Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Vô dụng!
- Cha... cha nuôi?! - Vũ Minh Kiệt lắp bắp kinh hãi.
Đại Hải Vương Nguyễn Hữu Dũng, tuổi đã ngoài 60, thọt mất một chân. Ông luôn phải chống một cây nạng, cây nạng rất cao, cao gấp đôi người ông. Phía trên cây nạng, lại treo một lá cờ Hải quân.
Có thể thấy, Nguyễn Hữu Dũng tự hào với quân đội Đại Nam ra sao.
- Đồ lười biếng, chỉ một tên tép riu thế này, mà cũng bị đánh cho thê thảm như thế kia? Tối nay tao phạt mày bơi 10 vòng quanh Hải Thành.
Vũ Minh Kiệt lè lưỡi kêu khổ. Hắn đã hơi thả lỏng đôi chút. Hắn đã hơi hiểu ra thái độ của Vương tộc với sự việc lần này.
Cha nuôi hắn xuất hiện ở đây, chắc chắn là do Nam Đế Vương Vũ Hoành điều động.
Sự việc lần này, có lẽ đã xong.
Người áo đen cũng không còn thủ thế. Hắn cũng biết, có chống cự cũng không ích gì.
- Đã xong rồi, phải không? - Hắn hỏi.
- Đúng vậy. - Nguyễn Hữu Dũng trả lời.
- Ông định bắt ta về, sau đó tra khảo ta về Hắc Y Hội, đúng chứ?
- Đúng vậy.
- Ông sẽ không moi ra được gì đâu.
- Cứ thử xem sao.
Tên áo đen nhún vai, không nói gì. Hắn ngồi xuống, dựa lưng vào tường. Dáng vẻ vô cùng thanh thản. Hắn biết, mình còn sống, là vì mình có thực lực cao nhất trong đám. 2 tên kia, có lẽ cũng không toàn thây.
Nguyễn Hữu Dũng quay lại nhìn Vũ Minh Kiệt.
- Ám Hành Sứ Giả có lẽ đang bận bịu đôi chút rồi. Chuyện ở đây, giao toàn quyền cho ngươi xử lý. Bên Thanh Hải cũng sẵn sàng làm việc rồi. Còn có quân của Phạm thị, nếu thấy cần thì cứ dùng, dù sao cũng đang là đồng minh.
- Cha đã gặp Ám Hành Sứ Giả rồi sao?
- Rất thú vị. Hơn mày rất nhiều, thằng vô dụng!
Vũ Minh Kiệt lại gãi đầu gãi tai. Báo cáo cho thấy, sự việc lần này, có hơn 2000 người chết, chủ yếu là đám người thú nổi loạn, và dân xã hội đen, cùng dân vô gia cư. Phát hiện ra một chiếc casino ngầm, hiện đang điều tra. Phát hiện ra 7 phòng thí nghiệm bí mật, hiện đang điều tra. Bắt được 12 tên, tự xưng là người của Hắc Long, đang được giữ an toàn, chờ Hắc Long tới bảo lãnh. Từ giờ cho tới lúc đó, bọn họ được giữ bí mật về danh tính và không phải khai báo bất cứ điều gì.
Phát hiện thấy một người Phú Sơn, có Vương Tuyết Trinh bảo lãnh.
Phần lớn đám người thú, đã trốn thoát theo hướng phía Đông Bắc. Bắt giữ được một số tên còn sót lại, nhưng có lẽ sẽ không tra khảo được nhiều. Bọn chúng có nhắc tới một Thánh Nữ bí ẩn.
Không tìm thấy dấu vết của Thánh Nữ nào giống lời mô tả.
Vũ Minh Kiệt có vẻ không ngạc nhiên lắm về chuyện này. Hắn cũng có thể đoán ra phần nào, chuyện lần này, là do cô gái đó gây ra. Chuyện này, hắn sẽ phải tốn nhiều công sức để báo cáo lại, về mối liên hệ giữa mình và cô gái đó. - Anh có thấy lạ không?
