Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi sáng ở Thường Xuân châu ánh nắng trong veo, dìu dịu chiếu lên những tinh khôi trên mặt đất. Xa xa nơi lương đình, Lưu Tịnh Thi với một thân hoa váy màu tím nhạt đang yên tĩnh ngồi uống trà. Nhìn nước trong hồ đã bắt đầu đóng băng, đáy mắt nàng liền khẽ dao động. Tuy tư thái vẫn đạm nhiên, tưởng như không có thứ gì có thể làm nàng lung chuyển. Nhưng thật ra sâu trong lòng nàng, ngàn cơn sóng dữ đang cuộn trào mạnh mẽ. Theo như những gì Tư Đình nói lại cho nàng biết, quân Đông quốc quả thật đang chuẩn bị một lượng lớn lương thực, vũ khí để chuẩn bị xuất chiến. Đông quốc tuy diện tích lãnh thổ không lớn nhưng số lượng binh mã lại vượt xa An Hòa. Bấy nhiêu đó thôi cũng đủ khiến cho An Hòa quốc phải lo lắng, kiêng dè. An Hòa luôn phải lấy ít địch nhiều, chỉ cần đi sai một nước cờ, "quân tướng" sẽ phải lâm vào thế bí không còn đường lui.
Mang trong mình nỗi lo lắng bất an, Lưu Tịnh Thi cuối cùng cũng không thể nào ngồi yên được nữa, nàng quyết định đi đến Thiết Nam thành để xem rõ tình hình. Tại đây mọi việc đều đã được chuẩn bị ổn thỏa, quân chi viện của triều đình cũng đang gấp rút trên đường đến. Biết được tin tức này nàng mới thoáng thấy yên lòng đôi chút. Lúc ấy Tư Đình mới vừa từ bên ngoài trở về, nhìn thấy trong sân viện có một thân hình quen thuộc, tâm tình đang căng thẳng của hắn lập tức nhẹ bẫng. Dưới những cành cây phủ đầy tuyết trắng xóa, nàng an nhiên đứng đó, đẹp như một bức tranh thủy mặc. Hồng nhan u tĩnh, thanh nhã tựa sương mai, chỉ cần nhìn thấy nàng, mọi buồn phiền mệt nhọc trong người hắn dường như tan biến hết. Hắn nhanh chân đi lại, ba bước cũng gộp thành một:
- Muội đến tìm ta sao? Đợi ta có lâu không?
Nghe tiếng gọi nàng liền quay đầu nhìn lại. Thấy vẻ mặt hắn tươi tỉnh, khóe mắt nàng cong lên:
- Không lâu, cũng chỉ vừa mới đến mà thôi! Ta đang muốn ở lại đây vài ngày để tiện quan sát chiến sự. Không biết chỗ của huynh có còn phòng trống không?
Tư Đình nghe nàng nói muốn ở lại, hắn liền vui mừng đồng ý:
- Đương nhiên là có rồi! Trong viện của ta còn có một căn phòng trống. Ta sẽ lập tức cho người dọn dẹp lại nơi đó cho muội.
Nghe vậy biểu cảm trên gương mặt nàng chợt có hơi e ngại. Cô nam quả nữ ở chung một viện, ngày ngày đều sẽ chạm mặt nhau. Lâu dần sợ là sẽ có những lời đồn không hay dành cho họ. Nhưng chiến sự hiện đang cận kề trước mắt, nàng cũng thể không quản được nhiều chuyện nữa. Vội thu liễm trong mắt dáng vẻ ngập ngừng, nàng liền gật đầu đồng ý:
- Vậy đành phải làm phiền huynh!
Một lời nàng vừa nói ra, đủ làm cho cái lạnh của mùa đông năm nay lùi xa vạn dặm. Nhưng từ khi nàng dọn đến, lạnh lẽo tuy qua đi, song Tư Đình lại cảm nhận được tư vị tịch liêu trong chính trạch viện của mình. Nguyên lai mấy ngày này, Lưu Tịnh Thi luôn tìm cớ trốn tránh hắn. Mỗi lần hắn đến tìm gặp nàng thì đều bị Tiểu Cúc chặn lại ở ngoài cửa:
- Tướng quân xin dường bước! Quận chúa đang nghỉ ngơi, hiện không thể tiếp khách!
Giả như một lần khác:
- Quận chúa đang tập trung lên kế hoạch cho trận chiến sắp tới! Hiện tại không thể làm phiền! Mời ngài quay về cho!
Những lúc như thế này, Tư Đình chỉ đành biết mang theo nét mặt thất vọng rồi rời đi trong tha thẩn. Hôm ấy hắn vẫn không gặp được nàng, nơi chân mày như nặng thêm bao ưu muộn. Tư Đình lần nữa bất giác ngoảnh mặt nhìn về phía sương phòng đằng sau. Trước mắt hắn chỉ có tuyết rơi dày, phủ kín cả một mối tư tâm! Có lẽ giờ phút này hắn đã nhận ra, khoảng cách giữa hắn và nàng thật xa vời quá đỗi! Bao lưu luyến và cương cường nơi cõi lòng của hắn, hóa ra chẳng đủ để khiến nàng động tâm. Họa chăng chỉ đủ khiến cho hắn thêm u sầu.
Đời rằng thà làm mây một kẻ
Chẳng vương mộng huyễn vấn hư phù
Đời rằng tỉnh giấc hóa cô lẻ
Phong sắc(1) vây người nỗi sắt se!**
...
Bảy ngày sau.
