Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thiên Mệnh Khả Biến
  3. Chương 55: Giai thoại
Trước /699 Sau

Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 55: Giai thoại

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

- Ngày hôm qua, thật vô cùng hoành tráng!

Quang đã thức dậy, vươn vai một cái. Gã nhìn Vương Vũ Hoành đang ngồi đọc báo, tươi cười buông một câu.

- À hôm qua em chờ anh về thì ngủ quên mất. Lúc anh chinh phạt xong Vrahta, Ngài Công tước Edward và Bắc Hoàng có gửi điện chúc mừng.

- Ồ, thế cái tên tóc vàng hoe nói sao?

- “Chệch mất 20 độ. Không được hợp lý lắm”.

- Thế tên xăng pha nhớt?

- “Đang đi dạo Thuỷ Hành Kinh đôn đốc đê điều, cứ tưởng con tắc kè nhà ngươi tiện tay nhắm thẳng về phía Thuỷ Hành Kinh của ta. May quá, chếch về Tây Bắc 20 độ. Cám ơn!”.

Vương Vũ Hoành cười khà khà.

Vương Minh Quang cũng mếu mặt, coi như chưa nghe thấy gì.

Xăng pha nhớt, là cách Vương Vũ Hoành gọi Bắc Hoàng Hà Chí Thương. Tên này là đệ nhất Tâm Linh Sư, khí chất lúc Âm lúc Dương, phiêu hốt không rõ ràng, vui giận thất thường, thậm chí còn có biểu hiện Đa nhân cách. Bắc Hà lãnh thổ lấy Đức trị dân, nên câu cửa miệng của Bắc Hoàng là “Cám ơn”, dù đôi lúc nghe sáo rỗng đến thảm hại.

Thuỷ Hành Kinh là một trong năm kinh đô của Bắc Hà. Bắc Hà chia làm 14 vùng lãnh thổ, với 5 kinh đô, được gọi là Ngũ Hành Kinh. Nghe đồn, Bắc Hoàng Hà Chí Thương không dám ở trong một Kinh đô nhất định, vì sợ bị ám sát, mà mỗi tháng lại chạy tới một nơi. Cũng chả biết có thật hắn đang ở Thuỷ Hành Kinh hay không, hay là lại tung hoả mù.

Tóc vàng hoe, là chỉ ngài Công tước Edward của Thành Bang Zenia, lục địa Cận Tây. Lão này từ nhỏ đã là một Thiên tài tuyệt thế về Hội hoạ và Âm nhạc. Nhưng tính cách thì ngơ ngơ ngáo ngáo, hành xử tuỳ theo cảm hứng, vượt xa logic người thường. Từng siêu phẩm do lão tạo ra, lão cũng không biết vì sao mình lại vẽ như vậy, tại sao lại soạn nhạc như vậy. Chỉ với một câu giải thích mơ hồ, vì thấy nó “hợp lý”.

Hãi hồn hơn, vào năm 20 tuổi, Edward được mời đến chơi nhạc cho Hội nghị Thượng đỉnh thường niên của 37 quốc gia tại Cận Tây lục địa. Trong buổi Hội nghị, Edward lắng nghe giọng nói, quan sát nét mặt của 37 vị đại biểu, mặt ngô nghê hớn hở như nghĩ ra cái gì vui. Đến khi nhìn thấy sau lưng mình có bản đồ quân sự 37 nước Cận Tây, hắn rút ra một cây bút, trước sự ngỡ ngàng của mọi người, khoanh một vòng bao trọn cả 37 quốc gia Cận Tây lại!

Sau khi bị bắt, và bị tra khảo, hắn chỉ giải thích một câu, vì hắn thấy như vậy “hợp lý”. Người ta thả hắn ra, vì những tên nghệ sĩ thường chập dây thần kinh. Ấy thế mà, 30 năm sau, chính tay Edward thống nhất toàn bộ 37 quốc gia ấy thành một Thành Bang thống trị Cận Tây đại lục, Thành Bang Zenia. Chỉ bởi vì, hắn cảm thấy như vậy rất “hợp lý”.

Những đại nhân vật trên thế giới, Sử sách chép rất nhiều giai thoại, đủ để cho người dân bàn luận hăng say.

Sau ngày hôm nay, dân chúng Đại Nam lại có thêm một giai thoại mới.

Nam Đế Vương Vũ Hoành, đang ăn tiệc thì bị đồng minh ám sát. Ngài nổi giận, cầm một đôi đũa bay đi chinh phạt cả một quốc gia.

Chưa hết, Ngài còn sử dụng tuyệt chiêu trong truyền thuyết của Vương Thái Tổ, Âm Dương Hoàng Long, chấn động cả thế giới.

Chưa hết, vì người ta đã rất nhanh chóng đếm đi đếm lại 8 bằng Tiến sĩ mà Ngài có.

Toán học, Triết học, Ngôn Ngữ học, Vật Lý học, Sinh học, Hoá học, Võ thuật, Khinh công.

