Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Các tì nữ, binh lính đi qua đi lại đều không thể không hiếu kỳ nhìn tiểu nương nương – vợ mới của tiểu vương gia Khiết Nhĩ Đa đang ở trong chuồng cừu lớn để… dọn phân.
Bên ngoài tiểu vương gia nằm ở ghế tựa dài, tay gác sau đầu thư thái ung dung, vô cùng thích thú quan sát quá trình làm việc của nàng. Cô nàng loay hoay chật vật với gần 200 con cừu trong cái chuồng rộng hết cả ngọn đồi. Chúng cứ đi qua ị, đi lại ị khiến nàng có làm cả ngày cũng không xong. Lại thêm có gã khốn kia cứ nằm đó lắm chuyện…
- Bên trái chưa sạch kìa Nghi nhi! Còn phía kia nữa kìa! - Nhĩ Đa khoái chí tận tình nhắt nhở cho nàng. Đề Nghi ngẩn nhìn mắt phóng ra lửa gào lên!
- Tui thấy rồi không cần nhắt! - Cái tên khốn này chỉ làm nàng ghét cay ghét đắng mà thôi. Nhưng hình như nàng càng bất mãn hắn càng thích thú tăng cường hành hạ đủ trò.
- Hì… bổn vương chỉ sợ cô làm không sạch thì con cừu khác tới ị sẽ không phân biệt được đâu là mới, đâu là cũ há há…
Hắn ôm bụng cười ngặt nghẽo thiếu điều té lăn khỏi ghế làm nàng tức đến nghiến răng nghiến lợi. Chắc chắn Đề Nghi không thể ghét ai hơn ghét tên khốn này nữa rồi vì quá là ghét hắn ta. Thế mà trong khi nàng bị ức hiếp thì các cô gái bộ lạc ngất ngư nhìn tiểu vương gia cười, có người không chịu nổi té xỉu mới kinh dị.
Đề Nghi nhăn mặt không hiểu Nhĩ Đa có cái gì hấp dẫn với cái kiểu cười càn rỡ đáng ghét đó. Nàng nhịn không quan tâm hắn hay các cô gái khác chỉ lo hốt phân cừu vào giỏ tre nhỏ.
Chợt có ba mỹ nhân đi đến ‘uốn éo’ với Nhĩ Đa.
Họ rõ ràng lướt mắt đưa tình thiếu điều tự cởi áo nhào vào hắn ngay tại chổ. Nhưng tên nọ chỉ cười mỉm nói gì đó. Đề Nghi cũng chẳng để ý đến song hắn gọi nàng…
- Nghi nhi, chào các mẹ đi! - Hắn nói, tay chỉ ba mỹ nhân, nàng ngơ ngác liền.
- Hơ? Mẹ hả?
- Đây là các kế mẫu của bổn vương cũng coi như là mẹ chồng cô đó!
Hắn nhe răng cười giới thiệu ra dáng ta đây rất lễ nghĩa. Đề Nghi lóng ngóng cạnh hàng rào chuồng nhìn ba cô gái đó trẻ chỉ cỡ tuổi nàng hoặc hơn vài tuổi mà thôi. Công nhận vương gia cha hắn cũng ham vui lấy vợ trẻ hơn cả con mình nữa. Nàng không ưa gì hắn, đây lại là mẹ kế thì có gì mà phải chào chứ, nên Đề Nghi chỉ bất mãn khom người cho có.
Ba người đó cũng nhìn lại một cách săm soi nàng, thù ghét bước đến nói cố ý không cho Nhĩ Đa nghe thấy…
- Cô cũng giỏi đó nhưng coi chừng trước sau đừng tưởng độc chiếm được Nhĩ Đa.
- Độc chiếm gì? – Đề Nghi cứ tưởng mình nghe lộn. Họ là mẹ kế của hắn cơ mà sao khẩu khí giống vợ lớn đi “đánh ghen” vợ nhỏ mới quá vậy.
- Nhĩ Đa là của bọn ta nhớ đó!
