Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Mèo Nhỏ
“Xảy ra chuyện gì?” Lòng Tư Đồ Hiên khẽ nhói, đôi mắt đen ánh đầy lửa giận.
“Người đó chờ ngài ở sườn núi, bảo ngài lập tức tới đó.” Dứt lời, Thời Thiến lập tức ngã xuống.
Ngay lúc ấy, Thời Bố đã nhanh tay đỡ được nàng, “Gia, nàng ấy bị trọng thương, thuộc hạ đưa nàng về phòng trước.”
Biết tiểu thư bị bắt, Vân Lam thực sự cảm thấy lo lắng.
Nếu là lúc trước nàng nhất định sẽ nháo nhào đòi đi cứu tiểu thư nhưng qua những việc đã xảy ra, nàng biết được bản thân mình không giúp được gì.
Nếu sự việc không nghiêm trọng, Thời Thiến sẽ không bị thương nặng đến vậy.
“Thất gia, nô tỳ ở lại chăm sóc Thời Thiến.”
Tư Đồ Hiên liếc mắt nhìn nàng gật đầu rồi đi ra ngoài, sau đó còn phân phó, “Tả Sấm, báo cho Cam Hoài, bảo y cùng Dật tiến cung trước, chuyện ở cửa tiệm tạm thời không cần lo.
Chuyện Linh Nhi bị thương không để truyền ra ngoài, nếu ai biết được, giết không tha.”
“Tuân lệnh, gia.”
Trên vách đá, Kiều Linh Nhi từ từ tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một căn nhà nhỏ cũ nát, lông mày nàng không khỏi chau lại, điểm lại trong đầu những việc đã xảy ra.
Nhất thời, sắc mặt nàng thay đổi.
“Công chúa, người tỉnh rồi.” Độc Cô Phi bưng một chén gỗ đi tới, thấy Kiều Linh Nhi đã mở mắt, y liền đặt cái chén lên bàn, “Trên núi không có vật gì tốt, chỉ có thể nấu một chén canh, công chúa cũng đói bụng rồi, người uống canh trước đi.”
Kiều Linh Nhi dùng hai tay chống đỡ cơ thể, cố gắng đứng lên, mím chặt môi, đi đến trước Độc Cô Phi, ngước mặt lên, đôi mắt đen to, sáng nhìn thẳng vào ông ta, “Độc Cô tướng quân, đây là ý gì?”
Đôi mắt Độc Cô Phi nhìn xuống, cười nhẹ, “Chẳng có ý gì cả, chỉ muốn mời công chúa đến đây làm khách thôi.”
“Làm khách?” Kiều Linh Nhi cảm thấy nực cười, “Độc Cô tướng quân phải dùng cách này mời ta lên núi làm khách?”
Độc Cô Phi không nói.
“Độc Cô tướng quân dùng sự im lặng này để trả lời ta?” Kiều Linh Nhi biết mình không được tỉnh táo, té xỉu trước, nàng nhớ rõ Thời Thiến vì bảo vệ nàng nên bị thương, đến nay chưa biết thế nào.
Bất kể lý do của Độc Cô Phi là gì, nàng cảm thấy không thể tha thứ.
“Nếu không dùng cách này, công chúa chịu đến gặp ta sao?”
“Nên ông dùng cách này để bắt ta đến đây?” Kiều Linh Nhi phẫn nộ thét lên, cố gắng dùng chút tỉnh táo còn sót lại rồi nói tiếp, “Độc Cô tướng quân, ta kính trọng ông vì ông là trọng thần bên cạnh phụ thân ta nên ta mới khoan nhượng cho hành động vô lễ này của ông.
Chớ giương lên lá cờ phục cuộc mà mưu quyền cho chính mình.
Nếu bây giờ đời sống dân chúng không tốt, ông muốn giành quyền lực, mang lại cuộc sống sung túc cho nhân dân thì ta có thể hiểu, thậm chí sẽ giúp đỡ, ủng hộ ông.
Nhưng đời sống dân chúng lúc này rất tốt, không cần ông lao tâm khổ tứ về chuyện vô ích như thế.
Cái mà ông gọi là kế hoạch chẳng qua là vì lợi ích của bản thân mà thôi.
Lần trước vì muốn ta giúp đỡ, ông đã hạ độc Hiên, lần này thì lại làm người của ta bị thương, bắt cóc ta lên núi.
Độc Cô tướng quân, việc làm của ông làm ta quá thất vọng.”
Độc Cô Phi không nhìn Kiều Linh Nhi, xoay người mở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, đôi mắt hơi mơ màng, giọng nói vẫn bình thản, “Công chúa, không cần biết người nghĩ thế nào, Hoàng hậu nương nương đã phân phó, thuộc hạ nhất định phải thực hiện bằng được.
