Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đi đã mấy ngày, toàn bộ lộ trình do thập vệ Thiết Vân quyết định, Khanh Ngũ biết bọn họ được bảo chủ phân phó, mà bản thân mình cũng không có quyền hỏi đường đi của bọn họ lộ, vì thế mặc cho bọn họ dẫn đường.
Chính là thập vệ Thiết Vân hình như có ý tránh người chú ý, chọn một con đường tắt hẻo lánh, vì thế sinh hoạt thức ăn tự nhiên kém hơn đường lớn thành trấn phồn hoa một chút.
Khanh Ngũ đâu có ăn khổ đến thế, mắt thấy tìm chỗ ngủ trọ lại nơi nông trại trong thôn quê hẻo lánh, ăn cơm rau dưa, mười thị vệ theo chủ nhân bước chân vào giang hồ nhiều năm, tự nhiên không quan tâm mấy loại chuyện này, Tiểu Thất cũng không cho là đúng, Triệu Đại Bảo từng phiêu bạc khắp chung quanh trải qua như cơm bữa cũng không để ý vấn đề ăn uống, ngược lại Khanh Ngũ vẻ mặt tối tăm nhìn canh cải trắng cùng bánh bao trước mặt cùng với mấy miếng thịt khô trân quý trong gia đình nhà nông, canh kia mùi vị không khác gì nước bên sông, hắn uống một ngụm chẳng muốn uống thêm, tìm cái lấy cớ bỏ chén bát lại, tự mình đẩy xe lăn rời đi.
Trong thôn thứ gì cũng đơn sơ, mặt đất cũng ghề gồ chênh vênh, xe lăn Khanh Ngũ trượt rất khó khăn, dùng hết sức mới từ phòng dùng cơm chuyển dịch vào trong viện. Vốn là muốn hít thở, không ngờ bên ngoài có rất nhiều trẻ nhỏ dựa người vào vách tường hàng rào tre xem náo nhiệt, đều là những đứa nhỏ nhà dân trong thôn chạy tới, chỉ vào Khanh Ngũ ngồi trên xe lăn hi hi ha ha, như nhìn thấy đồ vật thực mới lạ.
Khanh Ngũ càng thêm không vui, vòng xe lăn trở lại trong phòng, cầm quyển sách xem. Tiểu Thất nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn cái bát hắn bỏ lại.
Đêm đó Mạc Tiểu Thất thế nhưng một mình chạy đi ra ngoài, đêm khuya rồi mà vẫn chậm chạp chưa về, Khanh Ngũ được Triệu Đại Bảo hầu hạ nghỉ ngơi. Hắn hỏi Triệu Đại Bảo: “Tiểu Thất đi nơi nào?” Vốn tưởng rằng Tiểu Thất ham chơi đi dạo bên ngoài, thế nhưng trời tối lắm rồi.
Triệu Đại Bảo đáp: “Còn không phải thấy ngươi ăn không ngon, đi tới dòng suối nhỏ thôn bên bắt cá sao.”
Khanh Ngũ nhíu mày: “Trời lạnh như thế, bắt cá cái gì? Đi gọi hắn trở về.”
“Đến đây đến đây!” Giọng Mạc Tiểu Thất từ ngoài cửa lớn truyền đến, chỉ thấy hắn xách cái giỏ cá, còn đeo cái đấu lạp mượn từ một hộ nhà nông, trong giọng nói khó nén hưng phấn, “Nơi này cá còn thật béo! Ta nắm một cái, bắt thiệt nhiều! Sáng mai hầm cá cho ngươi ăn!’
Không ngờ Khanh Ngũ nhưng lại mất hứng, trái lại nghiêm mặt nói: “Tiểu Thất, nhớ kĩ thân phận của ngươi, ngươi là ảnh vệ, không có mệnh lệnh của ta, ai cho phép ngươi tự ý chạy đi? Bắt cá cái gì? Ta thấy ngươi chính là ham chơi đi!”
Tiểu Thất vốn tưởng rằng Khanh Ngũ sẽ vui vẻ khi có cá ăn, vừa nghe Khanh Ngũ nói như vậy, nhất thời lòng lạnh phân nửa.
Hắn đứng ở trong dòng suối nước lạnh lẽo suốt mấy canh giờ, cuối cùng cũng quơ được mấy đuôi cá, nhưng không ngờ lần này trở về nghe được lời nói lạnh nhạt, nhất thời cả giận: “Ai ham chơi! Ta mê chơi đến đứng trong nước đông chết a! Ta có bệnh à!!” Nói xong đem giỏ cá ném trên mặt đất, lại nói: “Ta bắt cá cho chó ăn!”
