Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giản Ánh An lấy lại tinh thần, nhận ra Tần Miên Miên đang hỏi chuyện vừa rồi.
Trên danh thiếp không có dấu hiệu lừa đảo, có thể tự tin bảo họ về nhà chuyển lời với phụ huynh thì hẳn không phải phường lừa gạt.
Hẳn là người của tổ sản xuất chương trình thiếu nhi kia đến trung tâm thương mại chơi, tình cờ bắt gặp Tần Miên Miên trông vừa hoạt bát lại còn đáng yêu nên muốn mời cô bé tham gia.
Giản Ánh An hỏi: "Vậy Miên Miên có muốn tham gia chương trình không?"
Cô vẫn còn đang nhớ đến chuyện thù lao quay chương trình, lúc này thù lao quay phim còn chưa được chỉnh đốn và cải cách, Miên Miên chỉ là một khách mời nho nhỏ, chắc cũng chỉ kiếm được một ít.
Quan trọng nhất là nhà họ Tần sẽ không đồng ý để Tần Miên Miên đi quay chương trình.
Trong lòng Giản Ánh An hiểu rõ nhưng không có nghĩa là cô không quan tâm phần thù lao này, chỉ cần lấy số tiền đó đầu tư vào công ty, tuyển thêm nhiều người nữa là có thể phát triển công ty trở nên lớn mạnh hơn. Đến lúc đó, cả thành phố này và công ty sẽ trở thành một khối không thể tách rời.
Ở đâu có nhiều gia đình giàu có thì ở đó sẽ cần quản gia.
Theo thói quen cô bắt đầu tính toán chuyện công ty, suy nghĩ làm sao để kiếm tiền, làm sao để lớn mạnh hơn, chuẩn bị cho công cuộc quật ngã Tần gia.
Giản Ánh An đi về phía trước một đoạn ngắn rồi mới phát hiện Miên Miên còn chưa đuổi theo kịp, trong lòng hoảng hốt vội vàng quay đầu lại. Cũng may là Tần Miên Miên vẫn còn đang đứng tại chỗ suy nghĩ gì đó.
Tần Miên Miên nghiêng đầu, mơ hồ không rõ mà nhìn về phía Giản Ánh An: "Tỷ tỷ có muốn em tham gia không?"
Giản Ánh An dở khóc dở cười, cô nói: "Không muốn."
Sao có thể để Miên Miên đi tham gia loại chương trình này chứ, cô đi qua kéo tay nhỏ của Miên Miên.
Tần Miên Miên tươi cười rạng rỡ: "Vậy thì em không tham gia."
Giản Ánh An: "..."
Đột nhiên cô muốn trêu đùa Miên Miên một chút.
"Thế nếu chị muốn thì sao?"
Tần Miên Miên nói với vẻ đau khổ: "Vậy em sẽ tham gia."
Quá dễ thương rồi, Giản Ánh An xoa đầu Tần Miên Miên.
Tuy rằng không thích, nhưng nếu tỷ tỷ muốn thì nàng sẽ tham gia. Trẻ con không che giấu được cảm xúc, cô bé bộc lộ ra bên ngoài sự dịu dàng mềm mại chỉ có ở lứa tuổi này.
Tần Miên Miên rất thích suy nghĩ cho người khác, cứ như vậy thì không được.
Giản Ánh An dạy nàng: "Em không thích thì không cần tham gia, không ai có thể ép em cả."
Tần Miên Miên ngây ngô mà thì thầm: "Nhưng mà tỷ tỷ thích thì em cũng sẽ thích mà."
Nàng nghiêm túc muốn sửa lại cho đúng ý của Giản Ánh An, cô chỉ lắc đầu, đưa nàng trở về nhà họ Tần.
Không nghĩ tới buổi tối trước khi đi ngủ, Tần Miên Miên vẫn còn suy nghĩ về chuyện này.
Nàng ló đầu ra từ trong chăn, hỏi Giản Ánh An: "Em phải làm sao mới có thể tham gia ạ?"
