Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Mèo Nhỏ
Đã hơn nửa tháng đám người Lăng Lung không được gặp Tư Đồ Hiên, hôm qua khi nghe đám hạ nhân xôn xao rằng Thất vương gia đã tỉnh lại, trong lòng bọn họ hăng hái hẳn, mong mau chóng đến gặp mặt, ân cần hỏi thăm, nào ngờ vừa đến cửa viện đã bị ngăn trở, nói rằng Thất gia không muốn gặp bất kì ai, sức khỏe vừa hồi phục không thể chịu bất kì sự quấy rầy nào.
Bọn họ đành chấp nhận.
Ai mà ngờ, hôm nay khi Kiều Linh Nhi trở về, Thất gia lại đích thân ra đón nàng ta tận cửa, tối muộn còn thân mật tản bộ trong hoa viên, bọn họ há chịu nổi sao?
Thế nhưng dù trong lòng không dễ chịu đi nữa, mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.
Thấy Kiều Linh Nhi, Lệnh Hồ Nguyệt nhoẻn cười, trong lòng như hiện lên những hoài niệm, nụ cười thật nhẽ nhõm ung dung khiến Kiều Linh Nhi chú ý, nàng cũng khẽ khàng cười đáp trả.
Thấy đám người nọphía trước, Tư Đồ Hiên vốn không định bước lên, thế nhưng cảm nhận được rằng tiểu cô nương bên cạnh không hề e dè, có thế mới không khiến hắn quay đầu bỏ đi.
“Thỉnh an vương gia.”
Tư Đồ Hiên lạnh lùng phất tay, “Đứng lên cả đi, đã muộn thế này không nên đi ra ngoài.”
Đã muộn thế này?
Kiều Linh Nhi không khỏi ngỡ ngàng, lúc này mặt trời mới vừa khuất núi, trời cũng chưa tối hẳn, thế nhưng thấy vị vương gia nọ nghiêm nghị khác thường, nàng muốn cười cũng không dám cười, bởi lẽ vẻ mặt kia thật sự là… quá hiếm thấy.
Đám người Linh Lung tròn mắt nhìn nhau rồi cúi đầu, một lát sau Lệnh Hồ Nguyệt mới nói, “Vương gia, bây giờ mới chỉ vừa qua giờ Dậu.”
Đây là đang nhắc nhở sao? Kiều Linh Nhi cảm thấy vậy, tuy nhiên vị vương gia nọ lại không nghĩ thế, “Từ nay về sau, sau giờ Dậu, bất kì ai cũng không được đi dạo trong phủ, ai vi phạm lập tức trục xuất.”
Một quy tắc đột ngột được hình thành, đến Kiều Linh Nhi cũng giật mình, nàng mấp máy môi đinh nói gì thì vị vương gia nọ đã ra hiệu, ý bảo Thời Bố đi thực hiện, nàng cũng đành câm nín.
Dù sao đi nữa thì hắn mới là chủ nhân của vương phủ, trước mặt hắn tốt nhất nàng không nên ý kiến gì.
Thế nhưng cái quy định này, không cho phép tản bộ sau giờ Dậu, há chẳng phải muốn người ta buồn chán đến chết sao?
Mộ Dung Phong nghiêng mình, “Dạ.”
Mọi người thấy Mộ Dung Phong như vậy, các nàng nào dám không tuân, nên đành đáp ứng.
“Còn không mau quay về?” Sắc mặt Tư Đồ Hiên ngày càng khó coi.
Đám người Lăng Lung vốn muốn đến hoa viên gặp Thất vương gia, tiện thể lấy lòng ngài, không ngờ Thất gia lại hung dữ đến thế, chẳng những vậy còn vô cớ hạ lệnh, trong lòng khó tránh khỏi bất mãn.
Lại thấy Kiều Linh Nhi bên cạnh làm bộ như chẳng liên quan đến mình, càng nhìn càng thấy giận.
Song ở trước mặt Thất gia, bọn họ không thể cãi lại, đành ngoan ngoãn nghe theo.
Sau khi bóng dáng bọn họ biến mất khỏi hoa viên, Kiều Linh Nhi vẫn im lặng, đôi mắt chăm chú nhìn người bên cạnh, tỏ ý mình có chuyện muốn nói.
Tư Đồ Hiên không chống cự nổi, hắn lắc đầu, sắc mặt giãn ra, ánh mắt đượm nhu tình, “Linh Nhi muốn nói gì?”
Đôi mắt long lanh chớp động, cuối cùng bờ môi đỏ cong cong mấp máy, “Hiên, sau vãn thiện nên đi tản bộ, rất tốt cho sức khỏe.”
Giọng nói yêu kiều dịu dàng khiến trái tim Tư Đồ Hiên mềm nhũn, sự âu yếm trong ánh mắt càng sâu đậm, giọng hắn khàn khàn, “Ừm.”
Hắn biết chứ, nàng luôn nói sau khi ăn cơm nên đi tản bộ, đương nhiên hắn không quên.
