Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Mèo Nhỏ
“Gian phòng này chính là tiểu viện trong viện của ta, hơn nữa trước đây ta thường nghỉ lại nơi này.
Thế nên ta nghỉ ở đây cũng chính là đang nghỉ ở phòng mình.”
Kiều Linh Nhi khiếp sợ, cái miệng nhỏ nhắn cong lên nhưng không tìm được lời lẽ để phản bác.
Nhìn tiểu cô nương ngẩn ra, trong lòng Tư Đồ Hiên càng thấy thú vị, “Linh Nhi vẫn nghỉ từ trước đến nay ta chưa từng ngủ ở đây đúng không?”
Không rõ vì sao Kiều Linh Nhi cảm thấy có điểm không hợp lý, nhưng nghĩ mãi không ra rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề.
Gian phòng này là tiểu viện trong viện của hắn? Xem ra lời nói đã bị bẻ cong rồi, thật là…
“Nhưng chàng đã cho ta gian phòng này, bây giờ nó thuộc về ta.” Kiều Linh Nhi bất mãn đáp, cuối cùng nàng cũng tìm được một lý do, “Chuyện này rất nhiều người biết đấy.
Hiên à, vì thanh danh của mình, chàng suy nghĩ lại đi, tốt nhất là nên quay về phòng.”
Tư Đồ Hiên không có động thái gì.
Kiều Linh Nhi cũng không nóng lòng, nàng chỉ bình thản nói, “Thôi, đi ngủ nào.”
Nói xong nàng bước về phía cửa.
“Nàng đi đâu thế?” Tư Đồ Hiên tiến đến nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng.
“Ta hiểu mà, chàng có tình cảm với gian phòng này, nhớ nơi mình từng ở, không sao, ta đến phòng chàng ngủ cũng được.” Nói xong, Kiều Linh Nhi còn ý tứ cười bảo, “Hiên à, không ngờ chàng vẫn còn quyến luyến tình bạn cũ quá nhỉ.”
Khóe môi Tư Đồ Hiên giật giật, hắn đang bị trêu ghẹo sao? Tiểu cô nương này vờ như không hiểu tâm tư của hắn? Hắn muốn ở lại cũng vì lo lắng cho sự an nguy của nàng, thấy nàng cũng khiến hắn yên tâm hơn.
Thế mà nha đầu kia còn cố tìm cách né tránh, đòi đổi phòng ngủ… Thôi được, cứ theo ý nàng vậy.
“Ừm.”
Một tiếng “ừm” khiến Kiều Linh Nhi ngẩn ra, nhất thời không hiểu đây là ý gì.
“Nghỉ ngơi đi, nàng ngủ rồi ta sẽ đi.” Tư Đồ Hiên mỉm cười dịu dàng, nắm tay kéo nàng ngồi xuống mép giường, đặt nàng lên giường phủ kín chăn, rồi yên vị bên cạnh, “Ngủ đi.”
Kiều Linh Nhi vẫn ngẩn ra, đầu óc không còn theo kịp với diễn tiến tình hình.
Nàng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, suy nghĩ xem rốt cuộc hắn định làm gì, nhưng mí mắt nàng như mang sức nặng nghìn cân, chẳng mấy chốc đã đi đánh cờ với Chu Công.
Nghe tiếng hít thở đều đều, Tư Đồ Hiên chợt nhận ra đến bây giờ hắn vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Có lẽ hắn nên rời khỏi đây.
Thật lâu sau Tư Đồ Hiên mới đứng dậy, gọi Thời Bố đến hầu bên ngoài, còn mình thì rời phủ đến Dật vương phủ.
“Thập tam gia, ngài đừng uống nữa, uống rượu nhiều chỉ hại thân.”
“Cút.”
Tư Đồ Hiên vừa bước đến đại điện đã suýt bị bình rượu đập trúng, chân mày y nhíu lại, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ nhân thấy Thất vương gia đến thì vội quỳ xuống thỉnh an, “Thất vương gia, người hãy khuyên nhủ Thập tam gia đi, người xem, Thập tam gia đã uống rất nhiều rồi, nếu uống nữa sẽ tổn hại đến sức khỏe.”
Tư Đồ Hiên phất tay, “Dọn dẹp rồi lui xuống đi.”
Tư Đồ Dật biết người đến là Thất ca y luôn kính trọng, nhưng bây giờ y chẳng muốn để ý đến bất kì ai.
Khi buồn rượu là cách giải sầu tốt nhất, thế nhưng y đã uống nhiều như thế, cớ sao vẫn chưa say?
“Say?” Tư Đồ Hiên ngồi xuống bên cạnh, bình thản hỏi.
Tư Đồ Dật nở nụ cười, giơ vò rượu lên, ánh mắt mông lung, “Thất ca, uống rượu là huynh dạy đệ, bây giờ uống nhiều như thế cũng không say, biết phải làm sao đây?”