Hoàng hậu nương nương muốn người làm chủ thiên hạ, thuộc hạ sẽ dùng hết khả năng để làm điều đó.”
Đây là một lời hứa, một lời hứa với người thương!
Kiều Linh Nhi kinh ngạc nhìn về phía ông, bóng lưng ông toát lên vẻ nặng nề, dường như phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm.
Là mẫu hậu bảo ông ta phải làm như vậy? Là mệnh lệnh của mẫu hậu? Là do mẫu hậu đề nghị?
Chẳng lẽ…
“Mạo muội hỏi một câu.” Kiều Linh Nhi có chút do dự.
Độc Cô phi xoay người, “Xin công chúa cứ nói.”
“Ông đối với mẫu hậu của ta…”
Đôi mắt Độc Cô Phi hiện lên vẻ bối rối, lập tức lắc đầu, “Công chúa, người chớ suy nghĩ nhiều, thuộc hạ chỉ trung thành với chủ tử thôi.”
Kiều Linh Nhi há hốc miệng, vẫn đang muốn hỏi thêm thì Độc Cô Phi đã nhanh chóng cắt ngang suy nghĩ của nàng, “Công chúa, thuộc hạ đã tìm được con gái ruột của cha mẹ nuôi người.”
Con gái ruột của cha mẹ?
Kiều Linh Nhi mở to hai mắt, niềm vui từ đáy lòng từ từ dâng lên, “Có thật không?”
Độc Cô Phi chưa bao giờ nói đùa, tất nhiên ông gật đầu, “Chỉ cần công chúa đồng ý hợp tác với thuộc hạ, đến khi quyền lực của Nam Hạ nằm trong tay Thất vương gia, công chúa lại nắm nhiều quyền lực từ tay Thất vương gia, cô ta có thể được tự do.”
“Ông nói thế là ý gì? Định uy hiếp ta sao?” Giọng nói của Kiều Linh Nhi lạnh đi vài phần, dáng vẻ tươi cười lập tức biến mất, đôi mắt đẹp liền toé lên lửa giận.
“Thuộc hạ không dám.”
“Ông có gì mà không dám? Độc Cô tướng quân, dạo gần đây chẳng thiếu chuyện ông đe doạ ta.
Ta đã nói là ta không quan tâm đến việc làm chủ thiên hạ nên ông đừng ép ta nữa.
Ta chỉ muốn có một cuộc sống yên ổn, ông có hiểu không?” Kiều Linh Nhi rất giận, nàng chỉ muốn có một cuộc sống bình thường, không dính dáng gì đến tranh đấu trong cung đình, vì sao hết lần này đến lần khác bọn chúng cứ tìm đến nàng?
Độc Cô Phi không nói, nguyện vọng của nàng, ông nhất định phải làm được, nếu không thì sau này xuống cửu tuyền, khó có thể ăn nói với nàng.
Nàng muốn công chúa làm chủ thiên hạ, trở thành người tôn quý nhất.
Ông phải làm mọi cách để thực hiện được điều đó.
“Cô ta ở đâu? Ta muốn gặp.” Kiều Linh Nhi không muốn nhiều lời để thuyết phục nữa, người như thế sẽ chết vì suy nghĩ, nhiều lời vô ích.
“Nếu không gặp được cô ta, ta không thể tin lời nói của tướng quân, nói gì đến phối hợp.”
“Mời công chúa theo thuộc hạ.” Độc Cô Phi dẫn nàng ra cửa.
Kiều Linh Nhi tất nhiên phải theo.
Bên cạnh cũng có một căn nhà cũ nát.
Nhưng người trong nhà khiến Kiều Linh Nhi cảm thấy kinh ngạc, sao lại là Mộ Dung Thiên Tình?
“Sao lại là cô ta?” Kiều Linh Nhi kinh ngạc kêu lên.
Vẻ mặt Độc Cô Phi khá bình tĩnh, “Chính là cô ta.” Khi biết cô ta là người mình cần tìm, ông cũng rất kinh ngạc, nhưng rất nhanh chóng trở về trạng thái bình thường.
Sau khi điều tra, biết được Mộ Dung Thiên Tình không phải con gái ruột của Mộ Dung gia, mặc dù rất được yêu chiều.
Với ngày sinh tháng đẻ và ngày mất cũng rất khớp, ông đã đi xác nhận một lần nữa.
Nữ nhân kia nếu muốn giết Mộ Dung Thiên Tình, nếu Hải công công không thủ hạ lưu tình, cho Mộ Dung Thiên Tình một cơ hội sống, chỉ sợ bà ta bỏ mất cơ hội này!
Cảm giác được có người tiến đến, Mộ Dung Thiên Tình từ từ tỉnh lại, nhìn người bước đến là Kiều Linh Nhi, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng cười.
Kiều Linh Nhi không hiểu ý của nụ cười này, rồi lòng nàng cảm thấy chua xót, nhìn nàng ta không nói lời nào.