Dứt lời quay đầu bỏ đi, đem cái tấm cửa gỗ vốn đã mỏng manh lại sập đùng một cái đổ luôn ra đất.
“Khanh Ngũ ngươi làm cái gì vậy, Tiểu Thất là vốn là có ý tốt…” Triệu Đại Bảo cũng có chút oan ức thay cho Tiểu Thất, “Ta biết ngươi là không muốn về sau để hắn quan tâm ngươi như vậy, nhưng mà lời ngươi nói ra khiến người ta bị tổn thương!”
“Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm.” Khanh Ngũ bâng quơ lạnh nhạt nói một câu, liền nằm xuống ngủ say, kỳ thật hắn căn bản không có ngủ, nghiêng người vào trong, mắt vẫn luôn mở to.
Vì thế kể từ ngày đó trở đi, Tiểu Thất bắt đầu cùng Khanh Ngũ chiến tranh lạnh.
Tiểu Thất không bao giờ ngồi chung một chiếc xe ngựa với Khanh Ngũ. Ngẫu nhiên xuống xe tìm nơi ngủ trọ, Tiểu Thất cũng cố ý ẩn một nơi bí mật gần đó, không thèm nhìn mặt Khanh Ngũ. Ảnh vệ không phải là phải ở chỗ tối yên lặng không lên tiếng sao? Tiểu Thất xoay tay suy nghĩ.
Khanh Ngũ cũng cố ý xem nhẹ hắn, mấy ngày nay cũng chưa bao giờ nói hai chữ với Tiểu Thất, dưới con mắt Triệu Đại Bảo nhìn vào, hắn y sì như một tòa núi tuyết vừa mới tan chảy một chút, rồi lại đột nhiên bị giá lạnh, bỗng chốc lại đóng băng.
Không phải chỉ là một chút việc nhỏ thôi sao? Khổ nỗi người kia là kẻ cố chấp không dễ dàng cúi đầu chủ nhân, kết quả nháo suốt mấy ngày, ngược lại thành việc không thể hòa giải, kỳ thật chỉ là một câu nói thôi. Tiểu Thất là một đứa nhỏ không được tự nhiên, Khanh Ngũ lại cực kỳ sĩ diện, tuy rằng trong lòng cũng xấu hổ nhưng không chịu cúi đầu?
Vì thế cứ như vậy giằng co xuống dưới. Người nào cũng chờ đối phương mở miệng trước, ai cũng không tình nguyện phá vỡ cục diện.
Triệu Đại Bảo vốn đang sốt ruột thay Khanh Ngũ cùng Tiểu Thất, bất quá quay đầu lại nghĩ nghĩ, Khanh Ngũ cái tên kia giống như chưa từng có lúc nào như vậy, nhìn hắn khuất phục cúi đầu, cũng là một chuyện thú vị à nha. Vì thế cũng không thèm xen vào, ngồi yên xem trò.
Thấm thoát trôi qua rất nhanh đã kết thúc, lộ trình nửa tháng bị rút ngắn lại bảy tám ngày, Tô Thành Giang Nam gần ngay trước mắt. Tiểu Thất mắt thấy Khanh Ngũ suốt ba ngày không để ý tới chính mình, từ cơn hờn dỗi trong lòng lúc này trở nên có chút bất an, hắn ẩn người ở một nơi bí mật gần đó trộm quan sát Khanh Ngũ, thấy Khanh Ngũ thế nhưng bình tĩnh như trước, bộ dáng một chút cũng không thèm để ý tới mình. Đây là Khanh Ngũ lúc trước vì hắn mà chịu tiên hình sao? Tiểu Thất nhất thời cảm thấy ủy khuất đến cực điểm, khổ sở bị xem nhẹ trong lòng nảy lên càng ngày càng chùn bước, thậm chí ngay cả thân hình cũng không muốn xuất hiện ở trước mặt Khanh Ngũ.
Khanh Ngũ tuy rằng thoạt nhìn như bình tĩnh, nhưng sâu trong thâm tâm chỉ là bởi vì hắn không thích đem cảm xúc buồn vui của mình bày ra bên ngoài, kì thực hắn đối với Tiểu Thất thật sự cảm thấy không biết làm thế nào, mắt thấy đã nhiều ngày đứa bé kia càng ngày càng tùy hứng, cả người cũng hệt như biến mất, hắn sao có thể không sốt ruột chứ? Ngồi ở trong xe ngựa hắn suy tư một ngày, rốt cục cũng cam lòng hạ quyết tâm, lần đầu tiên trong đời nhượng bộ.
