Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thiên Hạ Đệ Nhất Thần
  3. Chương 25-26
Trước /47 Sau

Thiên Hạ Đệ Nhất Thần

Chương 25-26

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 25: Còn người

Lý Tuấn Hy thì thoải mái rồi.

Hắn đúng là muốn làm ông ta mất hết mặt mũi, tức tới run rẩy, nhưng không thể làm gì mình!

“Thành chủ, nhớ lấy, ông không có tư cách bỏ vợ, hôm nay bọn ta rời khỏi thành Ly Hỏa là bởi vì ông không xứng với bà ấy!”

“Còn ngẩn ra đó làm gì, Viêm Hoàng lệnh đâu, lấy ra!”

Ánh mắt Lý Tuấn Hy nhìn ông ta sáng rực.

“Thành chủ, mất mặt quá rồi!”. Rất nhiều người thầm bàn tán.

Rốt cuộc Lý Viêm Phong khó chịu dường nào? E rằng chỉ mình ông ta biết!

Đúng lúc này…

Bỗng nhiên có một người phụ nữ đi đến bên cạnh Lý Viêm Phong, kéo lấy cánh tay ông ta.

Chính là Liễu Khanh!

Liễu Khanh nở nụ cười điềm đạm, nàng ta nhìn về phía Lý Tuấn Hy, môi hồng hé mở, ánh mắt tựa như biết nói, chớp mắt một cái đã có quyến rũ vô hạn tựa như hoa đào rơi lên trên người Lý Tuấn Hy.

“Tuấn Hy, người trẻ tuổi không nên quá nóng nảy”. Liễu Khanh dịu dàng nói, giọng điệu mềm mỏng nhưng không dung tục, nàng ta không phải kiểu phụ nữ lẳng lơ tầm thường, mà là kiểu dịu dàng tao nhã.

“Phu nhân có ý gì đây?”. Đối với người phụ nữ trẻ tuổi thay thế vị trí của mẫu thân mình này, Lý Tuấn Hy chẳng hề quan tâm, hắn không thể nào có thiện cảm với người của phủ Lôi Tôn.

“Ý của ta là, tuyển chọn của học cung Viêm Hoàng vẫn chưa kết thúc, vẫn còn một vị thiên tài của thành Ly Hỏa chưa ra sân”, Liễu Khanh mỉm cười.

Câu nói này khiến mọi người nơi đây rơi vào mơ hồ và nghi ngờ, bao gồm cả Lý Tuấn Hy.

Sao vẫn còn người?

Chẳng lẽ là bản thân Liễu Khanh? Chuyện này không thể nào, nàng ta đã quá hai mươi tuổi rồi, hơn nữa cảnh giới của nàng ta ít nhất cũng phải là Linh Nguyên Cảnh.

Như vậy, sẽ là ai đây!

Không chỉ Lý Tuấn Hy không hiểu lời của Liễu Khanh, mà đa số người ở đây đều lộ vẻ nghi ngờ vô cùng.

Thậm chí mẹ con Mạc phu nhân và Lý Tử Phong cũng không biết là sẽ còn người khác tham gia tuyển chọn của học cung Viêm Hoàng!

Bọn họ vô cùng rõ ràng, trong thành Ly Hỏa có bao nhiêu người cạnh tranh, cũng có thể điều tra tường tận lai lịch gốc gác tổ tiên của mỗi người.

Ánh mắt Lý Viêm Phong nhìn Lý Tuấn Hy lạnh lùng hơn rất nhiều.

Nhưng mà, khi ông ta quay đầu nhìn lại, trên khuôn mặt bỗng hiện ra nụ cười hiền từ của trưởng bối đối với vãn bối, trong ánh mắt là yêu thích và bảo vệ.

“Thiên Dương, mặc dù đệ từ xa đến đây, nhưng sau khi ta và tỷ tỷ đệ thành hôn, đệ cũng coi như là người của thành Ly Hỏa ta rồi”.

