Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Có lẽ mệnh bàn của nàng vừa lúc hấp dẫn vận số của bọn họ." Tô Hoàn Thanh vì A Chấp biện giải.
"Ta không tin mọi chuyện đều là trùng hợp. Trước khi những người đó quen biết nàng, sống rất bình yên. Đến khi gặp nàng lập tức đen đủi." Bấy lâu nay thôn dân vô cùng sợ hãi A Chấp, chỉ bằng mấy câu của Tô Hoàn Thanh thì thật khó mà làm bọn họ giảm trừ thành kiến và lo sợ.
"Tô đại phu, theo như ngươi nói thì mệnh bàn của nàng hấp dẫn những người không thể sống thọ, mà ngài lại thân thiết với nàng như thế, chẳng phải là......" Tôn tẩu có chút lo lắng, Tô đại phu là người tốt, nàng thực không hy vọng Tô đại phu cũng bị sát tinh làm hại.
"Ta cảm thấy mỗi người đều đã có mệnh cục, sẽ không vì người khác mà dễ dàng thay đổi, tựa như mệnh ta rất thọ, cũng không chịu ảnh hưởng của A Chấp. Mệnh nàng kém nhưng cũng không đáng phải chịu tất cả mọi tội lỗi, ta cũng thực hy vọng mọi người trong thôn sẽ không thương tổn nàng." Tô Hoàn Thanh tiếp tục vì A Chấp biện giải.
"Tô đại phu, ngươi tốt bụng thiện lương, chúng ta đều biết, nhưng A Chấp này mệnh cách xác thật tà hồ, rốt cuộc mạng người quan trọng, chúng ta không thể mạo hiểm, không thể để A Chấp tiếp tục ở lại trong thôn. Còn chuyện thương tổn nàng, cũng không phải chúng ta cố ý, chỉ cần nàng không xuất hiện ở đây thì chúng ta tuyệt đối sẽ không ra tay xua đuổi, tránh nàng còn không kịp, sao dám đánh nàng chứ!" Thôn trưởng vẫn vô cùng bảo thủ.
"A Thanh, chúng ta trở về đi." A Chấp cũng không muốn tiếp tục ngây ngốc ở nơi này, người ta có tiếp nhận mình hay không, hiện tại nàng hoàn toàn không thèm để ý. Những việc mà A Thanh làm vì mình đã đủ nhiều, nàng chỉ để ý duy nhất A Thanh mà thôi. A Chấp nói xong liền nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Tô Hoàn Thanh, không muốn ở đây thêm nữa.
"Thôi, các ngươi không muốn tiếp nhận A Chấp, ta cũng không thể cưỡng cầu. Ta sẽ ở lại trong nhà của A Chấp một thời gian, nếu vẫn mạnh khỏe thì có thể chứng minh A Chấp thực sự không hề đáng sợ như thế." Tô Hoàn Thanh thấy mọi người không hề buông lỏng thành kiến với A Chấp, trong lòng thở dài, nàng cũng hiểu băng dày ba thước không phải do cái rét một ngày mà thành. Thôn dân sợ hãi A Chấp đã lâu, cũng không thể bằng dăm ba câu của một người mới đến đây một hai tháng là có thể loại bỏ được.
"A Thanh, chúng ta trở về đi......" A Chấp vẫn kiên trì bảo vệ Tô Hoàn Thanh, giờ khắc này nàng thầm nghĩ làm sao lại có người tốt như A Thanh đây. Thoạt nhìn dáng vẻ có chút tinh tế nhu nhược, kỳ thực vô cùng kiên định khiến người ta hoàn toàn an tâm. Hiện tại, đối với A Chấp mà nói, A Thanh ở trong lòng nàng đã không chỉ là một đại phu thiện lương dạy nàng đọc sách biết chữ nữa, mà đã quan trọng đến mức không thể đánh giá.
"Tô đại phu......" Thôn dân tựa hồ vẫn muốn khuyên bảo vị đại phu trước mặt đừng đưa ra quyết định không sáng suốt.
