Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tiểu Thất, ngươi thực sự nghĩ mình đánh thắng được ta?” Tào sư phụ mỉm cười.
Chỉ thấy hai đường sáng bạc cơ hồ đồng thời ra khỏi vỏ, khoảnh khắc ấy đụng vào một chỗ, khí kình ầm ầm làm vỡ nát dãy bàn bốn phía, thanh đao của Tiểu Thất và Tào sư phụ leng keng giao nhận, hai bên giằng co, kiềm chế lẫn nhau.
“Khanh Ngũ thật sự tốt với ngươi lắm, thế mà thực sự đem cái chuôi đao này cho ngươi.” Tào sư phụ khóe miệng kéo nụ cười, nhìn thanh Vũ Nguyệt Nhận trong tay Tiểu Thất.
“Ngươi không xứng gọi tên của hắn!” Tiểu Thất trong mắt lộ ra sát ý dày đặc, nghiến răng nghiến lợi: “Cái chuôi đao này lấy máu của ngươi để tế!”
“Ngươi vẫn ngu ngốc như vậy, xứng đáng bị ta lợi dụng!” Tào sư phụ vung tay lên, lực cánh tay mạnh mẽ chấn tới lòng bàn tay của Tiểu Thất máu tươi chảy ròng ròng, ước chừng lui về phía sau một bước, mà Tào sư phụ thì nhân cơ hội rút đao về, dựng người đứng đó, ánh mắt nặng nề nói: “Tiểu Thất, chúc sư phụ hoàn thành tâm nguyện cả đời này đi!”
Dứt lời thế nhưng từ trên lan can tầng thượng nhảy thẳng xuống dưới, Tiểu Thất kinh ngạc, chỉ thấy phía dưới chỗ ngã tư đường có một chiếc xe ngựa lao nhanh qua, Tào sư phụ lúc này đã vững vàng dừng ở phía trên chỗ ngồi trên xe ngựa kia, thúc ngựa nghênh ngang rời đi.
Tiểu Thất sững sờ một lát, đột nhiên ý thức tới sự việc không ổn, kịp thời nhảy xuống lầu ở trên đường di chân vội vã đuổi kịp theo sát xe ngựa không tha!
Mắt thấy khoảng cách giữa mình và xe ngựa càng ngày càng xa, Tiểu Thất đột nhiên đạp mặt đất lấy đà, vút cao một trượng, nhảy tới xe ngựa, cuối cùng khó khăn lắm cũng bắt lấy xe mép rìa đằng sau xe. Trong lúc chiếc xe bon bon điên cuồng chạy về phía trước hắn ngọ ngoạy nhằm ổn định thân mình, xong xuôi như không muốn sống nữa lần thứ hai nhảy lên trần xe, rút đao chém về phía trước chỗ Tào sư phụ ngồi!
Tiếng keng keng đao thương va chạm nhất thời không dứt bên tai, tuy rằng còn đang ở trên xe, nhưng Tào sư phụ trở tay rút đao, uốn lượn như du long, nháy mắt đã phá hủy hơn chục chiêu của Tiểu Thất. Hai người nóng ruột gấp rút muốn kết thúc, thế đi rất mạnh, Tiểu Thất liều mạng đánh tới, tuy rằng công lực không bì kịp Tào sư phụ, lại khí thế làm cho người ta sợ hãi, mỗi một chiêu như muốn dồn người vào chỗ chết ngược lại khiến cho Tào sư phụ có chút không kịp trở tay.
Mà lúc này người phu xe đã hoang mang lo sợ từ lâu nhảy xuống khỏi xe, ngã sấp một bên, rất nhanh bị vứt ở phía sau, ngựa bị sát khí lan tràn làm giật mình, nâng vó chạy như điên, nhất thời xe ngựa bị mất khống chế!
Mặc dù như thế, Tiểu Thất vẫn cắn chặt không tha, ánh mắt khát máu, mục tiêu của hắn chỉ có một —— giết Tào Cù Duy!!
“Tiểu Thất, ngươi kẻ điên này, bây giờ ngươi nương nhờ vào ta may ra còn kịp.” Tào sư phụ thừa dịp đao hai người giằng co một chỗ mở miệng nói.
