Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Trường Khanh xoay người, cách đó không xa, Phùng Tước mặc âu phục, người đứng thẳng tắp. Anh hơi cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng.
Đều là vest, Triệu Nghị mặc vào tựa như người nổi tiếng nhưng Phùng Tước này lại khiến âu phục sang trọng như biến thành quân trang.
Khí thế bức người!
Tóc húi cua ngắn cũn như vừa sửa lại, bằng đến kì cục càng khiến vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc. Trang phục nghiêm trang, khí thế bức người khiến cả người toát lên vẻ chính trực, cẩn thận, Cố Trường Khanh không nhịn nổi mà liên tưởng đến nhà cách mạng lão thành…
Cho dù con người này rất đáng ghét nhưng Cố Trường Khanh vẫn lễ phép buông ly, thản nhiên chào:
– Anh Phùng Tước! Rất cảm ơn hôm nay anh đã đến đây, mời cứ tự nhiên.
Như thể không hiểu anh nói gì.
Phùng Tước cầm lấy một ly rượu vang trên bàn, khẽ lắc lắc, nhìn chăm chú vào chất lỏng trong ly, lạnh lùng nói:
– Tôi nhớ tôi đã từng nói, đừng có định bày mưu tính kế gì với Triệu Nghị, nó rất đơn thuần, không phải là đối thủ của em!
Cố Trường Khanh hơi nhướn mày.
Lúc chú Văn còn sống đã từng nói, thương trường và chính trường không thể tách biệt, nếu muốn việc làm ăn vững vàng, lâu dài thì nhất định phải tạo mối quan hệ với những người làm chính trị, như vậy mới có thể nắm bắt được các chính sách mới của nhà nước, có được nhiều tin tức bí mật, đó cũng chính là thiên cơ trong chốn thương trường, sẽ thu được lợi lớn. Hơn nữa ở thương trường, nếu muốn làm tốt, không có quan hệ với quan lại thì tuyệt đối không được.
Rất rõ ràng, Phùng Tước có gia thế lớn, nhìn anh ta ngần này tuổi đã đi theo quân đội thì về sau chỉ e cũng sẽ đi con đường này. Theo đạo lý, cô phải nghĩ mọi cách để làm thân mới đúng nhưng vì sao người này nói chuyện khó ưa vậy? Còn nữa, anh ta có tư cách gì để ra lệnh với cô?
Có lẽ về sau cô có thể tu luyện được khả năng gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, thấy chó cũng có thể sủa nhưng bây giờ cô hoàn toàn không có khả năng này. (Ý là có thể cười nói, giao tiếp với bất kì loại người nào) Ai mà thích tiếp xúc với kẻ có thể nhìn thấu suy nghĩ của mình.
Phùng Tước ngẩng đầu, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú, gằn từng tiếng:
– Làm người thì phải quang minh lỗi lạc, đừng có làm những trò âm mưu quỷ quái. Tôi cảnh tỉnh em lần cuối, đừng làm nó tổn thương!… Tôi sẽ theo dõi em!
Lời ít ý nhiều, nói xong bước đi. Vừa đi được hai bước thì phía sau đã vang lên giọng nói ngây thơ của Cố Trường Khanh.
– Em không hiểu lời của anh Phùng Tước, em thích Triệu Nghị thì sao có thể làm tổn thương anh ấy?
Phùng Tước quay đầu lại, nhìn gương mặt non nớt của cô, cười lạnh:
– Thích?…
Còn chưa nói xong, Cố Trường Khanh đã cười cắt lời anh, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh:
– Còn nữa… Anh Phùng Tước đừng có theo dõi em làm gì, như thế em sẽ nghĩ là anh thích em mất!
Cô lại cúi đầu, tỏ vẻ e thẹn liếc nhìn anh:
– Em xấu hổ đó…
– Em…
Phùng Tước há hốc miệng nhìn cô, mặt đỏ bừng lên, có thể sánh với Quan Công. Vẻ mặt này của anh khiến Cố Trường Khanh hoảng sợ, nằm mơ cô cũng chẳng thể mơ ra vẻ xấu hổ này của anh ta.
– Em… Sao em có thể mặt dày mày dạn đến vậy!
Phùng Tước lắp bắp, hình tượng nhà cách mạng khi nãy tiêu tan trong chớp mắt, lúc này, trông Phùng Tước ngây ngô như thiếu niên.
Thực ra anh vốn còn trẻ nhưng luôn tỏ vẻ trưởng thành khiến người ta bất tri bất giác nghĩ rằng anh đã trưởng thành.
Cố Trường Khanh cũng rất xẩu hổ, cũng may lúc này nhạc vừa vặn dừng lại, Triệu Nghị và Khổng Ngọc Phân ra khỏi sàn nhảy. Cố Trường Khanh vội bước lên kéo Triệu Nghị ra khỏi Khổng Ngọc Phân:
– Triệu Nghị, bây giờ anh khiêu vũ với em!
Nhân cơ hội thoát khỏi không khí xấu hổ này
Khổng Ngọc Phân nhìn Cố Trường Khanh vui vẻ khiêu vũ cùng Triệu Nghị, âm thầm nghiến răng.
