rất ngốc nghếch, lại còn nói ra thẳng như vậy càng có phải là đại ngốc hay không?
Đạt Kha không kịp giữ nàng lại, hắn nhắm mắt cảm thấy mệt mỏi. Quả là chính bản thân hắn không nghĩ nhiều đến vậy, đầu óc nữ nhi thật là phức tạp làm cho hắn vướn vào sự rối ren này.
Làm sao hắn có thể đoán được nàng cũng có suy nghĩ mang chút hơi hướm “ghen tuông” trong khi luôn đòi giết chết hắn như vậy chứ? Đại vương đang rất nặng nề trong lòng lại thêm nhứt đầu nữa rồi.
Tiểu Lộ đang trong lều thì giật mình vì có người chui vào không nói trước…
- Nương nương!?
- Cho ta ngủ với muội tối nay nha!
Sở Doanh nói nghẹn lại, hai mắt đỏ hoe cũng đủ làm cô nô tì bối rối. Kẻ làm ra chuyện động trời khiến vương phi rơi lệ có lẽ chỉ có thể là đại vương thôi. Tiểu Lộ chưa biết phải làm sao cho được thì phát hiện ra.
- Tay nương nương lạnh như tuyết vậy!? Mặt lại còn tái mét thế kia!
- Ừhm… ta hơi lạnh! - Sở Doanh thỏ thẻ đáp. Lúc này dù chỉ được một chút quan tâm cũng đủ làm nàng thấy ấm hơn. Tiểu Lộ lo lắng kéo chăn trùm lên người nàng.
- Lạnh sao nương nương còn ra ngoài lều làm gì? Đại vương đâu rồi ạh?
Sở Doanh nghe hỏi về hắn, lại nhớ hắn ôm lấy Y Nhi. Lòng nàng rất buồn cứ như chờ đợi một điều đó ngu ngốc từ Đạt Kha nhưng đã bì hắn làm cho thất vọng sớm, không sao bình tĩnh được. Lỗi cũng do nàng nhu nhược không giết được gã khốn như hắn.
Nước mắt nàng rơi xuống hai má và không nói gì làm tiểu Lộ càng cả kinh…
- Nương nương cải nhau với đại vương sao?
- Hic… ở đây ta chỉ cần muội thôi tiểu Lộ!!!
Sở Doanh nhào ôm lấy cô tì nữ của mình, cảm thấy đau lòng và tức giận sự ngốc nghếch của mình. Sao nàng lại yếu đuối và nói ra hết như thế trước hắn? Nàng thật quá ngớ ngẩn mà.
Tiểu Lộ không biết làm sao, tay cũng ôm nương nương của mình lại dỗ dành. Đột nhiên cửa lều tam giác nhỏ lại phất lên…
- Nô tì to gan! Trả vương phi lại cho bổn vương!
Tiểu Lộ xanh mặt, buông ngay Sở Doanh ra và quỳ thụp xuống trước đại vương…
- Nô tì không dám thưa đại vương!
Nô tì của nàng thật oan ức nha. Khi không hai chủ nhân giận dỗi pha trò đến hù dọa thuộc hạ.
Sở Doanh tém nước mắt liếc nhìn hắn đang ngồi chỏm bên ngoài nhìn mình. Nàng ương bướng ôm tiểu Lộ không cho quỳ nữa và cộc cằn nói…
- Đi chổ khác! Đừng có dọa tiểu Lộ sợ!
- Nàng dám đuổi ai vậy? Chửi ta rồi còn to gan đi ngủ với người khác nữa thật xem thường bổn vương rồi. Về nhanh lên!
Mặt tiểu Lộ tái mét nhanh chóng tìm chổ né sang một bên khi đại vương chòm vào nắm chân vương phi. Sở Doanh cố vùng vẩy không chịu nhưng sức hắn dễ dàng kéo chân nàng treo ngược ấy chứ. Không biết làm sao, nàng do chân đạp mạnh, chẳng ngờ vô trúng ngay mặt Đạt Kha một cái làm hắn té ngửa ra ngoài.
Tiểu Lộ chết cứng cùng nàng. Đạt Kha trở dậy, ánh mắt giận dữ mang đầy sát khí, tay chùi ngang một bên mũi đổ máu đỏ vì cú đạp rất có lực của nàng.
Dẫu đang giận hắn và không muốn về nhưng làm ra cớ sự này Sở Doanh vẫn sợ run ú ớ nói…
- Xin lỗi… thiếp không cố ý đâu đại vương! - Lá gan của nàng không lớn lắm, chọc hắn đến mức này nàng cảm thấy kinh khủng ngang với sợ chết.
