Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Vì sao ngươi muốn đi Ngụy Châu?” Nhan Trừng hỏi.
Hiện giờ Nhan Trừng đã hiếm khi tháo mặt nạ khỏi mặt, dù nói chuyện với Lục Thiếu Vi cũng vậy, khiến người ta rất khó nhìn nhận sắc mặt hắn, cũng không rõ hắn đang vui hay buồn.
Lục Thiếu Vi bị chặn trước cửa, trong lòng biết chắc hắn sẽ chạy tới hỏi mình.
Nàng đáp không chút nghĩ ngợi: “Đi xem thử.”
Nhan Trừng nghe mà sửng sốt: “Có gì đẹp mà xem? Nơi đó xảy ra đại chiến, nguy hiểm lắm. Hơn nữa không phải ngươi cũng từ Ngụy Châu tới đây sao?”
Quả thật Lục Thiếu Vi đã có một khoảng thời gian dài sống tại miếu Thành Hoàng trong thôn trang nhỏ ở ngoại thành Ngụy Châu.
Nàng hỏi ngược lại: “Không đi Ngụy Châu thì ta phải đi đâu đây?”
Nhan Trừng không cảm thấy đây là một vấn đề đáng bận tâm, thời cuộc rung chuyển, chiến sự khắp nơi, đương nhiên phải tìm nơi nào yên ổn để đi rồi. Hắn hơi mềm giọng xuống: “Trung nguyên không yên bình, vậy thì chúng ta cùng ra quan ngoại đi.”
Lục Thiếu Vi đột nhiên hỏi: “Còn mẹ ngươi thì tính sao?”
Nhan Trừng bị câu hỏi của nàng đánh trở tay không kịp, toàn thân như bị kim chích run lên. Hắn vẫn luôn lảng tránh vấn đề này, kinh sư ở xa tận chân trời, chiến sự thế nào, vận mệnh quốc gia ra sao không phải chuyên hắn có thể nắm trong tay. Hắn vẫn luôn cho rằng dù hai bên có đánh kiểu cũng sẽ không đến mức mất nước, chỉ cần một ngày người ngồi trên vương vị còn mang họ Tống thì mẫu thân hắn vẫn mãi là con cháu tông thất.
Lục Thiếu Vi nói: “Quân Địch tiến công như chẻ tre, đã sớm không còn là đám thiểu số chăn thả gia súc ở quan ngoại nữa rồi. Chỉ cần hạ được Ngụy Châu, chiếm kinh thành sẽ trở thành chuyện dễ như lấy đồ trong túi. Quốc gia mà vong bại, mẫu thân ngươi sẽ biến thành tù nhân.”
Nhan Trừng đã nếm trải qua mùi vị của thân phận “tù nhân”, những chuyện Lục Thiếu Vi nói hắn đều hiểu hết, chỉ là luôn tránh không muốn suy nghĩ. Cảm giác bất lực trước nguy nan hắn đã cảm thụ qua, cơn đau thấu trời hắn cũng từng biết đến.
Hắn mờ mịt hỏi: “Chúng ta có thể làm thế nào? Ta lại làm gì được?”
Nhan Trừng ủ rũ đứng như chó nhà có tang. Lục Thiếu Vi nhìn mà hơi không đành lòng, thực ra nàng không quá quan tâm đến mẹ Nhan Trừng, cũng không quan tâm đến cái gọi là vận mệnh quốc gia. Nàng muốn đi Ngụy Châu, không phải để xem Ngụy Châu có gì mà là xem thiên hạ. Nàng muốn buộc Nhan Trừng lên chiến xa của mình, người trong trại phỉ này không tính là quá đông, nhưng nếu chỉ huy thích đáng thì cũng là một lực lượng mạnh, từ không đến có, từ có đến nhiều, không có gì là không thể xảy ra.
Hoặc có lẽ từ đáy lòng nàng thật sự muốn có một người bạn đồng hành mà mình hoàn toàn tín nhiệm.
