Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không phải đợi lâu, Chức Nữ thướt tha kiều mị đi tới, theo sau là một đám cung nữ.
Trên người nàng mặc một kiện áo lụa hoa lệ, chất vải sáng rực, tựa như phủ một bầu trời sao trên người, khuôn mặt xinh đẹp được cây trâm hoa bằng bạc chiếu rọi, càng lộ thêm dáng vẻ cao quý.
Cánh môi mềm mại nhẹ nhàng cong lên, cười rạng rỡ quỳ gối trước mặt Ngao Quảng.
“Tham kiến Đông hải long vương.”
Thanh âm của nàng cũng vô cùng êm tai, êm tai giống như tiếng chim, tuy rằng đã là lần thứ hai gặp mặt, tuy rằng Hoàng Phủ Thanh Cuồng không thích nữ nhân, nhưng cũng phải nhìn đến ngẩn người.
“Hoàng Phủ Thanh Cuồng.”
Người gọi y chính là Ngao Quảng, y ngửa đầu, đối mặt với đôi mắt lạnh như băng.
Trong mắt mang theo tia hờn giận_ vì sự xuất thần của y.
Trước mặt là một thiên tiên xinh đẹp, nhưng thần sắc Ngao Quảng không thay đổi chút nào, ngay cả khóe mắt cũng không liếc một cái, từ đầu tới cuối, hắn chỉ nhìn duy nhất Hoàng Phủ Thanh Cuồng.
Hoàng Phủ Thanh Cuồng hơi đỏ mặt,y cảm thấy ngượng ngùng, cũng cảm thấy vạn phần đắc ý ── đối với ai hắn cũng lãnh đạm vô tình, sự ôn nhu này chỉ có y được sở hữu mà thôi.
Người yêu là độc nhất vô nhị, y thích cảm giác này.
“Quảng vương, đây là hỷ phục ngài yêu cầu.”
Chức Nữ vỗ vỗ tay, cung nữ phía sau dâng lên khay đựng y phục.
Ngao Quảng không có phản ứng, vẫn cứ cầm muỗng uy Hoàng Phủ Thanh Cuồng uống canh cho xong.
Cảm thấy cung nữ kia hơi tội nghiệp, Hoàng Phủ Thanh Cuồng nghĩ nghĩ, tùy tiện cầm lấy hỷ phục màu đen trong khay ra xem.
Màu đen tinh khiết, chất vải mềm mượt được thêu bằng chỉ tơ vàng thành hình ngũ trảo kim long, thêu trông rất sống động, mở vạt áo ra, bên trong là hỷ tự đỏ, hơn nữa trên hỷ phục không phát hiện dấu vết khâu vá. Hoàng Phủ Thanh Cuồng không khỏi lấy làm thán phục.
“Ngoài ra, còn có hỷ phục của Vương phi.”
Chức nữ lại vỗ tay một cái, cung nữ cũng đứng dậy, lần này nàng thông minh, không có chờ Ngao Quảng phản ứng, mà là cầm lấy hỉ phục, mở ra cho mọi người xem.
Một mảnh châu quang thoáng chốc sáng lên.
“Ohh! Rất đẹp.” Tiểu Tả, Tiểu Hữu đứng bên cạnh nhòm ngó không nhịn được phải cảm thán.
Khăn trùm đầu đỏ thẫm dùng chỉ kim tuyến đính đầy trân châu, khảm thành các loại linh thú, tay áo và váy cũng được đính các chuỗi trân châu, kêu ” đing đing” rất êm tai.
Cung nữ nâng lên một chiếc mão, đính châu báu kim khí, khiến người nhìn không thể dứt mắt ra được.
Không chỉ có Tiểu Tả, Tiểu Hữu, mà cả đám cung nữ hầu hạ đều trầm trồ khen ngợi, không ai thấy Hoàng Phủ Thanh Cuồng trừng mắt nhìn bộ y phục kia, sắc mặt xanh mét.
