Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai bên thi triển một hồi đấu y không có chút nào kịch tính, Lệnh Hồ Xung khuôn mặt hoàn toàn sửa không có được, ngược lại, Diệp Thần chỉ đến một chút thuốc bột đem bôi lên Lam Phương Hoàng khuôn mặt sau đó lau đi liền khiến vết thẹo biến mất như chưa từng xuất hiện qua.
“Ta thua... rồi. Ta vẫn không thể bằng ngươi. Miêu gia ngươi thành công.” Bình Nhất Chỉ thở dài mang theo vẻ mặt vô cùng thất vọng về bản thân mình.
“Từ trước đến giờ ta đã từng chưa thành công qua sao? Ngươi vẫn yếu kém như vậy, y thuật không phải dựa vào chăm chỉ luyện tập cùng tìm tòi là lên được, nó còn phải dựa vào xem ngươi là ai. Không phải nhân vật chính thì đừng cố quá thành quá cố, phải có giác ngộ của nhân vật phụ.” Diệp Thần nhìn Bình Nhất Chỉ không có chút nào đếm xỉa nói.
“Bình tiên sinh, ngươi đừng như vậy, dù sao thì ta so với Lam Phượng Hoàng cô nương tình trạng có thể thua rất nhiều. Ngươi không muốn bi quan.” Lệnh Hồ Xung tiến lên an ủi nói.
“Không đâu, ta thật sự thua lớn lắm, Tốc độ chữa bệnh, biện pháp chữa bệnh, thủ đoạn … ta đều thua. Ta vốn dĩ cho rằng ta có thể gần đánh kịp hắn năm đó trình độ, nhưng hiện tại… vẫn là còn kém lắm.” Bình Nhất Chỉ lắc đầu thở dài nói, đối với Lệnh Hồ Xung hắn hoàn toàn vô pháp chữa trị, xương tay xương chân gẫy có thể nối lại, nhưng xương mặt thì khác, đập sẽ chết người đâu.
“Vậy ta cũng không có nói nhiều, hiện tại quyển sách này nên là ngươi.” Diệp Thần đưa quyển y thuật cho Bình Nhất Chỉ thêm một bản hợp đồng.
Vốn muốn tìm bút cùng điểm chỉ đồ, nhưng không nghĩ tới ngón tay của hắn lập tức bị đứt ra một chút, một giọt máu từ trên ngón tay hắn nhỏ xuống trên tờ giấy cuối cùng biến thành một đạo đồ án kỳ lạ.
Diệp Thần đưa tay ra đem hợp đồng thu vào bên trong, sau đó giao hàng cuối cùng liền kéo theo Lam Phương Hoàng rời đi, trước khi rời đi hắn còn thiện tâm nhắc nhở: “Ngươi còn một ngày thời gian.”
“Một ngày sao? Đầy đủ.” Bình Nhất Chỉ tiếp thu những kiến thức y học trong đầu bắt đầu học tập. Hắn thật sự vô cùng thích thú, đối với một y sư, y thuật là thứ hấp dẫn chí mạng.
“Diệp huynh, Bình Nhất Chỉ tiên sinh hắn… không sao chứ?” Lệnh Hồ Xung mắt thấy Bình Nhất Chỉ trở lên điên cuồng sợ hãi hỏi.
“Chỉ còn một ngày thời gian để sống, đối với không khuất phục số mệnh như hắn. Nhất định sẽ sử dụng kiến thức y thuật vừa học được để tự cứu bản thân.” Diệp Thần liền đoán ra được Bình Nhất Chỉ muốn làm cái gì.
“Hắn là thần y nha, lại có thêm y thuật kiến thức, hắn sẽ làm được sao?” Lam Phượng Hoàng tò mò muốn biết, Bình Nhất Chỉ là muốn nghịch thiên cải mệnh sao?
“Vô dụng, nếu như thứ hắn đối mặt là bệnh, có thể hắn sẽ có cách, nhưng thứ hắn đối mặt không phải bệnh mà là mệnh. Nghịch thiên cải mệnh, nhân đinh thắng thiên nhiều lắm nhưng đó là đặc quyền của nhân vật chính, hắn không phải.” Diệp Thần lắc đầu thành thành thật thật đáp.
Một ngày sau đó, tin tức Bình Nhất Chỉ thần y đột tử cứ như vậy vang vọng khắp toàn bộ khắp nơi.
Còn về Nhậm Doanh Doanh, sau khi nàng tỉnh dạy việc đầu tiên liền là hoảng sợ. Còn tốt có Đông Phương Bất Bại bên cạnh gần đó quan tâm nàng.
“Tiểu Doanh Doanh ngươi rốt cuộc tỉnh, ngươi trốn xuống núi đi một cái là biền biệt mấy năm đâu. Còn tốt chúng ta ở đây phát hiện ra ngươi. Mẫu thân ngươi nhưng rất nhớ ngươi.” Đông Phương Bạch đối với Nhậm Doanh Doanh rất tốt nói.
