Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đột nhiên từ nụ cười rạng rỡ tuyệt sắc của nàng ấy nhìn thấy một tia đau khổ.
Đúng vậy, sắc đẹp trời sinh luôn là con d.a.o hai lưỡi.
Đợi xe ngựa đi đến cổng thành, nàng ấy muốn xuống xe.
"Nhuận Nguyệt, ngươi thật ít nói. Bây giờ phải tạm biệt nhau rồi, ngươi có gì muốn nói với ta không?"
Ta cúi đầu suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên: "Chúng ta đều là nữ nhân, ta cũng không giống như ngươi, có một cái miệng khéo nói…"
Nàng ấy nheo mắt nhìn ta cười: "Cho nên những lời Nhuận Nguyệt nói đều là lời thật lòng."
"Chúng ta đều là nữ nhân…" Ta dừng lại một chút.
Nàng ấy dần dần ngừng cười, nghiêm túc nhìn ta.
Ta cố gắng diễn đạt rõ ràng ý của mình.
"Chúng ta đều là nữ nhân, ta hy vọng ngươi xinh đẹp, khỏe mạnh, tự do, an lạc, cả đời này muốn gì được nấy, làm gì cũng không phải lo lắng."
Trong mắt Tĩnh Công Chúa dần dần nhuốm lên ý cười chân thành nhất.
Nàng ấy nghiêng người nhẹ nhàng ôm ta.
"Chúng ta đều là nữ nhân. Ta cũng hy vọng Nhuận Nguyệt, lần này đi sẽ tung cánh bay cao, cả đời này tự do tự tại."
20
Trải qua một chặng đường dài, ta và Ôn Nhi bình an đến nước Tần.
Ôn Nhi còn nhỏ, trên đường bị ốm một lần, may mà có Trương Lỗ, chính là Trương Thái Y nước Ngụy ngày xưa đi cùng.
Thật ra ông ấy và ta cũng ở trong hoàn cảnh tương tự, đều là những người tài giỏi bị đào thải.
Phía trước đã nói, thời đại này nguồn lực y tế vô cùng khan hiếm, thần y như ông ấy thực sự không nên bị kỹ thuật làm đẹp của Vương Nhàn áp đảo.
Vì vậy, vừa đến nước Tần, chưa gặp Dương Công chúa, ta đã tiến cử ông ấy cho Vương hậu nước Tần trước.
Khi ông ấy quay về, kích động đến mức hai chòm râu dê vểnh ngược lên.
"Ta đã gặp Dương Công chúa!"
Ta cười nói: "Dương Công chúa phá lệ triệu kiến? Chúc mừng chúc mừng."
Trương Lư thậm chí còn rưng rưng nước mắt.
Ta: "…"
Ông ấy lùi lại một bước, thi lễ thật sâu với ta
"Thế gian phải có Bá Nhạc trước, rồi mới có Thiên Lý Mã. Đa tạ ân tình thành toàn của phu nhân, lão phu cũng chúc mừng phu nhân tìm được minh chủ."
Ông ấy nói vậy làm ta càng thêm kỳ vọng.
21
Dương Công chúa cho triệu kiến vào đêm hôm sau, trực tiếp gọi ta vào tẩm cung của nàng.
Lần đầu gặp mặt, ta vô cùng chấn động .
Có những người, cho dù không đội vương miện, ngươi cũng sẽ biết nàng là bậc đế vương ngạo nghễ thiên hạ.
Dương Công chúa khoảng bốn mươi tuổi, khoác trên mình bộ hắc y sang trọng của nước Tần.
...
Mặc dù giữa đôi lông mày có nét mỹ mạo tương tự như muội muội của mình, nhưng nàng lại để mặt mộc, tóc mai đã điểm bạc.
Khí thế của nàng trầm ổn như núi biển, nhưng dung mạo lại ôn hòa.
Sau đó, nàng mở miệng.
"Nhuận Nguyệt, ngươi có cần muốn ông không?"
Ta: "…"
Nàng hứng thú nói: "Có tài tử, cũng có võ tướng, còn có người giỏi ca múa, chỉ cần ngươi thích, nhất định sẽ nghe lời."
Ta đau đầu nói: "Điện hạ, ta không muốn đàn ông."
Nàng ấy còn hỏi ta: "Tại sao?"
Ta vốn không giỏi ăn nói, bây giờ lại bị vị công chúa không theo lẽ thường này làm cho có chút choáng váng.
Nghẹn một lúc lâu, ta mới nói: "Đàn ông có ích gì? Chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của ta mà thôi."
Dương Công chúa cười ha hả, dáng vẻ vô cùng phóng khoáng, nhưng lại dò xét ta: "Vì ngươi bị Tôn Viêm phụ bạc nên mới bỏ đến nước Tần, đúng không?"
Ta hiểu ý của nàng, lập tức nghiêm túc nói: "Công chúa, Vệ Nhuận Nguyệt bây giờ, chỉ là Vệ Nhuận Nguyệt học thành văn võ nghệ, bán cho đế vương gia."
Cho nên chuyện đàn ông gì đó thực sự đã buông bỏ rồi, ta chỉ đến để tìm kiếm tiền đồ.
Nàng hao tâm tổn sức đón ta đến đây, nhưng quân thần gặp mặt, thăm dò lẫn nhau là chuyện tất yếu, ta hiểu điều đó.
Dương Công chúa suy ngẫm lời nói của ta, cười nói: "Học thành văn võ nghệ, bán cho đế vương gia. Vệ Nhuận Nguyệt, ngươi là bảo vật vô giá, ta lời to rồi."
Nói xong, nàng đứng dậy, đi đến trước bàn sách, vén tấm màn che khổng lồ lên.
Ta kinh ngạc đứng dậy.
Đó là một bức địa đồ các nước to lớn, chuẩn xác, vượt xa bản đồ của nước Ngụy.
Dư đồ như vậy đủ khiến cho mỗi võ tướng đương thời phải hoa mắt, say mê.
Dương Công chúa dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve dư đồ.
Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.
"Ta đã mất mười năm, tập hợp danh thợ nổi tiếng thiên hạ, mới chế tạo ra bức địa đồ này, chính là đang đợi một danh tướng xuất chúng."
Giây phút ấy, ta thậm chí còn có chút kính sợ lùi lại một bước.
Nàng nhìn ta, mỉm cười, trong lòng đã hiểu rõ, tựa như một bậc trưởng bối, nhìn thấu sự nhút nhát của vãn bối, lại bao dung.
"Ta đã nghiên cứu qua từng trận chiến của ngươi, chắc chắn ngươi chính là người ta đang đợi, là chủ nhân của bức địa đồ các nước này."
Thì ra là vậy.
Thì ra đây chính là nguyên nhân Trương Lư sau khi gặp nàng lại nước mắt lưng tròng.
Kẻ sĩ nguyện c.h.ế.t vì tri kỷ, quả nhiên nàng vừa gặp đã khiến người ta cam tâm tình nguyện xả thân vì nàng.
Ta trầm giọng nói: "Thần, tất không phụ công chúa."
Nàng đỡ ta dậy, cười nói: "Ta, cũng lập lời thề không phụ khanh."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");