Chỉ có Ngao Quảng tùy tiện liếc mắt xem một cái, rồi thốt ra một câu: “Không được”
Tất cả mọi người ngạc nhiên, Chức nữ nhíu đôi mi thanh tú, cúi thấp đầu nói, “Xin hỏi Hạo vương cảm thấy được có chỗ nào không tốt? Ta lập tức sửa.”
Ngao Quảng dùng thanh âm gió lạnh đáp, “Cái gì cũng không tốt.”
Thái độ làm khó này khiến Chức nữ sắc mặt trắng bệt.
Nàng là thợ dệt xuất sắc nhất cung đình, cũng cũng là thợ may tốt nhất, mỗi một đường kim từ tay nàng đều là cực phẩm.
Đặc biệt hỷ phục này là làm vì Long vương, là tuyển chọn trong hàng ngàn bộ, ai thấy cũng khen, Đông hải long vương rốt cuộc là xoi mói, hay là muốn làm khó?
Tuy rằng lòng tràn đầy khó chịu, bất quá, vừa nhìn thấy cặp mắt lạnh như mũi tên băng của Ngao Quảng, Chức nữ cũng không dám xuất ngôn đối nghịch, chỉ cắn cắn môi, không tình nguyện nói, “Thỉnh Quảng vương chỉ giáo.”
“Vương phi của ta không phải nữ nhân.” Ngao Quảng mắt lạnh chăm chú nhìn khăn trùm đầu trên tay nữ quan nọ, dù đẹp cũng không thể dùng.
“Nhưng là, Vương phi nếu không đội mũ phượng mang khăn trùm đầu......”
“Không thích hợp chính là không thích hợp, Long vương phi cũng không nhất định phải đội mũ phượng mang khăn trùm đầu.” Ngao Quảng đánh gãy lời của nàng, “Trở về, làm lại.”
Hắn rất ít khi đối với thứ mình không hài lòng mà nói nhiều như vậy, sau khi nói xong chính mình cũng cảm thấy được có điểm không kiên nhẫn, liền giơ tay, đem các nàng đuổi khỏi tẩm cung.
Quay đầu lại, đã thấy Hoàng Phủ Thanh Cuồng mở to mắt, ngơ ngác nhìn hắn.
Ngao Quảng vỗ nhẹ lên má y, Hoàng Phủ Thanh Cuồng lập tức bừng tỉnh, gương mặt xuất hiện một rặng mây đỏ.
“Quảng...... Ngươi đối với ta thật tốt.”
Đôi mắt phượng cong lên, cánh môi đỏ mọng hơi mở phun ra một hơi thở dài_ là một tiếng thở dài hạnh phúc.
Hạnh phúc không giống liệt hỏa hừng hực, cũng không giống như tật phong mãnh liệt, lại giống nước, chậm rãi tinh tế chảy vào tâm hồ [ý là tâm giống như hồ, nước chảy vào từ từ đầy hồ a~]......
Không lâu sau, hỷ phục mới được đưa vào cung, cho lui chúng cung nữ dư thừa, Hoàng Phủ Thanh Cuồng được Tiểu Tả, Tiểu Hữu hầu hạ thử hỷ phục.
Không phải là váy của nữ tử,hỷ phục mới là một cái trường bào tay áo đỏ thẫm, dùng chín trăm chín mươi chín viên ngọc khảm thành một hình giao long,bên hông là huyết long ngọc bội, áo khoác thêu hỷ tự kim sa, trên chân mang một đôi giày hồng đầu lục hợp, trên cổ đeo chuỗi ngọc hoàng kim, đầu buộc cao, cài bàn long điểm thúy kim quan.
“Đẹp lắm đó, thiếu gia!”
Thân thể đứng trước gương khẽ vặn vẹo,nhìn chính mình, trên mặt Hoàng Phủ Thanh Cuồng không có lấy một nét vui mừng.
Ngao Quảng vốn ngồi ở một bên cũng đi qua, dắt tay y, thản nhiên hỏi, “Vì sao không thích?”
“Khó coi chết đi được!” Hoàng Phủ Thanh Cuồng trừng mắt với hình ảnh trong gương, “Như vậy thật xấu, ta không muốn cho người khác thấy!”
