Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Mèo Nhỏ
Thời Bố nhìn Thời Thiến với vẻ mặt phức tạp, cúi đầu không nói một lời.
Tả Sấm thì chau mày, không rõ đang suy tư điều gì, ánh mặt lộ vẻ xa xăm.
Thời Thiến nhếch môi, cũng cúi đầu không nói gì.
Kiều Linh Nhi đảo mắt, trên môi đượm ý cười.
Tư Đồ Hiên ngắm nàng chìm trong niềm vui với vẻ bất đắc dĩ, hạ lệnh, “Nếu chọn xong rồi thì lui ra đi.”
Sau khi mọi người lui xuống xong, Kiều Linh Nhi vui vẻ nói, “Hiên à, chàng nói xem Thập tam gia và Vân Lam thế nào? Có được không?”
Tư Đồ Hiên đã sớm nhìn thấu mánh khóe của nàng, nhưng hai người bọn họ…
Thấy đôi mày hắn nhíu lại, Kiều Linh Nhi hơi nóng ruột, “Hai người họ trong lòng cũng có đối phương, lẽ nào chàng không thấy?” Hắn không phải kẻ ngốc, chuyện rõ như ban ngày lẽ nào lại nhìn không ra?
Tư Đồ Hiên sao lại không hiểu chứ.
Có điều…
“Linh Nhi, chuyện này nên bàn bạc lại…”
“Hiên, có phải chàng không đồng ý chuyện của bọn họ không?”
Tư Đồ Hiên vẫn nhíu mày không lên tiếng.
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Kiều Linh Nhi, nàng trợn tròn mắt nhìn tư đồ hiên với vẻ không dám tin xen lẫn tổn thương, “Hiên, có phải chàng cho rằng Vân Lam không xứng với Thập tam gia?”
Đối phương là vương gia cao cao tại thượng, Vân Lam chỉ là một nha đầu nhỏ bé, sao có thể xứng đôi ư? Ở thời đại này, tôn ti quá rõ ràng, với thân phận của Vân Lam đã định rõ không xứng với Thập tam gia.
“Linh Nhi, không phải vậy, mà là…” Tư Đồ Hiên nóng nảy, nhưng không biết đáp lại ra sao.
Thật ra, nếu để Vân Lam theo Thập tam đệ cũng không có, chỉ là với thân phận ấy Vân Lam chỉ có thể làm thiếp, mà Linh Nhi đâu thể nào chịu cho Vân Lam làm thiếp.
“Hai người họ tình nguyện đến với nhau là cuộc hôn nhân hoàn mỹ nhất, vì sao phải phức tạp lên như vậy? Hai người họ rõ ràng yêu nhau, nếu cố chấp buộc bọn họ xa nhau, như vậy có hạnh phúc không?” Kiều Linh Nhi không muốn giảng đạo lý, thế nhưng nàng không cam lòng, không cam lòng thất bại dưới quan niệm phong kiến.
Trong lòng phần lớn là sự bất đắc dĩ, muốn làm nhưng không thể.
Nàng không muốn là một nhẽ, nhưng người khác sẽ không đồng ý.
“Linh Nhi, nàng đừng lo lắng quá, chuyện này chúng ta sẽ giải quyết sau.”
Kiều Linh Nhi khẽ cười, trong nụ cười của nàng đầy sự lạnh lùng khiến mắt Tư Đồ Hiên đau nhói, tim cũng suýt thắt lại, “Dù ra sao, chỉ cần Vân Lam bằng lòng, chỉ cần Thập tam gia nguyện ý, ta nhất định sẽ làm chủ cho bọn họ.”
“Vân Lam có thể gả cho Thập tam đệ, nhưng chỉ làm được tiểu thiếp.” Tư Đồ Hiên bình tĩnh nhìn nàng, đợi chờ phản ứng từ nàng sau khi nói xong.
Kiều Linh Nhi ngẩn ra, một lúc sau mới bình tĩnh lại, nàng lẩm bẩm, “Chàng nói, chỉ có thể làm tiểu thiếp?”
Tư Đồ Hiên gật đầu.
“Không thể, tuyệt đối không thể.” Nàng nhất định không chia sẻ chồng mình với người khác, cũng không thể để tỷ muội bên cạnh mình chia sẻ đàn ông với người khác, tìm thú ba chân trong thiên hạ thì hiếm, đàn ông hai chân nhiều vô kể, nếu hai người kia không thành, nàng sẽ tiếp tục tìm phu quân tốt cho Vân Lam, nhất định không để nàng ta chịu thiệt thòi.
“Linh Nhi, nàng bình tĩnh nghe ta nói.”
