Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
[ Tứ ca:
Kính thư. ]
Dận Chân nhìn dòng chữ quen thuộc này, khóe miệng lộ ra nụ cười, tiếp tục nhìn xuống, bên trong đều là lải nhải, cằn nhằn của y về chút việc nhỏ trong quân doanh, nhưng hắn dường như thấy được bộ dáng bình thường của Dận Hữu ở trong quân doanh.
Dận Chân cười rất thoải mái, nghĩ thế nào cũng không ngờ tiểu hài tử bên cạnh mình vốn tròn tròn như thịt viên lại cùng binh lính đánh cuộc thắng được nửa bát dưa muối ướp, thứ ấy hắn dù chưa từng ăn qua, nhưng đã từng thấy, đen thùi, ăn không ngon lắm.
Trang giấy cầm trong tay so với loại mình hay dùng rất kém, thậm chí vết mực còn nhuộm qua mặt sau, làm cho bức thư thoạt nhìn có chút không sạch sẽ, nhưng Dận Chân cảm thấy tâm tình mình vô cùng tốt, nghĩ đến bộ dạng Dận Hữu nằm bò trong quân trướng viết thư, ý cười trên mặt hắn cũng nhịn không nổi nữa.
Đem thư cất vào phong bì, Dận Chân nhìn về phía Tiểu Lộ Tử đang đứng ở trong góc, “Đem giấy bút lại đây.”
Viết thư hồi âm, Dận Chân quyết định sai người làm chút thịt khô mang đến cho Dận Hữu, tránh cho y ngay cả chút dưa muối cũng hiếm lạ, thật sự rất mất hình tượng, khó trách hoàng a mã cười mắng y là đi kiếm ăn.
Mùa thu năm Khang Hi thứ ba mươi tư, Cát Nhĩ Đan dẫn ba vạn kỵ binh tiến vào phía đông, mượn binh Sa hoàng, tuyên bố xâm lược, Phí Dương Cổ và Mã Tư Khách vội dẫn binh trấn thủ trên sông Khắc Lỗ Luân, Dận Hữu cũng đi theo, lúc ấy tại biên quan vẻn vẹn không đến hai vạn binh lính, trong chốc lát toàn quân cao thấp bày trận địa sẵn sàng đón tiếp quân địch.
Quân tình được truyền đến thiên thính, chiến tranh đã có từ sáu năm trước, Cát Nhĩ Đan sau khi đại bại không ngờ lại ngóc đầu dậy, Khang Hi hiển nhiên rất tức giận, lập tức cùng các a ca và thần tử thương lượng đối sách.
Tình huống trước mắt là phải chiến, nhưng thấy Thanh binh chưa quen thuộc địa hình, Khang Hi quyết định dùng chiến lược một nông phu một con ngựa, tập hợp mười vạn người chuẩn bị thân chinh, nhân số vượt qua cả Cát Nhĩ Đan, các hoàng tử đã trưởng thành, trừ Thái tử lưu lại xử lý chính vụ, toàn bộ đều tùy quân đi trước.
Tháng giêng năm Khang Hi thứ ba mươi lăm, Đại a ca lĩnh Chính Hoàng kỳ, Tam a ca lĩnh Tương Hồng kỳ, Tứ a ca lĩnh Chính Hồng kỳ, Ngũ a ca lĩnh Tương Lam kỳ, Bát a ca lĩnh Chính Lam kỳ, chia ra ba đường tiến tới sông Khắc Lỗ luân.
Phí Dương Cổ nhận được ý chỉ cho hắn và Thất a ca hội hợp cùng quân tây lộ, lập tức không dám khinh thường dẫn theo mấy ngàn người chạy tới Trữ Hạ. Mã Tư Khách dẫn binh tới trung lộ tập họp.
Dận Hữu ngồi trên lưng ngựa, nhìn binh lính phía sau lộ vẻ mệt mỏi, trong lòng ẩn ẩn có chút lo lắng, y biết cuộc chiến lần này sẽ đạt được thắng lợi rất lớn, nhưng cái giá phải trả cũng không hề nhỏ.