Thế nhưng lệnh kia đã hạ, suy cho cùng cũng chỉ vì một nguyên nhân, tuy nhiên nguyên do ấy nàng thật không dám tin.
“Vậy thì vì sao chàng lại đưa ra quy định như vậy?” Đôi ngươi đen láy tỏa ra ánh sáng dịu dàng, chăm chú nhìn hắn, chờ mong một câu trả lời, “Sau khi ăn đi tản bộ rất tốt, lẽ nào chàng quên rồi sao?”
Thì ra là vì nguyên nhân này!
Tư Đồ Hiên bỗng thấy buồn cười, hắn ôm cái eo nhỏ mềm mại của nàng, kéo nàng về phía mình, tựa cằm lên đỉnh đầu nàng hít một hơi thật sâu, để hương tóc nàng thấm tận vào tin, sau đó mới lên tiếng, “Chẳng phải Linh Nhi thích yên tĩnh sao? Sau khi ăn xong bọn họ xuất hiện sẽ quấy rầy không gian của nàng.”
Lấy nàng ra làm cái cớ?
Kiều Linh Nhi chun mũi tỏ vẻ không vui, nàng nói, “Ta không nói là không thích náo nhiệt, đông đúc, bọn họ cũng đâu quá huyên náo.
Mới giờ Dậu đã bắt bọn họ về nghỉ ngơi, không chừng lại mất ngủ.”
Tư Đồ Hiên nhíu mày, “Vốn dĩ bọn họ cũng không được xuất hiện ở đây.” Như thế sẽ quấy rầy hắn và nàng hẹn hò, nàng từng nói khi hẹn hò chỉ có hai người mới là tuyệt vời nhất.
Cái này hình như cũng có lý, Kiều Linh Nhi chớp mắt, vòng tay tự ôm lấy mình, “Thế nhưng Hiên à, nếu bọn họ mất ngủ chẳng phải sẽ đến nhờ ta xem bệnh giúp, khi ấy ta lại bộn bề, như thế cũng không tốt.”
“Ta sẽ cử thái y đến cho bọn họ, bọn họ không dám đến quấy rầy nàng đâu.”
Thế nhưng…”
“Linh Nhi.” Giọng vị vương gia nọ đột nhiên lạnh lùng hẳn.
Kiều Linh Nhi rụt cổ, chớp đôi mắt to tròn không nói gì, không hiểu vì sao hắn đột nhiên đổi tính.
Thấy dáng vẻ mờ ám của nàng, trong lòng Tư Đồ Hiên dấy lên sự bất đắc dĩ, sắc mặt hòa hoãn lại, nếu lắng tai nghe sẽ nghe thấy cả tiếng thở dài rất khẽ, “Ta nên xử lý nàng thế nào bây giờ?” Người thường ngày vốn thông minh, sao đến thời khắc quan trọng lại ngô nghê như thế nhỉ? Tuy rằng hắn cũng yêu mến vẻ ngây ngô của nàng, thế nhưng cứ hồ đồ như thế thì giống như đang tự xúc phạm mình vậy.
Kiều Linh Nhi chột dạ, nhưng vẫn muốn nghe lý do, ai bảo hắn không chịu nói chứ.
Không được mềm lòng, tuyệt đối không được mềm lòng, cứ để hắn thấy áy náy.
“Chàng hung dữ với ta.” Đôi mắt đen láy phủ một làn nước mỏng, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Điều này khiến Tư Đồ Hiên luống cuống, vội vàng ôm lấy nàng vào lòng thật chặt, “Tại ta không tốt, ta không tốt, ta không nên hung dữ với nàng.”
Trong lòng Kiều Linh Nhi như có tiếng nhạc reo, mặc cho vị vương gia xấu xa kia tự trách mình.
“Ta chỉ không muốn bọn họ đến hoa viên quấy rầy nàng sau bữa ăn, quấy rầy chúng ta hẹn hò.
Nàng từng nói, khi hẹn hò chỉ có hai người mới lãng mạn, nếu lúc nào bọn họ cũng ở hoa viên, nàng cũng sẽ mất hứng, đúng không?”
Giọng nói trầm ấm, chất chứa nhu tình nhẹ nhàng giải thích bên tai khiến trái tim Kiều Linh Nhi tan chảy, vừa mềm mại lại quá đỗi ngọt ngào.
Bàn tay nhỏ bé khẽ choàng qua ôm lấy hắn, khuôn mặt nhỏ dán vào ngực hắn, dùng dằng nói, “Bàn này chàng làm người ta sợ lắm.”
Lần đầu tiên được nàng chủ động ôm, Tư Đồ Hiên không những vui vẻ mà lòng cũng phấn chấn hẳn, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai nàng, an ủi nàng với giọng tự trách, “Tại ta không tốt, không nên dọa nàng như thế, lần sau cho nàng dọa lại, thế được không?”
Lại còn có kiểu dỗ dành thế này ư?
