Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Mèo Nhỏ
Hồ Chiếu?
Kiều Linh Nhi chớp mắt lia lịa, đã bảy năm không gặp, vì sao người tên Hồ Chiếu kia vẫn… phong lưu phiêu dật như thế?
“Hạ quan thỉnh an Thất vương gia.” Hồ Chiếu khẽ lướt nhìn Kiều Linh Nhi, sau đó mới thỉnh an Tư Đồ Hiên.
“Hồ thái y, miễn lễ.” Chân mày Tư Đồ Hiên nhíu lại, đồng thời nhẹ liếc nhìn Thời Bố.
Ánh mắt này hàm chứa ý trách cứ, trách y sao lại đưa Hồ Chiếu đến đây.
Thời Bố biết tội nên cúi gằm mặt, lui sang một bên.
Kiều Linh Nhi không hề hay biết suy nghĩ lúc này của Tư Đồ Hiên, nàng chỉ thấy hiếu kỳ về sự xuất hiện của Hồ Chiếu ở Thất vương phủ.
Bảy năm trước quan hệ giữa Tư Đồ Hiên và Hồ Chiếu không mấy thân thiết, chẳng lẽ những năm gần đây đã chuyển biến tốt hơn?
“Đến đại điện rồi nói.” Tư Đồ Hiên chẳng dông dài, hắn không hề quên chuyện ban nãy Kiều Linh Nhi đã tham đói, dù cho có là đại sự, một khi tiểu cô nương đã lên tiếng thì tất cả đều là chuyện nhỏ như hạt đậu.
Hồ Chiếu hơi ngạc nhiên, sau như đã hiểu ra lý do, nên đành ưng thuận theo vị vương gia nọ đến đại điện.
Mấy năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện Kiều Linh Nhi không biết rõ, chẳng phải vì Tư Đồ Hiên muốn giấu nàng, đơn thuần là vì nàng không biết chân tướng sẽ tốt hơn.
Thế nhưng nếu nàng đã quay về kinh, lại nóng lòng muốn biết, nếu cứ tiếp tục giấu giếm e sẽ chỉ khiến nàng tổn thương.
Nàng bị tổn thương là điều hắn không mong muốn nhất.
“Hồ thái y có việc gì xin nói thẳng.” Sau khi ngồi xuống, Tư Đồ Hiên khoát khoát tay, ý bảo Hồ Chiếu hãy nhanh chóng bẩm báo mọi sự.
Hồ Chiếu vốn nghĩ Tư Đồ Hiên sẽ tìm cách giấu Kiều Linh Nhi, không ngờ vị vương gia trước mặt lại thẳng thắn đến thế, điều này khiến y không khỏi ngạc nhiên.
Thế nhưng sau khi sự kinh ngạc qua đi, y lại cảm thấy chẳng có gì là lạ, dù gì cũng không một ai hiểu nổi suy nghĩ của bọn họ.
Năm xưa khi Kiều Linh Nhi bị hưu, Tư Đồ Hiên chẳng màng đến mọi thứ mà đưa nàng rời khỏi kinh thành.
Sau khi rời kinh vài năm lại có tin tức truyền về, và cũng chẳng phải tin gì tốt lành.
Kiều Linh Nhi giận dỗi trốn khỏi Liễu thành, rời khỏi Thất vương gia; trong cơn giận dữ, Thất vương gia hạ lệnh tìm kiến khắp nơi, thậm chí sau cùng còn có tin đồn rằng Thất vương gia đã hạ lệnh giết không tha.
Khi ấy có người vui mừng, lại có người sầu bi.
Vui mừng là những tên quan viên ôm mộng gả con gái vào hoàng thất, bụng dạ khó lường.
Sầu bi có thể kể đến Thái hậu, rồi thì cả… y nữa.
Bảy năm trôi qua, tiểu nha đầu trong sáng như nước ngày trước nay đã trưởng thành, xinh đẹp lại duyên dáng, thật sự khiến y vô cùng kinh ngạc.
Thất gia, chỉ e bây giờ ngài nhất định sẽ không buông tay!