Kiều Linh Nhi phất tay với hắn, nàng lắc đầu, mắt đầy sự phẫn nộ, giọng nói mềm mại thoáng sự đau đớn, “Chàng đừng nói chuyện lễ giáo này với ta, ta không bị lay chuyển đâu.
Hiên à, sự chênh lệch giữa ta và chàng cũng không nhỏ, nói dễ hiểu hơn thì phụ thân ta chỉ là viên quan nhỏ ở Nam Hạ, chỉ hơi có thân phận.
Thế nhưng nếu suy nghĩ kĩ một chút sẽ thấy thật ra không phải thế.
Phụ mẫu ta mất sớm, Hoàng tổ mẫu yêu thương nên nhận nuôi dưỡng ta.
Song suy cho cùng, so với các công chúa và tiểu thư nhà quan trong kinh thành, thân phận của ta không thể so bì, vậy có khác gì với Vân Lam?
Ha ha, nếu ai dám nói với ta vì ta là tiểu thư nhà quan nên thân phận cao quý hơn Vân Lam, ta nhất định sẽ cho kẻ đó một cái tát.
Cuộc đời luôn đầy những bất ngờ, biết đầu chừng ngày xưa cha mẹ Vân Lam còn sống tốt hơn cha mẹ ta, chẳng qua về sau nghèo túng mà thôi.
Hiên à, nếu chàng dùng việc này để kết luận thứ bậc tôn ti, dùng xuất thân để áp đặt ái tình thật sự là điều không nên làm.
Nếu Vân Lam và Thập tam gia quá chênh lệch về thân phận, vậy thì chàng và ta cũng thế, cũng có vấn đề tương tự.
Lẽ nào Thất gia sẽ vì chuyện này mà buông tay?”
Hắn biết cuộc sống trong cung của nàng năm xưa cũng không tốt đẹp, tuy rằng ngoài mặt luôn vui vẻ, nhưng tính tình nàng cố chấp, thiếu cảm giác an toàn, luôn nghĩ rằng đây chỉ là cuộc sống ăn nhờ ở đậu, khó tránh khỏi cảm thấy không thoải mái.
Nếu nàng cứ tiếp tục để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này, e là nàng sẽ càng bị tổn thương.
“Linh Nhi.” Tư Đồ Hiên đứng bật dậy, bước đến đặt tay lên vai nàng, ánh mắt thâm thúy nhìn sâu vào mắt nàng, “Linh Nhi, vấn đề không phức tạp như nàng nghĩ đâu, nàng đừng quá lo lắng về chuyện của Vân Lam.
Mọi người đều biết Vân Lam là nha hoàn của nàng, thận phận thấp hơn nàng…”
Kiều Linh Nhi há hốc mồm, nàng muốn nói gì nhưng lại bị Tư Đồ Hiên ngăn lại, “Linh Nhi, nàng nghe ta nói hết đã.”
Rối bời làm gì, chẳng phải nàng tin tưởng hắn sao?
Thế nên Kiều Linh Nhi gật đầu, “Được, chàng nói đi, ta nghe.”
“Trước mặt mọi người, Vân Lam là nha hoàn của nàng, thân phận chênh lệch.
Nhưng sau này khi nàng đã là Thất vương phi, nếu kết nghĩa tỷ muội với Vân Lam thì thân phận của nàng ta cũng cao lên một bậc, khi ấy sẽ không ai dị nghị được nữa.”
Đôi mắt ngọc mở to, cái miệng nhỏ mấp máy, trong lòng đầy khiếp sợ, ra là hắn có này.
Một lát sau, Kiều Linh Nhi bình tĩnh lại rồi mới cúi đầu, mắt nàng cay cay, khi ngẩng lên thì trên môi đã đượm ý cười, “Hiên, chàng thật tốt với ta.”
Hóa ra chàng quyết định là vì thế.
Đợi đến khi nàng trở thành Thất vương phi, tỷ muội của nàng cũng có thân phận cao hơn, người khác muốn soi mói thân phận cũng vô phương, dù gì cũng là tỷ muội của vương phi, bọn họ còn có thể nói gì chứ.
Như vậy Vân Lam cũng không phải làm tiểu thiếp, không cần phải chung chồng với kẻ khác.
Thì ra, thì ra hắn luôn vì nàng mà suy nghĩ, thế mà nàng lại…
Tư Đồ Hiên cả cười, cuối cùng cũng thấy được nụ cười trên môi nàng, “Không tốt với nàng ta biết tốt với ai đây? Hay là con của chúng ta?”
Con ư? Có phải tính quá xa rồi không?
Kiều Linh Nhi trừng mắt không dám tin, nhìn hắn thật lâu mới cất tiếng, “Người đâu, mời Hồ thái y đến bắt mạch cho vương gia.”