Ngoại trừ Khinh công là môn học mà hầu hết Siêu Cường giả đều tập luyện, 7 bằng Tiến sĩ còn lại đều thể hiện khả năng tư duy hơn người của Vương tộc.

Nhưng chưa hết, vì Âm Dương Hoàng Long của Ngài, điều khiển cả Càn Khôn, giơ 2 chiếc đũa mà bắt lấy cả trời đất, rõ ràng là cần tới Dịch học.

Vì vậy, Hiệp hội Khoa học Thế giới lập tức công bố, Nam Đế Vương Vũ Hoành đã đạt tới bằng Tiến sĩ thứ 9. Dịch học.

Lập tức người dân Đại Nam lại xôn xao.

“9 bằng Tiến sĩ!”

“Bệ hạ mới 37 tuổi thôi mà!”

“Bậy nào! 37 là tính cả tuổi mụ, Bệ hạ mới 36 mà thôi!”

“36 tuổi đạt 9 bằng Tiến sĩ, là trẻ nhất trong lịch sử sao?”

“Ta vừa search, đúng là trẻ nhất!”

“Giờ ai còn dám nói Nam Đế là Chí Tôn Cường giả yếu nhất nữa đi. Ta thấy Ngài là người tiến bộ nhanh nhất, nhanh đến đáng kinh ngạc!”

“Ngài chính là Thiên tài tuyệt thế đó. Làm vẻ vang cả Đại Nam ta!”

“Các cháu nhỏ, nhầm rồi. Bệ hạ vốn không phải là Tuyệt thế Thiên tài gì đâu. Ta còn nhớ rõ, 10 năm trước, Bệ hạ còn bị coi là phế vật của Vương tộc”.

“Đúng thế. Chuyện này bà còn nhớ. 26 tuổi mới chỉ đạt một học vị Thạc sĩ, tuy so với bên ngoài đã rất hiển hách, nhưng đặt trong Vương tộc, chỉ là phế vật”.

“Vậy là chỉ sau 10 năm, Ngài đạt tới 9 học vị Tiến sĩ, 25 học vị Thạc sĩ, với hơn 100 học vị Cử nhân sao?! Không thể nào? Là do Đại Thư viện sao?”

“Đại Thư viện kì diệu như vậy à? Ôi, ước gì ta cũng được bước vào Đại Thư viện!”

“Nhóc con! Đời đơn giản như vậy sao? Chú mày có biết, để bước được vào Đại Thư viện ấy, Bệ hạ đã phải trả những cái giá thảm khốc thế nào sao?”

“Vợ con bị giết sạch. Bản thân cũng bị truy sát thập tử nhất sinh. Nếu không nhờ Phương lão ra tay cứu mạng, dạy dỗ, Bệ hạ cũng không có được cơ hội báo thù”.

“A, Ngài báo thù ai?”

“Chính anh chị em ruột của mình chứ ai?! Tiên Đế băng hà, nội tộc đấu đá thật thảm khốc. Cuối cùng, chính tay Vương Vũ Hoành, dưới sự giúp đỡ của Phương lão, đã giết chết cả gia đình người anh cả, cầm tù 6 anh chị em, nô dịch toàn bộ gia đình bọn họ, cuối cùng đường đường chính chính bước lên ngai vàng, sau đó được Hoàng Long chấp thuận, bước chân vào Đại Thư viện, trở thành Chí Tôn Cường giả!”

“Cái giá này thật quá thảm khốc nhỉ! Vợ con bị giết hại, rồi lại chính tay mình chém đứt máu mủ ruột rà”.

“Trên thế gian này, không có một Đại Thư viện nào mà không ngập trong tinh phong huyết vũ. Chú mày chỉ nên vui vẻ làm một người bình thường mà thôi”.

Phạm Viết Phương và Vương Vũ Hoành. Những năm gần đây, người ta thường nhắc tới những giai thoại của 2 con người này. Có người nó họ là thầy trò, một tối một sáng cai trị Đế quốc này. Có người nói, họ là kẻ thù không đội trời chung. Bất kể thế nào, mối liên hệ giữa 2 đại nhân vật này đều rất ly kì. Trong gia viên nhà họ Phương tại Long Thành, Phạm Viết Phương đang nằm dài trên ghế. Bóng chiều đã đổ. Mắt lão lim dim. Hai hàm răng đã rụng gần hết, đang nhe ra cười. Lâu lắm rồi lão mới vui như vậy. Thứ mà lão vừa chứng kiến, đúng là một siêu phẩm, rất hoàn mĩ.

- Phương lão, người có điện thoại ạ!

Tiếng gia nhân gọi. Lão vẫn nằm lim dim.

- Là tiểu thư Trần Phương Linh ạ!

Lão ngẩng đầu dậy, cười cười. Gia nhân chạy tới đưa điện thoại cho lão.

- Cháu yêu à? Ông ngoại đây!

- Sao?! Đứa nào dám bắt nạt bạn của cháu? Để ông lột da cả nhà nó ra!!

Quảng cáo
Trước /699 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Oh, Boy!

Copyright © 2022 - MTruyện.net