“Sức khỏe Thái hậu đã tốt lên nhiều, thế nhưng Hoàng hậu vẫn triệu hạ quan vào chẩn mạch cho Thái hậu.” Ánh mắt Hồ Chiếu lướt nhẹ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Linh Nhi, trong lòng thầm than, cơ hội cứ luôn vuột qua dễ dàng như thế.
Kiều Linh Nhi nhíu mày, nàng không đợi Tư Đồ Hiên cất tiếng hỏi đã nói ngay, “Hồ thái y, sức khỏe Hoàng tổ mẫu ra sao? Vì sao đến nay vẫn phải bắt mạch uống thuốc? Chẳng phải trước đây nói đã khỏi hẳn rồi hay sao?”
Thấy nàng lo lắng không yên, Tư Đồ Hiên không nhịn được mà bật cười, “Linh Nhi, nàng đừng sốt ruột, cứ nghe ta nói trước đã.”
Nét mặt dịu dàng của Tư Đồ Hiên khiến Hồ Chiếu kinh ngạc lần thứ hai, không ngờ bản thân y lại được diện kiến dáng vẻ này của Thất vương gia.
“Hiên, khi nãy ta tiến cung cũng đã chẩn mạch cho Hoàng tổ mẫu, thế nhưng không hề phát hiện điều gì khác thường.
Hơn nữa chàng đã nói sức khỏe của Hoàng tổ mẫu không đáng ngại đó thôi, vì sao Hoàng hậu vẫn triệu Hồ thái y vào cung bắt mạch mỗi ngày?” Kiều Linh Nhi chẳng quan tâm người ngoài nói gì, chỉ cần liên quan đến Hoàng tổ mẫu, nàng không cho phép bất cứ chuyện gì xảy ra.
Hiên? Nàng cứ thế gọi thẳng tên của Thất vương gia ư?
Một nỗi đau vô hình dấy lên trong lòng Hồ Chiếu, y cười đau khổ, thế nhưng lời nói của nàng lại buộc y phải lên tiếng khuyên ngăn, “Kiều tiểu thư đừng quá lo lắng, Thái hậu nương nương không sao cả, chẳng qua Hoàng hậu lo lắng cho sức khỏe của Thái hậu nên mới triệu hạ quan vào chẩn mạch.”
Bấy giờ Kiều Linh Nhi mới bình tĩnh lại, thế nhưng trong lòng vẫn còn lo âu, nàng quay sang chớp mắt nhìn Tư Đồ Hiên, đợi một lời khẳng định từ hắn.
Tư Đồ Hiên vươn tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc tơ trên đầu nàng, gật đầu trấn an, “Sức khỏe Hoàng tổ mẫu không có gì đáng ngại.”
Tư Đồ Hiên đã khẳng định nhưng Kiều Linh Nhi vẫn thấy bất an.
Nếu Hoàng hậu có dã tâm, muốn ra tay với Hoàng tổ mẫu, vậy chẳng phải Hoàng tổ mẫu sẽ…
“Hiên, không phải ý chàng là Hoàng hậu…” Kiều Linh Nhi muốn hỏi thẳng nhưng chợt nhớ ra Hồ Chiếu vẫn đang ở đây nên hơi khựng lại, quay sang nhìn Hồ Chiếu với ý không hài lòng, sau lại xấu hổ nhìn Tư Đồ Hiên.
Cuối cùng mới liếm môi nói tiếp, “Hiên, phải chăng có kẻ có dã tâm?”
Hồ CHiếu mỉm cười, y không giải thích, cũng không nói gì thêm.
Y biết với sự thông minh của nàng, cộng thêm sự sủng ái của Thất vương gia dành cho nàng, chuyện nàng đã biết hẳn không ít.
Tư Đồ Hiên liếc mắt nhìn Hồ Chiếu, sau mới cúi đầu giải thích, “Không sao, có gì nàng cứ nói thẳng.”
Ạch, có những chuyện chỉ nói được trước mặt người thân tín, hắn bảo nàng nói thẳng, phải chăng đang ám chỉ Hồ Chiếu đã là người một nhà? Lẽ nào mấy năm qua quan hệ giữa hắn và Hồ Chiếu đã phát triển đến mức cùng hội cùng thuyền?