Hẳn là đầu óc hắn có vấn đề rồi nên mới đề cập đến chuyện này.
Khóe môi Tư Đồ Hiên giật giật, ngăn kẻ hầu đi mời thái y rồi cười trêu chọc nàng, “Nếu như con gái chúng ta cũng lanh lợi như Linh Nhi, Hoàng tổ mẫu nhất định sẽ vui lắm.”
Hoàng tổ mẫu?
Kiều Linh Nhi không quan tâm đến chuyện con cái, nàng sốt ruột hỏi, “Chuyện Hoàng tổ mẫu đã có chuyển biến chưa?”
Tư Đồ Hiên nở nụ cười.
Kiều Linh Nhi như thấy ánh sáng, hắn cười như vậy nhất định đã có chuyển biến.
Thật tốt quá, thật sự tốt quá rồi, Hoàng tổ mẫu, cuối cùng cũng tìm được Hoàng tổ mẫu rồi.
“Hiên, chàng mau nói với ta đi.
Không, bây giờ chúng ta tiến cung gặp Hoàng tổ mẫu đi.” Nói xong, Kiều Linh Nhi kéo tay Tư Đồ Hiên về phía cửa.
Tư Đồ Hiên bất đắc dĩ dừng bước, kéo nàng lại về phía mình, “Linh Nhi, đừng quá lo lắng, nàng nghe ta nói đã.”
Bấy giò Kiều Linh Nhi mới trấn tĩnh lại, đợi nghe hắn giải thích.
Trong khi ấy, Tư Đồ Dật đã đến hoa viên, mong rằng cảnh đẹp có thể khiến y bình tâm lại.
Nàng biết rõ lòng y, vậy mà còn muốn thành thân? Nàng quyết định từ bao giờ tại sao không nói với y?
Mấy năm nay y luôn đợi nàng, lẽ nào nàng còn không hiểu? Lại còn đồng ý với Linh Nhi sẽ thành thân, lại còn ở ngay thời khắc quan trọng này chọn đồ cưới, nàng vội vã thành thân, nóng lòng rời xa y như thế sao?
“Đáng chết!” Tư Đồ Dật gầm lên, bàn tay y nắm chặt thành quyền.
“Thập tam gia?” Một tiếng gọi vang lên.
Tư Đồ Dật nhíu mày, phiền não không gì sánh được nhưng không thể tránh, đành xoay người lại, “À, thì ra là Lăng tiểu thư, không biết tiểu thư tìm bổn vương có việc gì?”
Lăng Lung nhoẻn cười bước lại gần, nàng ta lắc đầu, “Cũng không có chuyện gì, nghe nói vương gia không vui nên…”
“Không phiền Lăng tiểu thư lo lắng, bổn vương không sao.” Sắc mặt Tư Đồ Dật lạnh lùng.
Ở vương triều Nam hạ, ai ai cũng biết tính tình Thập tam gia dễ chịu nhất, cho nên dù sắc mặt y có lạnh lùng, Lăng Lung cũng không e sợ, dù gì người đang đứng trước mặt cũng không phải Thất gia, không đáng sợ như Thất gia.
“Thập tam gia, thật ra hai người muốn thành thân còn phải xét về thân phận, có đôi khi dù yêu nhưng chưa chắc sẽ có được, chưa chắc có thể ở bên nhau.” Lăng Lung cười nhạt, ánh mắt đầy thâm ý.
Trái tim Tư Đồ Dật run lên, nàng ta nói vậy là có ý gì, nàng ta đã biết gì sao?
Thấy Tư Đồ Dật không nói gì, Lăng Lung lại tiếp, “Vân Lam cô nương là người bên cạnh Kiều tiểu thư, nhưng suy cho cùng chỉ là hạ nhân, sao xứng được với Thập tam gia? Kiều tiểu thư chọn chồng giúp nàng ta cũng vì suy nghĩ cho Thập tam gia ngài, việc gì ngài phải sầu não?”
“Ai nói bổn vương sầu não?” Bị nói trúng tâm tư, Tư Đồ Dật buồn bực, nhưng không để lộ ra mặt.
Lăng Lung thầm cười trong bụng, biết y đã bị mình nói trúng, bèn mạnh miệng nói, “Thập tam gia đối với vân Lam cô nương không tệ, nếu muốn thành thân với Vân Lam cô nương không phải không có cách.”
Nghe nàng ta nói vậy, dường như đã có sẵn chủ ý.
Lòng Tư Đồ Dật giãn ra, lửa hy vọng bùng cháy trong lòng, “Nói thử bổn vương nghe.”