Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Đi thử đôi giày xem.
Vừa tan học về, Quang đã kéo thằng Văn ra một chỗ, đưa cho nó đôi giày.
Nhìn qua, cũng không khác gì một đôi giày bình thường. Nó thử xỏ chân vào. Rất vừa, rất mát.
- Đi thử xem.
Nó vừa bước đi 1 bước, chợt cảm thấy cả bàn chân mình, như lún xuống.
- Ối ối!
- Hà hà, có giống như đang đi trên cát không? Đôi giày này, bên dưới có cát Trầm Sa, phải nạo vét trái phép từ đáy sông Mẫu lên. Da giày, là da Bạch Ngưu, anh với mày đi săn trộm bữa trước. Giày được khâu từ lông Lợn Biển, cũng là động vật trong sách đỏ. Nhờ vậy mà mới có giày cấp độ 12 cho chú mày đi đấy!
- Thế hoá ra, đôi giày này, toàn làm từ nguyên liệu trái phép? Em không dùng đâu.
- Chú mày có biết vì sao chúng lại trái phép không? Là vì Tam Đại Gia tộc cấm người thường đụng tới, một mình biển thủ hàng tốt. Chú mày không dùng, cũng có người khác dùng. Hơn nữa, hàng cũng làm ra rồi, chú mày không dùng thì sẽ lãng phí.
- Em không thích lãng phí. Vậy để em dùng. - Bác Itou, bác đang làm gì vậy?
- Ta mài kiếm. Hỉ Vận Kiếm, có khi thật sự mang lại Hỉ Vận cho ta rồi! Sau hai mươi năm gian khổ, rốt cuộc ta sắp có đủ tiền để trở về quê hương trả nợ rồi.
- Bác nợ người ta nhiều lắm à?
- Đúng thế. Hồi đó ta bán sạch cả cổ phần ở Fusan Entertainment, cũng không trả nổi một góc nợ. Má nó chứ, đen thật đấy! Cuối cùng, ta phải bỏ quê hương xứ sở đi lăn lộn nơi xứ người. Nhưng không lâu nữa, ta sẽ trở về, sẽ cầm một cục tiền đập vào mặt lũ con nợ, há há há!
- Xuỳ xuỳ, trẻ con tránh ra. - Tiếng của Quang. - Đây chính là con gà đẻ trứng vàng của Thanh Hải, chú mày tránh xa ra một chút, kẻo làm nhiễu Hỉ Vận của hắn.
Văn nhún vai. Người lớn sao lúc nào cũng tiền, tiền, tiền thế nhỉ? Mà anh Quang, hình như cũng đâu có thiếu tiền.
Nó đem điều ấy hỏi mẹ. Mẹ nó trả lời, cố tình nói to:
- Văn à, sau này đừng có tham lam như 2 tên đó. Con người chỉ nên kiếm đủ tiền để sống và để tiết kiệm thôi. Tham lam quá, thể nào cũng có ngày gặp hoạ đó!
Quang nghe thấy câu này, bĩu môi.
- Bà chị đúng là lạc hậu. Tham thì thâm, chỉ là câu tự an ủi của người Đại Nam mà thôi. Chủ nghĩa kinh tế hiện đại, là không bao giờ chê tiền. Tiền có càng nhiều, thì càng tốt, chứ sao? Gặp hoạ? Vậy chắc các tỉ phú trên thế giới đều gặp hoạ hết?
Chị Thanh như không để ý tới hắn, tiếp tục dạy thằng Văn.
- Văn à, nhớ nhé, chỉ dùng tiền do sức lao động của mình làm ra, không dùng những đồng tiền từ trên trời rơi xuống. Có ngày gặp hoạ đó.
- Hứ!
Quang xì một tiếng, không để ý nữa. Hắn khoác vai Takezawa vui vẻ đi uống rượu, vừa đi vừa bàn bạc tâm đắc về việc chơi lô đề. - Cường, hôm nay tập đủ rồi, về ăn cơm thôi.
Tiếng bố nó bảo. Hai bố con vẫn đang đẩy xe hàng cho mẹ. Thằng Cường lắc đầu.
- Bố cứ về trước đi, còn có hơn một cây. Con tự đẩy xe về nhà được.