Ánh mắt ông ta dán chặt vào người một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi đang ngồi ở đó, bỗng chốc, thiếu niên trở thành tiêu điểm của nơi này.

“Đa số người trẻ tuổi của thành Ly Hỏa chúng ta đều là ếch ngồi đáy giếng, không biết thiên tài thực sự có tạo hóa cỡ nào, mặc dù đệ còn nhỏ tuổi, nhưng vai vế tương đối cao, giờ xuống thể hiện một chút, cho đám ếch ngồi đáy giếng kia được mở mang tầm mắt đi”, Lý Viêm Phong mỉm cười nói.

“Thiên Dương, còn không mau đến”. Liễu Khanh khoác lên cánh tay Lý Viêm Phong, thúc giục.

Cuối cùng mọi người cũng nghe rõ rồi!

Thiếu niên tên là Liễu Thiên Dương này là đệ đệ của Liễu Khanh, tất nhiên cũng tới từ phủ Lôi Tôn!

“Đệ đệ của phu nhân cũng có thể coi là người của thành Ly Hỏa, ý của thành chủ là cho đệ đệ của phu nhân đến cạnh tranh Viêm Hoàng lệnh? Đây là nhất thời nghĩ tới, hay là sắp đặt từ lâu…”

Rất nhiều người càng nghĩ lại càng hoảng sợ, bởi vì sắp đặt như vậy không giống như nhất thời nghĩ tới.

Điều này chứng tỏ, hôm nay Lý Viêm Phong hoàn toàn không định giao Viêm Hoàng lệnh cho đứa con thứ hai Lý Tử Phong, thảo nào ông ta lập thế tử xong rồi không làm gì nữa.

Hai người con trai cạnh tranh, nhưng ông ta lại định giao Viêm Hoàng lệnh cho đệ đệ của phu nhân mới?

Chân tướng thế này, phần lớn mọi người không dám nói, cũng không dám hỏi, cho nên hiện tại nơi đây lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều tập trung nhìn thiếu niên đến từ phủ Lôi Tôn đang đứng dậy từ trên lầu Thính Phong kia.

Khi thiếu niên này xuất hiện trong tầm mắt mọi người, chỉ với ánh nhìn đầu tiên, mọi người ở đây đã có thể nhìn ra được, so với những thiên tài của thành Ly Hỏa, thiếu niên này mới thật sự là rồng phượng trong loài người!

Trông tuổi tác của hắn ta còn nhỏ hơn Lý Tử Phong, màu da vô cùng trắng, vẻ ngoài tương tự Liễu Khanh, đương nhiên tuấn tú sáng láng, đặc biệt là đôi mắt kia, trong suốt long lanh, hệt như đá quý.

Nhưng mà, thứ hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất vẫn là khí chất của hắn ta, đó là khí chất quý tộc bẩm sinh đã có, chỉ có bá chủ một phương của phủ Lôi Tôn mới có thể nuôi dưỡng ra thiên tài thế này!

So với hắn ta, Lý Tử Phong ồn ào hống hách lập tức trở nên tầm thường, thiếu niên tên là Liễu Thiên Dương này trực tiếp thể hiện ra cái gọi là cao quý của con cháu thế gia lớn, đó là loại cảm giác cao không thể chạm tới.

Mọi người nhìn thiếu niên này đi ra, trong mắt tràn đầy khen ngợi, nhân vật như vậy, quả thật đủ để mọi người bỏ quên đám thanh niên trong thành Ly Hỏa.

“Thiên Dương, nếu muốn Viêm Hoàng lệnh, vậy tự đệ giành lấy đi”, Liễu Khanh sửa sang quần áo cho hắn ta, dịu dàng nói ra.

“Được, tỷ tỷ, cảm ơn tỷ phu”. Thiếu niên nói chuyện đúng mực, vô cùng khôn khéo và lễ phép, nhưng nếu bởi vậy mà cho rằng đối phương mềm yếu, vậy thì hoàn toàn sai rồi.