“Có phải có kẻ xấu lộng hành, thế nên sức khỏe Hoàng tổ mẫu mới sinh chuyện?” Thật ra chuyện này chỉ là suy đoán của nàng, hoàn toàn không có căn cứ.
“Chuyện là thế này, Hoàng hậu giao cho hạ quan một gói thuốc bột, nói là thuốc bổ do ngoại tộc tiến cống, cộng thêm thứ thuốc Thái hậu nương nương đang dùng hẳn sẽ càng tốt hơn.” Hồ Chiếu cảm thấy y cần phải giải thích, nếu không tiểu cô nương này sẽ càng suy đoán những chuyện kinh hoàng hơn.
Quả nhiên Hồ Chiếu đã biết rõ âm mưu của Hoàng hậu, như vậy nàng cũng không cần quá lo lắng.
Kiều Linh Nhi nhíu mày, “Thứ thuốc kia là gì?”
Thuốc trị thương và thuốc bổ nếu không hợp sẽ sinh ra tương khắc, chuyện này đương nhiên nàng hiểu rõ.
Thế nhưng Hồ Chiếu lại không nói gì thêm, y lấy từ trong ngực áo ra gói thuốc bột nọ đưa cho Kiều Linh Nhi, “Kiều tiểu thư thông hiểu dược lý, xin hãy thử xem xem.” Nói xong, y còn lấy ra thêm một tờ giấy khác, “Đây là thuốc an dưỡng mà hạ quan kê cho Thái hậu.
Tờ giấy này vốn do người của Hoàng hậu nương nương cất giữ, rồi theo đó mà sắc thuốc cho Thái hậu.
Ấy vậy mà hôm nay Hoàng hậu lại gọi hạ quan đến, giao lại giấy này cho hạ quan rồi dặn dò việc sắc thuốc ngày sau sẽ do hạ quan phụ trách.”
Sau khi Kiều Linh Nhi kiểm tra gói thuốc bột, đôi mày nhỏ càng nhíu chặt hơn, thật ra thứ thuốc bột này không có vấn đề gì, thế nhưng nếu sắc cùng thảo dược được kê kia sẽ sinh ra tương khắc.
Thậm chí dẫn đến trúng độc.
Tuy rằng chỉ bị tiêu chảy nhẹ, nhưng đối với người có tuổi như Thái hậu hẳn là khó có thể chịu đựng.
Chiêu này của Hoàng hậu quả là thâm độc!
Nguyên do vì đâu mà bà ta lại hạ thủ với Hoàng tổ mẫu?
“Ý của Hồ thái y là Hoàng hậu muốn ngài chịu tiếng xấu thay cho kẻ khác?”
Hồ Chiếu lắc đầu, “Hoàng hậu hiển nhiên biết hạ quan thông hiểu dược lý, nếu đã giao gói thuốc bột này cho hạ quan, tức ngụ ý rằng hạ quan có thể lựa chọn đứng về phía bà ta.”
“Vậy… Vậy ngài định thế nào?” Kiều Linh Nhi bỗng thấy tim mình đập loạn, nàng thật sự không biết phải đối mặt với chuyện này như thế nào, chẳng khác gì một chân đã bước vào mê lộ.
Đột nhiên bàn tay nàng cảm nhận được một luồng sức mạnh kỳ lạ, ý như muốn bảo với nàng rằng, dù ra sao cũng đã có hắn ở đây.
Kiều Linh Nhi ngẩng đầu, nàng chạm phải đôi mắt sâu kia, đôi mắt ấy ẩn chứa thứ ánh sáng khiến lòng nàng tĩnh tại.
Trái tim đang hoảng loạn đã bình tĩnh trong phút chốc.
“Hạ quan nghe theo sự sắp đặt của Thất vương gia.” Giọng nói ôn hòa của Hồ Chiếu truyền đến.