Thằng Cường mồ hôi nhễ nhại, thở hồng hộc, nhưng mắt nó vẫn đầy kiên quyết. Bố nó thở dài. Làm đàn ông, luôn có những biến cố khiến người ta thay đổi, nhưng con trai mình, biến cố đến cũng hơi sớm quá. Chỉ mong nó không tự ép bản thân mình quá đà. Chăm chỉ luyện tập, cũng tốt.
- Sức mày đẩy làm sao nổi cả cái xe. Để bố giúp mày, tiếp nào. Một, hai! Một, hai!
Nếu mình tìm ra kẻ đã giết cô Vân với thầy Kiên, mình phải có đủ sức để đấm hắn một cái. Mình phải mạnh mẽ hơn nữa. Thằng Cường tự nhủ. Sáng hôm sau.
- Trúng!! Lại trúng!! 6 ngàn, nhân với 1000, là... là 6 triệu!! 6 triệu hào!!
- Ô ô ô ooooooo....
Quang cũng há hốc mồm, không biết nói gì hơn nữa.
- Chúc mừng chú! Chúc mừng chú! - Bà bán lô nói. - Chú trúng to như vậy, chị phải liên hệ với công ty mới trả cho chú được. Chú chịu khó đợi...
- Chờ đợi gì chị ơi! Dùng 6 triệu ấy, đánh tiếp!
- Đúng thế! Đúng thế! Đánh tiếp!
- Cả 6 triệu?! Các chú có điên không?!
- Không điên, không điên! - Quang nói, - Tôi cũng đánh thêm. Tôi chơi thêm 6 triệu nữa. Tiền đây!
Hắn cầm cả một vali tiền ném lên bàn. Đây là doanh thu một tháng của 6 chi nhánh kinh doanh của Thanh Hải. Nhưng đã hề gì, chơi là chơi lên nóc nhà luôn.
- Ô kê ô kê! - Bà bán lô cười toét miệng. Chả cần biết 2 thằng điên này có trúng hay không, nhưng tiền hoa hồng chảy vào tay bà vừa đủ để ăn chơi phè phỡn cả năm trời. - Hai chú đánh con gì?
Quang liếc mắt sang Takezawa. Tên này hớn hở.
- Chơi 5 chữ số! 1 ăn 10 000! 66667! Bác ghi chưa? Đừng ghi nhầm đó! Xem nào, đúng rồi, 4 số 6, 1 số 7 ở cuối. Hai thằng, mỗi thằng 6 triệu hào nha, không phải 6 triệu xu! Ô kê ô kê!
Quang nhẩm tính.
- 6 triệu hào, nhân với 10 ngàn, là 60 tỉ!! Hai thằng, tổng cộng 120 tỉ!! Ôi mẹ ơi!! Hoàng tộc Vrahta, cũng chỉ tư tàng từng đó tiền mà mất cả nước! Chúng ta, giàu rồi, giàu con m* nó rồi!
- Giàu con m* nó rồi!
Takezawa cũng rất kích động, đưa tay ra bắt lấy tay Quang. Hai thằng cùng cười hề hề hề.
Bà bán lô nhìn hai thằng, không khác gì hai thằng điên. Buổi học hôm nay, Vũ Hải Hùng vẫn phải đi học. Vì hắn cần phải điểm danh. Sau giờ học, hắn rủ Vinh Mũi chó chạy ngay tới Vườn sinh vật.
Vườn sinh vật của trường, là do gia tộc Lý của Lý Thanh Long đóng góp cho nhà trường. Nơi đây, cũng gần như là địa bàn của Lý Thanh Long. Lúc này, không có ai trong vườn. Hai thằng lén lút đi vào, tìm đến chuồng rồng của Lý Thanh Long.
- Vinh Mũi chó, lần này mày điều tra, có đúng không đấy?
- Đại ca yên tâm, em xin lấy tính mạng của mình ra thề.
- Thế thì được, hề hề hề.
Vũ Hải Hùng cười khành khạch. Hắn thật sự không có thù oán quá nhiều với Vương Thành Văn, nhưng bản tính nhỏ nhen, lại vì trận đòn hôm qua, hắn rắp tâm dùng thủ đoạn tàn độc này.
Hề hề hề, có chết, cũng đừng trách anh mày.