Họ trừng mắt cảnh cáo rồi xoay lại dịu dàng ẹo qua lại với Nhĩ Đa trước khi đi. Hắn chỉ nằm đó cười. Nàng đứng như con ngốc vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa thì tỉnh vì nghe hắn cười…
- Ta nói cô sẽ khó sống khi làm vợ ta mà!
- Đó là mẹ kế của ngươi! - Nàng đang không hiểu sao mẹ kế lại nói như thế thì tên nọ vui vẻ giải thích nguyên nhân.
- Thì sao… ai cũng đã từng “vui vẻ” với ta cả, cha không biết đâu!
Tên khốn đó thật là … Hắn gian díu với mẹ kế lại còn tỏ ra vui vẻ, tự hào như thế thật là chẳng ai khốn nạn hơn nữa. Đề Nghi nhíu mày nhìn Nhĩ Đa sau đó hất tay đang cầm giỏ tre nhỏ về phía hắn.
Nhĩ Đa hoảng hồn nhìn thấy lập tức lộn một vòng núp sau ghế tựa né “cơn mưa phân cừu” màu đen lộp độp. May là tiểu vương gia nhanh nhẹn chứ nếu không hưởng phân rồi. Hắn đứng dậy chửi…
- Có biết dơ không con nhỏ này?
- Nhĩ Nhĩ là gã khốn xấu xa, cả mẹ kế cũng không tha! - Nói thôi chưa đủ nàng còn le lưỡi làm gân trán tiểu vương gia nổi cộm.
- Cô chết chắc rồi!
Nhĩ Đa tức điên hùng hổ bước sấn đến. Đề Nghi sợ nên lùi lùi rồi nhìn hắn nhảy ngang vào chuồng cừu thật gọn. Lập tức nàng hốt hoảng quay đầu chạy vào mớ cừu trắng để thoát thân. Biết hắn ta đáng sợ nhưng nàng không thể kiềm lòng không chọc hắn được. Nhĩ Đa tất nhiên đuổi theo.
May là chuồng cừu ở nơi này rất rộng nên còn có đường chạy. Đề Nghi nhắm mắt chạy, chân hắn dài hơn nhanh dã man. Nhĩ Đa khoái chí cười xấu xa khi gần bắt được nàng để vặn cổ trả thù thi đột ngột cô nàng đứng lại.
Hắn cũng bất ngờ ngừng theo rồi nhíu mày nhìn nàng ngồi xuống làm gì đó với mấy con cừu. Hắn nhìn và rồi nàng hớn hở xoay lại bế một con cừu con bé xíu xiu trắng tròn như cục mây trắng miệng còn nhai cỏ ngơ ngác. Nhĩ Đa cũng ngơ ngác như con cừu đó đưa mắt nhìn nàng…
- Nhìn nè con cừu con này nhìn thật cưng! “Huynh” cho muội nuôi nó nha tiểu vương gia?
Đề Nghi không những nói dịu dàng còn cười với hắn. Chắc do hắn bị phơi nắng rồi hay chạy quá sức nên thấy người ta cười thật là xinh. Tự dưng có cái gì đó rục rịch trong ngực hắn, tim hắn đập nhanh cả lên kì quái. Chỉ là một nụ cười thôi mà tiểu vương gia bị gì rồi lúng túng nói không lưu loát…
- Ờh … thấy thích thì cô cứ …
- Trúng kế rồi, đồ ngốc!
Nhĩ Đa đang bối rối trả lời không để ý thì hết hồn vì nàng khoái chí la lên hất thêm một đóng phân cừu vào hắn. Tiểu vương gia phong độ đứng chết trân hứng hết số phân đen tròn đó. Nàng làm xong chịu không nổi cười hí hửng quăng dụng cụ, tay ôm con cừu bé bỏ chạy còn hét lớn…
- Xì… ta cốc thèm xin xỏ ngươi thì cừu cưng này cũng là của ta thôi. Nhĩ Nhĩ ngốc, xấu xa và ngốc!