Thế mà là vì một tên ảnh vệ!
Khanh Ngũ vốn đang có chút bất bình, nhưng mà khi nghĩ đến đêm đó Tiểu Thất đem chân hắn ôm vào trong ngực, ấm áp suốt một đêm, rốt cục nhận mệnh thở dài một tiếng, chỉ có thể cảm khái kiếp trước mình nhất định là thiếu nợ Mạc Tiểu Thất.
Tô Thành, vốn gọi là Tô và Thành, từng là cố đô Nam triều ngày xưa, cũng là vùng giàu có và đông đúc phồn hoa nhất Giang Nam, cảnh tượng trong thành mặc dù không so bì được hoàng thành to lớn khí phách ở phương Bắc, nhưng cũng xinh đẹp hiền hòa, có một phen phong tình khác lạ, trên đường người đến người đi rộn ràng nhốn nháo, khung cảnh náo nhiệt thế này Tiểu Thất cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, hắn ngồi chỗ ghế điều khiển trong chiếc xe ngựa thứ hai, đưa mắt nhìn quanh cảnh phồn hoa bên mình, tâm tình phiền muộn mấy ngày nay cũng giảm đi không ít.
Phân đường Giang Nam của Khanh Gia bảo chính là cứ điểm nằm một chỗ bên trong Tô Thành lừng lẫy nổi danh, mạch lưới của mười tám sự vụ chuyên trách võ lâm cùng với thương vụ mua bán của Giang Nam, Khanh Tứ làm Tổng đường chủ, kinh doanh nhiều năm qua, có thể nói đây là nơi Khanh Tứ đổ tâm huyết vào nhiều nhất, cho nên bên trong phân đường từ trên xuống dưới, đều là bộ hạ cũ của Khanh Tứ, một lòng trung thành và tận tâm Khanh Tứ.
Khanh Vân Tung chỉ cắt cử Khanh Ngũ tới, lại không đổi người chuyên trách, đủ thấy đại ý cũng không phải để Khanh Ngũ cầm quyền, mà càng giống như là muốn đem Khanh Ngũ tìm một chỗ nhét qua.
Đối với chuyện Khanh Ngũ đến đây, phân đường Giang Nam từ trên xuống dưới đều có loại cảm giác, cho rằng Khanh Ngũ cùng Khanh Tứ trong Khanh Gia bảo tranh quyền, lúc này Tứ gia nhà bọn họ mất thế, bởi vậy đối với Khanh Ngũ ấn tượng không tốt, các loại quyền lực cùng sự vụ lớn nhỏ trong nội đường mấy thuộc hạ của Khanh Tứ bàn bạc chuẩn bị mọi bề, cho dù việc nhỏ cỏn con cũng là bọn họ nắm quyền, trên danh nghĩa Khanh Ngũ không khác gì con rối, không có thực quyền.
Khanh Ngũ tới phân đường, tự nhiên đã sớm dự đoán được sẽ có loại tình huống này, hắn cũng không có ý nhúng chàm thế lực Khanh Tứ. Nếu đã tới Giang Nam, sao không nhân cơ hội đi dạo một phen mở mang tầm mắt? Trong lòng ngược lại rất thản nhiên.
Khanh Tứ không phải là người phô trương, phân đường Giang Nam tuy rằng thế lực khổng lồ, nhưng bề ngoài bất quá cũng chỉ là một tòa sơn trang đơn giản bề thế.
Xe ngựa Khanh Ngũ đến trước cổng, các quản sự liên can trong phân đường cũng biết lễ, sôi nổi đi ra nghênh đón, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, lại không có chút nhiệt tình.
Khanh Ngũ cũng không cho rằng đó là ngỗ nghịch, chào hỏi các vị Phó đường chủ cùng quản sự, đi tới phòng khách cũng không nói tới chuyện cầm quyền giải quyết sự vụ, chỉ nói cấp bậc lễ nghĩa.
Ngay cả Phó đường chủ vốn rất căm giận Khanh Ngũ, không ngờ ngay lần đầu gặp mặt đã phát giác Khanh Ngũ người như mỹ ngọc tuấn dật phi phàm chưa nói, hơn nữa cách nói năng cư xử tao nhã, có tri thức hiểu lễ nghĩa, biết tiến biết lui, trong lòng cũng có hảo cảm.
Khanh Ngũ cố tình lại có loại mị lực này, rõ ràng ngươi cũng biết hắn nói chỉ là lời khách sáo thậm chí nói dối, nhưng mà cố tình khiến trong lòng của ngươi cảm thấy thoải mái đôi môi mỏng duyên dáng kia của hắn hơi hơi nhếch lên, cho dù là nụ cười dối trá, cũng đủ để làm ngươi vui vẻ muốn thân cận.