- Về lều nàng chết với ta!
Đạt Kha với tay lôi nàng đi luôn khỏi đó. Tiểu Lộ chỉ biết vẩy tay tạm biệt hi vọng vương phi sẽ “bình an vô sự” nha. Sở Doanh lúc này sợ lắm nhưng không còn gan vùng vẫy nữa. Nếu chết ít ra nàng cũng phải giết được hắn mới nhắm mắt toại nguyệt, còn bây giờ quá sớm không thể ra đi như vậy.
Đạt Kha thật cũng đang muốn xử tội nàng lắm song tay ôm nàng đi khiến hắn phát hiện ra người nàng đang run từng hồi. Hắn dừng cước bộ, tay không ngần ngại sờ mái tóc dài ướt và làn da lạnh ngắt trên cổ nàng. Sở Doanh cố bình tĩnh vì cử chỉ của hắn…
- Sao người nàng lạnh quá vậy?
- … thiếp ngủ quên ở đồi hoa nên bị lạnh chút thôi!
Giọng nàng nhát gừng không dám lớn tiếng nữa sau khi dám đá hắn một cước. Đạt Kha nghe xong chân lại sải từng bước nhanh hơn có ý mang nàng về lều sớm.
- Thế mà còn tắm rồi đi lung tung! - Chất giọng trách móc của hắn làm nàng không nhịn nổi.
- Chúng ta cải lộn! Người ta bỏ đi chứ đi lung tung hồi nào hả?
Cả hai dằn co, la lối cuối cùng cũng trở lại lều lớn. Đạt Kha đặt nàng xuống giường mới xoay người cho thêm củi vào lò. Nàng tự biết chui vào chăn, cả người lạnh đến tê tái mất cảm giác tay chân rồi.
Giờ lạnh là tất cả những gì nàng quantâm, nàng coi như mặc kệ Đạt Kha có ra sao đi nữa. Nhưng vừa cho là thế, hắn tự cởi áo ra khiến nàng giật mình nghe hắn thoải mái ra lệnh…
- Cởi hết áo ra đi!
- Hả? Sao phải cởi áo chứ? - Vừa hỏi lại, nàng vừa sợ tự kéo chăn, thoái lui trên giường. Đạt Kha vẫn thản nhiên giải thích.
- Để ta ôm nàng sẽ thấy ấm nhanh hơn.
Sở Doanh nhìn thân người cường tráng của hắn lúc nào cũng muốn bỏng mắt nàng. Chắc chắn nằm vùi trong tay Đạt Kha còn gì sung sướng hơn lúc này nhưng nàng kiên quyết chối từ.
- Không! Ta đang giận huynh, không lí do gì phải cho huynh ôm! - Bộ dạng lạnh chết vẫn cứng đầu của nàng khiến Đạt Kha nhếch mép hứng thú. Hắn nghiêng khẽ đáp lời nàng một cách châm chọc.
- Vậy sao? Thế thì hôm trước ai đòi giết ta vẫn chịu quấn quít trên giường cùng ta vậy nhỉ?
Má nàng sựng đỏ ngay lập tức và tung chăn cố ném gối vào hắn. Đạt Kha chụp lại gối nghe nàng gào lên…
- Từ giờ ta không để việc đó xảy ra lần nữa đâu!
- Thế hả? Thứ gì càng khó ta càng muốn cho bằng được nàng biết không vương phi của ta!
Đạt Kha bước đến, vừa nói vừa thản nhiên rút dây áo của nàng. Sở Doanh đỏ mặt, tay cản hắn không được đành khom mặt nói lí nhí khi nhìn áo từng lớp cứ bị hắn ném sang một bên.
- …đừng làm vậy với người huynh không yêu chứ?
- Phải yêu mới được sao? Nam nhân có nữ nhân bên cạnh cốt để giải tỏa cho họ thôi!
Đạt Kha cũng không ngại nói cùng nàng. Hắn ân ái với nàng không hề xuất phát từ tình yêu. Nàng biết rất rõ, ban nảy tranh cải với hắn càng hiểu hơn là Đạt Kha chưa hề quan tâm gì đến suy nghĩ của mình. Nhưng nàng vẫn nói.
- Còn nữ nhân chỉ muốn dành cho nam nhân họ yêu thôi!
Nàng ngước mắt lên nhìn Đạt Kha, một ánh mắt không còn dám mong chờ điều gì ngọt ngào nữa. Gương mặt nàng lúc này đượm buồn càng giữ nét xinh đẹp ấy thêm phần cuống hút.