Nàng vốn tưởng quyền lực có thể khơi dậy dã tâm trong lòng hắn, nhưng sự thật chứng minh nàng thất bại. Dẫu thuộc hạ dưới trướng nhiều hay ít, Nhan Trừng chưa bao giờ có ý định lợi dụng bọn họ để đạt mục đích gì cho mình. Hắn lớn lên trong vại mật, là một kẻ phú quý từ trong trứng nước, mặc dù sau này trở nên nghèo túng cũng không thay đổi được trái tim khoan dung luôn đối xử tốt với người ngoài.
Nhưng Lục Thiếu Vi thì không phải người như vậy, nàng sinh ra đã là cá nằm trên thớt, được sư phụ cứu từ dưới đao của người ta. Nếu không muốn làm thịt cá thì phải trở thành dao thớt, muốn làm anh hùng thì phải có chiến loạn. Nếu quyền lực không thể khơi dậy dã tâm của hắn, vậy áy náy và hối hận sẽ thôi thúc bước chân hắn tiến lên.
Lục Thiếu Vi hướng dẫn từng bước: “Tần Hàn Châu kia là phó tướng Tử Kinh Quan, đi theo hắn sẽ khó bị người ngoài vạch trần thân phận. Tạ Yến Hồng thiện binh pháp mưu lược, Trường Ninh lấy một địch trăm, càng đừng nói ngươi và ta. Dưới chúng ta còn có thuộc hạ, chỉ cần tốn chút tâm tư thì có chuyện gì mà không thành?”
Hai tộc phân tranh, thiên quân vạn mã trong miệng Lục Thiếu Vi chỉ như một trò chơi hay một canh bạc. Nàng là dân cờ bạc, ngay cả khi trong túi không có một xu nàng cũng dám tung xúc xắc, hiện giờ trong tay có chút tiền của, đương nhiên phải xoa tay hằm hè đại sát tứ phương rồi.
Thấy còn thiếu chút lửa, Lục Thiếu Vi ngẫm nghĩ rồi thở dài: “Lúc ta rời khỏi Ngụy Châu, ông từ có dặn ta mai kia phải về ăn tết. Ngoại trừ sư phụ, ông từ là người đối xử tốt với ta nhất trên đời. Hiện giờ quân Địch sắp xâm chiếm Ngụy Châu, không biết ông ấy sẽ ra sao nữa.”
Tổ chim lật thì không có trứng lành, toàn bộ thành Ngụy Châu còn khó lòng giữ được, nói gì đến một ngôi miếu đổ nát hẻo lánh ở ngoại thành.
Nhan Trừng thấy thần sắc Lục Thiếu Vi ảm đạm mà trong lòng nhức nhối, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cũng chẳng thể phân biệt rõ vì sao mình khó chịu.
Lục Thiếu Vi còn muốn nặn thêm mấy giọt nước mắt để tăng hiệu quả, nhưng rặn cả buổi cũng không ra nên đành cúi đầu giả vờ cực kỳ lo lắng mất mát, còn sâu kín thở dài một hơi, bách chuyển thiên hồi nói không nên lời. Cuối cùng, nàng thì thầm: “Nếu ngươi xuất quan thì phải cẩn thận nhé, đừng ngốc quá…”
Không chờ nàng nói xong, Nhan Trừng đã cắt ngang: “Ta cùng ngươi đi Ngụy Châu.”
Lòng Lục Thiếu Vi nhẹ hẳn đi, nhưng vẫn phải căng da mặt không để mình lộ ra ý cười. Nàng vốn còn muốn nói mấy câu, nhưng lúc ngẩng đầu lên chợt rơi thẳng vào ánh mắt như hồ sâu của Nhan Trừng, nhất thời nghẹn họng không nói được nữa.
Lục Thiếu Vi: “Ngươi…”
Nhan Trừng cụp mắt hạ giọng: “Bao giờ thì khởi hành? Để ta đi chuẩn bị hành lý.”
Đêm đến Tạ Yến Hồng luôn ngủ không yên ổn, lúc mơ lúc tỉnh như có người cầm búa gõ thẳng vào đầu làm y không được yên giấc. Y dựa sát vào người Trường Ninh, đột nhiên bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, toàn thân ứa đầy mồ hôi lạnh. Trường Ninh vốn ngủ nông cũng tỉnh ngay, hai mắt lim dim duỗi tay vỗ vỗ lưng y trấn an.
