Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Mèo Nhỏ
Khuôn mặt Kiều Linh Nhi đanh lại, nàng lập tức đứng lên, “Bát vương phi, thật xin lỗi, trong phủ có chuyện cần xử lý, không thể hầu chuyện vương phi lâu hơn.”
Lệnh Hồ Minh cũng đứng lên, nàng ta khẽ nhíu mày, “Kiều tiểu thư có việc mời đi trước, ta cũng đang định cáo từ.”
“Cố ma ma, thay ta tiễn Bát vương phi.” Kiều Linh Nhi nhìn Lệnh Hồ Minh với ánh mắt đầy áy náy, sau mới xoay người rời đi.
Dọc đường đi, sắc mặt Kiều Linh Nhi càng lạnh lùng hơn, “Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Tôn tiểu thư lại ngất xỉu?”
“Nô tỳ không biết.” Ả nha đầu đến bẩm báo hoang mang đáp lời.
“Ngươi là nha đầu ở viện nào? Vì sao lại không biết?” Kiều Linh Nhi dừng bước, quay sang nhìn ả ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
Đây là nha đầu trong viện của Công Tây Thanh, nàng nhận ra ả ta.
Tôn Phong xảy ra chuyện, vì sao nha đầu bên cạnh cô ta không đến bẩm báo mà lại là nha đầu của Công Tây Thanh, điểm này rất khả nghi.
Nha đầu kia vội vàng quỳ xuống trước mặt Kiều Linh Nhi, khấu đầu xin tha thứ, “Kiều tiểu thư thứ tội, Kiều tiểu thư thứ tội.”
“Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nàng lạnh lẽo như băng giá.
“Dạ là, là do Mộ Dung tiểu thư sai nô tỳ đến.
Mộ Dung tiểu thứ nói muốn chăm sóc Tôn tiểu thư, nên sai nô tỳ đến bẩm báo.”
Mộ Dung Phong?
Kiều Linh Nhi chau mày suy nghĩ hồi lâu, sau mới rảo bước đi tiếp.
Hai hôm nay nàng chuyên tâm điều tra xem rốt cuộc là kẻ nào sai khiến Tôn Phong rêu rao lời đỗn đãi, nói trong vương phủ có thứ bất minh, Tôn phong kia còn chưa kịp dặn dò, chẳng lẽ đã có người cố tình hạ thủ, hòng lấp đi chân tướng?
“Linh Nhi muội muội đến rồi.” Thấy Kiều Linh Nhi đến, Mộ Dung Phong vội đứng lên.
Kiều Linh nhi liếc nhìn nàng ta, nàng không đến xem Tôn Phong ra sao mà lạnh nhạt hỏi, “Tôn tiểu thư đã xảy ra chuyện gì?”
Mộ Dung Phong đảo mắt nhìn về phía giường, sau mới đáp, “Ban nãy Tôn tiểu thư ngắm hoa trong hoa viên, không biết vì sao lại ngất xỉu.”
Không biết vì sao tự nhiên ngất xỉu?
Bấy giờ Kiều Linh Nhi mới tiến lại gần, ngồi xuống bên mép giường chẩn mạch cho Tôn Phong, tiếp đó nàng không nói gì, chỉ đứng lên dặn dò Mai Nhi chăm sóc rồi bước ra ngoài.
Mộ Dung Phong không hiểu sự tình, vội chạy theo, “Linh Nhi muội muội, Phong muội muội bị làm sao vậy? Vì sao đột nhiên lại ngất xỉu?”
Kiều Linh Nhi nhìn Vân Lam ý bảo nàng ta khép cửa lại, sau đó quay sang nhìn Mộ Dung Phong, giọng nàng nhàn nhạt, khiến người nghe không đoán được tâm tư, “Cũng không có gì đáng ngại, chẳng qua là ăn phải thứ không nên ăn thôi.”
Ăn… Ăn phải thứ không nên ăn?
Mộ Dung Phong nhíu mày, càng nghĩ càng thấy khó hiểu, “Ý của Linh Nhi muội muội, ta thật không hiểu lắm.