Độc Cô Phi vốn chỉ muốn công chúa đến gặp một chút, không ngờ Mộ Dung tình lại đột nhiên tỉnh lại.
Bảo công chúa rời đi là chuyện không thể, ông liền lui ra trước, “Công chúa, hai người cứ trò chuyện, thuộc hạ đi ra ngoài xem tình hình.”
Kiều Linh Nhi không nói mà chỉ nhìn Mộ Dung Thiên Tình, không để ý đến Độc Cô Phi, ông lộ vẻ mặt lúng túng, liền đóng cửa lui xuống.
“Thì ra chính là ngươi.” Mộ Dung Thiên Tình đột nhiên lên tiếng, nở một nụ cười nhẹ.
“Ngươi biết tồn tại một người như thế?” Kiều Linh Nhi bước lên, tìm một cái ghế ngồi xuống, nét mặt thản nhiên.
“Lúc trước không biết, nhưng sau đó nghe trộm được vài chuyện.” Nói xong, Mộ Dung Thiên Tình nhìn nàng một cái, “Nhưng chưa từng gặp công chúa nên lòng có chút hiếu kỳ.
Nay được diện kiến, lòng chỉ có thể cảm khái.”
“Vì cái gì?” Kiều Linh Nhi thắc mắc.
Nàng ta thay đổi rất nhiều, Mộ Dung Thiên Tình phách lối trước đây không còn nữa.
Vị Mộ Dung Thiên Tình trước mặt này trống rỗng… Không đúng, phải nói là ngầm mang theo vẻ nhân tình.
“Rốt cuộc hiểu rõ vì sao khí chất của ngươi cao hơn người khác.”
“Nói gì thế?” Kiều Linh Nhi không nhịn được bật cười.
Mộ Dung Thiên Tình lại lộ vẻ chăm chú, “Ta không hay nói đùa, thật ra ta rất thích ngươi.”
Thích? Nhìn không giống.
Nhưng lời này Kiều Linh Nhi không nói ra.
“Nhưng ghen ghét cũng nhiều.
Sự xuất chúng của ngươi khiến Thất gia, Bát gia, thậm chí là Hồ thái y để ý đến ngươi.”
Điều Mộ Dung Thiên Tình nói, khiến Kiều Linh Nhi kinh ngạc.
Hiên để ý nàng, đó là điều tất nhiên.
Bát vương gia để ý nàng, điều này cũng có thể.
Nhưng Hồ thái y, sao lại có chuyện đó được?
Không để nàng có cơ hội mở miệng, Mộ Dung Thiên Tình nói tiếp.
“Bảy năm trước, là ta cố ý khiến ngươi hiểu lầm Thất vương gia để người rời xa chàng.
Ta nghĩ làm như vậy thì có thể ở bên cạnh chàng, sau đó cùng chàng chung sống cả đời.
Lúc đó ta vô cùng ngây thơ, chưa từng nghĩ đến tình cảm không phải là thứ đến từ một phía, ta yêu chàng, không có nghĩa là chàng cũng yêu ta.
Những nỗ lực của ta Thất vương gia không nhìn thấy, trong lòng chàng chỉ có ngươi.
Ha ha, đương nhiên sau khi ngươi rời khỏi, Thất vương gia liền hạ lệnh không cho ta bước vào Thất vương phủ, thậm chí việc hợp tác cùng Mộ Dung gia cũng chỉ giao cho Thập tam gia.
Từ đó ta biết mình sai quá nhiều.
Nhưng khi đó, ta tâm cao khí ngạo, còn cho rằng chỉ cần mình kiên trì là có thể đạt được mục đích, còn có cơ hội ở cạnh Thất vương gia.
Nhưng lần đó sự trong sạch của ta bị huỷ, nó cũng huỷ hoại cuộc đời ta.”
Kiều Linh Nhi không ngờ nàng ta đột nhiên nhắc đến chuyện năm đó, trong lòng không khỏi kinh ngạc, càng không nghĩ nàng ta sẽ nhắc đến chuyện này, nhất thời không biết ứng phó ra sao.
“Trong sạch của ta bị huỷ, trở thành kẻ bị người khác mặc nhiên phỉ nhổ.” Mộ Dung Thiên Tình cười với Kiều Linh Nhi, trong nụ cười ấy mang theo quá nhiều cay đắng.
“Ngươi có biết ai là người đứng sau chỉ điểm không?”
Đôi mắt nàng ta khổ sở, Kiều Linh Nhi nhìn thấy rõ.
Khi vừa biết chuyện này, nàng tưởng là do Hiên làm.
Nhưng Hiên không thể làm những chuyện bất minh này, hơn nữa, Hiên cũng nói rõ hắn khinh thường những chuyện đó.
Vậy là ai? Lẽ nào là Tư Đồ Hách?