Kiều Linh Nhi tròn mắt nhìn y với vẻ ngạc nhiên, sau đó lại quay sang nhìn Tư Đồ Hiên, nàng hoàn toàn không biết hắn định sẽ an bài ra sao.
Nàng còn nhiều vương vấn, nghi ngại trong lòng muốn hỏi hắn, xem mấy năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, mà nàng lại biết quá ít.
“Đã vậy ngươi cứ theo ý của bà ta, để Hoàng tổ mẫu uống thứ thuốc này.” Ánh mắt Tư Đồ Hiên ánh lên sự thâm trầm.
Cứ thế uống sao?
“Không được.” Kiều Linh Nhi đứng bật dậy, kinh hãi hét lên một tiếng, “Hiên, chàng không biết thuốc này…”
“Ta biết.” Tư Đồ Hiên không đợi nàng nói hết đã cắt ngang, “Hồ thái y, trước tiên ngươi cứ làm theo lời bà ta, chuyện sau đó ta sẽ sai người đến thông truyền cho ngươi hay.”
Hồ Chiếu gần đầu, y nhìn Kiều Linh Nhi, thu lại gói thuốc bột rồi xoay người rời đi.
Kiều Linh Nhi nóng lòng toan đuổi theo thì bị Tư Đồ Hiên kéo lại, “Linh Nhi.”
“Hiên, chàng không thể làm thế.” Kiều Linh Nhi lo lắng đến độ vành mắt cũng đỏ hoe, “Chàng có biết thứ thuốc kia sẽ tổn hại đến sức khỏe lão nhân gia thế nào không, sao chàng có thể để Hoàng tổ mẫu uống thứ ấy chứ?”
Tư Đồ Hiên đau lòng khi thấy nàng như vậy, bàn tay to lớn kéo nàng vào lòng, “Linh Nhi, nàng nghe ta nói trước đã.”
Kiều Linh Nhi của bây giờ còn tâm trạng nghe hắn giãi bày sao? Nàng vẫn lắc đầu, “Ta không nghe, chàng phải ngăn Hồ Chiếu lại, không thể để y cho Hoàng tổ mẫu uống thứ thuốc ấy, bằng không ta sẽ không để chàng yên.”
Bất kể là ai, chỉ cần kẻ đó làm tổn hại đến Hoàng tổ mẫu, nàng nhất định không bỏ qua.
Nàng, nàng đâu thể giương mắt nhìn Tư Đồ Hiên làm tổn hại Hoàng tổ mẫu!
Tư Đồ Hiên than thầm một tiếng, sau định nói gì nhưng lại thôi, đành phải phái Thời Bố đuổi theo ngăn Hồ Chiếu lại.
Cuối cùng Kiều Linh Nhi cũng bình tĩnh lại, nhưng trong lòng không khỏi chua xót, nàng lạnh lùng nhìn Tư Đồ Hiên, “Hiên, sao chàng nỡ đối xử với Hoàng tổ mẫu như thế? Ta biết chàng muốn điều tra rõ ràng thân thế của Hoàng hậu, muốn đem lại sự bình yên cho Nam Hạ.
Nhưng dù thế chàng cũng không thể khinh rẻ sức khỏe của Hoàng tổ mẫu.
Bất kể ra sao, nếu sau này chàng còn lấy an nguy của Hoàng tổ mẫu ra đánh đổi, ta tuyệt đối không tha thứ cho chàng.”
Nói xong, Kiều Linh Nhi xoay người bỏ ra ngoài điện.
Tư Đồ Hiên vươn tay toan gọi nàng lại, nhưng cuối cùng đành cúi đầu lặng thinh.
“Gia, vì sao ngài không nói rõ chân tướng với tiểu thư?” Khi Tả Sấm bước vào thì bắt gặp dáng vẻ ủ rũ bất đắc dĩ của Tư Đồ Hiên, y kìm lòng không đặng phải cất tiếng hỏi.
Tư Đồ Hiên lắc đầu, “Chưa phải lúc.”
Hắn không muốn khiến nàng thất vọng, nếu đã phải kiểm tra, thì cứ đợi đến khi xác định chắc chắn rồi hẵng nói.