Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kể từ buổi tối Lâm Thiển Hạ từ chối yêu cầu của Thiệu Lạc Nghiêu, Thiệu Hoa Trạch cũng không sang nhà họ Lâm, ngược lại hai ông bà Thiệu thường dắt cháu trai bảo bối của họ sang nhà họ Lâm.
Thiệu Lạc Nghiêu rất thích Lâm Thiển Hạ, vừa đến cửa nhà họ Lâm đã kêu lên "Chị ơi, chị ơi" muốn theo Lâm Thiển Hạ ra ngoài chơi.
Lâm Đông Quan cùng Thiệu Phụ Hạ đánh cờ, thỉnh thoảng hàn huyên một chút về tin tức thời sự quốc tế ví dụ như "đảo Điếu Ngư", hay "Hôm nay ai đó dũng cảm cứu người phụ nữ rơi xuống biển, được bầu vào danh sách người tốt việc tốt của Trung Quốc" thỉnh thoảng đề cập đến tới những l1q2d tiêu điểm của xã hội; còn Trần Cố Cần cùng mẹ Thiệu, hai người phụ nữ trung niên dĩ nhiên là nhà họ Đông dài nhà họ Tây ngắn, vì vậy Lâm Thiển Hạ không thể nào từ chối nhiệm vụ chăm sóc thằng bé.
Bây giờ, Lâm Thiển Hạ đang chân không ngồi trên sàn nhà gạch men sứ màu trắng cùng bạn nhỏ Thiệu Lạc Nghiêu chơi cờ cá ngựa.
"Một, hai, ba, bốn…" Thiệu Lạc Nghiêu đổ được con số sáu, những ngón tay nhỏ nhắn cầm con cờ màu hồng nghiêm túc đếm bước đi.
Lâm Thiển Hạ chán nản nhìn chằm chằm con cờ trong tay Thiệu Lạc Nghiêu, thật ra cô muốn nói cho thằng bé biết, rất khó khăn mới ném được con số 6, trước tiên nên lấy quân chưa được đi để đi trước.
Nhưng tâm trạng cô không tốt, vì vậy không muốn mở miệng nói chuyện.
Đây là ngày nghỉ thứ tư của Lâm Thiển Hạ, cũng là ngày thứ nhất của lễ quốc khánh. Cô nghĩ mười ngày nghỉ quý báu của mình chỉ có thể cùng một đứa bé chơi những thứ nhàm chán kia đã cảm thấy đau lòng vô cùng đau lòng, điều này quả thật còn không bằng cô đi học bình thường!
Lâm Thiển Hạ ngẩn ra một lúc lâu, đến khi cô hồi hồn lại mới phát hiện ra đôi mắt Thiệu Lạc Nghiêu không biết từ lúc nào đã dán trên người mình.
Thiệu Lạc Nghiêu rất gầy, so với bạn cùng lứa thì nhỏ hơn một chút, điểm này quá khác biệt so với thân hình cao lớn của cha nó. Nhưng ngũ quan của thằng bé và Thiệu Hoa Trạch rất giống nhau, nhất là đôi mày này, giống như từ một khuôn đúc ra, khiến cô không thể dời mắt được.
. . . . . .
Hôm nay cũng như ba ngày trước trôi qua nhạt nhẽo mà bình yên, nhưng Lâm Thiển Hạ ngàn vạn lần không ngờ tới, có người lại rỗi rãnh vượt ngàn dặm xa xôi từ trung tâm chợ "Bạt Sơn Thiệp Thủy" tới nơi vắng vẻ này.
"Cháu chào bác trai, bác gái." Lúc Tập Vi Lương đến nhà họ Lâm, trong tay xách theo hai túi trứng gà ta mới mua, gương mặt tuấn tú không lạnh lùng giống thường ngày, thậm chí ngay cả giọng điệu khi nói chuyện cũng nhún nhường, cung kính hơn.
Lâm Thiển Hạ nghe giọng nói quen thuộc đó vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu lên, khi thấy người đó càng thêm kinh ngạc, hai mắt màu hổ phách mở thật to, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy căng thẳng và sợ hãi, như gặp phải ma quỷ.
Lâm Thiển Hạ đang sợ hãi luống cuống, thì Tập Vi Lương ngược lại rất bình tĩnh thoải mái. Anh liếc qua Lâm Thiển Hạ, khi thấy cô mặc quần ngủ ngắn cũn để lộ đôi chân dài trên sàn nhà thì bất giác nhíu mày.