“Báo, mười dặm phía trước xuất hiện gần năm vạn binh lực quân ta.”
“Tốt lắm,” sắc trời nay đã tối, thủ hạ mình hiện giờ chỉ có hơn ba ngàn binh mã, dọc theo đường đi cứ lo sợ gặp phải binh mã Cát Nhĩ Đan, đều chưa từng nghỉ ngơi tốt, đã gặp được quân tây lộ, có thể thở ra một hơi, ít nhất tối nay tất cả mọi người đều có thể nghỉ ngơi cho tốt, Phí Dương Cổ giơ tay, “Hạ lệnh toàn quân dồn hết tốc độ tiến về phía trước.”
Chính Hồng kỳ và Chính Lam kỳ phân đến tây lộ quân, ban đêm đám người Dận Chân vừa đóng doanh trướng xong, chợt nghe thấy binh lính báo lại, nói là Phủ Viễn tướng quân và Thất a ca đến, hắn nghe vậy nhanh chóng bước ra màn trướng, vừa vặn gặp Dận Tự cũng bước ra ngoài, hai người khách sáo cười cười, ăn ý tiến lên nghênh đón Phủ Viễn tướng quân.
Dận Chân xa xa liền nhìn thấy thân ảnh y và Phí Dương Cổ đồng thời xuất hiện, khôi giáp màu bạc mặc trên người y ở trong đêm tỏa ra ánh sáng bạc, y hình như đã cao lớn hơn, nhưng hình như vẫn gầy như trước. Vốn đang bất an, trong một khắc nhìn thấy người, mới tính là chân chính yên lòng.
“Tứ a ca, Bát a ca.” Phí Dương Cổ xuống ngựa, binh lính phía sau tự giác chạy tới an bài màn trướng.
Dận Chân và Dận Tự nhìn sắc mặt đoàn người mỏi mệt, liền biết bọn họ chạy thẳng đến đây, Dận Chân tiến lên đỡ lấy Phí Dương Cổ cùng Dận Tự đi vào màn trướng, “Na Lạp tướng quân, trời không còn sớm, ta và ngươi cũng không cần khách sáo, nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm ngày mai còn khởi hành.”
“Làm phiền Tứ a ca và Bát a ca rồi,” Phí Dương Cổ liếc nhìn Dận Hữu đi theo phía sau, “Thất a ca, ta đi nghỉ ngơi trước vậy.”
Dận Hữu ôm quyền, “Na Lạp tướng quân, mời ngài đi trước .” Nhìn Phí Dương Cổ vào quân trướng, Dận Hữu mới tháo mũ giáp, lau đi cát bụi trên mặt, “Tứ ca, đừng nói gì hết, trước tiên an bài chậu nước cho ta rửa mặt đi, cả tháng nay ta vẫn trông coi, chỉ sợ Cát Nhĩ Đan đánh bất ngờ, mùi hôi trên người cũng đủ làm chết muỗi rồi.”
Dận Tự nghe vậy, cười nói, “Thất ca có thể làm muỗi chết hay không ta không biết, nửa năm không thấy, thất ca hình như đen hơn.”
“Mỗi ngày lăn lộn trong bùn, có thể không đen sao?” Dận Hữu cảm thấy mũ giáp mình đều có mùi chua, nửa người tựa trên thân Dận Chân, “Tứ ca, ta vừa mệt vừa khát, mang ta vào trướng ngươi đi.”
Từ một khắc nhìn thấy Dận Chân, Dận Hữu toàn thân liền buông lỏng, thần kinh vốn căng thẳng cũng buông lỏng, liền cảm thấy toàn thân mình đều đau nhức, hận không thể nằm xuống ngủ ngay.
“Nước ấm ta đã chuẩn bị xong, ” Dận Chân tìm một tiểu binh nói, “Gọi người múc hai thùng nước, một thùng mang đến chỗ Na Lạp tướng quân, một thùng đến trướng ta.”
