Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Thiển Hạ về trường học lấy thẻ ngân hàng của Tập Vi Lương bị cô cất trong ngăn tủ phủ đầy bụi đi. Cô không biết nếu mình hủy hợp đồng, tòa soạn Điền Viên sẽ yêu cầu cô bồi thường bao nhiêu tiền, trong hợp đồng chỉ nói cô phải bồi thường tổn thất cho tòa soạn, nhưng cụ thể là bao nhiêu, thì không ghi rõ.
Lâm Thiển Hạ tiếc tiền, chỉ có thể ở trong lòng cầu nguyện, hi vọng tòa soạn Điền Viên đừng giở công phu sư tử ngoạm, Lan Gia Thành giơ cao đánh khẽ.
Lúc về ký túc xá, Vương Mộng Khuê Nhân đang tức giận, nhìn thấy Lâm Thiển Hạ cũng chỉ lạnh lùng liếc cô một cái, sau đó cười cũng không thèm cười tiếp tục làm bài thi thử tiếng Anh cấp sáu.
Thì ra, chiều hôm qua Lâm Thiển Hạ không biết tại sao tự dưng nổi trận lôi đình với Vương Mộng Khuê, sau đó quan hệ của hai người luôn trong tình trạng căng thẳng.
Trong lòng Lâm Thiển Hạ hối hận ngượng ngùng bước tới, nhỏ giọng xin lỗi: "Mộng Khuê, xin lỗi nha, chiều hôm qua mình không nên nổi giận với cậu. Cậu tha lỗi cho mình nha."
Vương Mộng Khuê nhìn chằm chằm bài thi tiếng Anh trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thiển Hạ than phiền: "Thiển Hạ, dạo này mình nhịn cậu đủ rồi. Không những chiều hôm qua, cậu mấy ngày nay hầu như ngày nào cũng nổi giện vô cớ với mình. Rốt cuộc là cậu xảy ra chuyện gì? Trước đây cậu đâu có nóng tính như vậy, cũng không cố tình gây sự!"
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi…" Lâm Thiển Hạ chột dạ. Cô nghĩ, nhất định vì mình bị tòa soạn thúc giục nộp bài nên trở nên nóng nảy, tính khí thất thường như vậy. Thật may cô đã hạ quyết tâm phải hủy hợp đồng, nếu không tình bạn giữa các cô cho dù tốt đẹp cũng sẽ có một ngày Vương Mộng Khuê không chịu nổi cô nữa tuyệt giao với cô luôn.
"Mình đảm bảo với cậu tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa! Tin mình đi!" Lâm Thiển Hạ vội vàng cam đoan.
. . . . . .
Ngày hôm sau, Lâm Thiển Hạ đến phòng làm việc Lan Gia Thành từ sớm.
Có lẽ cô đi hơi sớm, Lan Gia Thành còn chưa đi làm, cửa văn phòng đóng chặt, vì vậy cô đành phải đứng ngoài cửa chờ.
Lan Gia Thành vừa tới phòng làm việc đã thấy Lâm Thiển Hạ đứng ở cửa, ông kinh ngạc hỏi "Em tới đây làm gì? Hôm nay là ngày cuối cùng nộp bài, chẳng lẽ em tới nộp bài sao? Không phải đã nói chỉ cần gửi bài vào email cho thầy được rồi?"
"Không phải vậy, hiệu trưởng, em có chuyện muốn tìm thầy." Vẻ mặt Lâm Thiển Hạ nghiêm túc, nhìn Lan Gia Thành như kẻ thù lớn nhất của nhà họ Lâm.
Ngài hiệu trưởng này vừa nhìn đã biết là người giảo hoạt. Mà cô còn quá non, chưa từng trải đời, rồi hiểu biết ít về các tranh chấp pháp lý. Nếu ông dọa dẫm một chút đã thê thảm. Cô biết Tập Vi Lương có chút tiền tiết kiệm, nhưng lần trước trả chi phí thay thận cho chú anh đã tốn không ít số tiền tiết kiệm, bây giờ không thể chi trả được số tiền quá lớn.
Lâm Thiển Hạ đột nhiên rất hối hận, tối hôm qua mình không đi bổ sung kiến thức pháp luật.
"Chuyện gì?" Lan Gia Thành mở cửa bước vào phòng làm việc, thuận tiện lấy ghế đựa cho Lâm Thiển Hạ."Ngồi đi."
