Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tháng chín bắt đầu khai giảng.
Bởi vì là lên cấp hai nên cơ bản cũng chẳng có gì khó khăn, chỉ là phải thay đổi nơi sinh hoạt, sống trong khuôn viên trường thôi.
Nhưng mà ngày hè nắng nóng như thiêu đốt, không khí hanh khô, thở thôi cũng cảm thấy nóng bức.
Cũng may con đường cạnh trường học có không ít cây ngô đồng ngăn lại ánh mặt trời, hơn nữa thỉnh thoảng có gió thổi qua nên cũng không quá khó đỡ.
Giản Ánh An kéo vali đi về phía trước.
Thấy bậc thang cô bèn nhấc vali lên, tự mình kéo đi tiếp.
Thời tiết nóng không chịu được, Giản Ánh An cột tóc đuôi ngựa, nhưng có mấy sợi tóc rơi ra bị mồ hôi làm dính vào cổ khiến cô vừa thấy ngứa vừa khó chịu.
Cô cũng không muốn để ý quá nhiều.
Sau khi lên cấp hai, có hai chỗ tốt làm cho tâm trạng của Giản Ánh An trở nên không tồi.
Một là trường cấp hai này có hệ thống nội trú, từ hôm nay trở đi Giản Ánh An và Tần Miên Miên sẽ phải sống trong tòa nhà ký túc xá.
Hai là có thể thoát khỏi thằng nhóc đầu đất Tần Hành kia.
Từ khi Tần Hành lên tiểu học vẫn luôn chạy đến lớp của Giản Ánh An và Tần Miên Miên, lúc nào cũng chị hai này chị hai nọ khiến Giản Ánh An cảm thấy phiền muốn chết.
Hiện tại đã sống ở chỗ khác rồi, không cần phải về nhà nữa.
Quá khỏe.
Về việc tại sao Giản Ánh An phải tự mình xách hành lý, cô cũng chẳng buồn để tâm.
Lại một cơn gió mát thổi qua khiến những chiếc lá đung đưa kêu xào xạc.
Chỉ nghe tiếng thôi cũng cảm thấy khoan khoái trong lòng, Giản Ánh An ngồi nghỉ ngơi dưới gốc cây, cô nhìn trời xanh mây trắng rồi lại nhìn da mình bị phơi đến đỏ bừng.
May là Miên Miên không phải chịu đựng những thứ này.
Tần gia có đặc quyền có thể sửa chữa ký túc xá, cho phép Miên Miên một mình một phòng, còn có thể lái xe đưa nàng đến trường, không cần phải dọn hành lý.
Tần Miên Miên là tiểu thư nhà họ Tần, nhà trường không những không nói gì mà còn cử giáo viên đến chăm sóc cho nàng.
Giản Ánh An lại không thể nhận được đặc quyền như thế.
Đã sáu năm trôi qua, thái độ của nhà họ Tần đối với Giản Ánh An tuy có phần thay đổi nhưng là dựa trên việc cô nghe lời bọn họ, che giấu thân phận của mình. Cô không thể cùng tiến cùng lùi với Tần Miên Miên, sẽ khiến người ta sinh nghi, chỉ có thể tự mình dọn hành lý đi vào trường.
Các bạn học khác còn có phụ huynh đi cùng làm bạn.
Giản Ánh An ngồi trên vali nhìn phụ huynh dặn con họ phải chú ý sức khỏe, còn bản thân lại cô độc một mình.
Cô nhìn vào tấm biểu ngữ lớn treo giữa hai cái cây.
Màu nền đỏ rực, trên đó viết: Hoan nghênh các bạn học sinh mới nhập học—
Còn có một loạt nội quy trường học, đại khái là biết sau này học sinh cũng sẽ không nghiêm túc xem nên nhân lúc bọn họ còn cảm thấy mới mẻ thì nhồi nhét toàn bộ nội quy vào trong đầu họ.
Giản Ánh An đã khiến cho không ít người chú ý đến mình.
Ngoại hình xinh đẹp trời sinh, chân dài miên man, da trắng mắt to, xương quai xanh ở bên cổ áo lại thanh tú tinh xảo, là một nữ sinh cực kỳ xinh đẹp.
Trên mặt Giản Ánh An lại không có quá nhiều cảm xúc, nghỉ ngơi một lát xong thì tiếp tục đi về phía trước.
Mấy cậu nhóc nam sinh tươi cười đi đến.
Nam sinh tuổi này vừa mở miệng nói chuyện đã nghe thấy thanh âm vô cùng khó nghe: "Để chúng tôi giúp cậu nhé."
Giản Ánh An liếc nhìn bọn họ bằng ánh mắt lạnh lùng.