"Ôi. . . . . . Thằng bé này hôm nay tới thăm hai bác còn mua trứng gà!" Đừng thấy Trần Cố Cần sắp năm mươi tuổi rồi mà xem thường, trí nhớ bà thậm chí còn tốt hơn thanh niên. Bà vừa thấy Tập Vi Lương thì sững sờ nhưng lập tức nhận ra anh, hơn nữa còn vô cùng nhiệt tình kéo anh vào nhà ngồi.
Lâm Đông Quan đối với anh có chút ấn tượng, đang đánh cờ trong lúc rảnh rỗi quay sang phía Tập Vi Lương gật đầu một cái coi như chào hỏi.
Lâm Thiển Hạ nghe vậy càng run sợ. Chẳng lẽ ba mẹ cô đã biết Tập Vi Lương rồi hả?
Tập Vi Lương cũng mất tự nhiên, nhăn nhó đi theo Trần Cố Cần vào nhà họ Lâm, mỗi lời nói động tác đều tỏ ra hào phóng. "Bác gái, cháu mới mua mấy cân trứng gà nhà Vương Đại, cái này là cảm ơn lần trước l1q2d bác chỉ đường cho cháu, chỉ là biếu hai bác mấy quả trứng gà." Anh nói là nói vậy, thật ra thì trong túi trứng gà đặt lên bàn có ít nhất mười quả.
Trần Cố Cần vừa thấy nhiều trứng như vậy nào có ý nhận lấy, vội vàng từ chối: "Khách sáo như vậy làm gì? Chỉ tiện đường mà thôi." Gà nhà Vương Đại đều ăn lương thực nhà mình, đẻ trứng tự nhiên so với trứng gà trên thị trường đắt hơn rất nhiều.
Tập Vi Lương thấy Trần Cố Cần không nhận thì bổ sung: "Bác gái, cháu mua trứng gà nhiều như vậy, đường xa mang về cũng không tiện." Anh nhìn mẹ Thiệu một cái nói: "Nếu không, hay bác cũng mang về vài quả trứng?"
Mẹ Thiệu nhất định từ chối, Tập Vi Lương cũng không miễn cưỡng.
Trần Cố Cần thấy Tập Vi Lương đúng là mua rất nhiều trứng nghĩ thầm cậu ta nói cũng rất có lý, bà không khách sáo nữa, tùy tiện chọn mấy quả bỏ vào tủ lạnh sau đó đem trứng còn dư lại cho Tập Vi Lương.
Lâm Thiển Hạ thấp thỏm, cô không hiểu trong hồ lô Tập Vi Lương đang bán thuốc gì, cũng không dám nhìn anh một cái, chỉ có thể giả vờ cùng Thiệu Lạc Nghiêu chơi cờ cá ngựa.
Tập Vi Lương nhận lấy trứng, nói tiếp: "Bác gái, hôm nay có thể làm phiền bác một chuyện. Gần đây có chỗ nào bán rau sạch không ạ?"
Vừa nghe có người muốn mua rau, Lâm Đông Quan lập tức nghĩ tới em gái mình cũng trồng rau. "Tìm em gái bác là được! Rau nhà bác ấy cực kỳ sạch!"
"Đúng!" Trần Cố Cần phụ họa. Thật ra thì ở thôn cũng có nhà trồng rau, đều là rau sạch, nhưng bà suy nghĩ không thể để cho người ngoài được, dĩ nhiên là phải để cho em chồng của mình rồi. "Con gái, dẫn anh này tới nhà cô đi!"
Lâm Thiển Hạ nghe xong trái tim nhỏ bé như nhảy ra ngoài. Cô hoảng sợ nhìn Tập Vi Lương, chỉ thấy anh đang nhìn cô chằm chằm, trên khuôn mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi còn có nét cười như có như không.
Quyết định của Trần Cố Cần dĩ nhiên cũng là mong muốn của Tập Vi Lương, anh kiềm chế đến khi Lâm Thiển Hạ nhìn về phía anh thì không nhịn không được nhếch mép cười.
Thánh chỉ của mẫu thân đại nhân Lâm Thiển Hạ nào dám cãi lời, đành ngoan ngoãn đi vào phòng thay quần áo ra ngoài.
Khi đi đến bên cạnh Tập Vi Lương bởi vì sợ bị cha mẹ nhìn ra hai người quen nhau còn làm bộ vô cùng lễ phép nói với Tập Vi Lương: "Anh trai, đi theo tôi."
Tập Vi Lương bị tiếng "anh trai" làm cho dở khóc dở cười.