Tuy nhiên Đạt Kha chỉ nhăn khẽ, tay không những không ngừng lại còn tháo bỏ yếm hồng của nàng. Cả người nàng gần như trơ trụi càng run rẩy vì lạnh…
- Nàng làm như đây là lần đầu của nàng vậy? Đã là người của ta rồi mà còn lộn xộn thế sao?
Sở Doanh nghe hắn nói, cả người bị tay hắn dọa vẫn không còn để ý đến vì tức quá thể. Nàng nói lớn…
- Hôm nay huynh và Y Nhi biết tình cảm của nhau vẫn còn sâu đậm mà huynh nỡ có hứng thú với nữ nhân khác ngay sao?
- Liên quan gì chứ? Nhìn nàng cũng đủ làm ta hứng thú đến phát khùng rồi đây còn thơi gian suy tư gì nữa.
- Đồ dâm tặc!!!
Sở Doanh la lên, không biết làm sao thì cầm trúng áo yếm của mình đành đẩy vào mặt hắn. Đạt Kha sững ra nghe mùi hương của nàng rõ ràng trên áo. Quả có đang rối ren vì tình cảm trong lòng thì lúc này đây hắn thật muốn xơi tái nữ nhân to gan này rồi.
Sở Doanh thoái lui vì ánh mắt cáu giận của Đạt Kha. Lúc này nàng thật sợ hắn nha.
- Bị nàng chửi vậy ta đành làm thật thôi! - Vốn Đạt Kha chỉ định cùng nàng ngủ cho ấm nhưng trước sự khiêu khích, hắn không ngại giở trò.
- Nè… không giỡn nha. Chúng ta đang giận. Là đang giận đó không ai làm chuyện đó trong trường hợp này đâu!
- Do nàng thôi Sở Sở!
- Huynh mà đến gần thì ta sẽ la… áhh!
Đạt Kha dễ dàng đè nàng xuống giường, hành xử ra sao tùy ý hắn. Mọi người vẫn ngủ hạnh phúc trong đêm không hay hai kẻ làm loạn có địa vị cao ngất. Sở Doanh thật càng ghét hắn.
Hắn luôn làm mọi kế hoạch cũng như dự tính của nàng trờ nên toàn bại.
Giết hắn sao, nàng cứ cố gắng trong vô vọng. Được hắn yêu sao, nàng cứ vui vẻ làm vương phi hữu danh vô thực đi. Tránh xa hắn sao, nàng càng mệt mỏi rên rỉ với hắn mới thật tức. Rồi có một ngày nàng sẽ trả thù hắn hết thảy mọi chuyện cho xem.
———————–
Tinh mơ trời vẫn còn lạnh buốt, vài người dọn đi sớm khỏi lễ hội. Đạt Kha thức giấc nhìn bóng lính đi tuần quanh lều rồi mới nhìn đến nữ nhân nằm co rúm cạnh bên mình.
Tay hắn vân vê làn da trắng muốt mền mịn trên lưng nàng nhưng lại suy nghĩ về Y Nhi. Rõ ràng gặp lại Y Nhi, tình cảm xưa khiến hắn rất khổ sở như lúc mới từ bỏ vậy mà vẫn còn lòng dạ bên nữ nhận khác. Có lẽ vì Sở Doanh khác biệt, nàng không che đậy điều gì, thật thà ác ý với hắn khiến cho tâm hắn không những không lo ngại mà còn dễ chịu.
Suy cho cùng nếu không cùng nàng đêm qua, chắc Đạt Kha cũng đã mượn rượu giải sầu, không sao ngủ nổi.
Và nàng cuối cùng cũng lim dim mở mắt nhìn ngay gương mặt tuấn mĩ cười tươi với mình…
- Nàng còn lạnh không vương phi của ta?
- Người dám… đồ xấu xa!
Sở Doanh tức chết vì đêm qua yếu sức, đấu không lại cuối cùng là đại bại cho hắn làm bậy. Hắn rõ ràng suy nghĩ về nữ nhân khác vẫn đành lòng xả tiết trên người nàng có phải đáng tức giận hay không?
Đạt Kha thản nhiên không chút ngại ngần khi ôm lấy người nàng. Nàng cứng đầu đẩy mặt hắn ra. Cả hai phải cải nhau, không nhìn mặt nhau chứ như thế này quá là nực cười. Đạt Kha lớn mật trở người há miệng cắn nhẹ lên ngực làm nàng đỏ mặt lúng túng hẳn ra.
Hắn dụi mặt trên đường cong mền mại, hỏi nàng thật là đáng ghét…
- Nàng giận vì ta yêu nữ nhân khác hay giận vì ta không xem nàng là thê tử thật sự hả Sở Sở?