Tạ Yến Hồng mở to mắt nhìn màn giường, thình lình hỏi: “Ngươi nói… có đau không nhỉ…”
Trường Ninh nghe không rõ bèn hỏi lại: “Cái gì?”
Tạ Yến Hồng run rẩy nói: “Lúc chết ấy.”
Trường Ninh lập tức tỉnh táo, đôi mắt hắn giữa đêm khuya vẫn sáng bừng nhìn Tạ Yến Hồng. Y ngồi dậy, áp lồng ngực đang phập phồng xuống: “Ta mơ thấy cha mẹ ta, còn có… ca ca và tẩu tẩu. Bọn họ bị chém đầu mà chết, đầu mình hai nơi, chết không nhắm mắt.”
“Đau chứ.” Trường Ninh đáp.
Hắn nhớ tới mẫu thân mình treo cổ tự sát, lúc thi thể bà được ôm xuống, trên cằm trên cổ toàn là máu vì giãy giụa cào cấu trước khi chết, mười ngón tay nhỏ dài cũng đỏ rực ghê người, toàn bộ móng tay gãy hết. Lúc đó hẳn là đau lắm, một khi nhớ lại, hết thảy mọi chuyện đều như hiện ra trước mắt hắn không thể bôi xóa được.
Tạ Yến Hồng chạm tay lên thái dương hắn, hỏi: “Có phải ngươi nhớ ra mọi chuyện rồi không, về cha mẹ ngươi…”
Trường Ninh gật đầu: “Nhớ hết rồi.”
Tạ Yến Hồng chờ mãi mà không thấy hắn nói tiếp, cũng không muốn truy vấn thêm. Y đã sớm có suy đoán mơ hồ về thân thế Trường Ninh nhưng không muốn dò hỏi tới cùng, vô luận hắn là ai, Trường Ninh chỉ là Trường Ninh thôi.
“Nhớ cả chuyện lúc nhỏ nữa.” Trường Ninh nói.
Tạ Yến Hồng vội hỏi: “Ví dụ như chuyện gì?”
Trên mặt Trường Ninh xuất hiện ý cười, hắn duỗi người như thật, hai tay gối sau đầu nhìn màn giường, chậm chạp kể: “Có người nửa đêm tè dầm, nhưng lại đi đổi tội cho con mèo…”
Tạ Yến Hồng nghe ra chuyện quen thuộc, đỏ bừng mặt vội nhào lên bịt miệng Trường Ninh.
Khi đó y đã không còn ở độ tuổi tè dầm nữa, nhưng khuya hôm đó nhà bếp hầm canh tuyết lê nấm tuyết, còn bỏ thêm đường phèn cực kỳ ngọt, y ăn một hơi hết hai chén, phải chờ mẹ lên tiếng mới chịu dừng. Đêm hôm đó y ngủ quá say, trong mơ cứ mải miết đi tìm nhà xí, tìm tới tìm lui cuối cùng cũng tìm được nên thoải mái tiểu một bãi, tỉnh lại mới nhận ra đệm chăn ướt hết.
Bởi vì quá mất mặt, Tạ Yến Hồng lén leo cửa sổ bò ra ngoài bắt gặp con mèo trắng mắt xanh nhỏ mà mình nuôi ngoài sân. Y bế con mèo lên rồi trèo cửa sổ đi vào, dỗ cho mèo cùng nằm lên giường mình ngủ, chờ sáng sớm hôm sau có người vào gọi, y liền đổ lỗi cho con mèo tè bậy.
Sau đó Tạ Yến Hồng bị đánh một trận thừa sống thiếu chết.
Ngày đó sức khỏe Vương thị chưa suy nhược, tay cầm roi mây hùng hổ đánh cho mông Tạ Yến Hồng nở hoa. Bà đánh không phải vì tội tè dầm, mà vì y làm sai lại không dám nhận, nói dối gạt người.
Bà nói: “Người sống trên đời, có việc nên làm có việc không nên làm. Nếu là lỗi của mình thì phải thoải mái thừa nhận, sao còn dám đẩy trái đẩy phải, quá mất mặt.”