Tần Miên Miên nhớ rõ phản ứng của Giản Ánh An sau khi nhận được danh thiếp, thoạt nhìn cô giống như là đang hy vọng, cũng như mẹ hy vọng cô bé luyện piano cho thật tốt vậy.
Tại sao tỷ tỷ lại không cho bé tham gia chứ?
Tần Miên Miên nghĩ không ra, đôi mắt sáng trong nhìn Giản Ánh An ý muốn nhìn thấu cô.
Nhưng một đứa bé thì nhìn ra được cái gì, cô bé nhìn đến mỏi mắt cũng không thu hoạch được gì.
Tần Miên Miên đang đợi Giản Ánh An trả lời.
Giản Ánh An phải làm gì đó khiến cô bé quên đi ý tưởng này thôi: "Em không thể tham gia."
Tần Miên Miên truy hỏi đến cùng: "Tại sao ạ?"
"Rõ ràng em không thích mà, không phải sao?"
"Nhưng mà tỷ tỷ thích!"
"..."
Giản Ánh An không biết phải giải thích như thế nào với một đứa nhỏ nữa, cô bèn nghiêm mặt nhưng với cơ thể chỉ mới 6 tuổi này thì không có bao nhiêu sức thuyết phục, Tần Miên Miên không những không sợ mà còn dám giằng co với cô.
Xong rồi, dạy hư con nít quá cũng không phải chuyện tốt.
Giản Ánh An buồn rầu nói: "Chị định tự mình đi."
Tần Miên Miên chớp mắt: "Một mình tỷ tỷ đi ư?"
"Ừ."
"Thế thì em càng muốn đi, em muốn đi cùng với chị!"
Giản Ánh An đau đầu muốn chết.
Tần Miên Miên trịnh trọng nói: "Bất kể chị làm gì thì em cũng sẽ đi chung với chị!"
Cô im lặng một lát, cuối cùng quyết định sử dụng biện pháp chiếu lệ: "Có cơ hội thì sẽ đi chung, em ngủ trước đi."
Tần Miên Miên nửa tin nửa ngờ, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
***
Giản Ánh An nói với dì Trương: "Có một chương trình đang quay nói rằng nếu tham gia thì sẽ có thù lao, dì giả làm phụ huynh của cháu đến bàn bạc đi."
Đối với kiểu nói chuyện của đứa nhóc này dì Trương đã không còn lấy làm lạ nữa.
Tuy cô còn nhỏ tuổi nhưng quả thực đã đưa dì Trương đi kiếm tiền, còn kiếm được tiền tươi thóc thật, người trưởng thành thì sao, biết kiếm tiền quan trọng hơn: "Vợ chồng nhà họ Tần có đồng ý không?"
Giản Ánh An dùng ánh mắt chỉ trích dì Trương.
Hỏi câu vô nghĩa! Nếu vợ chồng họ đồng ý thì còn nhờ dì đóng giả sao...
Cô chuyển chủ đề: "Dì biết khen con nít không?"
Dì Trương không phản ứng.
Giản Ánh An nói một cách khó khăn: "Chính là, tâng bốc cháu lên một chút, chờ lát nữa dì chỉ cần khen cháu, tận lực bán cháu cho tổ chương trình, chuyện còn lại cứ để cháu lo."
Giản Ánh An có một suy nghĩ kỳ lạ, nếu Tần Miên Miên có thể giả làm phụ huynh của cô thì tốt rồi.
Tần Miên Miên khen người khác rất giỏi, cô còn nhớ rất rõ chuyện xảy ra ở trường...Tần Miên Miên tâng cô lên đến cùng trời cuối đất, không ai sánh được.
Học sinh tiểu học rất dễ bị lừa.
Ngoại trừ Tần Miên Miên thì Giản Ánh An còn có một nhóm fan hâm mộ, các bạn học đều rất nhiệt tình đi theo phía sau cô, muốn nhìn một chút xem cái người toàn năng này bình thường sống như thế nào.
Cô trở thành đối tượng bị quan sát.