"Em không cần ngồi." Lâm Thiển Hạ khăng khăng muốn đứng, dường như cảm thấy mình như vậy có thể cao hơn Lan Gia Thành một ít, khí thế cũng không thua ông quá nhiều. "Em nghĩ em không thể thực hiện đúng giao kết hợp đồng, một tháng nộp 3 bài báo lên tòa soạn, nên bây giờ em tới để bàn với thầy về việc bồi thường." Cô cảm thấy rất chột dạ, nói thế nào cũng là mình không thực hiện đúng điều khoản, từ góc độ luật pháp hay đạo đức đều là mình sai.
Lan Gia Thành sững sờ, trầm mặc hồi lâu. "Tại sao? Em không thích văn học sao?"
"Không phải không thích, mà là viết không được." Lâm Thiển Hạ nhìn Lan Gia Thành, kinh ngạc phát hiện sự thất vọng trong mắt Hiệu trưởng đại nhân. giờ Cô mới hiểu được, thì ra hiệu trưởng luôn rất coi trọng mình.
Lâm Thiển Hạ không biết tại sao đột nhiên sống mũi đau xót, nước mắt thi nhau chảy ra.
"Hiệu trưởng, em xin lỗi." Bây giờ cô cũng không thuần túy là bởi vì đau lòng tiền, càng nhiều hơn là bởi vì đau lòng cùng xấu hổ.
"Ôi, thầy còn chưa nói gì, em đã khóc?!" Lan Gia Thành bị dọa cho giật mình, ông lần đầu tiên gặp một học sinh yếu đuối như vậy, nói thế nào cũng là người trưởng thành rồi, lại giống một đứa bé nói khóc sẽ khóc.
"Xin lỗi… Em rất tiếc…" Lâm Thiển Hạ vội vàng lau nước mắt, nghẹn ngào nói xin lỗi. Cô cũng không hiểu gần đây mình bị làm sao, cảm thấy rất dễ xúc động.
"Được rồi, được rồi, thầy cũng không yêu cầu em bồi thường tổn thất gì hết, em quay về đi." Lan Gia Thành nhìn nước mắt Lâm Thiển Hạ chảy mãi không ngừng, vội vàng vẫy tay bảo cô quay về.
Việc Lâm Thiển Hạ hủy hợp đồng, đối với tòa soạn của Lan Gia Thành không có tổn thất gì. Tòa soạn Điền Viên cũng có chút danh tiếng trong cả nước, bài báo mỗi ngày tòa soạn bọn họ nhận từ các nơi không thiếu. Chỉ là Lâm Thiển Hạ sinh viên trường ông, lại là một trong số ít có tài viết văn, ông xem cô như học trò cưng của mình, muốn bồi dưỡng giỏi hơn nữa.
Người làm nghề giáo là như vậy, học sinh ưu tú chính là thành tựu của họ.
Lâm Thiển Hạ không thể viết bài cho tòa soạn của mình, Lan Gia Thành không mức đau lòng, nhưng không khỏi có chút thất vọng.
. . . . . .
Lâm Thiển Hạ không ngờ chuyện được giải quyết nhẹ nhàng như vậy, hơn nữa không cần phải bồi thường, cô rất vui vẻ, đánh răng rửa mặt sớm, chuẩn bị lên giường ngủ.
Ban đêm, Lâm Thiển Hạ ngủ không được yên giấc, hầu như toàn gặp ác mộng. Cô mơ thấy trong bụng mình có vật gì đó đang chuyển động, giống như trong Tây Du kí, Tôn Ngộ Không chui vào bụng công chúa Thiết Phiến, ở bên trong quấy phá, tra tấn. Cô đột nhiên cảm thấy đau bụng như chết đi sống lại, lập tức giật mình tỉnh lại.
Lâm Thiển Hạ mở mắt, ý thức dần dần khôi phục may mắn thì ra đây chỉ là ác mộng. Không đợi cô thở phào nhẹ nhõm, liền hoảng sợ nhìn bóng đen đang nằm trên giường cô, đôi mắt kinh ngạc đang nhìn mình chằm chằm.
Con ngươi màu hổ phách trong nháy mắt mở to.
Một tiếng hét chói tai phá vỡ buổi đêm yên tĩnh ở trường đại học K.
Lâm Thiển Hạ thét lên một tiếng, sợ đến mức hôn mê.
Trong ký túc xá đột nhiên có tiếng động đùng đùng, cái bóng đen kia hình như bây giờ mới phản ứng, kinh sợ chạy ra ngoài.
Vương Mộng Khuê cũng giật mình tỉnh lại. Cô run rẩy vén màn lên đúng lúc nhìn thấy bóng đen vừa chạy ra khỏi cửa phòng ký túc xá, nhờ ánh trăng cô nhìn thấy một đôi giày denim màu lam nhạt.