Tạ Yến Hồng chỗ hiểu chỗ không, chỉ biết mình tè dầm còn bị ăn đòn quá xấu hổ, đến cậu bạn nhỏ mới tới cũng không thèm chơi cùng. Lúc ấy Tiểu Trường Ninh không hay nói chuyện, chỉ ngồi bên đầu giường nhìn y chằm chằm.
“Ngươi cũng cảm thấy ta mất mặt đúng không…” Tạ Yến Hồng tủi thân hỏi.
Trường Ninh không trả lời, thế nhưng Tạ Yến Hồng thấy hắn cũng không có vẻ gì muốn cười nhạo mình, liền lén hỏi: “Ngươi lớn như thế, có tè dầm giống ta bao giờ không?”
Trường Ninh nhìn y một hồi lâu rồi chậm rãi gật gật đầu. Mông Tạ Yến Hồng bị đánh nóng rát, y nằm sấp trên giường, khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm, thấy hắn gật đầu mới thở phào một tiếng, đoạn chôn mặt xuống chăn bật cười.
“Sao lại nhớ toàn chuyện không đàng hoàng như thế…” Tạ Yến Hồng lẩm bẩm.
Trường Ninh để mặc y che miệng mình, mái tóc xoăn màu nâu sẫm tán loạn bên gối, hai mắt sáng long lanh. Tạ Yến Hồng bị nhìn đến phát ngượng, vội thu tay nằm lại xuống giường. Hai người nằm bên nhau cùng nghe tiếng gió đêm và côn trùng kêu vang ngoài cửa sổ.
“Nếu ngươi muốn thì cứ đi đi.” Trường Ninh nói, “Ngụy Châu ấy.”
Tạ Yến Hồng đáp: “Ta cũng không biết nữa. Ta không biết cha mẹ có muốn ta trở về hay không…”
Trường Ninh nói: “Ngươi chỉ nên hỏi chính ngươi thôi.”
“Vậy còn ngươi?”
“Ta thì luôn ở cạnh ngươi rồi.” Trường Ninh quả quyết.
Tạ Yến Hồng dùng cả tay chân bò lên người Trường Ninh như con gấu nhỏ ôm con gấu lớn cùng ngủ đông. Trường Ninh duỗi tay ôm y vỗ vỗ, Tạ Yến Hồng vùi mặt vào ngực hắn, thấp giọng lẩm bẩm: “Ta thật sự không biết nên làm gì… Tiểu Tôn trói gà không chặt, cưỡi ngựa cũng không giỏi bằng ta, bắn tên thì không chuẩn, làm sao hắn có thể tới Ngụy Châu…”
Trường Ninh khuyên: “Ngủ đi, ngủ dậy sẽ biết thôi.”
Ngày hôm sau, Nhan Trừng tập hợp hết người trong trại phỉ lại một chỗ giải thích đủ lợi và hại, hắn ăn nói lưu loát rõ ràng, hoàn toàn không có chút gì giấu giếm.
“Đi Ngụy Châu có lẽ sẽ phải đánh giặc, cửu tử nhất sinh, ai muốn đi thì đi theo ta. Người không muốn đi cứ ở lại, nơi này kín đáo, tự cung tự cấp có thể sống được trong thời gian dài, hoặc mọi người có thể xuất quan đi về phía tây, tiền bạc đồ quý giá cứ ấn đầu người chia đều…”
Lục Thiếu Vi đứng một bên sốt ruột, nghĩ thầm như thế làm sao được, người ta nghe xong có mà chạy hết.
Nhưng không giống dự kiến của nàng, số người tình nguyện theo bọn họ đi Ngụy Châu cũng phải được tám phần mười. Bọn họ đã quen đi theo Nhan Trừng như đàn dê luôn dõi theo dê đầu đàn, một khi rời đàn, chính bọn họ cũng không biết mình phải sống sao.
Nhan Trừng cũng rất bất ngờ, hắn nhìn những người nói muốn đi theo mình, phát hiện trong số đó có cả Nhị Cẩu Tử gầy choắt như con khỉ con, liền cao giọng: “Ngươi đừng đi, ở lại đây nuôi gà cho ta.”