Người duy nhất không gia nhập chỉ có Thẩm Cẩn Vu, Giản Ánh An nghĩ thầm, trong lòng nói một tiếng cảm ơn với cậu ta.
Ai da.
Giản Ánh An phiền muộn.
Đi đến địa chỉ trên danh thiếp, dì Trương bởi vì sắp đi gặp "ông chủ lớn" nên mua cho mình một bộ tây trang, thoạt nhìn cũng ra hình ra dáng.
Nhân viên công tác đưa Giản Ánh An đi vào trong.
Ai ngờ người ta căn bản không nhìn trúng cô: "Cô bé hôm đó đi cùng với cháu đâu rồi?"
Ánh mắt Giản Ánh An tối sầm.
Dì Trương cũng đoán được cô bé kia là ai, trong lòng hoảng sợ, Tần Miên Miên sao có thể tham gia loại chương trình này được!
Trong lúc cấp bách dì Trương bắt đầu khen: "Con...Con của tôi rất thông minh!"
Nhưng mà con của dì Trương vốn cũng không thông minh cho lắm nên bà chỉ có thể tâng bốc dựa theo tiêu chuẩn những đứa trẻ con nhà giàu có.
"Con bé biết tiếng Anh, có thể tự mình ra ngoài mua đồ ăn, còn biết thổi harmonica, Giản...Thật sự là thiên tài nhỏ đó!"
Dì Trương khen quá lố, đến nỗi người ta còn nhìn ra dì chột dạ.
Giọng dì Trương càng lúc càng nhỏ, bà đã cố hết sức, ai bảo bà không có đứa con thông minh để luyện trước.
Người kia lắc đầu tiếc nuối: "Nhưng mà từ đầu chúng tôi đã nhìn trúng một cô bé khác, còn bé này—"
Ông chỉ chỉ Giản Ánh An, muốn nói không hợp cho lắm.
Kết quả Giản Ánh An nước mắt lưng tròng khiến ông không dám nói tiếp.
Nói thẳng thì cũng quá tổn thương rồi, cô bé mới chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.
Giản Ánh An: "Chú ơi, cháu muốn tham gia lắm, cháu muốn làm quen thêm nhiều các bạn nhỏ khác ạ."
"Sức khỏe của cháu không tốt, ở trường chưa quen được bạn nào cả."
"Cháu có thể biểu diễn tài năng, cho cháu một cơ hội được không ạ? Chú ơi!"
Từng tiếng "chú ơi" được Giản Ánh An gọi vô cùng trong trẻo.
Người nọ vốn coi trọng Tần Miên Miên, lại bị Giản Ánh An kêu đến mềm lòng, chỉ có thể đồng ý để Giản Ánh An thử một chút.
Giản Ánh An dựa theo lời dì Trương nói một đoạn tiếng Anh, sau đó còn thổi Harmonica.
Cô nói tiếng Anh bằng giọng London chuẩn, phát âm rất ưu nhã, thổi harmonica cũng rất hay.
Dì Trương sửng sốt, cô quả thực biết thổi harmonica sao?
Tiểu thư nhà giàu có không phải đều học piano, violon linh tinh sao? Dì Trương rất nhanh nhớ lại Giản Ánh An là thiên kim được nhận về, trước năm 6 tuổi cô sống ở nhà bảo mẫu.
Tâm trạng dì Trương có hơi phức tạp, Giản Ánh An thật sự quá thông mình, bà nhận ra những lời tâng bốc vừa nãy có hơi đơn giản đối với cô.
Hiện tại Giản Ánh An không thể chạy ra ngoài mua đồ ăn, nhưng cô bình tĩnh đứng ở đó, biểu diễn xong chủ động lên tiếng: "Chú ơi, có thể chứ?"
Nhìn qua không giống như sợ người lạ, tại sao lại không có bạn đây?
Sức khỏe quá kém sao?
Người kia nhìn thân hình Giản Ánh An, cam chịu cách nói này: "Có thể, hai ngày nữa sẽ thông báo cho cháu đến ký hợp đồng."