Ghé sát vào, xác thực ngửi được vị chua trên người Dận Hữu, ngày xưa ở trong cung, Dận Hữu chưa từng chịu khổ như thế, Dận Chân đỡ người đang nửa tựa trên thân mình, nói với Dận Tự một bên: “Bát đệ, ta đưa Thất đệ vào trướng trước, ngươi cứ thong thả.”
Dận Tự cúi chào, “Tứ ca, Thất ca đi thong thả.” Đưa mắt nhìn huynh đệ hai người bỏ đi, Dận Tự khẽ rũ mắt, nay quân chủ lực tây lộ là Phí Dương Cổ, Tứ ca và Thất ca từ trước đến nay thân thiết, ngược lại mình ở nơi này muốn tìm cái tốt cũng không được, tình hình như vậy có phải chính là hoàng a mã muốn? Trong mắt lộ ra một tia trào phúng, nhìn hai binh lính mang một thùng nước lớn đi về phía bên này, hắn cười cười, xoay người trở về trướng của mình.
Nhìn thấy hơi nước trong suốt, Dận Hữu rốt cuộc cũng có xíu sức sống, y vừa cởi khôi giáp trên người ra, vừa nói: “Tứ ca, cuối cùng cũng tụ họp thành công với ngươi, bằng không ta còn phải khổ sở thêm mấy ngày nữa.”
Thân hình vốn trắng nõn hiện tại biến thành màu lúa mạch, nửa người trên đã lộ ra, nửa người dưới cũng chỉ thừa lại cái khố ngắn, cũng không để ý dùng một cái thùng lớn đựng nước tắm, lấy khăn vải một bên thấm ướt rồi lau người, lau đi mồ hôi trên người, y thoải mái thở ra tiếng.
Dận Chân vốn ngồi ở trên giường gỗ thô sơ nghe được tiếng thở dài của Dận Hữu, tầm mắt vốn đang nhìn về phía đỉnh trướng rốt cục cũng dời tới hướng Dận Hữu, da thịt màu lúa mạch hơi nhạt, còn có khố ngắn bị nước thấm ướt dán lên trên cặp mông, cái mông tròn xinh đẹp, còn có tóc đen xỏa rối tung ở sau lưng. . . Bạn đang �
Dận Hữu mạnh mẽ quay đầu, đối diện tầm mắt của Dận Chân, Dận Chân trong lòng hoảng hốt, cảm giác bí mật bất kham nằm sâu trong nội tâm mình đã bị phát hiện.
“Tứ ca, ngươi không sao chứ?” Dận Hữu hỏi.
Dận Chân lắc đầu.
“Vậy đấm lưng cho ta đi, tay ta mỏi quá.”
Dận Chân: . . .
Cái gọi là tâm lý ỷ lại chính là đây, một mình cô độc, có khổ cũng phải chịu, nay nhìn thấy người xưa nay luôn chiếu cố mình, con lười trong xương liền chui ra.
Dận Hữu ngồi ở trên ghế, híp nửa mắt ngủ gà ngủ gật, mà Tứ a ca Đại Thanh chịu mệt nhọc ngồi xổm thay y kì lưng, còn cẩn thận chú ý lực đạo, chỉ sợ người nào đó tùy thời bởi vì ngủ gà ngủ gật có thể té ngã.
Tay cẩn thận lướt qua lưng, Dận Chân lại cẩn thận thay Dận Hữu gội đầu, “Duỗi tay phải.”
Cánh tay phải duỗi ra, cái khăn ấm áp phủ lên.
“Tay trái.”
“Chân.”
“Chân ta tự mình làm,” cơn buồn ngủ của Dận Hữu vơi đi hơn phân nửa, thật sự xấu hổ nếu để Ung Chính hoàng đế tương lai vì mình chà đùi, lương tâm của y sẽ bị mèo cào mất: “Tứ ca, ngươi giúp ta tìm cái khố sạch sẽ là được, còn lại ta rất nhanh sẽ xong.”