“Đông Phương thúc thúc ta… Oa… oa...” Nhậm Doanh Doanh đột nhiên khóc lớn lên, đã lâu lắm rồi nàng mới khóc lớn thế này.
“Tiểu Doanh Doanh ngươi không khóc, ai bắt nạt ngươi? Ta liền khiến hắn sống không bằng chết.” Đông Phương Bạch đảm bảo an ủi nói.
“Chính là một cái gia hỏa tên Diệp Thần, hắn đem ta… thân xử nữ...” Nhậm Doanh Doanh nói đến đây lần nữa khóc lớn.
“Khụ,.. Tiểu Doanh Doanh ngươi đừng lo lắng, ngươi vẫn là xử nữ thân. Cái này chỉ là máu giả.” Đông Phương Bạch liền hiểu ra vấn đề an ủi nói.
“Là máu giả sao? Nhưng ta… ta cũng bị hắn xem quang đâu.” Nhậm Doanh Doanh có chút tỉnh táo phát hiện nhìn thấy thân thể mình không mặc quần áo lập tức khóc rồng.
“Đừng khóc, hắn để lại quyển nhạc phổ này cho ngượi, chẳc hẳn bồi thường đi.” Đông Phương Bạch ném tới “Tiếu Ngạo Giang Hồ” nhạc phổ nói.
“Nhạc phổ…” Nhậm Doanh Doanh lập tức cầm lấy nhạc phổ vui mừng.
Đông Phương Bạch thấy thế liền âm tầm thở dài thành thật nói: “Tiểu Doanh Doanh năm đó xảy ra quá nhiều việc, ta biết ngươi vẫn luôn hận ta, phụ thân của ngươi bị ta nhốt lại, ngươi không cần hao tốn tâm sức, ngày mai ta hạ lệnh ngươi đến đón phụ thân ngươi trở lại đi, thù hận này… đến đây coi như chấm dứt.”
“Đông Phương thúc thúc… ngươi nói là thật sao?” Nhậm Doanh Doanh nghi ngờ hỏi. Nàng thật không dám tin.
“Hừ, ngươi còn nghi ngờ ta. Đông Phương thúc thúc từ trước tới giờ còn không phải vì thương ngươi mới giữ ngươi bên cạnh, ngươi nghĩ ta không biết ngươi tại sau lưng ta làm cái gì sao?” Đông Phương Bạch gõ nàng cái đầu nói.
“Ngươi… ngươi đều biết.” Nhậm Doanh Doanh xấu hổ, nàng luôn nghĩ mình hành động cẩn thận, không nghĩ tới.
“Ngươi vẫn quá thật thà rồi, ngươi cho rằng một cái thánh cô không có võ công gì, lại được giáo phái người phò trợ sao? Hướng tả sứ hắn chưa từng xuất hiện qua, ngươi không biết hắn đã bị ta giết sao? Nếu không phải ta cố tình giúp đỡ ngươi, cái chức thánh cô này ngươi nghĩ ngồi là ngồi được dễ dàng vậy? Tiểu Doanh Doanh nha, ngươi vẫn quá trẻ tuổi, không biết giang hồ hiểm ác.” Đông Phương Bạch có chút khinh bỉ nói.
“Đa tạ Đông Phương thúc thúc.” Nhậm Doanh Doanh liền đa tạ sau đó liền vui vẻ hơn. Bởi vì nàng cảm thấy Đông Phương thúc thúc mặc dù có xấu tính hơn một chút nhưng vẫn vô cùng quan tâm nàng.
“Không cần đa tạ ta, ngươi nhưng là ta nhìn lớn đi lên đâu.” Đông Phương Bạch lắc đầu nói.
Sau khi Diệp Thần trở về, Nhậm Doanh Doanh tạm thời cáo biệt đi đón nàng phụ thân. Diệp Thần thì dẫn theo nữ nhân đi Hoa Sơn phái dạo một lượt, cuối cùng đem Ninh Trung Tắc cùng toàn thể nữ nhân thu thập một thể. Ma Nhạc Linh San hành thích hắn bất thành cũng bị hắn đem ra chơi đùa cuối cùng thành người của hắn toàn tâm toàn ý theo hắn mà đi.
Lệnh Hồ Xung sau khi biết tin lập tức hóa điên, nhan sắc mất, tiền bạc mất, tư tưởng tồi tàn, tiểu sư muội cũng mất luôn. Sau đó dứt khoát từ trên Hắc Mộc Nhai nhảy xuống, tưởng như được nhân vật chính kỳ ngộ, ai dè nhảy cái chết cờ mờ nó luôn.
Còn về Lâm Bình Chi, hắn trở về Lâm gia lấy Tịch Tà Kiếm Phổ lúc bị Tả Lãnh Thiền bắt được. Sau đó giết chết, Tịch Tà Kiếm Phổ liển rơi vào Tả Lãnh Thiền tay.
“Nhậm tiểu thư… Nhậm giáo chủ đại nhân hắn… đã tại lúc chuyển đến nơi này để chúng ta giam giữ… đã tử rồi.” Giang Nam Tứ Hữu liền thở dài nói.