Trong cái nắng mùa hè này mà bọn họ lại cảm thấy lành lạnh – thế nhưng vừa định nói tiếp thì Giản Ánh An đã dùng chân đá vào đáy vali, bên dưới có mấy cái bánh xe nhỏ.
Sau đó cô nhẹ nhàng kéo vali đi tiếp.
Không có chuyện gì, chỉ là hơi nóng chút thôi.
Khí chất lạnh lùng này của bản thân chẳng có tác dụng gì cả.
Tần Miên Miên đang đợi Giản Ánh An ở bên dưới ký túc xá.
Nàng cầm trong tay một cây quạt nhỏ, ngồi trên chiếc ghế gỗ mà dì quản lý ký túc xá đưa cho nàng để quạt cho thoải mái.
Quạt mệt rồi còn duỗi thẳng tay chân cho đỡ mỏi, nhưng nàng vẫn chưa muốn đứng dậy khỏi ghế.
Tần Miên Miên nhàm chán nhìn nữ sinh kia được phụ huynh đưa lên lầu, nghĩ thầm bọn họ còn nhõng nhẽo hơn mình.
Còn phải để phụ huynh dỗ dành nữa, chẳng thú vị gì hết.
Tần Miên Miên bĩu môi, thầm nghĩ sao chị ấy còn chưa tới nữa.
Nàng muốn lên lầu hưởng máy lạnh nha.
Nghe nói phòng ký túc xá của chị ấy bị phân đến tận lầu ba, còn phải ở chung với các bạn nữ khác, hơn nữa trong phòng chỉ có quạt, ngay cả phòng tắm còn phải dùng chung.
Nhưng chỉ cần nàng có thể đưa chị ấy đến ký túc xá của mình thì sẽ không sao nữa.
Bởi vì tất cả của nàng vốn dĩ thuộc chị.
Đang nghĩ ngợi thì Tần Miên Miên nhìn thấy Giản Ánh An từ ánh mặt trời đi đến chỗ nàng.
Nàng lập tức đứng dậy, không kịp nói một câu cảm ơn với dì quản lý ký túc xá đã vội vàng chạy đến bên cạnh Giản Ánh An, cầm quạt nhỏ quạt cho cô.
Bản thân còn không quên nói: "Tỷ tỷ vất vả rồi ạ!"
Tần Miên Miên cười hì hì.
"Chị ơi, ở chung ký túc xá với em đi."
"Em đã chọn riêng một cái giường lớn á, hai người chúng ta chắc chắn đủ chỗ ngủ mà."
"Khăn trải giường cũng là màu chị thích nữa."
"Hơn nữa còn có máy lạnh nha~"
Câu cuối là Tần Miên Miên dán sát bên tai Giản Ánh An nói nhỏ.
Hết cách rồi, nói ra sẽ khiến người ta ghi hận mất, lúc này trường học còn chưa khuyến khích cho học sinh hưởng thụ, cho dù học phí mỗi tháng mấy nghìn tệ thì trong ký túc xá cũng không có trang bị máy lạnh.
Tuy vậy người giàu vẫn luôn có cách để cho con cái có thể trải qua cuộc sống tốt nhất.
Giản Ánh An hưởng thụ đãi ngộ quạt nhỏ dành cho mình.
Mặc dù quạt cứ kêu ong ong nhưng cô cũng chẳng thấy phiền lòng, bởi vì bên tai chỉ nghe thấy tiếng cười của Miên Miên.
Hai người đi lên trên lầu.
Giản Ánh An nghe thấy tiếng nữ sinh oán giận: "Trường học gì mà nghèo như quỷ vậy, máy lạnh máy nước nóng gì cũng không có."
Phụ huynh dỗ lâu dần thấy phiền: "Mỗi năm trong nhà đóng một trăm nghìn tệ là để đưa con đi học chứ không phải đi hưởng thụ!"
Tần Miên Miên đi thật nhanh.
Người phụ huynh kia chỉ vào Giản Ánh An cùng Tần Miên Miên.
"Con nhìn đi, người ta còn chưa gây rối thì thôi!"
Tần Miên Miên quay đầu lại: "Đúng vậy, em cũng đâu phải mấy đứa nhỏ thích nhõng nhẽo chứ."
Giản Ánh An buồn cười, cũng không vạch trần nàng: "Chúng ta đi trước đi."
Tần Miên Miên: "Chị, đến lượt em kéo cho.'
Giản Ánh An: "Không cần đâu."
Ở phía sau là tiếng của vị phụ huynh kia: "Con nhìn người ta đi kìa!"
Nữ sinh kia cũng không chịu thua: "Vậy ba mẹ sinh cho con thêm một chị gái đi, để chị gái đến chăm sóc cho con!"