“Được rồi, ngươi sớm tắm xong, hiện tại trời lạnh, đừng để bị cảm, ” Dận Chân cũng không kiên trì, để tránh đối phương trong lòng sinh nghi, hắn tiếc nuối nhìn Dận Hữu trần trụi, lưng, cánh tay, phần eo cùng với. . . bên dưới.
Quên đi, nước ấm nấu ếch, cái gì đến rồi sẽ đến, tránh dọa người chạy.
Đứng dậy lục tìm y khố trong bao y phục của mình, Dận Chân cầm lấy bộ chưa từng mặc qua, do dự một chút, lại thả trở về, thay lại một cái khố chưa mặc và một bộ y phục từng mặc qua, quay đầu nhìn về phía người nào đó đang chà bắp đùi mình, “Y phục ta mặc rồi nhưng khố thì chưa, có được không?”
“Được, không sao,” Dận Hữu nhớ tới y phục của mình nhìn không ra màu gốc, quần áo Tứ ca có cũ một chút, so ra vẫn tốt hơn của mình nhiều, nhưng có lẽ hơi lớn.
Tiếp nhận trung y và khố, chỉ trong nháy mắt khi Dận Chân xoay người, Dận Hữu lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mặc quần, lại chậm rì rì thay y phục, sờ sờ màu sắc trắng thuần kia, cảm khái nói, “Đã lâu không mặc quần áo trắng như vầy.”
Dận Chân nghe mà xót lòng, đem y kéo đến giường gỗ ngồi xuống, lấy khăn lông khô thay y lau tóc, “Nửa năm này, ngươi phải chịu khổ rồi.”
Dận Hữu cũng không để ý, tự mình gục lên trên đầu gối Dận Chân, tìm cái tư thế thoải mái cho hắn giúp mình lau khô tóc, “Không sao, chẳng bao lâu nữa, ngươi cũng sẽ giống ta, sớm thích ứng cũng tốt.”
Dận Chân nghe vậy liền cười, cẩn thận giúp y lau tóc, “Vậy, về sau Thất đệ phải giúp ta thích ứng với cuộc sống trong quân doanh.”
“Không thành vấn đề,” Dận Hữu ngáp một cái, nhưng vẫn cố nén mệt mỏi, “Tứ ca, ngươi gần đây ổn chứ?”
“Tốt lắm,” Dận Chân kéo cái chăn trên giường đắp lên người y, mới tiếp tục động tác vừa rồi, “Ta cho người làm thịt khô cho ngươi, ăn ngon không?”
“Bị Mã Tư Khách tướng quân cùng Na Lạp tướng quân thu hết một phần, cho mấy binh lính một phần, còn lại ta đều ăn, hương vị không tệ,” Dận Hữu dụi dụi mắt, “Sau khi trở về, ngươi lại cho ta thêm đi.”
“Chỉ sợ sau khi trở về, ngươi liền ăn không vô những thứ này,” Dận Chân nhớ tới thịt khô kia vốn không có mùi vị gì nhưng nghe từ trong miệng Dận Hữu nó lại trở thành thức ăn ngon, lại nhớ tới Dận Hữu ngày thường thích ăn mỹ thực, trong lòng lại đau nhói, “Khi trở về, ta sẽ sai đầu bếp quý phủ làm thức ăn ngon cho ngươi, tháng trước quý phủ vừa mời thái sư phó Dương Châu đến, mùi vị thức ăn cũng không tệ.”
Dận Hữu nuốt nước miếng, “Tứ ca, ngươi đừng nói nữa, nói xong ta liền đói bụng.”
Dận Chân nghe vậy cười chua xót, càng thêm đau lòng.
Chẳng được bao lâu, hô hấp của người nằm trên gối mình trở nên đều đằn, Dận Chân buông khăn lông trong tay, thật cẩn thận đặt y ngay ngắn trên giường, ánh mắt dừng ở dung nhan đang ngủ vô cùng an bình của y, cuối cùng cũng nhịn không được khô khốc từ nơi kia, nhẹ nhàng hôn trộm trên môi y một cái, mới thoát y phục trên người tiến vào chăn với Dận Hữu.