Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Việc đã đến nước này, hoàng đế cũng không thể bao che cho Vân mỹ nhân nữa, ông đành phất tay bảo, “Không cần, nếu mẫu hậu thích, con tặng người nhiều một chút.”
Kiều Linh Nhi nhu thuận vâng lời, nàng còn tốt bụng hỏi han, “Vậy phụ hoàng có cần nhi thần xem cho Vân mỹ nhân một chút không?”
Khuôn mặt hoàng đế giãn ra, “Con biết y thuật sao?”
“Hồi phụ hoàng, nhi thần chỉ biết sơ về bệnh ngoài da thôi.” Kiều Linh Nhi khiêm tốn đáp.
Tư Đồ Hiên khẽ nhíu mày, khóe miệng anh kín đáo vẽ thành một được cong, anh không muốn để bất kì ai thấy được rằng anh đang rất có hứng thú.
Vân mỹ nhân vừa nghe những lời này thì sắc mặt nàng ta đại biến.
Nàng ta không muốn người không tinh thông y thuật xem bệnh, bởi nếu trên mặt lưu lại sẹo hay cái gì đó, hẳn nàng ta sẽ hối hận cả đời.
Khuôn mặt chính là sinh mệnh của nữ nhân a!
“Hoàng thượng, thần thiếp cho rằng mời Hồ thái y đến xem qua là được rồi, không cần Bát vương phi phải nhọc công.
Bằng không Thái hậu nương nương biết được lại đau lòng.” Vân mỹ nhân thỏ thẻ bên tai hoàng thượng.
Giọng nói mềm yếu mong manh ấy khiến nam nhân bất giác muốn chở che, hoàng thượng cũng không ngoại lệ.
Tức giận đối với nàng ta khi nãy cũng tan biến.
“Nếu vậy Linh Nhi có thể lui.”
Kiều Linh Nhi nhu thuận tuân mệnh.
Nàng vừa xoay người bước ra cửa thì Mạc công công đã dẫn Lục Nhu tiến vào.
“Nô tỳ thỉnh an Hoàng thượng.”
Chân mày hoàng thượng hơi nhíu lại, chẳng lẽ mẫu hậu đã biết Linh Nhi tiến cung?
“Đứng lên đi, mẫu hậu ta có chuyện gì chăng?”
Lục Nhu cung kính bẩm lại, “Hồi Hoàng thượng, Thái hậu nương nương rất thương nhớ Bát vương phi.
Nghe nói hôm nay Hoàng thượng triệu kiến Bát vương phi nên người có dặn, nếu không có chuyện gì thì mời Bát vương phi đến Trường Thọ cung một chuyến.
Còn nếu Hoàng thượng vẫn còn việc phải giải quyết, nô tỳ sẽ về bẩm báo lại với Thái hậu, Thái hậu nương nương sẽ đích thân sang đây.”
Những lời này như đã nói với tất cả mọi người rằng Thái hậu đã biết Kiều Linh Nhi tiến cung, hơn nữa chiếu theo địa vị của Kiều Linh Nhi trong lòng Thái hậu, nếu có kẻ nào thừa cơ đối phó nàng, Thái hậu sẽ trực tiếp giá đáo.
Nếu hoàng thượng không muốn đắc tội Thái hậu, hiển nhiên không thể làm khó Kiều Linh Nhi.
Sắc mặt Vân mỹ nhân tái nhợt, nàng ta chỉ biết cúi đầu, không dám nói gì thêm.
Kiều Linh Nhi xoay người lại, nàng ngọt ngào cười, “Lục Nhu, ta cũng định đến vấn an Hoàng tổ mẫu, chi bằng ngươi dẫn ta cùng đi.”
Hoàng đế cũng lên tiếng, “Được rồi, đã không còn chuyện gì nữa.
Ngươi cùng Linh Nhi đến Trường Thọ cung đi.”
Cứ như thế, Kiều Linh Nhi đi về hướng Trường Thọ cung.
Dọc đường đi, Tư Đồ Hiên chẳng nói lấy một lời, Lục Nhu thấy vậy cũng không tiện lên tiếng.
Hai vị chủ tử đang ở đây, cô không thể tùy tiện.
Thái hậu thấy hai người cùng đi vào, mặt người ngời sáng hẳn lên, chớp mắt đã cười như tươi như hoa đương nở rộ, “Hiên nhi, Linh Nhi, hai con lại đây.
Mau đến bồi ai gia trò chuyện.”
Kiều Linh Nhi như gặp được tri kỷ, nàng lập tức bỏ lại Tư Đồ Hiên, chạy đến bên người Thái hậu, “Lão tổ tông, người rất nhớ Linh Nhi phải không? Có Linh Nhi ở bên, người rất vui vẻ có phải hay không?”
Thái hậu đương nhiên gật đầu, rồi cười bảo, “Tất nhiên rồi, có Linh Nhi bầu bạn, Hoàng tổ mẫu rất vui vẻ.
Nhưng sao hôm nay Linh Nhi lại cùng Hiên nhi vào cung?”
Kiều Linh Nhi sửng sốt, nàng chưa biết trả lời thế nào thì Tư Đồ Hiên đã lên tiếng, “Hoàng tổ mẫu, tôn nhi là.
.
.
.”
Kiều Linh Nhi thấy tình hình này có điều không ổn, nàng lập tức lắc đầu, trừng mắt nói, “Không phải.”