Lâm Thiển Hạ dẫn Tập Vi Lương ra khỏi nhà khoảng một trăm thước cô cuối cùng dừng bước lại không giả vờ nữa, quay đầu lại trừng mắt với Tập Vi Lương trách cứ: "Làm sao anh lại tới nhà em? Hơn nữa anh hình như tới hơi sớm!"
Đôi mắt đen của Tập Vi Lương nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ đang thở phì phò trầm mặc hồi lâu…
Cuối cùng anh còn chưa trả lời câu hỏi của cô, đã đi trước để lại cho Lâm Thiển Hạ bóng lưng cô độc, buồn bã.
Tại sao anh không thể đến nhà cô? Anh là chồng của cô, anh đến thăm cha mẹ vợ là đạo lý hiển nhiên.
Anh muốn nói anh nhớ em, cuối cùng lại không nói gì.
Lâm Thiển Hạ nhìn bóng lưng Tập Vi Lương, cô nghĩ anh chắc là đang tức giận, nhưng nếu như cô đi tới trước mặt anh sẽ phát hiện, đôi mắt đen như mực tràn ngập mất mác, bị thương.
. . . . . .
Lâm Như Thị là cô của Lâm Thiển Hạ, gả cho gia đình ở thôn bên cạnh.
Hai người đi khoảng 30 phút, đã đến nhà cô Lâm Thiển Hạ.
Lâm Như Thị nghe có người muốn mua rau, mặt mày bà hớn hở, miệng cười không khép. Bà nhớ trong tủ lạnh nhà mình còn rất nhiều trái cây, lấy một ít bỏ vào túi nhỏ cho Lâm Thiển Hạ mang về ăn .
Tập Vi Lương mua rất nhiều rau, tất cả là một bao tải lớn. Anh nghĩ nhiều như vậy tủ lạnh ở nhà chắc không chứa hết, tính lúc về tiện đường ghé đơn vị một chuyến, đưa một chút rau cho đồng nghiệp, nhất là đồng chí Trần thường trực thay anh.
. . . . . .
Lúc hai người về trên vai Tập Vi Lương khiêng một bao tải rau lớn, tay trái còn cầm một túi trái cây.
"Khi nào anh về?"
"Còn sớm! Lần này anh được nghỉ mười ngày." Lâm Thiển Hạ nghiêng mặt sang bên ngẩng đầu nhìn Tập Vi Lương, chỉ thấy người này khiêng một bao lớn không biết bao nhiêu cân nặng rau đi một đoạn đường dài như vậy mặt vẫn không đỏ, hơi thở không gấp nói chuyện với cô, thể lực tốt như vậy thật sự không còn gì để nói.
Thể lực Tập Vi Lương người bình thường không thể bằng, cô đã lĩnh giáo thể lực kinh người đó rồi…
Tập Vi Lương muốn nói, mười ngày này em có thể đi cùng anh năm ngày chứ? Nhưng cuối cùng vẫn mím chặt môi, không nói một lời.
Anh nhớ lại cha anh đã từng ngồi trong phòng khách chờ mẹ anh suốt đêm khuya không về. Ánh đèn ảm đạm hắt lên khuôn mặt quanh năm hứng gió thổi nắng chiếu, dãi nắng dầm mưa của ông, hốc mắt ông ướt át, hai mắt đỏ bừng đang nhìn mình, ông nói, Vi Lương, ba rất mệt mỏi.
Tập Vi Lương cũng muốn nói, ba, con cũng rất mệt mỏi.
Tình cảm không được đáp lại, ai không mệt mỏi đây?
. . . . . .
Ở nhà họ Lâm, Lâm Đông Quan không có ai đánh cờ cùng, đang trong phòng bếp một tay cầm chuôi chảo, một tay đeo bao tay trong suốt thuần thục nhào cá.
Thì ra Lâm Đông Quan chuẩn bị làm cá viên.
Tuy ở nhà họ Lâm, Trần Cố Cần phụ trách nấu cơm, nhưng Lâm Đông Quan nấu ăn rất ngon, ngon nhất là làm cá viên, so với cửa hàng thì không hề thua kém.
Nhưng ông mới vừa nhào cá viên xong, cho muối, đường và bột bắp vào nồi, thì đột nhiên bị cúp điện.
Trần Cố Cần đi ra ngoài hỏi hàng xóm mới biết, thì ra cầu chì của thôn quá công suất nên bị đứt, nghe thợ sửa điện bảo buổi tối ngày mai mới có điện.