Dứt lời, Tư Đồ Dật lại nốc một hơi, sau mới buông bình xuống hỏi, “Thất ca, đã muộn thế này huynh tìm đệ có việc gì sao?”
“Thập tam đệ, chân trời góc bể không thiếu hoa thơm, việc gì để phải như thế vì một nha hoàn cỏn con?” Tư Đồ Hiên liếc mắt sai hạ nhân dọn dẹp rồi lạnh lùng hỏi.
Tư Đồ Dật ngây ngẩn, sau đó cười phá lên, “Phải, chân trời góc bể không thiếu hoa thơm, vì sao đệ lại quan tâm đến nàng ấy? Thất ca, huynh có thể cho đệ câu trả lời không? Chân trời góc bể không thiếu hoa thơm, trước đây đệ cũng đã nói như thế, nhưng huynh đâu chịu buông tay.”
Năm xưa khi Kiều Linh Nhi bỏ đi, chính mắt y chứng kiến Thất ca đau lòng, chán nản, mất hết nhuệ khí, tuy không hiểu rõ nhưng y biết Thất ca có nỗi khổ trong lòng.
Y cũng từng nói với huynh ấy một câu này, hi vọng có thể khiến Thất ca buông tay.
Thế nhưng huynh ấy ra sao? Chỉ cười lạnh lùng rồi bỏ ngoài tai.
Sau này y mới biết rằng, có những việc không thể nói quên là quên, có những người không phải nói buông tay là có thể đoạn tuyệt không ngoảnh lại.
Sau khi hạ nhân đã lui xuống, Tư Đồ Hiên mới nắm cổ áo Tư Đồ dật, lôi y về hậu điện.
Hậu điện vắng lặng, không một bóng người.
Sau khi ném y xuống đất, Tư Đồ Hiên mới tìm ghế ngồi xuống.
Đầu nóng đập trên sàn lạnh khiến Tư Đồ Dật tỉnh táo hơn một chút, y chớp mắt, đôi mắt mơ màng vì men say, “Thất ca? Sao huynh lại ở đây?”
“Thế này còn ra thể thống gì?” Tư Đồ Hiên không trả lời, trái lại còn quở trách.
Từ trước đến nay Tư Đồ Dật luôn kính nể vị Thất ca này, bị huynh ấy cất tiếng quở mắng giúp y tỉnh táo lên nhiều, e dè hỏi, “Thất ca, huynh đến có việc gì sao?”
“Ta đến thăm đệ, xem xem đệ uống được bao nhiêu.” Dù chưa say nhưng hẳn đã uống nhiều, người chưa say nhưng lòng đã say, điều này hắn hiểu.
Tư Đồ Dật lặng lẽ cúi đầu, không dám cãi lại, “Thất ca, có chuyện gì phải không?”
“Ngày mai tiến cung, theo ta đến thỉnh an phụ hoàng.”
“Thất ca, đệ không muốn vào cung.” Tư Đồ Dật nhăn mặt.
“Lý do.”
Tư Đồ Dật nghĩ mãi cũng không tìm ra được lý do, “Thất ca, dù thế nào đệ cũng không muốn tiến cung.
Mấy ngày tới đệ muốn ở lại phủ, không đi đâu hết.”
“Đệ cứ ở mãi trong phủ thì làm sao thú phi?”
Chuyện thú phi như mũi dao đâm vào lòng y, Tư Đồ Dật đau đớn nói, “Nàng đã quên đệ rồi, đệ thú phi hay không cũng chẳng quan trọng.”
Nàng đã quên y, kế hoạch y vạch ra đã mất đi ý nghĩa của nó, có thú phi thì nghĩa lý gì?
“Hoàng hậu sẽ không đồng ý.” Tư Đồ Hiên bình tĩnh nhìn vị đệ đệ bất kham đang ngập trong đau khổ.
“Đệ mặc kệ bà ta có đồng ý hay không, dù thế nào đệ cũng không thú phi.” Nói xong, Tư Đồ Dật ngẩng đầu, “Thất ca, Linh Nhi, vì sao Linh Nhi có thể nhẫn tâm như vậy? Nàng, vì sao nàng ta lại để Vân Lam quên đệ?”
Y không dám sinh lòng hận thù với Kiều Linh Nhi, bởi lẽ nàng ta là người Thất ca yêu thương nhất.
Thế nhưng nói không buồn, không sầu thì là nói dối.
Nếu không phải vì Kiều Linh Nhi, Vân Lam sẽ ở bên cạnh y.
Thế nhưng bây giờ…
Mặc dù người trước mặt là vị đệ đệ bấy lâu luôn bảo bọc, Tư Đồ Hiên cũng không cho phép y nói như vậy, nữ nhân của hắn kẻ khác không có tư cách phê bình.
“Thập tam đệ, không được trách Linh Nhi.”