Dù sao cũng trả thù được chút xíu nhưng đủ làm Đề Nghi vui dã man rồi. Hắn đứng im giữa chuồng cừu bị mấy con cừu cái ve vãn mà không giận nàng dám vô lễ chọc mình, ngược lại môi bất giác cười mỉm nhanh chống đuổi theo.
Đề Nghi chỉ biết chạy và la loạn cả lên dằn co con cừu với hắn không rõ là đánh lộn hay đùa giỡn nữa. Nhưng mọi người nhìn vào chỉ ghen tị với Đề Nghi mà thôi có thể gần tiểu vương gia như thế.
Cả hai không biết từ xa có một cô gái đi với cả đoàn tì tùng đứng nhìn tức giận khi Nhĩ Đa rinh Đề Nghi lên và bị giật tóc nhưng vừa la vừa cười.
Thế là ở lều riêng của tiểu nương nương có thêm một đối tượng đáng yêu. Đề Nghi cười vuốt ve con cừu bé…
- Tỉ sẽ gọi cưng là tiểu Bạch. Hai cưng phải thân thiết đó!
Nàng vuốt ve cả con dê cưng của Nhĩ Đa và âu yếm cừu của mình. Cho dù Hoa Chu Nhi là vợ cả của hắn cấp bậc hơn nàng, lại được hắn cưng nhưng con dê này rất dễ thương, sữa thì rất ngon nữa nên nàng không hề có ác cảm. Đề Nghi rất vui vẻ với hai con vật ở chung lều với mình. Chợt hắn nói làm nàng mất hứng ngay…
- Đừng có lôi Hoa Chu Ni của bổn vương chơi với cừu của cô àk! - Hắn đứng khoanh tay trước ngực nhìn vào lều nhỏ nãy giờ nhưng bị nàng coi thường hơn hai con thú kia đành phải lên tiếng cho nàng biết sự có mặt của mình.
Đề Nghi nhìn bộ mặt khó ưa của Nhĩ Đa chỉ thản nhiên chun mũi trả lời…
- Đây là quyền tự do của Hoa Chu Ni, ngươi không có… - Đề Nghi đang hậm hực nói thì mặt hắn se lại giơ tay ra dấu cản nàng nói tiếp
Nàng khó hiểu hắn bị cái gì nhưng vẫn không nói chỉ nhìn hắn ta. Con này hơi sợ vì nhìn mặt hắn ta đang suy nghĩ gì đó không biết có gì xấu xa hay không đây. Và Nhĩ Đa nhìn nàng, nhíu mày ra vẻ nghiêm trọng…
- Cô gọi một tiếng “tiểu vương gia” đi! - Hắn ra lệnh lập tức nàng tỏ ra không tuân lệnh ngay.
- Tự dưng lại kêu tui làm thế là sao?
- Gọi hay muốn ta “quăng” cô vào chuồng cừu ngủ hả? - Mặt Nhĩ Đa đáng sợ doạ làm nàng sợ ngay. Cái chuồng đầy cừu đó vào ngủ thể nào cũng bị dẫm chết. Vì cái mạng nhỏ nàng không muốn bị đạp chết, Đề Nghi vội gọi ngay.
- Tiểu vương gia!
Nàng gọi rồi thấy Nhĩ Đa càng tỏ ra đăm chiêu hơn ban nảy nữa. Nàng chả hiểu nổi cái gã khốn này bị cái gì rồi mà làm những việc khó hiểu. Suy nghĩ xong hắn lại nói
- Vậy gọi “huynh” xem!?
- Huynh !… đủ chưa hả đồ khốn? – Nàng nhăn nhó bất mãn nghi ngờ cái đầu của hắn hôm nay có vấn đề rồi.
Nhĩ Đa lại rất suy tư làm nàng chỉ biết ôm con cừu nhỏ nhìn hắn. Và cuối cùng gã đó cười bước đến ghé sát xuống mặt nàng vui vẻ ra lệnh…
- Được, khi ta đi săn về cô phải luôn gọi ta là huynh, rõ chưa? - Nhĩ Đa hài lòng nói ra kết luận của quá trình suy nghĩ nãy giờ của mình. Còn nàng nghe mà kinh người la lên.