Khúc nhạc chấm dứt, Cố Trường Khanh kéo Triệu Nghị đi qua bên kia. Cô muốn tránh Phùng Tước nhưng Triệu Nghị lại nghĩ cô không muốn cậu tiếp cận với Khổng Ngọc Phân. Tâm tư cẩn thận, tranh thủ tình cảm của cô ở trong mắt Triệu Nghị lại vô cùng đáng yêu.
Hai người trò chuyện, Cố Trường Khanh vẫn có thể nhìn thấy có 3,4 cô nàng trang điểm xinh đẹp vây lấy Phùng Tước, đám con gái chẳng biết nói những gì mà Phùng Tước trầm mặt lại, chẳng được bao lâu đã xoay người bỏ đi.
Mấy cô gái thở phì phì đi đến gần Cố Trường Khanh, trong đó có một cô gái tức giận nói:
– Kiêu cái gì chứ, nếu chẳng phải vì nhà anh ta lợi hại thì ai để ý đến anh ta làm gì, làm cao gì chứ!
Mấy cô gái khác an ủi:
– Cái này cậu trách nhầm anh ấy rồi, từ nhỏ anh ấy đã thế, cậu chẳng nghĩ lại xem, ông nội, cha anh ấy đều nổi tiếng là người thủ cựu, nói năng, hành sự nề nếp, trong nhà treo ảnh Mao chủ tịch và lão Đặng (Đặng Tiểu Bình, thời đó ca sĩ Đặng Lệ Quân cũng nổi tiếng và được gọi là tiểu Đặng), mở miệng sẽ nói “Đảng cộng sản của chúng ta”. Có cha mẹ, gia đình như vậy thì sao có thể sản sinh ra được đứa con tân tiến? Cậu gọi người ta là Phùng thiếu thì đương nhiên anh ấy không thích, cứ gọi thẳng tên là được rồi.
Cô gái lúc trước thoáng bớt giận:
– Đúng là quái nhân…
– Nhưng cậu cũng không thể phủ nhận anh ấy như vậy rất có khí khái đàn ông! Khuôn mặt kiên nghị, bả vai rộng, bờ ngực chắc, dựa vào vòm ngực đó nhất định sẽ cảm thấy rất an toàn…
– Đúng vậy, trong đám con trai, anh ấy là hấp dẫn nhất, nếu không mình đã chẳng hấp tấp để chịu thất bại rồi… Vẻ mặt cô gái kia trở nên mơ màng.
Cố Trường Khanh không nhịn được phì cười, khí khái đàn ông… Bọn họ nhìn thấy anh ta đỏ mặt thì cam đoan mọi ảo tưởng đều sẽ tan biến.
– Trường Khanh, em cười gì thế? Triệu Nghị khó hiểu.
Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn cậu cười:
– Triệu Nghị, giờ anh nói chuyện càng ngày càng hài hước… cứ làm em phì cười.
– Thật không? Cậu thiếu niên được khen nên rất đắc ý.
Buổi tiệc đến khuya mới chấm dứt.
Lúc kết thúc, một nhà Khổng Khánh Tường ra cửa tiễn khách. Phùng Tước và Triệu Nghị cùng đi. Triệu Nghị chào hỏi Cố Trường Khanh và Khổng Ngọc Phân. Phùng Tước chỉ lạnh lùng liếc nhìn Cố Trường Khanh một cái. Khổng Khánh Tường biết thân phận của Phùng Tước nên rất thân thiện chào anh, phản ứng của Phùng Tước cũng chỉ rất bình thản.
Không thể không thừa nhận, lúc không đỏ mặt, Phùng Tước quả thực rất lạnh lùng! Không phải giống như mấy ngôi sao thần tượng phải dùng quần áo, trang điểm để phụ trợ ra vẻ lạnh lùng, vẻ lạnh lùng Phùng Tước là do gia giáo bồi dưỡng, lạnh lùng từ trong cốt cách. Quả thực có thể hấp dẫn không ít những cô gái không rành sự đời.
Chỉ có Cố Trường Khanh vừa mới lĩnh giáo sự lợi hại của Phùng Tước nên chỉ có thể kính nhi viễn chi.
Sau khi khách khứa về hết, bất kể là chủ hay tớ đều mệt muốn chết. Chẳng ai nói gì nhiều, đều tự về phòng, để mặc người hầu quét dọn.
Sáng hôm sau, là bữa sáng đầu tiên sau khi Khưu Uyển Di vào cửa.
Cố Trường Khanh đi xuống lầu đã nghe thấy Khưu Uyển Di cao giọng chỉ đạo người hầu làm việc.
– Bên kia còn chưa quét dọn sạch, mau đi đi!
– Sàn không đủ bóng, lau lại lần nữa!
– Điểm tâm đã chuẩn bị xong chưa? Đừng làm nhỡ việc của lão gia, tiểu thư.
Khí thế uy nghiêm như chỉ sợ đám người hầu này không biết bà ta là chủ nhân vậy.