“Nằm mơ!!” Cả giọng nói của Tiểu Thất cũng đều đã thay đổi, hai mắt đỏ bừng, giống như Tu La.
“Hừ! Ngươi có biết trong thùng xe đặt cái gì không?” Mắt thấy xe ngựa đấu đá bừa bãi lung tung, sắp đánh tới cửa thành, mắt Tào sư phụ lóe lóe.
Không đợi Tiểu Thất phản ứng, Tào sư phụ kêu lên: “Ngươi muốn khiến xác chết Khanh Ngũ theo xe ngựa này cùng chia năm xẻ bảy với nhau sao?”
“A!” Tiểu Thất kinh hãi, ngay trong khoảnh khắc hắn chần chờ, Tào sư phụ đoạt lấy cơ hội một đao chém về trước ngực của hắn!
Tiểu Thất theo bản năng rút lùi về sau, khó khăn lắm mới né qua, vạt áo trước ngực đã bị cắt qua, máu tươi từ từ nhiễm ra, lúc này trên xe ngựa xóc nảy kịch liệt, đem Tiểu Thất đứng chưa vững lắc lư, ngay lúc sắp sửa té xuống xe ngựa, hắn vươn tay bắt được cột ngang chỗ ván ngồi, toàn bộ thân hình cơ hồ đu đưa ở bên ngoài xe ngựa, mà ngựa kia chấn kinh như kẻ điên chỉ biết cắm đầu vội vã mà chạy, còn chưa hay biết sắp tông vào cửa thành!
Mắt thấy xe ngựa sắp lật nhào, cả con đường ngã tư đằng trước cũng bị ngựa chạy như điên làm rối tinh rối mù, hỗn độn một đống, người người sợ tới mức chạy trốn bốn phía. Tào sư phụ nhân cơ hội vung lưỡi dao, phất qua một cái tức thì đem toàn bộ trần xe ngựa mở ra! Sau đó bổ thêm một chưởng, trần xe bay ra ngoài, mà bên trong xe thì có một thân thể nằm ngang được bao bằng tấm vải bố màu trắng, thiệt nghĩ đấy là xác chết của Khanh Ngũ không thể nghi ngờ.
Tào sư phụ nhẹ vươn tay, đem thi thể Khanh Ngũ chộp vào trong ngực, sau đó cười nói: “Tiểu Thất, có bản lĩnh thì hãy đi đoạt lấy đồ vật ngươi muốn!” Dứt lời nhảy dựng lên, trong khoảnh khắc xe ngựa tông tới tường thành thế nhưng điểm chân lên vách tường, lập tức nhẹ trèo tường thoát đi!
Tiểu Thất căm hận tột cùng, sao có thể buông tha, mắt thấy đầu ngựa điên đập lên vách tường, toét đầu máu tươi tuôn trào mất mạng ngay tại chỗ, toàn bộ xe ngựa lật úp, Tiểu Thất vội vàng dùng sức vung hai chưởng lực, đem cả người mình cố gắng hất lên một cái, có chút chật vật té nhào ở trên mặt đất xa xa.
Hắn cắn răng đứng lên, không chịu nhận thua, lần thứ hai dồn lực chạy như điên, đi theo thân ảnh Tào sư phụ.
Nói trước đó không lâu, bên trong Phân đường Giang Nam, Triệu Đại Bảo khóc một hồi, nghĩ tới thi thể Khanh Ngũ còn đang nằm ở trên giường, vẫn là đem hắn đặt vào quan tài, để hồn thiêng của hắn được ngủ yên. Vì thế đi vào phòng ngủ, cố nén bi thương thống khổ, không nhìn tới khuôn mặt Khanh Ngũ, mà là sờ soạng đem Khanh Ngũ ôm lấy, kết quả ôm một cái, trên tay đột nhiên run run, thân thể Khanh Ngũ vừa rồi mới cách giường nửa phần, lại ngã trở về.
Mà lúc này một lưỡi đao rét lạnh đặt trên cổ Triệu Đại Bảo. Giọng nói âm u từ phía sau truyền đến: “Không được nhúc nhích, bằng không lấy mạng của ngươi!”
