Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi lão phu nhân rời đi, Lục Miểu cau mày, mặt nặng như đeo chì, nhìn hai đứa trẻ trước mặt rồi nói: "Còn quỳ ở đó làm gì? Thật sự đợi bà nội các ngươi quay lại phạt sao?!"
Lục Nam Tầm nhanh chóng đứng dậy, phủi phủi đầu gối, theo thói quen đưa tay kéo Lục Thanh Nguyệt.
Lục Thanh Nguyệt hất tay Lục Nam Tầm ra, vẻ mặt ủ rũ giống hệt Lục Miểu: "Mẹ, con không muốn đi dự hội đánh mã cầu của quận chúa Gia Hy nữa. Có người chị dâu như vậy, chẳng phải sẽ bị người ta cười c.h.ế.t sao!"
Trần thị vừa nghe Lục Thanh Nguyệt nói vậy, lập tức ngồi thẳng dậy, vẫy tay với nàng ta: "Con bé ngốc này nói bậy bạ gì vậy? Tiệc mời của quận chúa Gia Hy đâu phải ai muốn có là được. Các công tử quý tộc trong kinh thành đều sẽ đến đó, con không nhân cơ hội này chọn lựa cho kỹ, đến lúc bà nội tùy tiện chọn người gả con đi, có hối hận cũng không kịp đâu!"
Lục Thanh Nguyệt tức đến sắp khóc: "Gia thế như vậy mà cũng bước vào cửa phủ Bá tước Khánh An chúng ta, con còn trông mong gì vào tương lai tốt đẹp nữa chứ?!"
Trần thị cau mày, đưa tay bịt miệng Lục Thanh Nguyệt: "La hét cái gì? Có gì thì về viện của mình mà nói. Con là đích nữ của phủ Bá tước Khánh An, những năm nay ở kinh thành cũng có chút tiếng tăm tốt, sao lại không có tương lai tốt đẹp?" Nói xong, Trần thị dừng lại một chút, rồi lại đưa tay chỉ Lục Nam Tầm: "Còn cả anh con nữa, sang năm thi khoa cử, tranh thủ lấy công danh về cho Tam phòng chúng ta, đến lúc đó bà nội tự nhiên sẽ biết ai nặng ai nhẹ trong cái nhà này."
Đơn thuốc mà đại phu kê, Liễu Trầm đã đi bốc thuốc về sắc.
Sau khi uống thuốc, Lâm Thanh Dung liền chìm vào giấc ngủ say, không mộng mị.
Khi tỉnh lại, nàng nhìn chằm chằm vào màn che trên đầu một lúc lâu mới nhận ra mình đang ở đâu.
Dược tính vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, nàng chỉ cảm thấy mình chậm chạp như một con rùa đang cố gắng bò về phía trước.
Trong phòng rất yên tĩnh, bên ngoài cũng rất yên tĩnh, dường như cả cái sân này chỉ còn lại một mình nàng. Lâm Thanh Dung cảm thấy kỳ lạ, muốn quay đầu nhìn xem nhưng lại cảm thấy lười biếng, chỉ muốn nhắm mắt lại lần nữa.
Lần sau vẫn là không nên đập đầu nữa, Lâm Thanh Dung ngây người nghĩ.
Giây tiếp theo, nàng đột nhiên nghe thấy một tiếng động thanh thúy, sau đó một giọng nói vừa quen vừa lạ vang lên bên tai: "Tỉnh rồi?"
Trong phòng này còn có người khác sao?
Lâm Thanh Dung hít sâu một hơi, thầm nghĩ người này chắc là thuộc loài mèo, vậy mà có thể không phát ra một tiếng động nào.
Nàng đang nghĩ xem làm thế nào để chống người dậy nhìn xem thì bỗng nhiên có người xuất hiện trước mắt, mỉm cười đỡ nàng dậy, chỉnh lại gối mềm cho nàng dựa vào.
Là Chu ma ma.
Nhìn qua vai Chu ma ma, người ngồi bên kia giống như con mèo chính là bà nội của Lục Thần An.
Lời cảm ơn còn chưa kịp nói ra đã bị nghẹn lại vì cắn vào lưỡi. Lâm Thanh Dung lúc này phản ứng chậm chạp, không kịp kêu lên cũng không kịp đưa tay che miệng, chỉ còn cảm giác đau đớn lan tỏa trong khoang miệng, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi lộp bộp xuống.
Thuốc mà đại phu kê có phải quá mạnh không…
Chu ma ma thấy Lâm Thanh Dung như vậy, liền thu lại nụ cười, vỗ về lưng nàng: "Lão phu nhân biết thiếu phu nhân bị oan ức, nên đặc biệt đến thăm. Tam tiểu thư nhà chúng ta tuy có chút kiêu ngạo, nhưng không phải là đứa trẻ có lòng dạ xấu xa. Lão phu nhân vừa rồi đã trách mắng rồi, hiện giờ đang bị phạt ở trong viện của mình."
Lâm Thanh Dung ngẩng đầu nhìn Chu ma ma, chớp chớp mắt.
Lời này nói cũng coi như công bằng, Lục Thanh Nguyệt đúng là kiêu căng nhưng không đủ xấu xa để hãm hại người khác, lửa còn chưa kịp nhóm lên đã tự thiêu rụi mình rồi.
Thấy Lâm Thanh Dung nhìn mình như vậy, Chu ma ma càng lo lắng hơn, quay người đi đến bên cạnh lão phu nhân, nhỏ giọng nói: "Người xem, thiếu phu nhân bộ dạng này... sẽ không thật sự bị đập đến ngốc rồi chứ?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");