Tỷ muội chúng ta cùng dùng bữa, vì sao mọi người không sao mà chỉ riêng Phong muội muội lại ngất xỉu?”
Kiều Linh Nhi cả cười, trong ánh mắt vẫn giữ sự lạnh lùng, “Thể trạng bất đồng, dạ dày cũng khác nhau, dù là những thứ tưởng chừng như ăn được cũng sẽ cho ra phản ứng khác nhau, bởi lẽ trong dạ dày không chứ những chất như nhau.”
Dạ dày…?
Phản ứng…?
“Chuyện này…” Mộ Dung Phong càng hồ đồ hơn.
“Mộ Dung tiểu thư không cần lo ngại, lát nữa ta sẽ phái Thời Thiến đưa thuốc đến.
Sau này khi ăn thứ gì cần chú ý là được.” Không đợi Mộ Dung Phong kịp phản ứng, Kiều Linh Nhi cất bước bỏ đi.
Vân Lam theo sau, gương mặt nàng ta cũng nhăn nhó đầy nghi vấn, sau không nhịn được phải cất tiếng hỏi, “Tiểu thư, những gì người nói khi nãy là có ý gì?”
“Ý trong ý.” Kiều Linh Nhi đáp ngay chẳng nghĩ ngợi.
“Ơ?” Vân Lam ngây ra, càng rối hơn.
Kiều Linh Nhi bỗng dừng bước, “Vân Lam, lời không thể nói lung tung, cơm càng không được ăn bậy, ngươi ngẫm cho kỹ đạo lý này tất sẽ rõ ý của ta.”
Vân Lam nghiêm túc gật đầu, thế nhưng trong lòng vẫn ôm mãi nhưng hoài nghi không lời giải đáp.
Vốn định đến thư phòng luyện chữ, nhưng không hiểu vì sao Kiều Linh Nhi lại đi vòng đến đại điện.
Trùng hợp làm sao, ngay lúc này Lăng Lung cũng xuất hiện.
“Kiều Linh Nhi, rốt cuộc cô có ý gì?”
Kiều Linh Nhi dừng bước, nàng bình thản nhìn cô ả đang nổi giận đùng đùng trước mặt, bình thản hỏi, “Lăng Lung tiểu thư nói năng lạ thật, thế này là có ý gì?”
Lăng Lung hậm hực nói, “Cô đừng giả ngây giả ngô, ban nãy cô nói vậy là có ý gì?”
Kiều Linh Nhi hiển nhiên biết Lăng Lung ám chỉ những lời nàng nói ban nãy trong viện của Tôn Phong, nàng ta đã nghe thấy!
“Ha ha, ta đã nói rất nhiều thứ, làm sao biết Lăng tiểu thư ám chỉ câu nào?”
Lăng Lung vốn đã tức giận, nay lại thấy Kiều Linh Nhi giả ngây giả dại, nộ hỏa trong lòng xông lên đến đầu, “Ý của cô là tôi hạ độc Phong muội muội?”
Kiều Linh Nhi khẽ nhíu mày, “Lời này của Lăng tiểu thư… Lăng tiểu thư, có những chuyện không thể nói lung tung, ta nói cô hạ độc Tôn tiểu thư khi nào?”
“Nói cho cô biết, Kiều Linh Nhi, Lăng Lung tôi trước nay dám làm dám chịu, không giống như một số kẻ chỉ biết làm con rùa đen rụt đầu nấp sau lưng kẻ khác, không dám đứng ra gánh tội.
Mấy tỷ muội chúng tôi đến Thất vương phủ, tuy rằng tôi không coi trọng bọn họ, thế nhưng cũng không đến mức dùng thủ đoạn tàn nhẫn đối phó kẻ khác.”
Bất chợt Kiều Linh Nhi thấy lòng mình như có một cánh cửa sổ mở toang, không khí tràn vào, hít thở cũng dễ dàng hơn.
Nụ cười thản nhiên lại quay về trên khuôn mặt nàng, “Lăng tiểu thư hiểu lầm rồi, có những việc, có những lời, dù ngoài mặt thấy vậy nhưng chưa chắc đã là vậy.