- Vô lí! Ta ghét người gần chết sao lại phải gọi cái kiểu xưng hô gần gủi, tôn trọng vậy chứ?
Nàng bất mãn lắm nha. Ở đây với hắn là đủ khủng khiếp lắm rồi chẳng lẽ lại còn gọi “ huynh huynh muội muội” với hắn hay sao. Nhĩ Đa nhìn thái độ không chấp thuận của nàng rồi nắm lấy tóc trên đỉnh đầu nàng một cách bạo lực kéo cao lên. Đề Nghi nhăn nhó cố níu lấy tóc nghe Nhĩ Đa gầm gừ doạ…
- Không gọi thì bổn vương sẽ lấy tóc cô cột cao lên, chân không chạm đất lủng la lủng lẳng cho mà biết!
Tiểu vương gia nói thật chứ không doạ chơi, tay càng dùng lực nắm tóc nàng. Đề Nghi run lẩy bẩy chỉ nghĩ đến viễn cảnh tra tấn dã man đó của hắn đã thấy da đầu và tóc muốn tróc khỏi sọ rồi. Nàng cuốn quýt nói…
- Được… được, tui nghe lời huynh là được chứ gì thưa Nhĩ Nhĩ xấu xa! - dù sợ nhưng nàng cũng chèn thêm chút bất mãn làm hắn nhíu mày càng tàn bạo nắm chặt mái tóc đen dài của nàng.
- Nói lại cho êm tai coi!
- Ưh đau… muội biết lỗi rồi tiểu vương gia, huynh tha đi mà!
Đề Nghi đau quá nên không còn sức giữ ý chí kiên cường nữa. Hắn nhìn nàng mắt rưng lệ cầu xin có chút dễ thương. Nàng gọi hắn dịu dàng thế này như lúc ở ngoài chuồng cừu lừa hắn không hiểu sao hắn nghe rất êm tai, vui vẻ.
Nhĩ Đa cười buông tay còn xoa lên đầu nàng bạo lực. Đề Nghi tức điên vội xua tay hắn ra ôm đầu giờ mới dám tỏ ra căm phẫn. Hắn thư thái đi khỏi lều không quên nói…
- Ngoan lắm Nghi nhi, ta đi săn mấy ngày với cha và đại vương ở nhà đừng hòng trốn đó! - Cái này tiểu vương gia giống doạ hơn là dặn dò
- Hứ!? Tui mà trốn hả? Tui sẽ ở đây làm loạn lên cho huynh biết mặt cái đồ xấu xa ép người ta làm việc điên khùng vô cớ àk - Đề Nghi nói thiếu điều nhảy dựng vì ghét hắn.
Nhĩ Đa không thèm để tâm nàng la lối mà chỉ cười đi luôn có vẻ rất thích thú. Nàng ôm con cừu của mình mà thật không hiểu nổi hắn ta nữa.
Tiểu vương gia đi săn thì số con gái lượn lờ quanh khu vực này giảm đến không thấy ai cả. Đề Nghi suy nghĩ có khi họ chạy ra rừng chổ hắn đi săn hết rồi cũng nên. Tất cả là một đám các cô gái ngốc, có vấn đề ở đầu mới mê loại người như Nhĩ Đa.
Về phần nàng ở lại nói sẽ phá nát chổ này nhưng chả biết phải làm gì. Vả lại ngoài Nhĩ Đa đối xử với nàng tệ bạc thì ai cũng cung kính, phục tùng nàng cả. Tiểu nương nương nói một họ cũng răm rắp nói một không dám trái lời. Công nhận quyền lực thật đáng sợ nhưng nàng cũng hơi thích dù có tí không thoải mái.
Đề Nghi giờ mới có cơ hội rãnh rỗi nhìn dòng sông chảy qua đại bình nguyên nơi đông bộ tộc này. Nơi đây con người sống với tự nhiên thật tự do, thư thái, không khí lại luôn mát mẻ dễ chịu thoáng mùi cỏ non thật tuyệt. Chổ này ở cũng không tệ nhưng nàng vẫn buồn vì đây cũng không phải là nhà mình.