Bởi vì mang thai, thân thể y rõ ràng tròn trịa hơn, bên trong trường bào đã có thể thấy cái bụng nhô ra.
Nhìn chăm chú vào gương, Ngao Quảng nói, “Không xấu.”
Đây không phải là nói dối, Hoàng Phủ Thanh Cuồng phục sức, trên đầu buộc kim quan, vài sợi tóc rũ xuống trán, đôi mắt mị hoặc cùng hàm răng đang cắn chặt môi, khuôn mặt nhăn nhó kia tuyệt không làm người ta cảm thấy khó coi, ngược lại càng thêm khả ái.
“Nói hưu nói vượn!” Hoàng Phủ Thanh Cuồng trừng mắt nhìn Ngao Quảng, “Bụng đều đã to lên, như thế nào mà không xấu?”
Chân tay béo múp cùng với cái bụng hơi lớn, thoạt nhìn quả thực giống một con ếch bụng bự!
Vươn tay xoa nhẹ bụng y, trong mắt Ngao Quảng tràn đầy vui sướng.
“Đây là đứa nhỏ của chúng ta.”
Hoàng Phủ Thanh Cuồng cũng cúi đầu, nhìn cái bụng lộ ra, bỗng nhiên lắc đầu nói, “Là đứa nhỏ của ngươi!”
Sự tồn tại của “nó”, không có sự đồng ý của y, cho đến giờ khắc này, y thậm chí không biết trong bụng mình là cái gì, là người? Hay là long? Hay là một quả trứng? Hay là một miếng thịt?
Nghe vậy, Ngao Quảng trầm mặt, lạnh lùng lặp lại một lần, “Là đứa nhỏ của chúng ta!”
“Tùy ngươi.”Hoàng Phủ Thanh Cuồng bĩu bĩu môi, đẩy hắn ra, đi sang bên cạnh ngồi.
Nhìn y ngồi trên ghế cầm điểm tâm nhấm nháp, Ngao Quảng trầm mặc, thật lâu sau, mới đi qua, ngồi ở phía sau ôm y.
“Ngươi không an lòng, vì cái gì?”
Hoàng Phủ Thanh Cuồng mím môi, giữ yên lặng, dùng sức đẩy hắn ra, nhưng thủy chung bị ôm thật chặt, mặt y trầm xuống.
Nhẹ nhàng vỗ về người trong lòng, Ngao Quảng đưa môi kề sát tai y, nhỏ giọng thì thầm mấy câu.
Hàm răng cắn môi tự giác thả lỏng, sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Cuồng khẽ biến đổi, rốt cuộc nhịn không được phải nở nụ cười, mắng, “Bại hoại!”
Môi đỏ mọng cong lên, lúm đồng tiền như hoa, làm khắp nơi đều sáng lạn.
Cảnh tượng kiều mị phong tình, khiến Ngao Quảng nhìn đến ngây người, đôi mắt sáng không hề chớp động nhìn y. Hoàng Phủ Thanh Cuồng thấy hắn kinh ngạc nhìn mình lom lom như vậy, không biết làm sao, cũng đỏ bừng gương mặt.
Cả hai cùng nhau ngẩn người. Cùng lúc đó, Bạch long tiến vào, thỉnh Ngao Quảng ra ngoài điện nghị sự.
Hoàng Phủ Thanh Cuồng cầm điểm tâm tiếp tục ăn.
Y nằm trên ghế, lấy trứ thư, lật vài tờ, lại cảm thấy phiền muộn, nghĩ nghĩ, liền hỏi Tiểu Hữu.
“Ở đây đã cảm thấy quen chưa?”
“Quen rồi ạ. Mọi người trong này đều đối xử với ta rất tốt.” Tiểu Hữu cười đáp lời.
“Ân.”
Nhìn y vẻ mặt thờ ơ, Tiểu Hữu bạo gan hỏi, “Thiếu gia cảm thấy buồn sao?”
Mấy ngày qua, nó thấy tính tình thiếu gia thâm trầm, thật bất thường.
