Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kiều Linh Nhi tựa đầu vào ngực Tư Đồ Hiên, trong lòng nhân gia rất thoải mái, đôi mắt nàng hơi khép lại.
Vừa lúc ấy thì tiếng nhắc nhở của Thời Bố cũng vang lên, nàng rục rịch chui ra lại.
Tư Đồ Hiên không biết làm sao, đành ôm chặt lấy nàng, “Đừng lo lắng, chắc là sơn tặc thôi.”
Sơn tặc?
“Chúng ta đang đi đường nhỏ, lộ trình gần hơn nhưng lại nguy hiểm hơn, nhân tiện cho nàng thưởng thức xem cái gì gọi là mạo hiểm.” Tư Đồ Hiên giải thích.
Nam nhân này đúng là kỳ quái! Kiều Linh Nhi thầm ca thán.
Chao ôi, dù rằng nàng thích mạo hiểm đi nữa, thì anh ta cũng phải hiểu khi chọn con đường này không biết sẽ còn gặp phải những chuyện phiền toái gì, lỡ như xảy ra chuyện chẳng phải thứ được không bù nổi thứ mất sao?
“Thật ra chúng ta còn năm ngày, dù đi đường lớn cũng chỉ mất bốn ngày, đâu có gấp gì.” Kiều Linh Nhi thắc mắc.
“Ở Lưu Vân có một ngọn núi, nghe nói nơi ấy có một ngôi miếu, trong miếu ấy có một vị hòa thượng…” Tư Đồ Hiên đang nói bỗng dừng lại.
Mặt Kiều Linh Nhi đầy hắc tuyến, nàng nhìn nam nhân trước mặt mình, đến giờ phút này mà anh ta còn có tâm trạng để đùa sao, từ truyện cười nhạt như nước ốc thịnh hành ở thế kỷ 21 hẳn là có thể áp dụng cho vị vương gia này.
“Vị hòa thượng kia biết xem tướng số, lại rất chính xác.
Vì thế nên ta mới muốn dẫn nàng đến đó.” Tư Đồ Hiên nhíu mày nói tiếp.
Đưa nàng đi xem? Chỉ vì vị hòa thượng kia xem tướng giỏi? Nói thế là sao? Lẽ nào anh ta hoài nghi nàng…
“Quan trọng nhất là trên ngọn núi kia có huyết liên, vừa vặn lúc này lại đang mùa hoa nở, nàng nên đến thưởng thức.
Thế coi như hết một ngày, còn lại một ngày chúng ta có thể tìm hiểu về vùng đất Lưu Vân.”
Trong lòng Kiều Linh Nhi bỗng thấy ấm áp lạ, anh ta suy nghĩ chu đáo vì nàng mà nàng lại hoài nghi, thật có lỗi.
Không đợi Kiều Linh Nhi đáp lại, xe ngựa đã dừng, tiếng người náo loạn, ầm ĩ vọng vào, “Kẻ nào ở trong bước ra ngay cho đại gia.”
Giọng nói thô tục kia lọt vào tai Kiều Linh Nhi, chân mày nàng nhíu lại, chẳng lẽ nàng phải ra ngoài bắn “chim”, cho đám người kia thử xem cảm giác nát trứng là thế nào.
“Linh Nhi, nàng ngồi lại trong xe.”
Kiều Linh Nhi lắc đầu, “Ta theo chàng ra ngoài.”
Việc gì nàng phải trốn, việc gì phải làm kẻ nhát gan khi nguy hiểm đã rập rình.
Cứ thế mà tiến thôi!
Tư Đồ Hiên nở một nụ cười tà mị, trong ánh mắt chứa chan ý cười nhưng Kiều Linh Nhi không hiểu, anh ta đang… hài lòng sao?
Tư Đồ Hiên không cự tuyệt, sau khi xuống xe, hắn quay lại đỡ nàng, còn giúp nàng chỉnh trang y phục, “Hồi hộp không nào?”
Kiều Linh Nhi cảm thấy như mình bị coi thường, trừng mắt nhìn anh ta với vẻ không vui, dẩu cái miệng nhỏ nhắn, “Có chàng ở đây rồi.”
Có chàng ở đây nên ta không cần phải lo lắng.
Giờ phút này như có mật rót vào lòng Tư Đồ Hiên.
Cô gái nhỏ kia chưa bao giờ nói lời ngon ngọt, song, một câu nói ban nãy còn hơn bất kỳ lời hoa mỹ nào.
Thứ nam nhân cần chính là được một người tin tưởng và khích lệ, sao hắn có thể không vui chứ?
Người trên lưng ngựa bên kia cũng đã nhảy xuống, y cười lớn rồi hô gọi, “Kiều huynh, đã lâu không gặp.”
Kiều… huynh?
Kiều Linh Nhi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt nàng, nàng cần một đáp án.
Tư Đồ Hiên vẽ ra một nụ cười, “Kiều Hiên.”