Tư Đồ Dật há hốc mồm, y toan cãi lại nhưng thấy Thất ca rất nghiêm túc, thậm chí đã sắp nổi giận nên đành im miệng.
“Tin ta đi, sau cùng đệ cũng nhận được những gì mình mong muốn.”
Tư Đồ Dật ngẩn ra, Thất ca lại nói tiếp, “Ngày mai theo ta vào cung thỉnh an phụ hoàng và Hoàng tổ mẫu.”
Nói xong, Tư Đồ Hiên đứng dậy xoay người đi, trong một khoảnh khắc hắn nói, “Nhớ cho kỹ, ta vĩnh viễn là Thất ca của đệ.”
Tư Đồ Dật chăm chăm nhìn theo bóng Thất ca rời đi, trong đầu chợt vang lên lời Thất ca nói năm xưa, “Nhớ cho kỹ, ta vĩnh viễn là Thất ca của đệ, thứ đệ muốn, chỉ cần Thất ca có thể cho thì đệ nhất định sẽ đạt được.”
Điều hiện tại y muốn không phải thứ Thất ca có thể cho.
Nhưng y phải tin tưởng Thất ca, chẳng phải thế sao?
***
Sáng sớm, sau khi rửa mặt chải đầu, Kiều Linh Nhi được nha hoàn báo lại rằng, tối hôm qua Thập tam gia say mèm trong phủ, sáng sớm hôm nay đã lại sửa soạn theo Thất gia vào cung gặp hoàng thượng.
Kiều Linh Nhi biết chuyện này khiến Thập tam gia tổn thương không ít, thế nhưng không ngờ Thập tam gia lại mượn rượu giải sầu.
“Tiểu thư, bây giờ phải làm sao đây? Thập tam gia đau lòng như thế, nếu Vân Lam biết cũng sẽ rất thương tâm.” Thời Thiến hơi do dự, dù sao Vân Lam cũng cố chấp, bắt nàng ta giả vờ mất trí nhớ, quên đi Thập tam gia, cũng chỉ vì tiểu thư nàng ta mới làm vậy.
Nếu nàng ta biết được Thập tam gia mượn rượu giải sầu, nói không chừng sẽ lén lút đi gặp ngài.
“Thật ra tiểu thư à, Thập tam gia hiểu lầm rằng Vân Lam sắp thành thân nên mới đồng ý với Hoàng hậu sẽ thú phi, nói không chừng trong lòng Thập tam gia vẫn có Vân Lam, nếu không thì sao lại mượn rượu trút bầu tâm sự như thế chứ ạ.”
Kiều Linh Nhi cũng thấy phiền lòng, nàng biết tấm lòng mà Thập tam gia dành cho Vân Lam, cũng biết cách làm của mình hơi tàn nhẫn, thế nhưng kế hoạch đã tiến hành, nếu hủy bỏ ngay lúc này, để Thập tam gia biết Vân Lam chưa hề quên y, tất cả sẽ bị phá hỏng.
“Tiểu thư, chi bằng để thuộc hạ đi báo với Thập tam gia?” Không thấy tiểu thư lên tiếng, Thời Thiến bèn dò hỏi.
Nào ngờ sắc mặt tiểu thư lạnh băng, “Không được tùy tiện hành động, chuẩn bị đi, chúng ta lập tức tiến cung.
Ta muốn gặp Hoàng hậu.”
Thời Thiến không dám nói gì thêm, đành lui xuống chuẩn bị.
Sau khi đã sắp xếp xong, khi Kiều Linh Nhi định ra khỏi cửa thì Lệnh Hồ Nguyệt đột ngột xuất hiện.
Thấy sắc mặt nàng ta không được tốt, Kiều Linh Nhi nhíu mày, cho người bên cạnh lui xuống rồi mới hỏi, “Lệnh Hồ tiểu thư có việc gì sao?”
Lệnh Hồ Nguyệt thoáng do dự, nhưng tự thân nàng ta biết đây là cơ hội cuối cùng, nếu không nắm chặt nó sau này tất sẽ hối hận, khi ấy thì cũng đã muộn.
“Kiều tiểu thư, có chuyện này ta muốn nói với cô.”
Giọng nói rất thật tình, vẻ mặt đầy bi thương của Lệnh Hồ Nguyệt vốn xa lạ này khiến Kiều Linh Nhi chợt thấy bất an, “Cô nói đi, có chuyện gì?”
Lệnh Hồ Nguyệt mở miệng, chưa kịp nói gì nước mắt đã tuôn rơi.
Kiều Linh Nhi nóng lòng không biết đã xảy ra chuyện gì, chuyện gì mà khiến nàng ta đau lòng đến vậy, “Lệnh Hồ tiểu thư, cô không cần vội, có chuyện gì cứ từ từ nói.”
Lệnh Hồ Nguyệt lắc đầu, những giọt lệ tuôn như nhả châu, “Kiều tiểu thư, ta có lỗi với cô.”
Kiều Linh Nhi sững sờ.