“Ở tại chỗ này và ở nhà cũng không có gì khác biệt.” Hoàng Phủ Thanh Cuồng lắc đầu, ngày xưa ở trong nhà, y cũng không ra khỏi cửa, từ sau chuyện của y và Phong Phi Dương, cũng không có bằng hữu tới cửa.
Chần chờ một lát, Tiểu Hữu hỏi lại, “Kia...... Thiếu gia chính là sợ ở hỷ tiệc sẽ bị giễu cợt?”
“Sợ? Sợ cái gì?” Hoàng Phủ Thanh Cuồng lắc đầu, cười hỏi lại.
Kỳ thật Tiểu Hữu cũng biết, tính cách Hoàng Phủ Thanh Cuồng cuồng vọng, sẽ không dễ dàng sợ hãi, chỉ cần nhìn y đứng trước vẻ băng hàn lạnh lùng của Long vương mà vẫn thư thái nói cười, thì sẽ hiểu.
Đoán trong chốc lát, nó lại hỏi, “Chẳng lẽ thiếu gia còn nhớ biểu thiếu gia sao?”
Nhăn mày, trong lòng Hoàng Phủ Thanh Cuồng cũng có nghĩ đến điều này, y lắc đầu, “Không, không phải.”
Hơn mười năm cảm tình, muốn nói hoàn toàn không nhớ, đương nhiên là giả.
Bất quá, trong lòng y chỉ đơn thuần là tình cảm nhớ nhung người thân, không phải tình yêu.
Từ khi nhìn thấy trong bảo kính, Phong Phi Dương cùng tân nương bái thiên địa, y đã đem tình yêu cùng gã chặt đứt rồi.
“Vậy là bởi vì trong bụng......” Tiểu Hữu do dự một hồi, thật vất vả mới nghĩ ra một từ thích hợp, “Tiểu thiếu gia?”
Tay đặt lên cái bụng đang nhô ra, Hoàng Phủ Thanh Cuồng mặt trắng như tờ giấy.
Mang thai ── là chuyện của nữ nhi, y chưa bao giờ nghĩ tới sẽ phát sinh trên người mình. Hơn nữa, mang thai mới đôi ngày, bụng như thế nào đã to ra như vậy?
Trong bụng là một loại sinh vật không biết rõ, y cảm thấy bất an, nhiều ít cũng có chút chán ghét, nhưng mà, đã là sự thật, cũng chỉ có thể chấp nhận.
Dù sao cũng là dùng tinh nguyên dương khí của hai người ngưng tụ thành, chỉ hy vọng 『 nó』 sau khi ra đời bộ dạng đáng yêu một chút, khiến cho người ta vui vẻ, đừng uổng phí y một phen lao khổ.
Y điều này cũng nói không phải, kia cũng nói không đúng, Tiểu Hữu cũng mờ mịt theo, chỉ có thể nói, “Thứ cho Tiểu Hữu ngu dốt, không biết thiếu gia rốt cuộc ở phiền não cái gì?”
Trả lời câu hỏi của nó, Hoàng Phủ Thanh Cuồng mở miệng, rồi mím môi, lại mở miệng, rồi lại mím môi, rốt cuộc cái gì cũng không nói được.
Đôi mắt nhìn vào xa xăm, thất thần.
Y phiền não, bất an, là bởi vì Ngao Quảng.
Ngao Quảng hiện tại tuy rằng đối với y rất tốt, bất quá, ai biết mười năm sau, hai mươi năm sau, hắn có thay đổi không?
Yêu là vô định, là phù phiếm, năm ấy mười bốn tuổi y yêu biểu ca của mình, sau này sự thật chứng minh, tình yêu của y là sai lầm.
Ai mà biết được, y có sai lầm lần nữa hay không?
Hơn nữa...... Đối với Ngao Quảng, y đích xác là tâm đã động, Ngao Quảng rất hoàn mỹ, hắn anh tuấn, thông minh, cẩn thận, ôn nhu, chung thủy, không nhiều lời, tài giỏi không ai bì kịp, điều quan trọng nhất, Ngao Quảng đối với y tâm tình như biển.