Cá viên là hải sản tươi, mùa đông trời rét thì không thể bảo quản được lâu, huống chi mùa hè nóng bức này? Lại còn mất điện không thể l1q2d cho vào tủ lạnh, mà Lâm Đông Quan mỗi lần làm cá viên thì làm rất nhiều, bình thường làm nhiều có thể cất trong tủ lạnh, còn bây giờ cúp điện, cách cả đêm, cá viên chắc đã thối không ăn được nữa.
Cha mẹ Thiệu dạ dày không tốt không thể ăn cá viên, những hàng xóm khác cũng đã nấu cơm. Lâm Đông Quan Hòa Trần Cố Cần đang phiền não không biết nên làm gì thì đúng lúc Lâm Thiển Hạ và Tập Vi Lương về.
Trần Cố Cần vui mừng, lập tức giữ Tập Vi Lương lại ăn cá viên.
Lâm Thiển Hạ chưa quay về, Tập Vi Lương tất nhiên cũng không muốn đi. Nhưng anh không biết l1q2d mình ở lại như vậy có tùy tiện hay không. Thật ra thì trước khi tới nhà họ Lâm, Ngụy Lễ Quần có dạy anh nên biểu hiện như thế nào khi đến nhà cha mẹ vợ, hơn nữa còn nói với anh khi chưa quen thân thì không nên ở lại ăn cơm.
Tập Vi Lương hơi lúng túng, anh nhìn Lâm Thiển Hạ một cái, thấy cô nhẹ nhàng gật đầu, mới yên lòng.
Cha mẹ Lâm Thiển Hạ đều rất thuần phác, họ không ngại người khác ăn đồ nhà mình, chỉ sợ mình đồ nhà bị lãng phí.
Trần Cố Cần dù sao cũng đã lớn tuổi, việc trong nhà có chồng lo liệu, bà là một bà nội trợ chỉ cần làm tốt công việc nhà những chuyện khác bà không cần quan tâm, vì vậy nhàn rỗi sinh buồn chán, thích mai mối cho người khác.
Bà thấy Tập Vi Lương dáng dấp nhanh nhẹn thì có ý giới thiệu bạn gái cho anh.
"Này cháu, đã kết hôn chưa? Hay có người yêu chưa?"
"Mẹ!" Lâm Thiển Hạ nhanh chóng cắt ngang lời Trần Cố Cần. Tật xấu hay xen vào việc người khác của mẹ cô lại tái phát! Hơn nữa không biết Tập Vi Lương sẽ trả lời như thế nào khiến cô càng lo lắng.
Tập Vi Lương liếc qua Lâm Thiển Hạ, thấy cô đang nhìn mình bằng vẻ mặt cầu xin, thở dài trong lòng nói: “Chưa có ạ."
"Vậy cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Trần Cố Cần hoàn toàn không để ý Lâm Thiển Hạ bên cạnh mất hứng. Bà nghe xong hai mắt lập tức sáng lên.
"30 ạ." Tập Vi Lương trả lời đúng sự thật.
"30 hả?" Trần Cố Cần hơi giật mình. Dù Tập Vi Lương có làn da ngăm đen, nhưng trông khá trẻ, đến nỗi nhìn giống như mới hai mươi bảy tuổi. "Ba mươi tuổi còn chưa kết hôn. Con trai ở đây kết hôn hơi sớm mới 22, 23 tuổi đã kết hôn, cháu nên chú ý đó." Mẹ Lâm nhắc nhở…
"Dạ."
"Bác có một cháu gái, năm nay hai mươi sáu tuổi, rất xinh đẹp, lại vô cùng dịu dàng, hay hôm nào bác giới thiệu cho cháu?" Trần Cố Cần nghĩ thầm thắng bé này anh tuấn, thân hình cao lớn, nhìn cũng biết là điều kiện kinh tế không tồi, nếu hai đứa thành đôi thật, thì cháu gái bà đúng là vô cùng may mắn!
Tập Vi Lương nghe xong, lập tức từ chối: "Không cần đâu bác!"
Trần Cố Cần hơi tức giận, bà trước giờ làm mai chưa từng bị từ chối như vậy, ít nhất người ta cũng bịa ra lý do hợp lí để từ chối khéo, bị từ chối trực tiếp như vậy thì đây là lần đầu. Bà nghĩ thằng nhóc này quá ngang bướng!
Tập Vi Lương mà biết ấn tượng tốt của mình trong lòng mẹ vợ đã hoàn toàn sụp đổ, chắc chắn hối hận đến đứt ruột…