Nàng nhớ nhà, rất muốn về nhà gặp người thân. Nàng biến mất chắc cha mẹ và tiểu muội rất lo lắng. Có ai biết nàng đang bị kẹt ở đây không. Nhưng suy cho cùng nếu Nhĩ Đa không giữ nàng lại để hành hạ thì nàng cũng không còn mặt mũi trở về với tấm thân không còn trong trắng nữa.
Nàng lại nhớ việc đó rồi nên rùng mình muốn bật khóc thì thấy một cô gái bộ lạc đi với một đám tuỳ tùng bước đến. Nàng ở đây chỉ biết có dì Lai Thị và Ân La thôi nên ngơ ngác và bị cô ta đột ngột đánh ngang má té xuống.
Đề Nghi ôm má nhìn cô gái trẻ đó mang vẻ mặt hống hách. Bỗng dưng nàng nhớ đến lời Nhĩ Đa đã nói làm vợ hắn đồng nghĩa với khó sống. Xem ra nàng không cần đến Nhĩ Đa thì cũng sắp sống dở chết dở rồi đây.
Sau mấy ngày săn bắn, tâm trạng của Nhĩ Đa cực tốt. Vốn hắn thích nhất là đi săn, lại thêm về cùng chiến lợi phẩm hắn cũng nghĩ ra trò mới hành hạ Đề Nghi rồi. Chắc chắn về hắn sẽ đem nàng ra “chơi’ ngay. Vương gia và đại vương chỉ cười nói…
- Trông con rất hào hứng khi được về đó Nhĩ Đa!
- Hì… con nóng lòng gặp vợ thôi Vương thúc! - Hắn cười toe toét không ai biết ẩn sau đó là mưu đồ độc ác nha.
- Nhớ dữ vậy sao, mới bốn ngày thôi mà! Haha nhưng cũng phải rồi con mới lập vợ chưa bao lâu nên còn thắm thiết lắm đúng không?
- Dạ không. Con nhớ mấy trò hành hạ cô ta thôi. Con đi trước nha!
Hắn hớn hở thúc ngựa chạy đi không chú ý hai người lớn đang hơi lo cho sở thích của hắn. Nhĩ Đa làm việc gì cũng tốt, xứng đáng làm người kế vị không ai phản đối nhưng tính cách còn cần chỉnh lại hơi bị nhiều để bớt “không giống ai”.
Hắn xách con nai sao to có cặp gạc lớn quàng qua vai bước nhanh vào lều nhỏ khoe Đề Nghi. Nhưng trong lều chỉ có Hoa Chu Ni và tiểu Bạch ở một góc riêng ăn cỏ vui vẻ như hai mẹ con. Hắn lại đi qua lều lớn của mình, rồi chuồng cừu, rồi bờ sông, sau đó đi xung quanh khu lều.
Mọi chổ đều không có dấu tích của Đề Nghi. Ngay lập tức trong người hắn dâng lên cảm giác tức giận cực kì quăng con nai xuống đất và hét lớn…
- ĐẠT LA MẠ đâu ra đây ngay!
Cứ hễ tiểu vương gia nổi giận chắc chắn cũng nghe câu này. Chưa biết là chuyện gì khiến tiểu vương gia không vui nhưng Đạt La Mạ đã khóc trước lật đật chạy ra quỳ thảm trước hắn…
- Dạ, có nô tài!
Hắn nhìn tên hầu và không do dự co dò đạp cho một cước nổi cơn tanh bành…
- Ta biểu ngươi ở lại canh con nhỏ đó cơ mà sao cô ta trốn rồi hả? - Vừa hỏi giận dữ hắn vừa đạp đạp. Đạt La Mạ rưng lệ nói.
- Tiểu nương nương không có trốn! - Đạt La Mạ muốn nói mình bị đạp oan rồi cũng không xong. Nhĩ Đa nghe lập tức hỏi.