"A Chấp, chúng ta trở về thôi." Tô Hoàn Thanh hiển nhiên là tâm ý đã quyết, xoay đầu nói với người bên cạnh.
"Ừm." A Chấp chỉ mong chờ rời khỏi đây càng sớm càng tốt mà thôi, hiện tại nàng một chút cũng không hy vọng mình trở lại thôn lần nào nữa. Nàng không có bất kỳ lưu luyến gì ở đây cả, điều làm nàng cảm thấy thoải mái nhất, vui vẻ nhất, chỉ có khoảng thời gian nàng và A Thanh ở chung. A Thanh dạy nàng đọc sách viết chữ, phân biệt thảo dược.
Dân làng nhìn Tô Hoàn Thanh và A Chấp cầm tay nhau rời khỏi, không ngừng lắc đầu, tựa hồ là vì tiếc hận thay cho vị Tô đại phu thiện lương tốt bụng.
Ra khỏi thôn, A Chấp đột nhiên dừng lại.
"Sẽ dần dần tốt hơn, ngươi cũng đừng quá khổ sở." Tô Hoàn Thanh cho rằng A Chấp là vì thôn dân từ chối nàng mà khổ sở, cho nên liền an ủi đối phương.
A Chấp nghe vậy, nước mắt lập tức rớt xuống, càng lúc càng nhiều.
"A Chấp......" Tô Hoàn Thanh có chút hốt hoảng, đồng thời cũng hối hận bản thân suy xét không chu toàn mọi chuyện đã vội vàng kéo A Chấp vào thôn.
A Chấp nhào vào trong lồng ngực của Tô Hoàn Thanh, ôm chặt lấy nàng.
"A Thanh, ngươi đối xử với ta tốt như vậy, ta sẽ luyến tiếc ngươi rời đi. A Thanh, ngày sau bất luận ngươi đi đâu, đều mang theo ta có được không?" A Chấp đầy mặt nước mắt, khẩn cầu nói. A Thanh càng tốt với nàng thì nàng lại càng sợ hãi và khổ sở, chỉ sợ một ngày A Thanh rời đi, bản thân sẽ chịu không nổi.
Tô Hoàn Thanh nghe xong, lập tức ngây ngẩn cả người, nàng lần nữa ý thức được rằng A Chấp tựa hồ quá ỷ lại vào mình. Điều này khiến cho nàng có chút bất an, nhưng lát sau ngẫm lại, đại khái là do A Chấp quá cô độc. Nếu có người ở bên cạnh làm bạn với nàng, có lẽ nàng cũng sẽ không ỷ lại vào mình như thế.
"Làm nhiều việc thiện, nhất định sẽ gặp thiện duyên, ngày sau sẽ có người thật tình đối đãi ngươi giống như ta vậy." Tô Hoàn Thanh an ủi, nhưng cũng không chính diện đáp ứng A Chấp.
Trái tim A Chấp dường như thắt lại, vô cùng không thoải mái, nhưng sau đó cảm thấy bản thân thực sự quá phận, được một tấc lại muốn tiến một thước. A Thanh không chê mình, ở nhà mình, mà mình vẫn luôn bám riết lấy nàng không tha, thật sự là làm khó người khác. Nghĩ như thế, A Chấp cũng có chút ghét bỏ bản thân.
"Có lẽ là vậy." A Chấp ra vẻ không để ý lắm, cho dù ngày sau có người đối tốt với nàng thì cũng không thể so sánh với A Thanh, ngay cả xách giày còn không xứng. Nàng chính là cố chấp cho rằng, thiên hạ này không ai có thể tốt hơn A Thanh được.
"Nhất định sẽ có." Tô Hoàn Thanh kiên định nói, nàng tin tưởng A Chấp hiền huệ thiện lương như vậy, vận số tất nhiên sẽ có chuyển cơ, chắc chắn sẽ xuất hiện một người khác đối xử tử tế với A Chấp.
A Chấp chỉ miễn cưỡng mỉm cười, nàng hy vọng người đó sẽ không xuất hiện, bằng không A Thanh đại khái sẽ chẳng còn vướng bận mà rời đi.