Trong một lối đi bí mật lên trên, Văn chợt hỏi.
- Lạ cái gì?
- Em không rõ lắm, nhưng em thấy anh cứ đi tới đâu, nơi đó lại xảy ra chuyện. Cứ như... có người cố tình nhắm vào anh...
-!!!
Thằng Văn nói đúng. Quang chợt cảm thấy kì lạ. Vụ Bạch Ngưu, còn có thể cho là trùng hợp. Nhưng, ngay khi hắn tới casino đó, nơi này lại xảy ra nổi loạn. Và quá trình để dẫn hắn tới nơi đây, cũng không hề đơn giản. Nếu nói là tình cờ, thì lại không tình cờ chút nào.
“Trong sự ngẫu nhiên, sẽ có cái tất nhiên sao?”. Hắn thầm nghĩ. Sau sự việc lần này, có rất nhiều điều sẽ được hé lộ. Bởi Vương tộc, không phải là những kẻ không biết tư duy.
Chỉ có điều, những bí mật này, chỉ được tổng hợp lại ở các cấp cao tầng, còn những người ở Hải Thành, mỗi người chỉ biết một góc của bức tranh toàn cảnh mà thôi.
Tổ chức Fidi, Thánh Nữ, Hắc Y Hội, Bạch Y Hội, thuốc phiện, và rất nhiều bí ẩn khác, đối với Vương Minh Quang, vẫn là bí ẩn. Ít ai để ý thấy, một con gián của Vương Nghiệp, tên là Hồng, đã mất tích. Vũ Hải Hùng được tìm thấy sau nhiều giờ liền nằm co ro trong bóng tối. Băng Hải Long tìm thấy hắn ướt sũng, run rẩy, sốt cao, hoảng loạn, bèn tìm cách đưa hắn trở về mà không bị quân đội phát hiện.
Hắn được đưa về nhà tĩnh dưỡng, dường như cần thời gian mới có thể phục hồi khỏi cơn ám ảnh ngày đó.
Nhưng hắn không tĩnh dưỡng được bao lâu, vì bố của Phùng Huyết Cường đã tìm tới.
Bố của Phùng Huyết Cường, Phùng Huyết Linh, ít nhiều gì cũng đã lăn lộn ở đất cảng này bấy lâu nay. Ông ta cởi trần, để lộ ra những hình xăm rồng phượng, xách theo một thanh đao, đơn thương độc mã tới thẳng hang ổ của Hải Long.
- Vũ Hải Long!!!!! - Ông ta đứng trước cửa, hét to. - Nhớ ngày đó, Phùng Huyết Linh tao, nguyện ý đi theo mày, nguyện ý cùng mày kết thành huynh đệ, vì tao thấy mày là người trọng nghĩa khí, sống vì anh em, chết cũng vì anh em. Phùng Huyết Linh tao, mấy chục năm nay, xông pha sinh tử, cũng là vì mày, vì băng Hải Long này, cũng vì tao tin rằng, dù tao có chết, mày cũng sẽ lo cho vợ tao, lo cho con tao, không phụ lòng tao! Ấy vậy mà, mày nhìn thử xem, thằng con trai mày, giở trò ám hại, khiến con trai tao phải nằm viện, suýt chút nữa là mất mạng. Chuyện này, mày cho tao một câu trả lời!!
Vũ Hải Long đích thân ra ngoài cửa, tạ lỗi với Phùng Huyết Linh.
- Người anh em, là Hải Long ta dạy con không tốt, chuyện khốn nạn như vậy cũng dám làm. Vũ Hải Long ta, đích thân tạ tội với người anh em.
- Một mình mày tạ tội, là được sao?
- Tất nhiên là không. - Vũ Hải Long quay người, quát bảo một đứa đàn em. - Lôi thằng Hải Hùng ra đây!
Vũ Hải Hùng đang nằm tĩnh dưỡng trên giường bệnh, bỗng nhiên bị 4 đứa đàn em xộc vào, lôi ra ngoài. Hắn hốt hoảng la toáng lên. Trước mặt hắn, là Phùng Huyết Linh mặt mày bặm trợn, cơ bắp cuồn cuộn, cây đao sáng loáng cầm lăm lăm trên tay.