Kiều Linh Nhi không nhịn được mà phì cười, nàng đẩy hắn ra, cười híp mắt nói, “Nếu đổi lại là ta dọa chàng, nói không chừng sẽ khiến chàng sợ thật đấy.” Chuyện ấy khó ai mà tin được, ai mà ngờ nàng chỉ là một linh hồn ký thác lên thân xác kẻ khác, nói ra không biết sẽ dọa chết bao nhiêu người? Vì thái sư phụ từng nhắc đến nên sư phụ không bị bất ngờ, nếu chàng nghe được chuyện hoang đường như vậy, bị dọa sợ là rất bình thường, nói không chừng khi ấy còn bị dọa đến độ không dám lại gần nàng.
Tư Đồ Hiên cười phản đối, “Không đâu.”
Kiều Linh Nhi chỉ cười không nói gì, chuyện này để sau hẵng nói, bây giờ nhắc đến cũng không để làm gì.
Sau khi tản bộ xong, quay về viện, Tư Đồ Hiên muốn nhắc lại chuyện bảy ngày sau thành thân, nhưng thấy nỗi mệt mỏi hiện cả lên khuôn mặt nhỏ nhắn, hắn lại không đành, “Nàng nghỉ ngơi đi.”
Kiều Linh Nhi nằm xuống, nàng nói, “Ngủ ngon, ngày mai gặp lại.”
Tư Đồ Hiên vẫn chưa đi, hắn ngồi bên mép giường nhìn nàng.
Kiều Linh Nhi rất ngạc nhiên, nàng chớp mắt, “Còn chuyện gì sao?”
“Ta ở đây ngắm nàng ngủ rồi đi.”
Kiều Linh Nhi không biết nói gì, nàng mấp máy, “Ấy, ta ngủ một mình được mà.”
Có người đang nhìn, làm sao ngủ yên giấc đây? Thất gia à, ngài không nên có sở thích kì lạ như vậy chứ, nếu sau khi thành thân ngày nào ngài cũng nhìn ta ngủ rồi mới ngủ, vậy cũng không được đâu.
“Ngủ đi.” Tư Đồ Hiên không nói gì nữa, cũng không đứng dậy, chỉ hơi cúi xuống kéo chăn giúp nàng.
Giọng nói trầm ấm chợt khiến nàng nhớ đến khúc hát ru, không biết lúc hắn hát sẽ êm tai đến nhường nào.
Sau này có thời gian, nhất định phải bắt hắn hát mấy bài của thế kỷ hai mươi mốt.
Suy nghĩ khiến nàng phân tán sự tập trung, không chú ý đến người bên cạnh nữa, đôi mắt dần khép lại rồi chìm vào giấc ngủ.
Nghe tiếng hít nhở đều đều, sau khi chắc chắn nàng đã ngủ Tư Đồ Hiên mới đứng lên, lặng lẽ bước ra ngoài.
Thấy Thời Thiến vẫn hầu ở cửa, hắn khẽ nói, “Ngươi cũng đi nghỉ đi.”
Thời Thiến rất ngạc nhiên, vội vàng lắc đầu, “Thuộc hạ không mệt, thuộc hạ cũng vừa đến thôi, sức khỏe của Thất vương gia vừa hồi phục, nếu để tiểu thư biết ngài quá sức như thế sẽ trách thuộc hạ không chu đáo.”
“Không sao, ta không mệt, ngươi cứ nghỉ trước đi.” Tư Đồ Hiên không nhìn nàng ta nữa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra bước vào.
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại mang uy nghiêm không thể cưỡng lại, khiến Thời Thiến không dám nói nửa câu, quan sát một lát rồi lui xuống.
Sáng sớm hôm sau, khi Kiều Linh Nhi vừa mở mắt đã thấy Tư Đồ Hiên ngồi bên giường ngắm nàng, nàng chớp mắt, dường như muốn xem xem mình đang tỉnh hay đang mơ, một lát sau mới gọi, “Hiên?”
Giọng ngái ngủ nghe thật êm tai, mong sau này mỗi ngày khi thức dậy đều có thể nghe thấy giọng nói này.
Tư Đồ Hiên nhẹ nhàng cười, “Nàng tỉnh rồi à?”
Kiều Linh Nhi buồn bực, chẳng lẽ hắn cứ ở đây nhìn nàng ngủ hết một buổi tối sao? Tướng nàng khi ngủ hơi khó coi, nàng biết chứ, vậy mà lại để hắn thấy hết, thế chẳng phải quá mất mặt hay sao?”
“Chàng đến khi nào vậy?”
Tư Đồ Hiên cười khẽ, đứng dậy mang y phục đến mặc thêm cho nàng, “Chờ nàng dậy dùng điểm tâm.”
Lảng tránh câu hỏi của nàng à?
“Hiên, có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Kiều Linh Nhi hỏi.
“Hôm nay người của tiệm vải đưa vật phẩm đến phủ để nàng lựa chọn, nàng chọn cả đồ trang sức và vải vóc luôn.”
Đồ trang sức?
Vải vóc?
Đây là muốn làm gì?
Trong đầu Kiều Linh Nhi đột nhiên lóe lên chuyện hôm qua, khkong xong rồi, chẳng lẽ chàng nói thật sao?