Chương 26: Thần nguyên của núi Hỏa Lăng

Liễu Thiên Dương xuất hiện mang ý nghĩa gì, mọi người ở đây đều hiểu.

Gừng càng già càng cay, Lý Tuấn Hy cho rằng đánh bại Lý Tử Phong là có thể lấy được Viêm Hoàng lệnh, là có thể đòi lại tôn nghiêm từ chỗ Lý Viêm Phong, nhưng hắn không đoán trước được sự tồn tại của Liễu Thiên Dương, càng không đoán được rốt cuộc hôm nay Lý Viêm Phong muốn đưa Viêm Hoàng lệnh cho ai!

Từ ánh mắt yêu thích và bảo vệ của Lý Viêm Phong nhìn Liễu Thiên Dương, mọi người có thể biết được, ông ta đã đưa ra quyết định này từ trước, cứ như chưa từng yêu thích hai người con trai của mình như vậy.

Nói thật, Lý Tuấn Hy cảm thấy mình đã đánh giá thấp mức độ không biết xấu hổ của Lý Viêm Phong rồi.

Người này đúng là tuyệt tình!

Càng quan trọng hơn là, hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp tựa như một cô gái của Liễu Thiên Dương, bỗng có loại cảm giác giống như đã từng gặp đâu đó.

Ba năm trước, yêu nghiệt ‘Lâm Tiêu Đình’ của phủ Lôi Tôn có rất nhiều tùy tùng, đều chừng mười một mười hai tuổi, mặc dù người trước mặt đã trưởng thành rồi, nhưng Lý Tuấn Hy vẫn có thể nhớ ra dáng vẻ ba năm trước của hắn ta.

Đúng vậy, ba năm trước Lý Tuấn Hy từng trông thấy Liễu Thiên Dương!

“Lý Tuấn Hy, ba năm trước, khi Tiêu Đình ca ca xử tử Bạn Sinh Thú của ngươi, ta ở đó cũng đã nhìn thấy”.

Sau khi được cho phép, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Liễu Thiên Dương nhảy xuống lầu Thính Phong, đôi mắt trong sáng long lanh kia nhìn chằm chằm Lý Tuấn Hy.

Quả nhiên là hắn ta!

Trong khoảnh khắc tuyệt vọng kia, Lý Tuấn Hy nhớ rõ tất cả người của phủ Lôi Tôn, nhớ rõ tất cả kẻ thù, bao gồm cậu bé này.

Đương nhiên, hôm nay hắn ta đã không còn là một cậu bé.

“Viêm Hoàng lệnh sắp là của ngươi rồi, nhưng thật đáng tiếc, bởi vì trong môi trường cạnh tranh ở Diệm Đô quá khó để lấy được Viêm Hoàng lệnh, cho nên ta mưu lợi, định dùng thân phận của thành Ly Hỏa tiến vào học cung Viêm Hoàng”. Liễu Thiên Dương đáp xuống đài Thính Phong, nói ra nguyên nhân hôm nay hắn ta xuất hiện ở nơi này.

Bây giờ tỷ phu của hắn ta là thành chủ của thành Ly Hỏa, đương nhiên hắn ta có thể dùng thân phận này tranh giành Viêm Hoàng lệnh!

Từ câu nói này của hắn ta có thể nghe ra được, hôm nay Lý Tử Phong cũng chỉ là trò cười, cùng lắm thì hắn ta chỉ có thể lấy được vị trí thế tử, còn Viêm Hoàng lệnh thì đừng hòng mơ tưởng.

Thiên tài đến từ phủ Lôi Tôn này cũng là đỉnh cao mà Lý Tử Phong không thể vượt qua.

“Hôm nay ngươi ngóc đầu trở lại, biểu hiện cũng không tệ, nhưng tiếc rằng chỉ là hồi quang phản chiếu. Tiêu Đình ca ca không giết ngươi, chính là bởi vì muốn nhìn ngươi mang theo hi vọng vùng vẫy giãy chết, nhưng rồi hi vọng cũng dần sụp đổ, như vậy mới thú vị, đúng không?”, Liễu Thiên Dương nhếch miệng mỉm cười.