Nếu Lăng tiểu thư không làm, thì không kẻ nào có thể đẩy tội cho tiểu thư cả.”
Lăng Lung chau mày, vẫn giữ nguyên vẻ tức giận.
“Lời của ta không phải nhắm vào Lăng tiểu thư, cốt là muốn cảnh tỉnh mọi người mà thôi.
Nếu Lăng tiểu thư không còn chuyện gì khác thì ta xin cáo từ trước.”
Kiều Linh Nhi nhìn sâu vào mắt Lăng Lung rồi xoay người bỏ đi.
Bấy giờ nàng đi thẳng về phía thư phòng, không vòng qua đại điện nữa.
Vân Lam mài mực đã lâu mà tiểu thư chỉ chấm bút một lần, chấm mực xong còn không hạ bút, “Tiểu thư, người đang suy nghĩ điều gì sao?”
Kiều Linh Nhi đặt cây bút lông trong tay xuống, nàng nhích lại gần, “Vân Lam, các vị tiểu thư trong phủ, ngươi thích ai nhất?”
“Chính là tiểu thư đấy ạ.” Vân Lam cho ra một đáp án rất hiển nhiên.
Kiều Linh Nhi không nhịn được liếc nàng ta một cái, “Ta đang nói đến mấy vị Lăng tiểu thư kìa.”
“À, bọn họ sao ạ.” Sự hăng hái của Vân Lam bị đè bẹp, “Vậy thì là Mộ Dung tiểu thư ạ.”
Mộ Dung Phong?
“Vì sao?”
“Tiểu thư, người không thấy tính cách của Mộ Dung tiểu thư rất tốt sao? Nô tỳ không thích nhất chính là Lăng tiểu thư, không lễ phép còn ngang ngược.
Thật sự không hiểu vì sao Hoàng hậu nương nương lại muốn đưa một người như vậy đến Thất vương phủ với người.
Tiểu thư nói xem, gần son thì đỏ gần mực thì đen, qua một thời gian thể nào tiểu thư người cũng bị nàng ta ảnh hưởng.”
Khóe môi Kiều Linh Nhi giật nhẹ, “Vân Lam, chẳng lẽ tiểu thư của ngươi lại dễ lung lạc đến thế sao?”
“Ha ha ha, kẻ nào nói Linh Nhi dễ lung lạc thế nhỉ?” Tiếng Tư Đồ Dật từ cửa vọng vào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Lam ửng hồng, nàng ta cúi đầu, không dám nhiều lời, ngay đến hít thở cũng nhẹ nhàng hơn.
Kiều Linh Nhi thấy vậy trong lòng không khỏi bất đắc dĩ, nha đầu kia…
“Hôm nay Thập tam gia rảnh rỗi nhỉ?” Trong khoảng thời gian này, y vẫn luôn bị Hiên phái đi nơi khác làm việc, chắc cũng mấy ngày rồi nàng không thấy y, sao hôm nay đã quay về?
“Linh Nhi, chẳng lẽ cô không cho phép ta nghĩ ngơi một chút sao?” Vẻ mặt Tư Đồ Dật đầy phiền muộn.
Vân Lam vội vàng ra ngoài đưa trà vào, dâng trà, sau cùng đứng lặng một bên, song vẫn không dám nhìn Tư Đồ Dật.
Về phần Tư Đồ Dật, y cũng thường liếc nhìn nàng ta, nhưng sau lại quay sang trò chuyện với Kiều Linh Nhi.
Hai người kẻ dở hơi này ra là có ý với nhau!
Kiều Linh Nhi cười thầm trong lòng, xem ra nàng phải tìm thời gian nào đó nói chuyện với Vân Lam mới được.
“Linh Nhi, hôm nay có thể Thất ca đến tối mới hồi phủ, cô cứ dùng vãn thiện trước, không cần chờ huynh ấy.” Lúc này Tư Đồ Dật mới nhớ ra lời Thất ca dặn dò.
Kiều Linh Nhi không thấy ngạc nhiên, nàng chỉ gật đầu, “Hôm nay vương gia cũng ở lại dùng thiện chứ?”