Có đối tượng như vậy cả đời bên người thì sống kiếp này cũng không uổng, chỉ là…. Hoàng Phủ Thanh Cuồng để tay lên ngực tự hỏi, bọn họ chỉ quen biết mới mấy tháng, y có yêu Ngao Quảng sâu đậm đến nỗi có thể hy sinh không?
Y không biết!
Nhân sinh thất thập cổ lai hy, làm người, yêu lầm người, phải nhẫn nại chờ đợi, cũng chỉ ba, bốn mươi năm là cùng.
Nhưng là, Ngao Quảng từng nói, long, là vạn thọ.
Hỉ yến qua đi, y sẽ là một thành viên của long tộc, là bạn đời của long vương, nếu y đến lúc đó mới phát giác chính mình chọn sai, kia...... Sau trăm năm, ngàn năm, thậm chí vạn năm, làm sao vượt qua? Y thật không dám tưởng tượng.
Chăm chú nhìn ngọc minh châu treo trên cao, hỗn loạn bất an quấn quanh trong lòng, đôi mắt phượng cũng trở nên mờ mịt.
Ngân quang bình kính, bích ảnh phù dung, nơi này vốn tịch mịch nay đã tràn đầy tiếng nói cười, hỷ yến ngày một đến gần, càng náo nhiệt hẳn.
Cung nữ phấn son kiều mị thường xuyên ra vào, san hô trân châu, chim trả bạch ngọc, chất cao như núi.
Ngay cả trong tẩm cung long vương cũng không ngoại lệ, Hoàng Phủ Thanh Cuồng phát hiện, người hầu hạ trong tẩm cung so với bình thường đã tăng lên gần như gấp đôi.
Cầm trần phất, lư hương, khăn tay..... Cách năm bước chân lại có một người, thẳng tắp đứng bên tường.
Y mặc dù xuất thân quyền quý, nhưng nhiều người hầu như vậy vẫn chưa từng thấy qua, không khỏi cảm thấy hứng thú.
Bởi vì phải an bài hỷ tiệc, Ngao Quảng chắc đã đến chính điện từ sớm, Hoàng Phủ Thanh Cuồng nghĩ nghĩ, gọi Tử long đến.
Khi Tử long bước vào, thấy Hoàng Phủ Thanh Cuồng mặc trung y màu xanh lá mạ, tóc dài buông xõa, biếng nhác tựa vào đầu giường.
Nàng bước tới, Hoàng Phủ Thanh Cuồng cũng không để ý, chỉ gảy gảy ngón tay nghịch viên dạ minh châu ở đầu giường, một hồi lâu sau, mới nge y hỏi:
“Vì sao phải sắp xếp nhiều người như vậy ở đây?”
“Tẩm cung trung vốn nên đưa vào nhiều cung nữ như vậy, chính là, Vương ngày thường rất ít quay về tẩm cung nghỉ ngơi, dạo này lại thường xuyên về, ba mươi ngày sau chính là hỉ yến, nên không thể qua loa, ta liền sai nhiều người đến, Vương phi không thích sao?”
“Tùy tiện hỏi mà thôi.” Hoàng Phủ Thanh Cuồng thờ ơ gật đầu, tiếp tục cúi đầu xuống.
Lúc cuối đầu, khóe mắt hơi hơi liếc sang, thấy Tử long hơi nhăn mày.
“Tướng quân có việc gì?”
“A! Không, chính là có một việc......” Tử long cúi người, thấp giọng nói bên tai y, “Vương phi, đứng ở xa nhất có một cung nữ tóc hồng cầm phất trần, nàng vốn là Đại công chúa của Bắc uyên hà long vương, kẻ này bởi vì mang trọng tội mà bị Long vương tự tay diệt trừ, liên luỵ khiến nàng cũng bị bắt vào đây làm cung nữ, chỉ sợ nàng sinh lòng thù hận, không biết kẻ nào ngu ngốc? Sao có thể lấy đem nàng phái đến tẩm cung này?”