- Thế cô ta đâu rồi?
- Công chúa Lân Nhã bắt tiểu nương nương đi, bọn thần cản còn bị đánh nữa!
Nhĩ Đa nghe liền đứng hình sau đó đạp tên nô tài thêm một cái mới vội vã đi luôn. Đạt La Mạ lệ tuôn không ai thấu cho nỗi lòng trung thành với chủ nhân khi cứ bị đối xử “bằng chân” hoài àk.
Lúc đó Đề Nghi cả người bê bết máu đỏ tay cầm con dao cũng đầy máu, tay run run yếu sức. Nàng cố nhìn lại cô công chúa ngồi thư thái nhìn mình. Cô gái đó là Bát công chúa của Liên Khiết - Bố Nặc Y Lân Nhã cũng là biểu muội của Nhĩ Đa. Sau khi nhận cái tát Đề Nghi bị dẫn về đây gần ba ngày rồi. Nàng vẫn cố cứng rắn nói…
- Cô còn muốn tui làm gì nữa?
- Còn nhiều lắm, cho ngươi chịu cực hình cũng không bù được tội dụ dỗ Nhĩ Đa ca đâu! - Lân Nhã nói rồi hằn học nhìn nàng. Đề Nghi nghe thật giận la lên.
- Sao ai cũng nói tui dụ dỗ hắn hết vậy? Tui bị hắn hại khổ gần chết đây mà…
Đề Nghi không chịu nổi la lối thì Nhĩ Đa đã xuất hiện. Nàng nhìn hắn chạy đến, mấy ngày không gặp hắn là mấy ngày nàng bị hành hạ. Dù hận hắn, ghét hắn nhưng không hiểu sao hắn xuất hiện đột ngột lúc này lại khiến nàng dễ chịu như sắp được cứu.
Nhĩ Đa nhìn Lân Nhã rồi nhìn Đề Nghi bị đứng trong đám thịt máu cừu đỏ nhầy nhụa. Mấy ngày nay nàng bị ép cạo lông, lột da cừu đến hai tay đều bị thương, cả người bê bết máu tanh. Chẳng nghĩ ngợi gì Nhĩ Đa đến kéo nàng ra khỏi đó. Đề Nghi dựa vào người tên khốn này nhưng không thấy kinh sợ, thậm chí còn buông cả con dao rọc da xuống đất thấy nhẹ nhõm. Hắn nhìn Lân Nhã và tức giận…
- Muội làm cái trò gì vậy Nhã nhi? Đây là vợ huynh bộ không nể mặt huynh hả? - Nhĩ Đa nói tỏ ra bực mình như chính mình bị chọc mất hết sỉ diện.
Cô công chúa nhỏ nhìn hắn như vậy càng giận hơn nói lớn tiếng.
- Huynh còn hỏi? Cô ta dụ dỗ huynh. Huynh đã nói chưa muốn có vợ mà đột nhiên lại đem cô ta từ đâu về không chọn muội - Lân Nhã nói muốn nhảy dựng làm Nhĩ Đa nhăn mặt thở dài
- Chúng ta là biểu huynh muội làm sao lấy nhau được nói mãi muội không hiểu sao? Còn động đến vợ của huynh nữa thì huynh không tha cho muội đâu!
Nói doạ một câu cảnh cáo cô biểu muội, hắn ẵm Đề Nghi lên bỏ đi. Nàng nhìn thấy công chúa nhìn theo có vẻ càng giận dữ hơn. Tuy nhiên có Nhĩ Đa chắc chắn cô ta không dám làm gì rồi. Đề Nghi mệt rã rời không nghĩ gì nhiều, không nhìn công chúa Lân Nhã nữa, hết sức lực ngã bẹp lên bờ vai của Nhĩ Đa.
Nàng mệt lắm nên không quan tâm đó là vai của hắn. Nhĩ Đa giật mình lúc lắc người nàng…
- Nè, xỉu hả Nghi nhi!?