Kiều Linh Nhi còn đang ngẩn ra thì người nọ đã bước đến trước mặt, khoác vai Tư Đồ Hiên, “Kiều huynh, huynh đi qua địa bàn của huynh đệ phải chào hỏi đại ca chứ, để huynh đệ hàn huyên tâm sự.”
Sắc mặt Thời Bố rất khó coi, hắn toan rút kiếm xông lên thì đã bị Tư Đồ Hiên ngầm ra hiệu bằng bắt ngăn lại, trước cứ bình tĩnh đã.
“A Lý, đã lâu không gặp.” Khi Tư Đồ Hiên xoay người nhìn A Lý, trên gương mặt hắn đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường thấy.
A Lý cười lớn, “Sao nào, có muốn đến doanh trại ngồi một lát, huynh đệ ta làm vài chén.”
Vừa nói, ánh mắt A Lý chuyển sang phía Kiều Linh Nhi đang rất bình tĩnh.
Sắc mặt Tư Đồ Hiên càng lạnh lẽo hơn, “A Lý huynh khách khí rồi, chúng ta phải đi gấp, không tiện quấy rầy huynh đệ.
Có điều, hôm nay thê tử của ta đã bị huynh đệ hù dọa.”
Thê tử?
A Lý sửng sốt, trong lòng như lóe lên tia sáng.
Song, rất nhanh đã biến thành ý cười, “Ha ha ha, thì ra là tẩu tẩu.
Tẩu tẩu đừng ngạc nhiên, chúng ta là sơn tặc, gặp nhiều rồi sẽ quen thôi.
Nhưng Kiều huynh nói phải đi, chẳng lẽ huynh muốn đến Lưu Vân?”
Tư Đồ Hiên quay đầu nhìn Kiều Linh Nhi, hắn gật đầu, “Có việc nên phải đến Lưu Vân, nhưng thời gian hơi gấp gáp nên phải lên đường ngay.”
A Lý hơi nhíu mày, “Hôm nay hai ngọn núi trước mặt đang giao chiến, chi bằng thế này đi Kiều huynh, ta sẽ phái một tốp anh em đi báo tin, nói cho bọn họ biết một bằng hữu của ta phải đi ngang địa bàn của họ, bảo họ nhường đường.”
Trên người A Lý toát ra khí phái hào sảng, khiến Kiều Linh Nhi rất thích thú.
Dù đại hán trước mặt đây là thủ lĩnh sơn tặc, nhưng cũng là một tên sơn tặc tốt.
“Vậy làm phiền A Lý huynh rồi.
Thời gian cấp bạch, ta xin cáo từ trước.” Tư Đồ Hiên chắp tay rồi xoay người ôm Kiều Linh Nhi về xe ngựa.
A Lý nhìn theo bóng họ, dặn dò thuộc hạ mau chóng đi báo tin.
“Lão đại, e là điều này hơi khó, bọn họ vốn không phục tùng chúng ta, bây giờ lại mượn đường sợ là họ không chịu.”
“Đúng đấy lão đại.”
“Hừ, nếu không cho mượn thì đánh, lão tử cũng ngứa mắt bọn chúng từ lâu rồi.” Hắn là A Lý, nếu đã hứa với huynh đệ thì sao có thể hai lời?
Chúng huynh đệ nghe xong, người nào người nấy tròn mắt nhìn nhau, không biết phải phản ứng thế nào.
Cuối cùng cũng có người to gan lên tiếng, “Nhưng lão đại à, chỉ sợ là chúng ta không đánh lại họ.”
Sắc mặt A Lý thoáng chốc đã chuyển sang vẻ hung hãn, “Đánh không lại cũng phải đánh cho lão tử, lão tử ngựa cựa lâu rồi.”
Lão đại nổi đóa, bọn họ không thể cự tuyệt hơn, lập tức hô hào đánh đánh.
Lúc này, đoàn người Kiều Linh Nhi đã đi xa nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng hô vang của họ.
“Chàng, sao chàng lại quen biết sơn tặc vậy?” Bấy giờ Kiều Linh Nhi mới bình tĩnh lại, lầm bầm hỏi han.
Nam nhân này đúng là quá mạnh mẽ, phạm vi kết giao bằng hữu thật khiến người ta không chịu nổi.
“Mười năm trước, khi ta vô tình đi ngang qua ngọn núi này thì gặp A Lý đang bị kẻ khác ức hiếp, ta đã ra tay giúp đỡ.”
Tư Đồ Hiên vừa nói vừa ôm người ngọc vào lòng, hưởng thụ sự mềm mại của nàng.
Kiều Linh Nhi không cảm thấy khó chịu chút nào, nàng chớp mắt, “Là chàng giúp hắn làm lão đại sao? Vì thế cho nên hắn ta mới cảm kích đến như thế?”
Đối mặt với những nghi vấn của tiểu nữ tử nọ, Tư Đồ Hiên thấy rất thú vị, hắn khiêu khích, “Linh Nhi thấy ta có khả năng làm vậy sao?”
