Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi mở mắt ra, Vân thấy mình đang đứng trong một sảnh rộng lớn, sáng sủa, tràn ngập tiếng người huyên náo. Nhân viên mặc đồ công sở ra vào tấp nập. Một cô gái vóc người nhỏ nhắn, ăn mặc lịch sự, đi đôi guốc cao tới 20 cm bước tới mỉm cười với Vân.
Sau một hồi trao đổi, Vân được dẫn tới ngồi đợi tại một bộ bàn ghế bên cửa kính. Từ cửa kính nhìn ra ngoài, thấy một khu vườn rộng lớn xanh mướt, mà phóng mắt nhìn xa hơn nữa, chính là bầu trời Quận 2.
Từ phía ngoài nhìn vào, cả tòa Hắc Tháp chỉ là một khối trụ đặc, không có một không gian nào mở ra ngoài như vậy, nhưng nhìn từ phía trong ra, thì đây rõ ràng là một tầng rất cao, gần tới đỉnh Hắc Tháp, cái độ cao mà không một tòa nhà nào xung quanh vươn tới được.
Thế giới thứ nguyên. Chiều không gian khác. Vũ trụ song song… Mấy cái khái niệm như vậy, dạo gần đây nổi lên rất phổ biến trong giới học thuật. Dạo qua một vòng các diễn đàn, cũng sẽ bắt gặp nhiều topic chém gió về những khái niệm này, nhưng kì thực mọi thứ tới bây giờ vẫn chỉ là suy diễn và dự đoán. Tạo ra một thế giới độc lập, vốn đã là cảnh giới của Chí Tôn, mà trong thời hiện đại, cũng chỉ có Đại Hùng Kwaruh là người duy nhất tiệm cận tới.
Chỉ riêng năng lực Kiến tạo Thế giới của Kwaruh, đã đủ chứng minh rằng ông ta là người hùng mạnh nhất thế giới. Cái gì mà tưởng tượng, tiềm thức, xúc cảm, …, cũng chỉ là những thành phần cấu tạo nên một giới. Nói vậy để thấy, cho tới hiện tại, kiến tạo nên một thế giới vẫn còn là một thách thức quá sức so với năng lực con người.
Nhưng ở Sa Li Khan này, lại có 3 cây cột từ thuở sơ khai này lại có thể. Đại Nam Đế quốc mất 3 ngàn năm, cũng chưa thể nghiên cứu ra bất kì manh mối, cùng lắm mới chỉ là lợi dụng 3 cây cột để tạo nên một trung tâm công nghệ mà thôi.
Vân có tò mò về Lịch sử không? Có chút chút. Dù sao thì để phục vụ công việc, cô cũng cần đọc nhiều. Lịch sử càng về gần thời điểm cận đại, càng dày đặc hơn, chi tiết hơn, nhưng từ thuở sơ khai thời Khuyết Hầu còn dạy 8 chủng loài học Ngôn ngữ, thì còn rất sơ sài.
Mà dù sao thì, câu chuyện 3 tòa tháp ở Sa Li Khan cũng là một lĩnh vực quá tầm với của từng cá nhân. Đó là vấn đề tầm cỡ Đế quốc, thậm chí là châu lục, hoặc xa hơn nữa là thế giới. Nó không phải là thứ cô nên quan tâm.
Vân ngửa người dựa lưng vào lưng ghế, rồi lại nhíu mày. Cô quờ tay vơ lấy mấy cái gối dựa, xếp chúng vào sau lưng sao cho thật thoải mái, rồi mới khoan khoái nằm dài ra đó, tay bấm điện thoại.
Bên ngoài kia chẳng thấy gì, mà vào trong này lại có wifi căng đét, cũng thật là kì khôi. Wifi phủ dày từ tầng 1 cho tới tầng 100, còn đánh số tầng đàng hoàng. Vân nảy ra một ý, bèn thử kết nối thẳng vào wifi tầng 100 xem sao, thì kết nối thất bại.
Thử những tầng khác, cũng thất bại. Duy chỉ có wifi tầng 95 là kết nối thành công.
Vừa kết nối, một tin nhắn đã gửi tới.
Vân bấm vào. Tin nhắn bị khóa. Một khung nhập mật khẩu hiện ra.
Cô nhíu mày. Kiểm tra lại, hóa ra tin nhắn này được gửi từ ứng dụng Fuji Web.
Mạng lưới web đen của Phú Sơn. Tầng 17. Sâu hơn cả tầng mà Vân có thể truy cập.
Thái độ của Vân với tin nhắn này lập tức trở nên nghiêm túc hơn. Tại sao lại vào thời điểm này? Tại sao lại là Fuji Web?
Cách đây vài tháng, lúc còn đang tranh tìm báu vật với Bạch Thế Thắng, một câu hỏi cũng tự động xuất hiện. Trả lời đúng câu hỏi, cô được trao quyền truy cập tầng 16. Tới giờ Vân vẫn chưa hiểu mục đích của người đã gửi cô câu hỏi cũng như quyền truy cập đó.
Tới bây giờ, một tin nhắn lại được gửi tới từ tầng 17, không hề hiện tên người gửi, và còn được bảo vệ bởi một mật mã.
Nói tới mật mã, vừa qua cô cũng đã kiếm được một số cái. Ví dụ như đoạn mã Morse ẩn trong lời phát biểu của Phạm Viết Phương, F.A.K.E, hóa ra lại là mật khẩu để mở máy tính của Liễu Thanh Chân. Còn đoạn mã vạch trên tờ vé mời của Bạch Thế Thắng, tới giờ lại chưa biết dùng để làm gì.
123 – 4530.
Vân gõ đoạn mã đó vào khung nhập.
Tạch.
Mật khẩu không chính xác. Còn 2 lần thử trước khi tin nhắn bị tiêu hủy.
“Fuck!”, Vân chửi thầm. Hóa ra chỉ được nhập 3 lần. Suýt nữa cô còn thử cả F.A.K.E vào xem sao. Nhưng giờ phải cẩn trọng. Chắc mật khẩu không thể đơn giản như vậy.
Vân tắt cái tin nhắn đó đi. Không phải vội. Nếu người gửi cho cô có mục đích rõ ràng, hẳn họ cũng phải đảm bảo rằng cô sẽ có manh mối để tìm ra mật khẩu. Còn nếu không, vậy thì tin nhắn này cũng không khác gì một trò đùa. Không cần quá bận tâm tới nó lúc này.
Brmmm…brmmmmmm!!!!
Vừa tắt tin nhắn đi, thì một cuộc gọi lại gọi tới, khiến Vân giật mình tới suýt nhảy khỏi ghế.
Cuộc gọi tới lần này, lại là từ… Vương Thành Văn!