Tiểu Thất yên lặng đứng ở cửa, nhìn Khanh Ngũ xã giao —— có đôi khi lẳng lặng nhìn người nọ như vậy, ngược lại càng có thể thấy rõ.
Dằn lòng nhìn Khanh Ngũ, chỉ liếc mắt một cái thì cảm thấy tuấn mỹ, nhìn thêm cái nữa cảm thấy thoải mái, nếu nhiều nhìn lần, sẽ còn nhìn ra trên người hắn kia dáng vẻ ung dung thản nhiên trong sự trong trẻo mang theo chút lạnh lùng cùng ngạo khí, ngươi thấy vừa khó lòng có thể cùng hắn thân cận quá mức, nhưng cũng khó bài xích mị lực của hắn.
Hắn không vui, không khí ngưng trọng lạnh lẽo, xung quanh phát giác ra cái cảm giác hắn lạnh như băng xơ xác tiêu điều, Thiên Vương lão tử hắn cũng dám chống đối hắn cao hứng, xuân về hoa nở, ngươi chỉ hận không thể nhìn hắn mỉm cười lại cười, thực sự có loại xúc động chắp tay dâng giang sơn để hắn vui lòng.
Nhìn hắn cùng với mọi người hòa mình ở bên trong, tuy rằng chỉ có thể ngồi nói chuyện cùng người nhưng khí độ thong dong trên cao, như sao quanh trăng sáng, không giống người thường.
Tiểu Thất bất giác ngây người nhìn có chút xuất thần, qua một lúc lâu dậm chân tại chỗ đứng thẳng sững sờ ở nơi đó, thẳng đến khi mắt Khanh Ngũ nhìn thoáng qua, thẳng tắp nhìn về phía hắn, hắn mới giật mình cả kinh, ý thức được mình thế nhưng bị Khanh Ngũ nhìn thấy!
Tiểu Thất vội vàng lùi về một bên, thân hình biến mất, đáy lòng không biết tính sao nhịp tim đập liên hồi, đã nhiều ngày không để ý tới Khanh Ngũ, thế mà sao lại có khát vọng muốn ngắm nhìn hắn —— Hừ, mình đây là bị làm sao vậy! Khanh Ngũ có cái gì xinh đẹp! Không phải chỉ là người một mũi một miệng hai mắt thôi sao! Không nhìn hắn không nhìn hắn! Ai kêu hắn dỗi với mình! Hừ!
Vì thế mặt đỏ tim đập xoay người chạy đi tìm Triệu Đại Bảo cùng nhau đi xem chỗ bọn họ dừng chân.
Khanh Ngũ được sắp xếp ở chỗ sâu bên trong Thương Tùng viện phân đường Giang Nam, nơi này xung quanh thanh tĩnh, ở chỗ sâu bên trong cực kỳ an toàn bí mật, giường bài trí đều là tốt nhất, tựa hồ vì nghênh đón Khanh Ngũ còn cố ý trang trí.
Tiểu Thất kiểm tra bốn phía, sau đó theo Triệu Đại Bảo tới phòng bếp, Triệu Đại Bảo nói là làm quen với đầu bếp, về sau dễ kiếm cơm ăn.
Hai người dạo quanh phân đường, bất giác hết cả một buổi chiều, Tiểu Thất nghĩ thầm, Khanh Ngũ bị đám người Phó đường chủ kia quấn chân, phỏng chừng chưa nói xong chuyện công việc xã giao.
Hắn cùng Triệu Đại Bảo vốn là chuẩn bị buổi tối đi ra ngoài dạo chơi, không ngờ đã tới hoàng hôn, nghe thấy vài hạ nhân tám chuyện, nói phân đường vốn là chuẩn bị buổi tối đãi tiệc mời khách, không ngờ Ngũ thiếu không quen khí hậu, buổi chiều thân thể không khỏe, xem ra buổi tiệc này không thành.
Triệu Đại Bảo thần y bên người còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Thất xoay người điểm chân chạy tới chỗ Khanh Ngũ—— hắn biết, Khanh Ngũ mấy ngày trước đây khi dừng chân chỗ thôn làng, cơm canh không tốt, thứ hai lại giận dỗi với mình, cơ hồ cũng chưa từng ăn cơm chân chính, quả nhiên đến nơi này liền không thể chống đỡ—— thật là khờ quá!! Đứa ngốc!! Dỗi cũng không cần phải dùng trên thân mình mình chứ!!