Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Thiên hạ bất dung, A Chấp không thể không chết!” Ngữ khí Triệu Tập chẳng hề hồi hộp lo lắng, lại nói một lần.
Tô Hoàn Thanh đột nhiên bình tĩnh, nhìn Triệu Tập, nàng bỗng phát hiện nam nhân quen biết với mình từ thuở thơ ấu kia đã trở nên xa lạ, khuôn mặt ôn hòa ngày thường, giờ phút này lại có vẻ lãnh khốc như thế.
“Khắp thiên hạ không dung thứ nàng, nhưng nàng lại không phải không còn đường sống, là vì ngươi không khoan nhượng, nàng mới chẳng thể có đường sinh cơ!” Một khắc này, Tô Hoàn Thanh mới hiểu tại sao khi A Chấp biết mình giúp Triệu Tập phục vị, liền chắc chắn bản thân nhất định phải chết. Tô Hoàn Thanh đau đớn nhắm lại đôi mắt sau khi nhận rõ hiện thực, từng hàng lệ vô thanh vô tức trào ra. Bản thân còn nói sẽ bảo vệ nàng chu toàn, mà giờ lại trở thành đầu sỏ gây tội hại nàng phải chết.
“A Hoàn, ngươi nghe ta nói……” Triệu Tập sợ Tô Hoàn Thanh tự trách, cũng muốn phản bác chút gì đó cho mình nhưng rốt cuộc cái gì cũng không nói ra. Hắn xác thật không dung thứ A Chấp, lại cũng không hối hận đã giết nàng.
“Nàng đang ở đâu, ta đến nhìn nàng một chút.” Ngữ khí của Tô Hoàn Thanh dị thường bình tĩnh, nói với Triệu Tập.
Triệu Tập dùng ánh mắt ra hiệu cho thái giám bên người, thái giám kia liền dẫn Tô Hoàn Thanh đến gian phòng đặt thi thể A Chấp.
Trước lúc Tô Hoàn Thanh thấy xác của A Chấp, vẫn có chút hy vọng, nhưng khi nhìn thi thể nàng lạnh băng chẳng còn chút huyết sắc nào, niềm hy vọng kia liền hoàn toàn bị giết chết. Tô Hoàn Thanh đưa tay chạm vào khuôn mặt A Chấp, khóe miệng nàng còn có một vệt máu đen đã khô. Tô Hoàn Thanh liền dùng tay áo của mình giúp A Chấp lau sạch sẽ vết máu, nhìn dung nhan nàng vẫn như cũ mỹ lệ, đêm qua còn thì thầm cọ xát, hiện giờ lại tựa như búp bê sứ không chút nhân khí nằm ở nơi đây.
Vốn là đại phu, Tô Hoàn Thanh sớm đã coi nhẹ sinh tử, nhưng khi nhìn thi thể A Chấp, nàng vẫn cảm thấy trái tim mình như bị dao cắt, thương tâm, áy náy, tự trách, tuyệt vọng cùng thống khổ, quá nhiều quá nhiều cảm xúc đan xen. Trước giờ vẫn luôn tiêu sái đạm bạc, khoảnh khắc này, tâm nàng giống như một con thú dữ bị mắc kẹt trong những xúc cảm tiêu cực, khó mà tự mình giải thoát.
Tô Hoàn Thanh nhìn A Chấp, cảm thấy chính mình đã hại nàng, không thể tiếp tục phụ nàng lần nữa, liền quyết định hết lòng tuân thủ hứa hẹn chẳng rời xa nhau. Tô Hoàn Thanh bế lên thi thể của A Chấp, nàng muốn mang A Chấp hồi thôn an táng, quãng đời còn lại đều sẽ không rời khỏi thôn.
Tô Hoàn Thanh ôm thi thể của A Chấp ra ngoài, binh lính không dám cản nàng nhưng lại trở về bẩm báo Triệu Tập.
Triệu Tập lập tức đuổi tới, sai người ngăn cản Tô Hoàn Thanh.
“Ngươi muốn đi đâu?” Triệu Tập hỏi.
“Rời khỏi nơi này.” Tô Hoàn Thanh bình đạm trả lời.
“Ngươi không thể rời đi, trẫm không cho phép ngươi rời đi, A Chấp có thể giữ ngươi, trẫm cũng có thể.” Nếu ngay từ đầu hắn cũng giống A Chấp, khăng khăng giữ nàng, đã chẳng để A Chấp có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Tô Hoàn Thanh không phản ứng mà tiếp tục đi về phía trước. Nàng không hận A Chấp, cũng không hận Triệu Tập, món nợ ân tình của nàng với hắn, A Chấp đã thay mình hoàn trả sạch sẽ. Nàng cùng Triệu Tập đã là người xa lạ, chẳng chút liên quan.