Khi nói chuyện, mấy người bịt mặt đã từ ngoài cửa sổ nhảy vào, đi tới bên giường, lấy một cuộn vải dài màu trắng, bao lấy thi thể, ôm thi thể Khanh Ngũ đi mất.
“Dừng tay! Dừng tay! Các ngươi không được đụng vào hắn!” Triệu Đại Bảo thấy thế, vội vàng hô to lên, người bịt mặt thấy thế, vội vàng đánh hắn bất tỉnh, ra hiệu bảo đồng bạn mang thi thể đi.
Như vậy, thi thể Khanh Ngũ đã bị nhóm người đồng bọn của Tào sư phụ thần không hay quỷ không biết chuyển đi ra.
Triệu Đại Bảo thẳng đến lúc trời sẩm tối mới tỉnh lại, khi mở mắt, thấy mình đang nằm ở trên giường Khanh Ngũ, mà bảo chủ Khanh Vân Tung thì lạnh lùng ngồi ở một bên, hắn động nhẹ, giọng điệu rét buốt của bảo chủ truyền đến: “Thi thể của Quân nhi bị người đánh cắp đi rồi.”
Triệu Đại Bảo đầu còn mơ mơ màng màng, hắn giãy dụa ngồi xuống, nhìn nhìn khuôn mặt nghiêng hoàn mỹ tao nhã của bảo chủ, cúi đầu uể oải nói: “Ta vô dụng, ta ngay cả xác Ngũ thiếu cũng không thể xem chừng… Bảo chủ! Mau phái người đuổi theo đem xác Ngũ thiếu về a!”
“Ta đã phái người đuổi theo rồi.” Giọng điệu của Bảo chủ vẫn lạnh lùng như vậy, không phát hiện chút tình cảm gì.
Triệu Đại Bảo khẽ cắn môi, nắm chặt nắm tay, chần chờ một lát, rốt cục mở miệng: “Bảo chủ, ngài đối với Ngũ thiếu, chẳng lẽ thật sự không có một chút tình cảm cha con nào sao?! Nếu ngài năm đó đối với Ngũ thiếu có chút quan tâm, Ngũ thiếu sao có thể trúng độc tàn phế! Rơi vào nông nổi thế này! Nhiều năm như vậy, ngài chẳng quan tâm tới hắn, ngài biết trong lòng hắn cảm thấy ra sao không! Ngũ thiếu hiện giờ đã chết, không còn có cơ hội nói với ngài hắn tủi thân, vậy thì ta thay hắn nói, bảo chủ ngài thích nghe cũng được, không thích nghe cũng thế, ta cũng muốn thay Ngũ thiếu nói cho hết! Ngũ thiếu hắn… Ngũ thiếu hắn… Vẫn luôn… tôn kính ngài như vậy… Nhưng mà ngài cho hắn … có cái gì!”
Dung nhan lạnh lẽo như băng của Khanh Vân Tung hơi hơi di động, lập tức lại khôi phục bình tĩnh, đạo: “Ta quả thật mắc nợ Quân nhi. Đúng vậy, nếu năm đó ta để tâm tới hắn một chút, hắn sẽ không bị người hạ độc, chỉ cần ta đến sớm một ngày, hắn nhất định sẽ không bị người thiết kế sát hại. Nhưng mà ngươi, còn chưa có tư cách phán xét ta.”
Dứt lời thế nhưng khoanh tay đứng lên, chậm rãi rời đi, chỉ để lại sát khí rét căm căm khiến Triệu Đại Bảo kinh sợ không thể nói ra lời.
Lần này, không biết bảo chủ muốn xử trí mình thế nào.
Triệu Đại Bảo cười khổ, thôi, cùng lắm thì đi cùng Khanh Ngũ. Nghĩ mà coi Triệu Đại Bảo hắn sống ở trên đời này vô ưu vô lự, không người thân thít, cũng chỉ có mỗi người thân là Khanh Ngũ, đến chỗ diêm vương, cùng nhau nấu lẩu.
Vì thế suy sụp tựa vào đệm giường, nhẹ nhàng vuốt ve gối đầu của Khanh Ngũ, đột nhiên, hắn sửng sốt, tựa hồ nhớ ra cái chuyện trọng yếu gì đó.