Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“A Kỳ?” Nghê Miểu gọi một tiếng nhưng không có ai đáp lại.
Cô nhíu mày, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Cảnh tượng trước mặt lập tức thay đổi, giường phẫu thuật hỏng hóc cũ kĩ trước mặt khôi phục nguyên dạng, trên giường còn có một người phụ nữ mang thai đang nằm, lúc này người phụ nữ ấy không có chút động tĩnh gì, trước giường phẫu thuật là ba bác sĩ, đang khoa tay múa chân chỉ trỏ gì đó trước cái bụng lớn của người phụ nữ.
Theo sau, họ không chút do dự hạ dao phẫu thuật xuống, ngay sau đó, bọn họ lấy từ trong bụng sản phụ ra một hình hài trẻ con còn mang theo vết máu, đứa trẻ không hề khóc, bác sĩ cũng không giúp đứa trẻ rửa sạch nước ối hay cắt cuống rốn, mà một y tá đứng cạnh nhanh chóng đi tới, xách theo một cái thùng nhựa không biết lấy ra từ chỗ nào. Bác sĩ thuận tay ném đứa trẻ vào thùng. Sau đó cô y tá đó xách chiếc thùng rời khỏi phòng.
Lúc này, máy móc ở mép giường kêu tích tích, bác sĩ cũng không tận tâm cứu giúp sản phụ, để cô ấy xuất huyết mà chết.
Khung cảnh lại thay đổi, bác sĩ đi ra khỏi phòng phẫu thuật, lắc đầu với người nhà đang nôn nóng chờ đợi.
Ngay sau đó, những tiếng khóc than lần lượt vang lên.
Nhìn người đàn ông đang phải chịu đựng thống khổ dựa lưng lên tường rồi trượt người ngồi xổm xuống, trong mắt bác sĩ thậm chí không có đến một gợn sóng.
Hình ảnh hiện lên trước mặt Nghê Miểu lại tiếp tục biến hóa, bây giờ mọi thứ trước mặt cô đã khôi phục lại cảnh tượng hoang tàn ban đầu.
A Kỳ đang chịu đựng đau đớn nằm trên giường phẫu thuật xập xệ, bên cạnh anh ấy còn có một thanh niên khác nữa.
Nghê Miểu đưa tay lướt qua mặt A Kỳ, ánh sáng chợt lóe, A Kỳ động đậy rồi tỉnh lại.
Lúc tỉnh lại anh ấy còn hoảng sợ thở hổn hển, nhìn quanh bốn phía, trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi khiến Nghê Miểu ngạc nhiên lui ra sau một bước.
“Đại sư, cô tới rồi, tôi vừa mới, suýt chút nữa bị... suýt chút nữa bị...” A Kỳ cúi đầu nhìn cái bụng hoàn hảo không bị tổn hại gì của mình, vừa mới nãy tên bác sĩ kia cầm dao đi tới bên người anh ấy, cảm giác khi lưỡi dao lạnh lẽo đặt ở trên bụng vẫn còn rõ ràng như hiện trước mắt.
Nghê Miểu mặt không biểu cảm nhìn anh ấy: “Lần trước anh đã trải qua một lần rồi, sao vẫn còn thích chạy tới mấy nơi như này nữa, đã vậy đi chỗ nào thì không đi, chọn ngay cái bệnh viện nhiều tà ma nhất, nếu tôi không tới kịp thời, anh có biết kết cục của anh sẽ ra sao không? Có khi ngày mai còn được lên trang đầu của tin tức xã hội đấy.”