- Xỉu cái đầu huynh!… mệt quá, gần ba ngày tui không được ngủ đó… Đồ khốn, sao lại đi săn lâu như vậy hả?
Đề Nghi nói như trách giận làm hắn đơ ra. Nàng bị công chúa hành hạ rất uất ức chẳng biết làm gì ngoài khóc nữa. Tất cả cũng chỉ do hắn gây ra thôi nhưng không hiểu sao nàng lại kể lể ra như thế, còn khóc như mưa ngớ ngẩn nữa.
Dù hắn “hại” nàng nhưng ở đây chỉ có hắn mới khiến kẻ khác không “hại” nàng thêm. Nhĩ Đa lặng thinh nghe nàng khóc, tay bất giác ôm chặt hơn. Bỗng nhiên lúc này hắn chỉ muốn che chở cho nữ nhân bé nhỏ này thôi.
Trong lều lớn của tiểu vương gia, giọng tiểu nương nương rên rỉ khiến kẻ hầu không ai dám bén mảng đến gần. Nhưng sự tình bên trong không khiến người ta đỏ mặt như đã nghĩ….
- Áh… nhẹ tay thôi cái đồ Nhĩ Nhĩ chết tiệt! - Đề Nghi vừa la vừa đánh hắn bộp bộp vì đau quá!
- Còn cô thì im đi, la như thế làm sao ta băng cho được - Hắn cố nén giận, dù bị đánh vẫn sức thuốc băng tay cho nàng
Đề Nghi nhăn nhó vì đau nhìn Nhĩ Đa băng lại hết mấy ngón tay bị đứt do lột da cừu mấy ngày trời. Nhĩ Đa lén nhìn mắt nàng ứ lệ cũng cảm thấy sót cố làm nhẹ tay nhất có thể. Việc tiểu vương gia đích thân băng bó vết thương cho thế này là cực kì hiếm có lắm rồi nên mọi người bên ngoài chỉ xầm xì tiểu nương nương chắc đang rất được tiểu vương gia “sủng ái” nha.
Chắc chắn chỉ có nàng mới hiểu sự sủng ái của hắn đồng nghĩa với đau khổ thôi.
Nàng đã tắm rất kĩ vẫn thấy ớn như mùi máu tanh vẫn bám trên người. Trong khi nàng đang suy nghĩ có cần tắm lần thứ ba thêm không thì hắn lại thấy nàng vừa trắng lại thơm phức. Nhĩ Đa không dám hít thở mạnh nữa và cố không suy nghĩ “lạc hướng”, nói…
- Cô là vợ của ta mà sợ cái gì chứ? Công chúa cũng đâu có quyền ép cô làm mấy việc đó!
- Nói hay quá!? Không sợ công chúa thì tui bị ngũ mã phanh thây sao?… ui da nhẹ thôi! - nàng la lên cảm thán nhăn nhó làm hắn hết hồn
- Đau lắm hả?
Nhĩ Đa không chút ngần ngừ cầm bàn tay nhỏ và xoa lấy hỏi làm nàng bị khớp sựt tỉnh. Nàng và hắn sao tự nhiên lại cùng ngồi, nắm tay nắm chân thân thiết kiểu này chứ. Cả hai vốn là ghét nhau, nàng hận hắn, hắn muốn chọc phá đầy đoạ nàng. Cho dù nàng không bình tĩnh đã khóc ngon lành trên vai hắn nhưng hắn vẫn là tên khốn xấu xa hại đời nàng còn gì.
Đề Nghi lập tức thoái lui làm Nhĩ Đa nhíu mày nhìn không vui…
- Làm gì vậy?
- Huynh… huynh kêu công chúa hành hạ tui có đúng không? - nàng phải nghi ngờ hắn theo chiều hướng xấu xa thôi thế mới là đúng đắn. Nhĩ Đa nghe mà tức điên lên .
- Ai nói vậy hả? - tiểu vương gia đã chạy đi cứu con nhỏ này khỏi tay Lân Nhã còn bị nghi ngờ như vậy thật oan uổng. Đề Nghi chun mũi nói.