“Nga?” Hoàng Phủ Thanh Cuồng hứng thú chớp chớp mắt, liếc một cái, quả nhiên thấy một cô gái tóc hồng đứng ở một góc xa xa, khoảng mười bốn mười lăm tuổi, tóc buộc cao sau đầu, khí chất xinh đẹp.
“Nàng là con của tội phạm” Nhìn qua không giống.
Tưởng rằng y không hài lòng, Tử long lập tức nói, “Mạt tướng lập tức đem nàng điều đi chỗ khác.”
Hoàng Phủ Thanh Cuồng vẫn như cũ tò mò nhìn cô gái cao thấp đánh giá, cô gái tóc hồng nhìn thấy ánh mắt y, xấu hổ sợ hãi gục đầu xuống, cằm đè thấp gần đụng tới cổ, tay cầm phất trần run nhè nhẹ.
Tuy rằng tính tình kiêu ngạo, nhưng Hoàng Phủ Thanh Cuồng cũng có vài phần thương hại, mắt thấy nàng chẳng qua là một cô gái e lệ sợ hãi, nhà xảy ra kinh biến đã là phi thường đáng thương, làm sao có thể khó dễ nàng?
Suy nghĩ một hồi, y lắc đầu với Tử long.
“Không cần, ta xem nàng không giống loại người độc ác, cứ như vậy đi.”
“Vương phi, đừng bị bộ dáng bên ngoài lừa. Nữ nhân long tộc cùng với khuê nữ nhân gian khác biệt rất lớn, chúng ta thuở nhỏ đã tập đao kiếm, pháp thuật, tùy tiện chọn một nàng, đều có thể lấy một địch mười, lưu nàng ở tẩm cung hầu hạ quá nguy hiểm.”
“Nga? Cho dù nàng thực sự ác tâm......” Nghe xong lời của nàng, Hoàng Phủ Thanh Cuồng mang thanh âm kéo ra thật dài, mang đậm ý đùa cợt, “Chẳng lẽ ngươi cho rằng Ngao Quảng sẽ bị nàng gây thương tích?”
“Đương nhiên không phải!” Tử long hoảng sợ, vội không ngừng phủ nhận.
“Cái này được rồi.” Hoàng Phủ Thanh Cuồng phất tay, không muốn tiếp tục đề tài này.
“Nhưng mà......” Tử long vội vàng mở miệng, còn muốn nói cái gì nữa, trùng hợp, Ngao Quảng một thân thanh sam ngọc đái từ ngoài cửa đi vào.
Mắt thấy ái nhân cùng thần tướng tiếp xúc thân mật, cặp mắt lạnh đột ngột tăng thêm vài phần hàn khí, Tử long lúc này mới để ý Hoàng Phủ Thanh Cuồng đang ngồi trên giường, mà chính mình lại cúi người, đem miệng dán bên tai y, tư thế vô cùng đen tối, cuống quít lui ra phía sau vài bước, nghiêm chỉnh dung nhan, hướng Ngao Quảng hành lễ.
Nhìn kĩ tình huống, Hoàng Phủ Thanh Cuồng bật cười khanh khách, “Ta hiện tại mới phát hiện thì ra hủ dấm chua của ngươi còn to hơn của ta a.” Trong thanh âm mang theo cảm giác thỏa mãn nồng đậm, không có ai mà không thích được che chở, được yêu thương cả.
Y vừa nói vừa rướn người, hai tay đu lên cổ Ngao Quảng, hắn sợ y bị đau, vội vằng đỡ thắt lưng y, thuận thế ngồi lên giường.
“Buồn sao?”
“Không buồn, không buồn, ta vừa mới làm một việc thiện.” Hoàng Phủ Thanh Cuồng cười lúm đồng tiền,lộ ra răng nanh tuyết trắng, vẻ mặt giống hệt một đứa nhỏ đang khoe công trạng.
“Nga?” Ngao Quảng nhướn mày, “ “Làm thiện không muốn người biết”, đây không phải là danh ngôn trong nhân gian sao? Sao lại có người khoe khoang như ngươi chứ?”