Tiếng động ồn ào bên ngoài đã đánh thức nàng. Lưu Tịnh Thi giật mình vội vàng rời giường, nhanh tay khoác một kiện áo choàng rồi đi ra cửa. Bên ngoài hạ nhân đang chạy tới chạy lui vô cùng hỗn loạn, sắc mặt ai nấy đều hoảng hốt, sợ hãi. Từ ngoài cổng, Tiểu Cúc cũng hớt hải chạy tới chỗ nàng, vẻ mặt thất kinh, thở gấp nói:
- Quận chúa, quân Đông quốc đã vượt sông, sắp đánh vào thành rồi!
Vừa dứt câu, Lưu Tịnh Thi đã lập tức rời khỏi viện, gấp gáp đi đến thành Thiết Nam. Tóc chẳng kịp búi, tất cũng chẳng mang, nhưng trong mắt nàng đã sẵn sàng khôi giáp.
Trên đài cao nơi cổng thành, Tư Đình đang đứng nghiêm túc quan sát động tĩnh ở đằng Đông. Gió thổi phần phật lá cờ An Hòa quốc đang treo ở cạnh bên, cũng đồng thời thổi bừng lên ngọn lửa chiến binh trong lòng hắn. Nhưng vào lúc này chợt có một mật thám vội vã cưỡi ngựa chạy về thành thông báo:
- Báo! Đông quốc dẫn theo hai mươi vạn đại quân, đang đóng quân tại hạ lưu sông Tô Giang, cách chúng ta chưa tới mười dặm.
Vừa nghe xong, sắc mặt Tư Đình liền cả kinh, ánh mắt mở to khó tin trừng lớn. Trên vai tưởng như có một tảng đá nặng đè lên khiến cho dưới chân hắn đứng không vững. Hắn khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, thoáng dừng lại trong vài giây rồi cố gắng điều chỉnh tâm tình. Lát sau mới thấy nét mặt Tư Đình đanh lại, hắn nói:
- Mau quay về báo cho Quận chúa!
Bấy giờ trong phòng nghị sự, Lưu Tịnh Thi cùng các vị tướng quân khác cũng vừa hay tin. Ai nấy đều bàng hoàng, khiếp sợ, lồng ngực như có thứ gì đó nén làm hơi thở bọn họ đều trở nên nặng nề. Mãi một lúc sau đó nàng mới hít sâu vào một hơi, ngữ khí kiên định lên tiếng trấn an mọi người:
- Xin các vị tướng quân chớ có lo lắng quá! Cổ nhân đã từng nói "Hoàng thiên bất phụ hảo nhân tâm"(2). Chúng ta đều đang một lòng bảo vệ giang sơn xã tắc thì há gì phải sợ hãi trước đám giặc ngoại xâm? Vả lại chỉ cần ta thực hiện mọi chuyện theo kế hoạch, thì dù cho bọn chúng có mọc thêm cánh cũng khó mà thoát được!
Lời nói của nàng như tiếng chuông vọng vào tận sâu trong thâm tâm bọn họ, vang lên một hồi cảnh tỉnh cho tất cả mọi người! Tức khắc ánh mắt của họ đều đồng loạt sáng lên, hơi thở trên người cũng tăng thêm mười phần kiên quyết.
- Đúng! Bọn chúng dám tiến lên một tên, bản tướng ta sẽ chém chết một tên, tiến lên một đội, ta sẽ giết cả một đội!
Không khí trong phòng nháy mắt liền sôi trào nhiệt huyết. Nhưng Lưu Tịnh Thi nàng biết rõ đây chỉ mới là một trận gió lớn, còn phong ba đằng sau, An Hòa quốc cũng chỉ có thể kiên cường đối mặt mà thôi!
...
Doanh trại Đông quốc, sông Tô Giang.
Tứ vương gia Cao Viễn đang ngồi trong doanh trướng cùng các viên tướng. Hắn khoác trên mình một bộ hắc bào thêu kỳ lân vàng vô cùng uy nghiêm, oai vệ. Bên dưới mọi người đều đang bàn luận xôn xao, ai ai cũng đòi dẫn binh công thành ngay lập tức. Duy chỉ có hắn vẫn bình thản ngồi đó, bàn tay xương khớp nâng lên ly mộc trầm trà thong thả uống. Hương trà thơm ngọt, dịu mát vừa giúp đầu óc hắn tỉnh táo, vừa giúp thân thể chống lại hàn khí bên ngoài. Bấy giờ hắn mới bỏ ly trà xuống, con ngươi nguy hiểm quét qua các viên tướng phía dưới, trầm giọng hỏi:
- Các ngươi không thấy có điều gì bất thường hay sao?
Mấy tên tướng lập tức bối rối, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh, không một ai lên tiếng. Thấy vậy Cao Viễn mới khẽ nhếch đuôi lông mày. Từ đầu hắn cũng không trông chờ vào bọn người này có thể nhận ra điểm gì khác biệt. Luận về võ công hay mưu lược, đám người phía dưới còn phải thua xa hắn. Lúc này hắn mới chậm rãi giương môi bạc, đáy mắt hiện lên một tia tiếu ý khó nhận thấy:
- Tại sao nơi này lại không có lấy một người dân nào? Phải chăng... An Hòa quốc đã sớm biết chúng ta sẽ qua sông, cho nên, chúng đã cho sơ tán người dân từ trước?
Mấy viên tướng phía dưới nghe thấy thế thì lập tức gật đầu, tỏ vẻ thông suốt. Hắn lại nhếch môi hừ nhẹ, bình thản nói tiếp:
- Tạm thời dựng trại nghỉ ngơi một ngày. Mọi việc đợi ta quan sát thêm rồi quyết định!
...
Chú thích:
(1) Phong sắc: Có nghĩa phong cảnh đẹp, cũng có nghĩa là dáng dấp đẹp.
(2) Hoàng thiên bất phụ hảo nhân tâm: ý nói trời cao sẽ không phụ lòng người tốt.
*Phong khởi: Nổi gió
**Thơ tự sáng tác.