Phần còn lại thì không nghe được nữa.
Hai người đi đến cửa ký túc xá, Giản Ánh An cũng không mấy quan tâm đến phòng ký túc xá của mình.
Đã ngủ chung với Miên Miên sáu năm rồi, đột nhiên tách ra như vậy buổi tối nhất định sẽ không ngủ được.
Căn phòng vẫn độc một màu hồng nhạt.
Phòng được trang trí lại theo phong cách mà nhà họ Tần lựa chọn, Tần Miên Miên không có ý kiến gì, nhưng sau khi người Tần gia rời đi, nàng liền đến siêu thị mua khăn trải giường mới thay vào.
Nàng giúp cô đẩy vali vào sau đó nói: "Em cũng đã mua cả giấy dán tường rồi, nhưng tiếc là không biết làm sao chị ạ."
Giản Ánh An: "Để chị."
Tần Miên Miên mỉm cười: "Em biết tỷ tỷ lợi hại nhất mà~"
Hai người mở máy lạnh nghỉ ngơi trong chốc lát. Sau đó bắt đầu dán giấy dán tường khắp mọi nơi, thậm chí cả tủ quần áo cũng không tha, cho đến khi không thể tìm thấy bất kỳ màu hồng nhạt nào trong phòng ký túc xá nữa.
Ký túc xá được sửa lại từ phòng bốn người, rộng khoảng ba mươi mét vuông, hiện tại chỉ có một tủ quần áo treo tường và một chiếc giường đôi, không gian còn lại khá rộng rãi.
Tần Miên Miên ngồi trên chiếc sofa nhỏ, hai chân co lại, đầu nghiêng sang một bên, ánh mắt tập trung nhìn Giản Ánh An.
Giản Ánh An bận rộn trước sau, khiến cho cô có một loại ảo giác như đang dọn dẹp căn nhà nhỏ của hai người vậy.
Cô quay đầu lại chạm phải ánh mắt của Tần Miên Miên.
Hai người nhìn nhau cười thật tươi.
"Chị ơi."
So với sáu năm trước thì Tần Miên Miên đã cao hơn nhiều, thế nhưng nàng vẫn cứ thích nằm liệt trên người Giản Ánh An như trước kia vậy.
Cánh tay thon dài của nàng ôm lấy cổ Giản Ánh An, đôi mắt sáng trong như có vô số lời muốn nói.
Máy lạnh đã làm hết phận sự của mình.
Miễn là không nhìn vào ánh nắng bên ngoài thì nhiệt độ vừa đủ để người ta tỉnh táo.
Nhưng Giản Ánh An vừa liếc mắt một cái đã đỡ Tần Miên Miên dậy, để nàng không bị ngã khỏi người, sau đó đi tới đóng rèm lại.
Bị nắng chiếu vào đúng là nóng mà.
Giọng của Tần Miên Miên lúc nào cũng ngọt ngào lại còn mềm mại, nói chuyện chậm rì rì, nghe giống như là đang làm nũng vậy.
Không phải, chính xác là đang làm nũng.
Từ nhà họ Tần đến trường, hai người cũng chỉ mới tách ra có mấy tiếng thôi mà.
Vậy mà cô nàng này lại giống như chưa gặp mấy ngày rồi vậy, dính người còn hơn lúc nhỏ nữa, quả thực giống như mèo nhỏ không nỡ rời khỏi mèo mẹ mà.
Nói gì thì nói, Giản Ánh An cũng đã quen chăm sóc cho Tần Miên Miên rồi.
Vì thế sau khi kéo màn lên, cô lại hỏi: "Làm sao vậy?"
Một chút cũng không giống Giản Ánh An lạnh lùng, luôn treo trên môi nụ cười xa cách trong mắt người ngoài.
Cả người Tần Miên Miên đều ngã xuống dưới: "Đói bụng quá ạ."
Giản Ánh An lại phải đưa nàng đến nhà ăn.
Khi còn ở nhà họ Tần bọn họ thường xuyên lén lút chạy ra ngoài, không lý nào mà rời khỏi nhà họ Tần rồi vẫn để bản thân chịu thiệt.
Nếu thật sự chịu ấm ức thì chính là tay nghề của nhà ăn này không được!
Có một nữ sinh còn khịt mũi: "Chỉ được có vậy thôi mà cũng dám tự xưng là trường quý tộc, khó ăn quá đi mất!"
Giản Ánh An cảm thấy người này đã nói lên tiếng lòng của mình.
Kiếp trước cô xuất thân nghèo khó, vào trường này không lâu thì bị thuyết phục rời đi, sau đó cô học ở một ngôi trường bình thường.
Mãi đến sau này quyết chí tự cường thì mới có thể học cùng một trường cấp ba với Tần Miên Miên.