Hắn đưa mắt cầu cứu bố mình. Chỉ thấy bố hắn lạnh lùng nói.
- Huyết Linh huynh đệ, Vũ Hải Long ta, chỉ có một thằng con trai kế nghiệp. Nhưng ta dạy con không tốt, lại gây ra chuyện không thể chấp nhận như vậy, ta thà mất đi thằng khốn nạn này, còn hơn mất đi anh em. Huyết Linh huynh đệ, muốn chém muốn giết, muốn làm gì với nó, ta quyết không can thiệp.
- Không!!!!!! Bố ơi, làm ơn!!! Cứu con!! Con làm như vậy, cũng là vì Hải Long, cũng là vì bố, con...
- Im mồm!! Vũ Hải Long ta, thà mất đi băng Hải Long này, dù có bị rơi vào vòng lao lý, dù có mất đi toàn bộ cơ nghiệp, cũng quyết không phản bội anh em!!
Nghe câu này, đám đàn em xung quanh cảm động rớm nước mắt.
Phùng Huyết Linh bước tới, cây đao lăm lăm. Vũ Hải Hùng khóc không ra nước mắt. Hắn sụp người xuống, sợ hãi đến vãi cả đái ra quần.
Phùng Huyết Linh giơ cây đao lên. Hùng kêu khóc ré lên.
Phập!!
- Áaaaaaaaa!!!!
Không có đau đớn gì cả. Hùng mở mắt. Con dao cắm phập xuống mặt đất.
- Oắt con, lần này, nể mặt Long đại ca, tha cho mày.
Nói rồi, Phùng Huyết Linh quay người ra về.
Vũ Hải Hùng khuỵu xuống, tim vẫn đập thình thịch, vẫn chưa hoàn hồn.
Hắn chỉ cảm thấy, lần này, mình quá oan ức. Hắn muốn làm tất cả, chỉ để bảo vệ bí mật cho băng mình mà thôi. Thấy chướng ngại, phải huỷ diệt, là điều tất yếu. Chỉ là, bố hắn quá coi trọng nghĩa khí, có suy nghĩ quá khác với hắn mà thôi.
Vũ Hải Long cũng thở phào. Thật ra, là băng chủ băng Hải Long, con trai nối dõi, đúng là có một đứa này, nhưng con rơi con vãi, cũng không phải là không có. Lỡ may Vũ Hải Hùng bị chém chết thật, hắn tìm cách đưa một đứa con rơi về nối nghiệp, cũng không tới nỗi nào. Quan trọng nhất, là hắn vẫn giữ được nhân tâm, không chỉ khiến Phùng Huyết Linh giải toả cơn bất mãn, còn khiến toàn bộ đàn em kính phục.
Ném con xuống đất, tích xưa này lại được hắn diễn lại, vô cùng tài tình.
Tất nhiên, Vũ Hải Hùng không chết, hắn cũng vô cùng vui vẻ. Thằng bé này, rất có tiềm năng kế nghiệp.
Vũ Hải Hùng không biết rằng, Vũ Hải Long bố mình, leo được tới địa vị như ngày nay, đâu chỉ vì nghĩa khí, mà còn nhờ thủ đoạn. Những thủ đoạn này, tinh vi hơn, xảo trá hơn, không hề lộ liễu và non nớt như cách nó vẫn làm.
Mà cũng đúng, một kẻ hữu dũng vô mưu, làm sao có thể đẻ ra một đứa con thích âm hiểm hại người.
============
Mỗi ngày có tới 150 lượt đọc, hôm qua còn vọt lên tới 242 lượt, mà sao tương tác thấp vậy nhỉ? Mọi người hãy bình luận thật nhiều đi, chê ta cũng được, giục ta ra chương cũng được, khen ngợi ta cũng tốt, hãy bình luận thật nhiều đi, nhé.