"Có ăn trộm! Có ăn trộm!!" Vương Mộng Khuê bị dọa đứng tim kêu lên."Thiển Hạ… Thiển Hạ…" Cô gọi tên Lâm Thiển Hạ, đợi lâu vẫn không có tiếng đáp lại.
Vương Mộng Khuê luống cuống, mở đèn lên, bò lên giường Lâm Thiển Hạ.
Cô phát hiện Lâm Thiển Hạ nằm im ở trên giường, hình như vẫn còn ngủ say. Vương Mộng Khuê cố gắng lay cô dậy, phát hiện cô không chỉ không tỉnh lại, mà cả người lạnh lẽo. Cô cảm thấy tình huống này không ổn, nghĩ thầm Lâm Thiển Hạ có phải bị tên ăn trộm kia hạ thuốc mê không, giở chăn lên mới giật mình phát hiện một vũng máu từ chân của cô chảy ra.
Vương Mộng Khuê không thể tin che miệng sợ ngây cả người. Đây là chuyện gì?! Cô hình như đã hiểu rồi, thảo nào gần đây Lâm Thiển Hạ khác thường như vậy…
Vương Mộng Khuê mặc dù chưa trải đời, nhưng cũng trải qua không ít cực khổ. Khi còn bé, chủ nợ thường tới cửa nhà cô đòi nợ, cha cô phải quỳ xuống cầu xin chủ nợ khất nợ thêm vài ngày, mẹ cô cũng phải quỳ xuống lời van xin. Có lúc chủ nợ không vui sẽ đánh đập cô cha mẹ, những cảnh hỗn loạn quá quắt đó cô không chỉ trải qua một lần.
Vương Mộng Khuê vội vàng ép buộc mình trấn định lại. Ôm lấy thân thể Lâm Thiển Hạ không ý thức cẩn thận cõng trên lưng cố gắng cõng cô từ trên giường đến bệnh viện .
May mà thân hình Lâm Thiển Hạ nhỏ nhắn, ở nhà Vương Mộng Khuê thường làm việc đồng áng, cho nên cô có bề ngoài nhìn thì mong manh, thật ra sức lực của cô không nhỏ. Huống chi đang trong tình huống nguy cấp, con người thường sẽ phát huy hết khả năng của mình.
Vương Mộng Khuê vừa khóc vừa lo lắng cõng Lâm Thiển Hạ xuống lầu. Không biết có phải vì quá khuya tất cả mọi người đang say ngủ hay không, hình như không có ai bị tiếng thét chói tai của hai người đánh thức, cả tòa nhà tỉnh mịch đáng sợ, quanh quẩn cô chỉ có tiếng thở dốc nặng nhọc.
Vương Mộng Khuê cõng Lâm Thiển Hạ, bởi vì sợ cả người cô run rẩy, vài lần cô suýt nữa kéo theo Lâm Thiển Hạ té xuống cầu thang.
Giống như một thế kỷ trôi qua, họ rốt cuộc lảo đảo đến tầng một, Vương Mộng Khuê đã mệt thở không ra hơi, cả người cũng ngã xuống. Một tay siết chặt Lâm Thiển Hạ trên lưng, một tay dùng sức đập cửa phòng nhân viên quản lý, gào khóc: "Bác ơi! Bác ơi!… Cứu người… Bạn cùng phòng của cháu xảy ra chuyện… Bác…"
Ký túc xá rộng lớn yên tĩnh lúc lâu mới xôn xao.
Quản lý ký túc xá mở cửa, nhìn thấy Lâm Thiển Hạ nằm trên lưng Vương Mộng Khuê không còn chút sức sống lập tức chạy vào trong phòng bấm 120.
Quản lý ký túc xá là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, ông nói chờ xe cứu thương sợ sẽ không kịp, liền lấy xe của công ty tranh thủ đưa Lâm Thiển Hạ đến bệnh viện.
Lâm Thiển Hạ được bác quản lý ký túc xá a di đưa vào trong phòng cứu cấp, Vương Mộng Khuê chạy về phía y tá trực đêm vừa khóc vừa la: "Cậu ấy hình như sảy thai, từ chân cô có máu chảy ra, cô mau gọi bác sĩ tới cứu cậu ấy. . . . . ."
Đối với tình huống này y tá không hề kinh sợ thuần thục điều trị cho Lâm Thiển Hạ bằng các biện pháp thích hợp, gương mặt lạnh lùng.
Không lâu sau bác sĩ cuối cùng đã tới. Vương Mộng Khuê thấy bác sĩ giống như vớ được cây cỏ cứu mạng, khóc nói: "Bác sĩ, bạn tôi hình như sảy thai, mau khám cho cậu ấy…"
Nói xong, cô không chịu nổi hôn mê bất tỉnh.