- Chắc chắn là thế! Huynh đâu có tốt như vậy? Huynh muốn tui bị hành hạ lắm mà nên lúc đi săn dặn công chúa làm vậy!
Đề Nghi thấy mình suy nghĩ có lí lắm vì hắn ta xấu xa. Nhĩ Đa không còn đủ bình tĩnh với con nhỏ này nữa, mặt tối sầm tức điên giơ tay nắm lấy tóc nàng rồi kéo ngược cao lên…
- Nếu muốn bổn vương đã tự tay xử cô rồi cần gì kêu ai làm thay chứ? Giờ có muốn ta treo cô lên hay không? - Hắn nói không giống doạ chơi, mặt nàng lập tức nhăn nhó co ro sợ vội cười cười
- Không có thì thôi không cần giận vậy chứ!?
Nàng cố làm hắn bớt giận vì không muốn bị treo lên bằng tóc đâu. Nhĩ Đa hạ hoả bớt cố bình tĩnh băng tay tiếp cho nàng. Đề Nghi cũng ngoan ngoãn không pha trò chọc hắn nữa.
Nàng nhìn Nhĩ Đa. Hôm nay có thể nhìn hắn gần như thế này càng thấy hắn thật đẹp. Chân mày sao lại đều và đen như vậy. Nam nhân gì lông mi dài thật còn có phần cong cong nữa. Màu mắt xám tro hơi lạnh lại cuốn hút kì lạ. Mũi cao, môi lại cân đối hồng nhuận như thế thật quyến rũ. Mọi thứ trên khuôn mặt kết hợp lại đều hài hoà, thật là hoàn hảo. Đề Nghi chun mũi thầm nghĩ con gái mê hắn như thế cũng phải thôi.
Nàng bị người ta ghét và hành hạ chỉ vì làm vợ một gã khốn tuấn tú còn là người nối dỗi vương vị kể ra cũng đúng đắn. Đề Nghi không biết nên cười hay nên khóc đây.
Nhưng hắn ta có thế nào vẫn xấu xa, hắn đã làm cái chuyện khinh khủng với nàng. Cho dù lúc tỉnh táo hắn cũng không làm như thế nữa, càng lúc ở gần cũng bớt sợ Nhĩ Đa hơn rồi dù vẫn phải xem hắn xấu xa. Tuy nhiên có cảm giác yên tâm vì nếu không phải Nhĩ Đa hành hạ thì nàng vẫn an toàn không bị ai khác ám hại .
- Sau này cô phải nhớ là bổn vương cho cô làm vợ có nghĩa là chỉ có ta mới có quyền hành hạ cô mà thôi nên… - Nhĩ Đa nói nửa chừng mới nhìn lên liền sững sờ.
Nàng đã dựa vào gối ngủ mất tiêu rồi không nghe hắn đe doạ. Đề Nghi mấy ngày không ngủ thật sự mệt lắm, thêm cái giường lại thật êm ái nữa.
Hắn bực mình định nắm tóc lôi nàng dậy để về lêu của nàng ngủ thì tay vừa sờ vào mái tóc mềm đã ngừng lại. Tóc nàng mềm mượt, lại còn thoảng thơm. Cái mặt ngủ thật bình yên và có chút khờ khạo cũng thật đáng yêu.
Tiểu vương gia tự dưng hồi hộp, tay hạ dần muốn sờ lên đôi má hồng phấn may là tỉnh kịp. Anh chàng thu tay lại, thở hổn hển quay đi ôm đầu. Hắn bị điên rồi sao lại muốn sờ soạn con nhỏ đó. Nhĩ Đa dằn xé đầu óc và lí trí cuối cùng len lén nhìn lại.
Đề Nghi đã hạnh phúc ngủ ngon lành, hắn thở dài với chăn lông đắp cho nàng rồi lại ôm đầu khổ sở không biết mình bị gì. Nàng cứ thế vô tư ngủ thật say giấc không biết mình đã làm “trò” hại tiểu vương gia rồi.