Ngao Quảng lâu lâu lại chọc ghẹo y, khiến y đỏ mặt, tay đấm lên ngực hắn, sẳng giọng, “Bại hoại!”
Y cũng không biết vì cái gì,dạo này vô luận là chuyện gì, ở trước mặt Ngao Quảng y cũng phải la lối, động tay động chân, mới hắn cảm thấy vừa lòng.
Hoàng Phủ Thanh Cuồng thầm nghĩ, khiến khuôn mặt đỏ bừng như màu mây tía, diễm lệ phi thường, Ngao Quảng thấy, không khỏi động thủ hôn một cái.
Chọc y đủ rồi, liền vươn tay xoa nhẹ bụng y, hỏi, “Có khó chịu không?”
Cái bụng được bao phủ bởi lớp áo bông màu lục nay đã to thêm một vòng, nhìn qua giống như nữ nhân mang thai bảy, tám tháng.
Đem mặt chôn ở trước ngực hắn, Hoàng Phủ Thanh Cuồng vui vẻ hưởng thụ sự vỗ về ôn nhu, đáp, “Vẫn tốt, chỉ là cảm thấy hơi mệt.”
Trừ bỏ bụng to bất thường, y cũng cảm thấy càng ngày càng mệt mỏi,hơn nữa y không muốn động đậy, cả ngày chỉ nằm ở trên giường, trà đến há mồm, cơm đến thì nhai, hoàn hảo có Ngao Quảng ở bên cạnh cẩn thận chăm sóc, ngày ngày trôi qua vô cùng nhàn nhã.
Nhìn vẻ ủ rũ trên mặt ái nhân, Ngao Quảng hạ mi, tay đặt trên bụng y hơi gắng sức, yên lặng đem thần lực truyền vào cơ thể y.
“Ân......” Hơi thở ấm áp, cảm giác thoải mái khiến Hoàng Phủ Thanh Cuồng thở ra một hơi.
Hoàng Phủ Thanh Cuồng sở dĩ cảm thấy đặc biệt mệt mỏi, chủ yếu là bởi vì long thai trong bụng không ngừng hấp thu dương khí của y mà lớn dần.
Nhân loại hoài thai mười tháng, con liền oa oa rơi xuống đất, mà nữ nhân long tộc mang thai hai năm, bụng mới bắt đầu lớn, ba năm rưỡi mới sinh.
Mà long thai trong bụng Hoàng Phủ Thanh Cuồng, hấp thu linh lực từ linh đan Ngao Quảng luyện thành,lại hấp thu dương khí trong cơ thể y, lấy dương dưỡng dương, lại thêm Ngao Quảng không đành lòng thấy Hoàng Phủ Thanh Cuồng quá sức mệt mỏi, thường dùng thần lực nuôi dưỡng, khiến long thai lớn lên đặc biệt nhanh.
Cứ như vậy, không quá hai tháng, con sẽ ra đời.
Ngao Quảng vừa lòng hôn lên trán, lên mặt Hoàng Phủ Thanh Cuồng, hạ xuống một cơn mưa hôn.
Hơi khép mi, khuôn mặt hồng hào, hơi thở phập phồng, Hoàng Phủ Thanh Cuồng dường như đã ngủ say.
Lồng ngực Ngao Quảng rắn chắc, cực nóng, đồng thời tràn ngập hơi thở khiến người ta an tâm, chính là, bên cạnh hạnh phúc ngọt ngào, bóng ma bất an cũng dần dần to lớn.
Hoàng Phủ Thanh Cuồng không khỏi tự giễu bản thân: con người— chưa bao giờ biết thỏa mãn.
Cảm giác được yêu, cảm thấy tràn đầy hạnh phúc rồi, y lại càng muốn thời gian kéo dài hơn. Đến khi xác định hết thảy cảm giác kia có thật hay không, mới có thể tin.
Hỷ yến đã đến, khách khứa tụ tập đông đủ, xa hoa nào nhiệt.