“Đông Phương Bất Bại giết ta phụ thân?” Nhậm Doanh Doanh tức giận hàn ý dâng lên.
“Thật ra… lần đó đến giết Nhậm giáo chủ không phải Đông Phương giáo chủ. Mà la… Nhậm phu nhân. Phu nhân có nói nếu như tiểu thư tìm được đến đây liền nói cho nàng biết.” Giang Nam Tứ Hữu liền cáo chi nói.
“Mẫu thân… là nàng sao? Không thể nào mẫu thân làm sao có thể...” Nhậm Doanh Doanh không tin tưởng sau đó lại cảm thấy hợp lý vô cùng. Năm đó chuyện thật sự xảy ra nhiều lắm. Mẫu thân và phụ thân cũng không hề hòa hợp như nàng nghĩ.
Sau khi trở về giáo phái Nhật Nguyệt Thần Giáo, nàng cũng được mẫu thân của mình nói rõ ràng, năm đó khi nàng đủ lớn sau khi. Mẫu thân nàng vốn muốn nói cho nàng sự thật không nghĩ tới nàng liền bỏ trốn xuống núi. Còn phụ thân nàng, do Đông Phương thúc thúc quá mềm yếu tính tình, nên mẫu thân liền thay hắn làm để bảo vệ chính nàng cùng nữ nhi, mọi chuyện Đông Phương thúc thúc vẫn không hề hay biết.
Trải qua tiếp đó một tháng thời gian, Tả Lãnh Thiền tu luyện đại thành Tịch Tà Kiếm Phổ lập tức xông phá Hắc Mộc Nhai bên trên muốn giết Đông Phương Bất Bại bị Diệp Thần cản lại.
“Trước kia ta có thể sợ ngươi, nhưng hiện tại thì không. Năm đó mối thù, Miêu gia, ngươi phải chết. Ta so với đám ngũ nhạc còn lại thông mình hơn nhiều, hừ, ta biết cách lợi dụng đoàn quân bất bại này, dù ngươi có ba đầu sáu tay cũng không ngờ tới đi.” Tả Lãnh Thiền ẻo lả dáng dấp quát sau đó một đoàn quân thây ma sau lưng hắn theo lệnh hắn muốn xông lên.
Diệp Thần ngáp một tiếng khẽ thở dài: “Ngươi quên sức mạnh này là ai ban cho ngươi sao? Ngươi thông minh hơn thì đã làm sao? Chó muốn cắn chủ chắc.”
Đoàn quân thây ma lập tức toàn bộ đều tại trên mặt đất bất tỉnh. Chết không thể chết lại.
“Ngươi ngươi… có gan thì cùng ta so kiếm.” Tả Lãnh Thiên kinh nghi nói.
“Được đến đây ta sợ ngươi.” Diệp Thần rút ra một thanh kiếm khiêu khích.
“Ngươi sẽ hối hận.” Tả Lãnh Thiền xông lên tấn công Diệp Thần đao kiếm lóe ra ánh sáng tốc độ vô cùng nhanh, kiếm đến nhanh chạm đến Diệp Thần cổ.
Pằng… tiếng đạn nổ bắn đi ra.
Diệp Thần ném kiếm sang một bên đưa súng lên miệng khẽ thổi một cái khinh bỉ: “Đồ ngu.”
Bốn ngày sau, tại trên Hắc Mộc Nhai đỉnh, một đám cái lễ thành thân diễn ra vô cùng náo nhiệt, đêm động phòng vào một cái liền bảy ngày bảy đêm sau mới kết thúc.
Buổi sáng tỉnh lại, nhìn chúng nữ tại trên mình giường lớn, Diệp Thần khẽ thở dài bước ra ngoài nhìn lên trời khẽ lẩm bẩm: “Xem ra… chuyện gì xảy ra ở Hắc Mộc Nhai liền sẽ kết thúc tại Hắc Mộc Nhai đâu.”
“Thời gian đã không còn kịp, thế giới đại chiến đã diễn ra. Ngươi cần phải gian cuộc chiến.” Cửu Tử lúc này liền xuất hiện bên người của hắn nói.
“Thời gian đều đến rồi sao? Nhưng ta trước tiên muốn trở lại ta thế giới xem một lần.” Diệp Thần khẽ thở dài nói, xuyên qua hai thế giới, hắn muốn xem thế giới của mình một lần trước khi rời đi.
“...” Cửu Tử không có lên tiếng chỉ lắc đầu thở dài như đang che giấu điều gì.
“Có chuyện gì xảy ra sao?” Diệp Thần nghi ngờ không hiểu hỏi.
“Ta đưa ngươi trở về ngươi liền sẽ biết.” Cửu Tử lắc đầu khẽ nói. Sau đó đưa Diệp Thần rời đi, vào lúc này Tiếu Ngạo giang hồ thế giới liền biến mất xuất hiện tại trong Vô Tự Thiên Thư bên trong.