Nhà ăn của hai trường học này trình độ nấu cũng chẳng khác là bao.
Nếu đời trước Miên Miên cũng phải ăn những món như thế này thì Giản Ánh An đau lòng chết mất.
Giản Ánh An: "Chúng ta đi ra ngoài ăn đi."
Nữ sinh vừa oán giận kia lập tức chen vào: "Các cậu có thể đưa tôi đi cùng được không?"
Giản Ánh An quay đầu lại.
Là cô bạn vừa nãy gặp được ở trước ký túc xá, cậu ta còn giận dỗi ba mẹ không sinh cho mình một người chị nữa. Không ngờ người này cũng biết làm quen thật, còn trực tiếp đến bắt chuyện.
Nữ sinh kia bắt đầu giới thiệu: "Tôi tên Lý Đông, cậu tên gì á?"
Giản Ánh An: "..."
Lý Đông tiếp tục nói: "Tôi cảm thấy các cậu rất quen, hẳn là tôi có quen biết với các cậu nhưng sao tôi lại không nhớ ra nhỉ."
Trí nhớ của Tần Miên Miên lại tốt hơn Lý Đông: "Hồi còn nhỏ có phải cậu đã từng tham gia một gameshow không?"
Lý Đông: "Đúng đúng, sao cậu lại biết! Không phải cậu là fan của tôi đấy chứ!"
Lý Đông: "Không ngờ đã sáu năm rồi mà vẫn còn có người nhớ rõ tôi nha."
Lý Đông: "Hình như có gì đó sai sai...Tôi hẳn là phải nhớ rõ các cậu mới đúng chứ."
Sáu năm trước, Lý Đông vẫn còn là một con rùa rụt cổ.
Vâng vâng dạ dạ, không dám nói câu nào.
Sáu năm sau, cậu ta đã lột xác mạnh mẽ trở thành một người thích nói chuyện lảm nhảm, nhìn ai cũng quen thuộc, thậm chí còn hay cãi lại bố mẹ.
Lý Đông nhớ ra thân phận của hai người rồi, nàng thử một chút xem sao: "Không giấu gì hai người, trong chương trình đó còn có hai cô bạn bằng tuổi tôi, một người tên là Giản Ánh An, người kia tên là Tần Miên Miên."
Lý Đông: "Đã lâu như vậy mà tôi còn nhớ rõ bọn họ là vì tình cảm giữa hai người họ, nói không ngoa chứ thật sự là quá tốt luôn."
Bắt đầu từ ngày đó nàng liền hâm mộ Tần Miên Miên có chị gái.
Không nghĩ tới sáu năm sau nàng vẫn hâm mộ như xưa.
Vẻ mặt của Tần Miên Miên không vui vẻ gì mấy: "Cậu nói nhiều thật đấy."
6 năm, chỉ có một mình Lý Đông là thay đổi chóng mặt.
Tần Miên Miên cũng không muốn bị quấy rầy.
Nàng đặt phần ăn còn chưa được ăn xuống: "Chị, chúng ta ra ngoài ăn đi."
Ánh mắt Lý Đông trông mong mà nhìn Tần Miên Miên.
Nàng đã không còn là cô bé đáng yêu sẽ thân thiện chia sẻ như lúc còn nhỏ nữa.
Nàng đã hư rồi!
Giản Ánh An: "Đi thôi."
Hai người rời khỏi nhà ăn.
Tần Miên Miên tựa như gặp đại địch, dù cho đã không còn nhìn thấy Lý Đông nhưng vẫn không quên đề cao cảnh giác: "Nếu thật sự nhớ rõ chúng ta thì tại sao phải để em nhắc mới nhớ ra chứ, người này chính là như vậy!"
"Cho nên chị à, chị đừng nói chuyện với cậu ấy nhé!"
Giản Ánh An đồng ý vô điều kiện: "Được."
Tần Miên Miên vẫn chưa thả lỏng: "Lúc đó em không nên tham gia chương trình kia mới đúng."
Không gặp Lý Đông còn đỡ, gặp rồi nàng liền nhớ tới thùng tôm sáu năm trước.
Tại sao nàng lại đi chia tôm cho cậu ta chứ!
Giản Ánh An: "Em có muốn ăn gì không?"
Tần Miên Miên: "Tôm ạ!"
"Được."
"Không phải tôm hùm đất đâu ạ!"
"Vậy tôm hùm lớn nhé."
"...Cũng không phải tôm hùm lớn luôn!"
Tần Miên Miên dừng lại: "Chị ơi, hay là chị đi bắt tôm đi, em muốn ăn tôm chị bắt, còn muốn ăn tôm chị đích thân làm nữa!"