Kiều Linh Nhi không biết phải nói thế nào, “Thất gia, lão nhân gia ngài muốn ta khen ngợi khả năng của ngài thì cứ nói thẳng, nhất định ta sẽ không cự tuyệt.”
Nói đoạn, nàng còn nháy mắt tinh nghịch.
Tư Đồ Hiên phì cười rồi lắc đầu, vô cùng bất đắc dĩ, “Nghịch ngợm.”
Kiều Linh Nhi cười khanh khách, nàng còn chưa kịp lên tiếng thì giọng nói uy hiếp của vị vương gia nọ đã vang lên bên tai, “Linh Nhi, ta nghĩ phải chờ đến sau khi thành thân mới có thể cho nàng hiểu rõ năng lực của ta.”
Vì sao phải đợi đến sau khi thành thân?
Kiều Linh Nhi không hiểu, nàng chớp mắt, “Ta thấy lúc này đã xem được rồi.”
Tư Đồ Hiên chỉ mỉm cười.
Kiều Linh Nhi không bám lấy chuyện này, nàng tiếp tục quay lại câu hỏi trước, “Có phải chàng giúp vị kia, vị…”
“A Lý.”
“Phải, có phải chàng giúp A Lý, giúp hắn ngồi lên chức thủ lĩnh kia nên hai người mới thân thiết như thế?”
Tư Đồ Hiên nhéo mũi nàng rồi khen ngợi, “Linh Nhi thật thông minh.”
Ô kìa, Thất gia khích lệ nàng đấy, xem ra dạo gần đây Thất gia rất thích khen ngợi người khác.
“Thế nhưng hắn ta cho chàng điều gì?” Kiều Linh Nhi chớp đôi mắt long lanh, trong đôi mắt ánh lên sự nghịch ngợm.
“Con đường này tuy nguy hiểm nhưng cũng là con đường buôn bán.
Nếu muốn kiếm tiền nhanh chóng, nhất định phải đi ngang qua đây.” Tư Đồ Hiên đổi tư thế cho Kiều Linh Nhi thoải mái hơn, sau mới tiếp lời, “Nếu đi đường lớn phải ngang qua không ít cửa thành, tiền thuế không nhỏ.
Nhưng nếu chọn con đường này, tuy không tốn lộ phí, nhưng cũng phải nộp một khoản tượng trưng, dù thế cũng chẳng đáng kể.
Cho nên không ít thương nhân chọn con đường này, hòng tránh khỏi khoản thuế vụ nặng nề kia.”
Kiều Linh Nhi kinh ngạc nhìn Tư Đồ Hiên với vẻ không dám tin, “Nam Hạ lắm tham quan đến vậy sao?”
Tư Đồ Hiên bật cười, hắn lắc đầu, “Không phải Nam Hạ lắm tham quan, mà là triều đình đã có lệnh phải thu như thế, đã quy định rõ ràng trên giấy mực.”
Kiều Linh Nhi lặng thinh, nàng cũng hiểu nhưng vì sao phải thu sưu cao thuế nặng như thế? Không biết Tư Đồ Hiên nghĩ về chuyện này thế nào.
Một triều đình dù tốt nhưng lắm sưu thuế nặng nề tất sẽ dần mục nát.
Đến khi ấy chẳng phải quá nguy hiểm sao?
“Hiên, những quy định đó kéo dài bao lâu?” Một lát sau Kiều Linh Nhi mới cất tiếng hỏi.
“Từ khi lập nước đến nay đã thế.” Tư Đồ Hiên nhíu mày, không biết hắn đang nghĩ đến điều gì.
“Vậy chàng cũng tán thành cách làm này sao?” Kiều Linh Nhi lo lắng hỏi.
Tư Đồ Hiên nhìn nàng không nói gì.
Kiều Linh Nhi xoay người, ngồi đối mặt với hắn, nàng lo lắng hỏi, “Hiên, có phải chàng cũng nghĩ thế là đúng?”
“Có như vậy triều đình mới có thu được nhiều, bằng không thì quốc khố sẽ trống rỗng.” Tư Đồ Hiên không hiểu rõ nguyên do gì lại khiến nàng kích động như thế.
Suýt chút nữa Kiều Linh Nhi đã buông lời khinh miệt, cái gì mà có như vậy triều đình mới thu được nhiều, cái gì gọi là bằng không thì quốc khố sẽ trống rỗng chứ? Thương nhân là một bộ phận không thể thiếu dù là ở thời đại nào, cũng chính nhờ thương nghiệp phồn vinh mà triều đình mới phát triển.
Thế nhưng sưu thuế nặng nề, thương nhân buộc phải nghĩ cách khác để mưu sinh, như thế thì sao có lợi cho sự phát triển lâu dài của một đất nước?
“Chàng không được nghĩ như thế, chàng sai lầm rồi.” Kiều Linh Nhi cúi đầu nói, khuôn mặt nhỏ lộ vẻ lo lắng.