“Trẫm là Hoàng đế, nếu trẫm không cho ngươi đi, ngươi một bước đều không rời được nơi này!” Thấy Tô Hoàn Thanh không phản ứng mình, Triệu Tập hết sức hốt hoảng, hắn cảm giác được sự quyết tuyệt của nàng, vì vậy liền hoảng loạn hét to.
“Ta từng đáp ứng A Chấp, ngày sau đều sẽ ở bên nàng, ngươi không cho ta rời khỏi nơi này, ta liền bồi nàng cùng chết, cũng coi như hết lòng tuân thủ hứa hẹn.” Tô Hoàn Thanh vẫn rất bình tĩnh.
“Tô gia trên dưới hơn hai trăm mạng người, ngươi cũng không quan tâm sao?” Triệu Tập không tiếc dùng tính mạng người nhà Tô Hoàn Thanh để uy hiếp nàng.
Tô Hoàn Thanh cũng không chịu phục, tiếp tục ôm A Chấp tiến lên phía trước, nhưng rốt cuộc vẫn bị đám thị vệ ngăn cản.
Tựa như Triệu Tập nói, chỉ cần hắn không cho phép, Tô Hoàn Thanh liền không cách nào rời khỏi hoàng cung, bởi vậy nàng lại lần nữa bị Triệu Tập giam lỏng.
Tô Hoàn Thanh không hề mở miệng nói chuyện, không ăn không uống, dù cho Triệu Tập làm cách gì đều không thể khiến nàng lên tiếng trò chuyện hay dùng bữa.
Cuối cùng Triệu Tập liền mời sư phụ của Tô Hoàn Thanh tới.
“Quốc sư, A Hoàn trách ta, không muốn nói chuyện, cũng không muốn ăn uống, ngươi giúp ta khuyên nhủ nàng, ngươi là sư phụ của A Hoàn, nàng nhất định sẽ nghe ngươi.” Triệu Tập thật sự hết cách, đành phải nhờ đến quốc sư, cũng chính là sư phụ mà Tô Hoàn Thanh kính trọng.
“Tùy nàng đi thôi, nếu Thanh Nhi bị vây chết trong cung, đó là mệnh túc của nàng.” Thiên Cơ Tử lắc đầu nói.
“Hỗn trướng, ngươi luôn lấy loại quan niệm về số mệnh này để qua loa lấy lệ với trẫm, nếu nàng xảy ra chuyện gì không hay, trẫm nhất định không tha thứ cho ngươi!” Triệu Tập tức giận hồi đáp.
“Người có thể thành toàn cho nàng là Hoàng Thượng, cởi chuông còn cần người cột chuông. Bần đạo tiến cung chỉ vì xử trí thi thể của yêu hậu, Thiên Sát Cô Tinh chuyển thế hung hiểm dị thường, đời này không gây họa, kiếp sau sẽ càng thêm trả thù với dân với nước, đến lúc đó xã tắc lâm nguy, thiên hạ tất loạn. Ta cần phải làm phép, hóa giải oán khí của nàng.” Sắc mặt Thiên Cơ Tử có phần ngưng trọng.
“Những gì yêu phụ kia làm trước đây còn không tính là gây hại?” Triệu Tập hừ lạnh nói.
“Không tính là đại họa, lần sau tái xuất, tất phải loạn thế họa thủy.” Một đời này nàng không gây thành đại họa, là nhờ có Hoàn Thanh cơ duyên xảo hợp gieo xuống thiện duyên, mới hóa giải cơ khổ của chúng sinh bách tính.
“Trẫm không tin nàng có thể khiến thiên hạ trở nên sục sôi đảo lộn nhường nào.” Triệu Tập không cho là đúng đáp lại.
“Nàng đã chết, dĩ nhiên không thể có chuyện tái sinh, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, xem như bần đạo nhiều chuyện.” Thiên Cơ Tử nói.
Triệu Tập nghĩ đến A Chấp chỉ là một thôn phụ nơi sơn dã, lại có thể trở thành yêu hậu, trong lòng vẫn kiêng kị vài phần.
“Vậy tùy ngươi xử trí đi.” Triệu Tập đồng ý giao thi thể A Chấp cho Thiên Cơ Tử.
Thiên Cơ Tử mang xác của A Chấp rời khỏi hoàng cung, lại không biết nên đưa tới nơi nào. Nói đến cũng kỳ quái, A Chấp đã chết ba ngày ba đêm, thi thể vẫn không có mùi lạ, cũng không thấy thối rữa. Thiên Cơ Tử nhìn thi thể nàng khác hẳn với thường nhân, liên tục lắc đầu, nhất thời cũng khó mà quyết định.