Hắn ta không phải là bé ngoan, mỗi câu nói của hắn ta đều đang chèn ép Lý Tuấn Hy.

Lý Tuấn Hy muốn trở về học cung Viêm Hoàng chính là để tìm đám thiên tài của phủ Lôi Tôn bọn họ, kết quả lại có một thằng nhóc từ phủ Lôi Tôn tới thành Ly Hỏa.

“Đúng là rất thú vị! Nhìn ta nóng lòng muốn nghịch thiên cải mệnh, cuối cùng lại bị các ngươi đánh tan thành bọt biển, rất sảng khoái phải không?”, Lý Tuấn Hy híp mắt nói.

“Tinh thần tự giễu này của ngươi được đấy, ta cũng không lãng phí thời gian nữa, giờ cho ngươi xem ba năm này ta tiến bộ bao nhiêu!”

Khi nói chuyện, Lý Thiên Dương dẫn Bạn Sinh Thú của mình ra, thành Ly Hỏa tôn sùng loài chim, hôm nay trên vùng đất này bỗng nhiên xuất hiện một con báo săn lập lòe chớp điện!

Đó là một con báo săn to lớn mà mạnh mẽ, có nanh vuốt sắc bén, trên người cuồn cuộn chớp điện, khoảnh khí tức hung sát bạo loạn mà dồi dào kia xuất hiện, tức khắc đè ép rất nhiều người nơi đây.

Đây là Bạn Sinh Thú cấp năm – báo tia chớp, là Bạn Sinh Thú thuộc ‘loài chạy bộ hệ Lôi Điện’!

Có thể nói, lực sát thương của báo tia chớp còn mạnh hơn chim đại bàng bốn cánh vàng của Lý Tuấn Hy lúc trước, nói thật, với người được xưng là thiên tài của phủ Lôi Tôn, Bạn Sinh Thú đều của họ đều là cấp năm trở lên.

“Ta mười lăm tuổi, đã là Thú Mạch Cảnh tầng chín, chỉ còn cách Linh Nguyên Cảnh một bước. Đây không phải là chênh lệch giữa ta và ngươi, mà là chênh lệch giữa phủ Lôi Tôn và thành Ly Hỏa, cho nên, hôm nay ngươi định vùng vẫy giãy chết, hay muốn ta tặng ngươi một trận đánh thất bại thảm hại?”, Liễu Thiên Dương cười hỏi.

Trong nụ cười của hắn ta ẩn giấu kiêu ngạo đến từ gia tộc và huyết mạch, đương nhiên còn có tự tin đối với thực lực của bản thân

Thú Mạch Cảnh tầng bốn giao đấu với Thú Mạch Cảnh tầng chín?

Loại chuyện viển vông thế này, là người thì đều sẽ không làm, đây không phải là dũng mãnh mà là ngu xuẩn, từ khí thế của đối phương, Lý Tuấn Hy cảm giác được, một khi giao đấu, tuyệt đối là một trận nghiền ép.

Hắn có thể đánh bại Lý Tử Phong cũng là nhờ vào việc đối phương là thuộc tính hỏa, mà người trước mắt này lại là chớp điện sấm sét, đừng nói bản thân Lý Tuấn Hy, ngay cả gà vàng nhỏ vẫn chưa được coi là mạnh mẽ này, đều có thể bị báo tia chớp kia ăn sạch sẽ.

“Không nói lời nào, vậy thì thử đi!”, Liễu Thiên Dương đánh ra một chưởng, một chưởng khuấy đảo phong vân, uy lực trong chưởng này là do thú nguyên của Thú Mạch Cảnh tầng chín bộc phát ra, trong lúc nhất thời sấm sét vang dội, đài Thính Phong cuồn cuộn bão táp, khí thế kinh khủng ép xuống.

Đây là một chưởng khiến người ta hít thở không thông!

Quảng cáo
Trước /47 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Căn Gác Tối

Copyright © 2022 - MTruyện.net