Tư Đồ Dật liếc nhìn Vân Lam, y còn chưa đáp lời thì Kiều Linh Nhi đã nói tiếp, “Ăn cơm một mình không thấy ngon đâu.”
Tư Đồ Dật gật đầu, “Nếu đã vậy, ta đành liều mình bầu bạn cùng quân tử.”
“Quân tử?” Kiều Linh Nhi liếc y với vẻ không vui.
Tư Đồ Dật ngại ngùng gãi đầu, miệng cười ha hả.
“Ngài có nghe ngóng gì về Mộ Dung gia không?”
“Ý cô là Mộ Dung đại nhân?” Tư Đồ Dật sửng sốt.
Kiều Linh Nhi gật đầu, “Ừ.”
“Vì sao đột nhiên lại quan tâm đến Mộ Dung gia.” Tư Đồ Dật phiền lòng, chẳng lẽ vì Mộ Dung tiểu thư ở phủ nên nàng ta quan tâm sao?
“Buồn chán thôi mà.” Kiều Linh Nhi cười bí ẩn, “Trước đây ta và Hiên thấy Mộ Dung Thiên Tình theo Thập gia vào cung gặp Hoàng tổ mẫu.”
“Mộ Dung Thiên Tình? Sao nàng ta lại ở kinh thành?” Tư Đồ Dật vô cùng ngạc nhiên.
“Chuyện này ta cũng không rõ, thế nhưng có thể khẳng định, sự xuất hiện của nàng ta không phải chuyện tốt với Hiên.”
“Thế nên cô nghi ngờ Mộ Dung Thiên Tình có quan hệ với Mộ Dung Phong?” Tuy rằng cả hai đều mang họ Mộ Dung, nhưng chưa từng nghe hai nhà có quan hệ.
Kiều Linh Nhi lắc đầu, “Có quan hệ hay không không thể nói trước, có điều ta cũng hơi quan tâm đến Mộ Dung Phong nên muốn tìm hiểu rõ hơn mà thôi.
Về phần Mộ Dung Thiên Tình thì ta đã đồng ý với Hiên rồi, mọi chuyện sẽ giao cho chàng xử lý, không nhúng tay vào.”
Ạch, có quan tâm đến Mộ Dung PHong? Nếu để Thất ca nghe được câu này, chỉ e Thất ca lại vặn gãy cổ Mộ Dung Phong mất.
Suy nghĩ trong lòng Tư Đồ Dật, cả vẻ mặt kỳ quái của y không thoát khỉ tầm mắt Kiều Linh Nhi.
“Thập tam gia, không có chuyện gì đâu, ngài đừng suy nghĩ nhiều.”
Nghe giọng nói hunghăng vang lên, mọi suy nghĩ viển vong trong đầu Tư Đồ Dật đều ngừng lại, y cười hì hì như lời bảo đảm, “Tuyệt đối không có, nhất định là không có.”
“Mộ Dung đại nhân là người trung lập, không ủng hộ Thất ca cũng không theo phe Bát ca, càng không ủng hộ thái tử, không hề bí mật lui tới với các vị đại nhân khác.
Người thường lui tới cũng chỉ có Tôn đại nhân.”
Kiều Linh Nhi chớp mắt, nàng suy tư, “Vậy còn Lăng đại nhân?”
“Lăng đại nhân vẫn luôn đứng về phía Bát ca, thế nhưng Lăng tiểu thư lại một lòng với Thất ca, so với vị Tự tiểu thư dạo trước càng điên cuồng hơn.” Nhắc đến Lăng Lung, Tư Đồ Dật không khỏi rùng mình rụt cổ.
Điên cuồng hơn cả Tự Khúc Doanh ư? Hay là điên cuồng hơn cả Tự Khúc Nhất?
Tự Khúc Nhất?
“Hâm công chúa dạo này ra sao?” Đột nhiên nhớ đến Tư Đồ Hâm, một cô gái khả ái, Kiều Linh Nhi thuận miệng hỏi ngay.
Nào ngờ khi nghe xong, sắc mặt Tư Đồ Dật chùng xuống.
Lòng Kiều Linh Nhi cũng sa sầm theo, “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”