Nhị Cẩu Tử bị điểm danh hơi rụt người ra sau, thì thầm: “Nhưng mà mẹ ta cũng ở Ngụy Châu…”
Câu này tuy nhỏ nhưng vẫn bị mọi người nghe thấy, ai nấy nhìn nhau trầm mặc không nói gì. Nơi này chủ yếu là đào binh và dân chạy nạn, dù là người cùng hung cực ác nhưng vẫn có quê hương có người nhà. Lần này số người muốn đi theo lại nhiều hơn một ít.
Nhan Trừng không khuyên nữa mà gom hết đồ có giá trị, vàng bạc trong trại đặt chính giữa đại sảnh để chia theo đầu người, dù đi hay ở đều có phần. Mọi người xếp hàng dài lần lượt nhận lãnh phần mình, Tuyết Nương phải nuôi con nhỏ nên ở lại, Nhan Trừng cũng chia cho cô con gái chưa cao đến eo của nàng một phần bằng người lớn.
Tuyết Nương không dám nhận: “Tiểu nha đầu còn nhỏ, sao có thể chiếm một phần được.”
Nhan Trừng phản bác: “Phải cầm chứ.”
Tuyết Nương cảm kích vạn phần, rưng rưng nhận lấy, mọi người có mặt cũng không lên tiếng dị nghị gì.
Lục Thiếu Vi thu hết mọi chuyện vào trong mắt.
Đại đạo chí giản, vô dục tắc cương*.
*Người ở tầng thứ càng cao càng sống đơn giản, người không dục vọng mới càng mạnh mẽ.
Sau khi lo liệu mọi việc xong xuôi, mọi người lục tục chuẩn bị lên đường. Trên người Tần Hàn Châu đầy lỗ thủng nhưng tinh thần vẫn hăng hái như bị ma nhập, nếu không phải từng tận mắt chứng kiến bộ dạng chỉ còn hơi tàn của hắn, Tạ Yến Hồng suýt nữa còn cho rằng gã này nhất định không mang thân thể người trần.
Nhìn một đám quân ô hợp rồng rắn theo sau Nhan Trừng, Tần Hàn Châu cũng không cảm thấy nhụt chí. Hắn nói: “Con đường chúng ta sắp đi chỗ nào cũng là chiến trường, có rất nhiều khôi giáp vũ khí bị bỏ lại, mọi người có thể tận dụng.”
Nhan Trừng và Tạ Yến Hồng đứng đối diện nhau.
“Ta muốn đi Sóc Châu một chuyến,” Tạ Yến Hồng nói, “Nơi đó có một vị bằng hữu đang chờ ta tới cứu.”
Nhan Trừng càng thêm trầm mặc, nghe vậy cũng chỉ gật đầu. Một hồi lâu sau hắn mới nói: “Nhân sinh bất tương kiến, động như tham dự thương.”
Tạ Yến Hồng nghiêm túc hứa hẹn: “Xong chuyện ở Sóc Châu, ta sẽ đi tìm ngươi ngay.”
Nhan Trừng lại gật đầu, đoạn xoay người lên ngựa.
Đột nhiên Tạ Yến Hồng nói: “Nếu ngươi gặp Tiểu Tôn thì nói với hắn, ta… Thôi, ta cũng đi Ngụy Châu mà, không chừng sẽ gặp hắn sớm thôi, có gì nói sau.”
“Bảo trọng.”
Nhan Trừng dứt lời liền phi ngựa rời đi, Lục Thiếu Vi cưỡi trên con Đại Hắc đang ở cách đó không xa chờ hắn.
Bọn họ đi rồi, Tạ Yến Hồng và Trường Ninh cũng phải lên đường. Mấy ngày nay Tiểu Ô không được chạy nên hưng phấn khó nhịn, bốn vó không ngừng đạp tới đạp lui. Một tầng mây đen dày tụ tập phía chân trời, có vẻ như sắp mưa. Đến mùa mưa, dù là vùng bắc địa khô ráo vẫn phải trút xuống vài ba trận mưa thống thống khoái khoái.
Trường Ninh nghiêng người khoác trường đao, nói: “Đi thôi.”Lời tác giả:
Dịp quốc khánh này rảnh rỗi, update mỗi ngày, tôi bạo gan nghĩ chắc khoảng tháng 11 là kết thúc truyện được rồi á!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");