Thủy tinh đỏ thẫm khắc chữ Hỉ treo cao trên điện, Nam, Bắc, Tây hải long vương cùng mọi người trong long tộc đều tham dự yến tiệc, hân hoan vui mừng.
Ngồi trên ngai vàng là Ngao Quảng một thân hỷ phục, khí thế ngút trời, trên khuôn mặt tuấn tú cũng không thể giấu nổi nét vui mừng, tâm tình cao hứng, ba đệ đệ thay nhau chúc mừng đều được hắn vui vẻ hưởng ứng.
Long vương nghênh phi đại yến mười ngày mười đêm, người người say sưa cười nói.
Tây hải long vương Trịnh Khuê từ trong đám đông ồn ào đứng lên, “Đại hoàng huynh, có phải hay chăng nên để chúng ta gặp mặt đại tẩu đi?”
Lời vừa nói ra, mọi người đều gật đầu phụ họa.
Đông hải long vương thân phận cao quý, Vương phi địa vị trên vạn người, cũng nên để chúng long tộc thủ lễ một phen.
Ngao Quảng lo lắng Hoàng Phủ Thanh Cuồng mang thai tinh thần không tốt, sức khỏe yếu, cho y ở trong tẩm cung nghỉ ngơi, tạm không lộ diện, lúc này rượu đã quá ba tuần, cũng nên để y ra gặp mặt long tộc.
Ngao Quảng vừa mới vuốt cằm, nội thị bên cạnh đã hiểu ý, lập tức cùng vài người vào trong thỉnh người ra.
Tiệc rượu ăn uống linh đình, khách khứa ồn ào, náo nhiệt phi thường, Ngao Quảng cũng chỉ ngồi lẳng lặng nhìn.
Cảnh tượng náo nhiệt không thể làm cho Ngao Quảng nửa phần rung động, ngồi trên cao, chỉ thờ ơ nâng chén vàng nhấp môi, nhưng trong lòng không kềm nổi một tia vui mừng, mắt môi vẫn hướng về hành lang dài dẫn đến tẩm cung, đôi mắt lạnh băng bây giờ dường như đã nhuốm đầy vẻ chờ mong.
Ai ngờ rượu uống đã ba chén, hành lang kia vẫn lặng như tờ, hơi cảm thấy mất kiên nhẫn, đã thấy nội thị lúc nãy vội vã trở về.
Mắt thấy hắn một mình xuất hiện,Ngao Quảng đã nhăn mày, cảm thấy không ổn.
Đợi nội thị đi tới gần, nhìn thấy hắn bộ dạng khó xử, trán đổ đầy mồ hôi, đã biết xảy ra chuyện.
Hắn cũng không kịp quỳ xuống, trực tiếp đến bên ngai vàng, cúi đầu, đè nặng thanh âm nói, “Vương, Vương phi không chịu đi ra!”
Mặt Ngao Quảng biến sắc,mắt giống như mũi tên trừng thẳng vào hắn, lạnh lùng nói, “Nói lại lần nữa xem.”
Nội thị dáng vẻ run sợ, run rẩy thanh âm đáp, “Vương phi...... Vương phi không chịu đi ra, y đang ở trong tẩm cung...... Ngay cả hỉ phục cũng không chịu thay......”
Thanh âm càng ngày càng nho, bởi vì hắn thấy rõ ràng khuôn mặt Ngao Quảng lạnh dần, tức giận bao trùm, làm hắn sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ gối trên mặt đất.
Điều này làm tất cả quan khách đều chú ý, nhìn thấy sắc mặt Ngao Quảng, mọi người đều thấp thỏm lo âu.
“Vương?”
“Hoàng huynh?”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Chúng hải tộc hai mặt nhìn nhau, Ngao Quảng bình tĩnh không nói một lời, chén rượu nặng nề đặt lại lên bàn. Bất quá chỉ một lát sau, chén rượu bằng vàng chậm rãi biến hình, dần dần chảy thành nước.
Tức giận trong lòng sôi trào lên, Ngao Quảng phất tay áo, đi vào bên trong đại điện.